"Tốt? Ha, xem như là vậy đi." Trương Viễn Hoài vậy mà không phủ nhận.
Hà Khôi tỏ vẻ không hiểu, bất mãn chất vấn: "Tại sao cậu lại hết lần này đến lần khác hãm hại tôi?"
Trương Viễn Hoài nở nụ cười, chậm rãi phun ra từng chữ: "Tôi, chính, là, chướng, mắt, anh!"
"Cậu!!!" Hà Khôi tức muốn xì khói.
Trương Viễn Hoài vô sĩ hỏi: "Tức giận cái gì? Anh không thấy khuôn mặt mình rất gây họa à? Sinh ra tôi còn sinh ra anh làm gì cơ chứ?"
Hà Khôi trừng mắt, vẻ khinh bỉ xuất thần nói: "Tôi sinh ra trước cậu..."
Trương Viễn Hoài mím môi, nhất thời nghẹn họng.
Mẹ nó, thằng cha này tỉnh vậy?
Trương Viễn Hoài vả lên mặt hắn một cái không nhẹ, giả vờ không biết nhục: "Vậy giờ tôi cho anh cơ hội lần thứ hai được sinh trước tôi."
Dứt lời, hắn móc kim tiêm trong túi áo khoác ra, mặc cho Hà Khôi hoảng sợ vùng vẫy mà đưa kim tiêm vào cổ hắn.
Tích, tích, tích
Bất chợt âm thanh kì lạ lọt vào tai hai người, Trương Viễn Hoài buông bàn tay bịt miệng Hà Khôi ra, cảnh giác nhìn xung quanh một lượt.
Hắn lần theo tiếng kêu tích tắc của đồng hồ mà cúi đầu tìm dưới ghế, bấy giờ mới phát hiện quả bom cột dưới chân Hà Khôi đang đếm ngược.
Lúc đầu Trương Viễn Hoài còn tưởng là dây trói chân Hà Khôi, hắn còn thắc mắc sao sợi dