Cặn Bã Hoàn Lương

Chương 27



Diệp Hàn nói xong liền vươn tay kéo quần Trương Viễn Hoài xuống trong khi chính chủ chỉ có thể kịch liệt cựa quậy cơ thể để chống cự: "Đm cút, thằng khốn kiếp cút ra mau!"
Đến khi quần lót cũng bị kéo ra rồi, Trương Viễn Hoài mới tuyệt vọng rơi nước mắt: "Đừng! Đừng mà! Cầu xin mày, là lỗi của tao, tất cả là lỗi của tao, tao nhận sai, là tao vô liêm sĩ.

Dừng lại đi! Dừng lại!!!"
Diệp Hàn nhất thời nghẹn họng, ngay cả cười khiêu khích cũng không thể tiếp tục nữa, ý thức được chuyện này càng khiến y hận Trương Viễn Hoài hơn.
Có một khoảnh khắc nào đó, Diệp Hàn đã do dự.

Có lẽ bất quá cũng chỉ là một tia yếu lòng lướt qua, y hận hắn như vậy, làm sao có thể đau lòng vì loại người này?
Vốn dĩ nên giết em ngay lập tức, không cho em cơ hội tiếp tục gây họa nữa.

Tra tấn, dụng hình,...!có hàng ngàn thứ khiến em phải đau khổ.


Nhưng tôi lại chọn cách nhấn chìm bản thân cùng em dây dưa, cho dù đã trải qua quá nhiều lần tổn thương cùng phản bội?
Tôi yêu em nhiều hơn cả chính mình, nhưng sao em có thể nhẫn tâm với tôi như thế?
Thần, chúng ta cùng nhau luân hãm đi...
Diệp Hàn vòng tay ôm eo Trương Viễn Hoài, đưa dục vọng đang cương cứng của mình kẹp giữa hai đùi hắn, ngay sau đó mạnh mẽ di chuyển.

Mặc dù không phải thực sự lâm trận, nhưng kích thích vượt ngoài khả năng tiếp nhận này đã thành công làm Trương Viễn Hoài sốc đến mức ngất xỉu.
Một lúc nào đó trong cơn mơ màng, Trương Viễn Hoài nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo như đòi mạng: "Ngày tháng tốt đẹp của em đã kết thúc rồi."
Hắn muốn tỉnh lại để đánh người, muốn chửi vào mặt kẻ đó bảo rằng: "Mày có tư cách gì quyết định?" Nhưng hắn không làm được, đầu óc ngày một nặng trĩu hơn, cuối cùng rơi vào trạng thái ngủ sâu.
Lúc Trương Viễn Hoài tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, hắn ngồi dậy từ trên sô pha, khăn bông trên người theo cử chỉ của hắn rơi xuống, lập tức lộ ra cảnh xuân chói mắt.
Mặc dù vô cùng tức giận nhưng thấy dấu vết hoang đường này Trương Viễn Hoài không khỏi đỏ mặt, hắn âm thầm réo thử Đại Lợi: "Mày có đó không?"
Bởi vì bảo vệ quyền riêng tư của kí chủ (thật ra là bảo vệ đôi mắt trẻ thơ của hệ thống) nên Đại Lợi không được cấp quyền hạn xem mấy cảnh nóng bỏng như hôm qua.

Nhưng sau khi Diệp Hàn đi thì nó lấy lại được quyền theo dõi rồi, chỉ là nó đang giả chết thôi.
Bây giờ mà đáp lại thì hơi lúng túng ha?
Đợi một lát vẫn không thấy nó trả lời, bấy giờ Trương Viễn Hoài mới an tâm thở hắc ra: "Khốn khiếp!"
"Cái quái gì vậy?" Lúc hắn di chuyển, một vật cứng độn dưới mông làm hắn giật bắn mình.

Trương Viễn Hoài lấy vật cứng ra khỏi quần lót, hóa ra là một cái danh thiếp.
"Đm biến thái chết tiệt!"
Trên tờ danh thiếp màu đen tuy chỉ có đơn giản vài dòng, nhưng mỗi chữ đều có sức mạnh khiến Trương Viễn Hoài nổi điên.
"Đầu tư mạo hiểm Viễn Hàn? Hàn tổng? Đm chẳng phải đã nói Diệp Hàn sống yên phận, bây giờ xuất hiện làm mẹ gì? Mới ba năm đã thành tổng tài? Ha, buồn cười ghê!"
Chẳng phải trước đó tui đã cảnh cáo cậu còn gì? Cậu OOC thì người khác cũng OOC!
Đại Lợi rất muốn lên tiếng.
Hắn lật ngược danh thiếp, phía sau còn dán một mảnh giấy ghi chú: "Cần kim chủ thì gọi cho tôi."
"Cmn Diệp Hàn!!!"
Trương Viễn Hoài mặc quần áo với tốc độ ánh sáng lao ra ngoài, lúc vừa ra khỏi phòng chưa quá năm bước, không biết nghĩ đến cái gì, hắn lại quay đầu nhìn về.

"Ha đm nó chứ." Trước cửa thế *éo nào lại treo hai chữ "Phòng nghỉ", Diệp Hàn biến hắn thành thằng ngu cũng quá điêu luyện đi?
Đại Lợi lật người giơ bốn chi lên trời, cười đến ngặt nghẽo.
Không ngờ là chủ nhân có khiếu hài hước ghê.
"Mày đang vui lắm à?" Thẩm Thương Ngọc vừa cắn hạt dưa vừa xem phim tình cảm máu chó bỗng nhiên quay sang nói chuyện với Đại Lợi, một tay thuần thục gãi cằm nó.
Đại Lợi mất hứng giơ chi ra giả vờ muốn cào hắn, hắn liền sợ hãi thu móng heo về, vẻ mặt ấm ức lẩm bẩm: "Thật khó chiều!"
...
Trương Viễn Hoài vừa ra đến cổng liền gặp trợ lý, tiểu trợ lý thấy hắn mừng gớt nước mắt: "Tổ tông ơi anh đi đâu cả ngày hôm qua vậy? Đã nói là đợi em lấy kính rồi mà."
Trương Viễn Hoài nhận kính từ trợ lý, éo buồn nói chuyện.
Chửi một thằng ngu chẳng có tác dụng gì cả, ngược lại còn làm hắn bực thêm thôi.
"Sắc mặt anh không được tốt lắm, anh không sao chứ?"
Sau khi lên xe, tiểu trợ lý lại quan tâm hỏi han, cứ luyên thuyên không dứt.
Trương Viễn Hoài trừng trợ lý, biểu cảm kiểu "Nói câu nữa thì người có sao là cưng."
Trợ lý thấy hắn cảnh cáo liền rụt cổ lại, rén vl nhưng không thể không nói: "Cho, cho em nói một câu nữa thôi.

Chuyện là anh gặp rắc rối nữa rồi, anh Tạ đang tìm anh."
Trương Viễn Hoài nghe xong giở nết đá một phát vào ghế trước, văng tục một chữ duy nhất: "Má!"
Trương Viễn Hoài tới công ty gặp người đại diện, vừa vào cửa đã bị một xấp ảnh đập vô mặt.

Hắn mím môi kìm nén phẫn nộ nhặt lên, trong lòng thầm mắng thằng cha này lỗi thời.
Bấy giờ Đại Lợi mới dám ngoi lên chọc ngoáy hắn: "Còn không phải vì sợ mặt cậu không chịu nổi cái điện thoại à?"
Trương Viễn Hoài thực sự suy nghĩ, cảm thấy đúng là hợp lý không thể phản bác được.
Nhân vật chính trong mấy tấm ảnh là hắn và Dư Chi, mà quan trọng hơn là tay hắn đang trên ngực cô ta.
Không cần nghĩ cũng biết trên mạng đang sóng gió thế nào.
"Bây giờ cộng đồng mạng, đặc biệt là người hâm mộ của Dư Chi vô cùng phẫn nộ, rất nhiều người đòi tẩy chay và yêu cầu cậu rút ra khỏi giới giải trí.


Cũng may là Dư Chi vừa đăng video nói cậu không cố tình, bày tỏ thiện ý, lửa giận của họ mới hạ được.

Cậu hãy nhân cơ hội này live stream xin lỗi đi, không chừng còn thu được một đám fan couple."
Trương Viễn Hoài đanh mặt chất vấn, lời nào nói ra cũng mang đầy gai nhọn: "Tại sao tôi phải xin lỗi? Anh còn chưa biết thực hư đã phán tôi sai? Mẹ nó có khác gì đám vô học ngoài kia không?"
Người đại diện nghe xong nhíu mày, có vẻ không hài lòng nhưng không hổ danh là kim bài đại diện, sắc mặt vẫn duy trì ở mức độ phù hợp, anh ta dùng cái lưỡi không xương của mình uyển chuyển dụ dỗ: "Cậu nói tử tế chút đi! Tôi biết thực hư để làm gì? Quan trọng là bằng chứng rành rành ra đó, ai sẽ tin mấy lời cậu nói? Nghe tôi live stream xin lỗi rồi kết thúc chuyện này đi, để lâu dài chỉ tổ ảnh hưởng đến công ty và hình tượng của cậu thôi."
Trương Viễn Hoài cười lạnh đáp: "Anh sợ ảnh hưởng đến lợi ích và địa vị của anh thì có."
"Cậu!" Đại diện Tạ bị nói trúng tim đen tức anh ách.

Hắn nhếch môi cười, biểu diễn bộ dạng cao ngạo khinh thường người khác chưa bao giờ rơi xuống vị trí thứ hai trên bảng xếp hạng minh tinh có vẻ mặt đáng ghét nhất mọi thời đại cho người đại diện thân yêu xem: "La hét cái gì? Nếu đã không giúp được thì cút sang một bên, bố tự lo liệu."
Thấy Trương Viễn Hoài xoay người đá cửa muốn đi, đại diện Tạ đanh mặt lên tiếng: "Tiền viện phí của mẹ cậu vẫn còn thiếu rất nhiều nhỉ?"
Trương Viễn Hoài lập tức dừng bước quay phắt lại, đôi mắt rét lạnh nhìn người đại diện như thực sự muốn bỏ anh ta vào thùng xốp.
Sát khí đột ngột bắn tới làm đại diện Tạ suýt chút nữa bị hắn dọa đứng tim, anh ta ho nhẹ một cái, bắt đầu yêu ngôn hoặc chúng.
"Khụ, cậu đừng khẩn trương.

Tôi không ép cậu xin lỗi nữa, chỉ là tôi vừa nghĩ tới hoàn cảnh của cậu hiện tại, thân là người đại diện nên muốn giúp đỡ thôi.

Chuyện là Vương phu nhân muốn hẹn cậu cùng ăn tối một bữa, tôi đã thay cậu đồng ý rồi." Anh ta dừng một chút, ý vị nhìn hắn rồi mới nói tiếp: "Cậu biết bà ta có quyền thế nào mà? Cơ hội lần này đừng bỏ lỡ đó!"
Trương Viễn Hoài do dự một lát, cuối cùng không trả lời mà rời đi.
Lúc này đại diễn Tạ mới dám thả lỏng, thái độ tiểu nhân cũng phóng thích ra ngoài.
"Hủy hoại cậu có rất nhiều cách, có trách thì trách cậu đắc tội người không nên đắc tội thôi.".


Bình Luận (0)
Comment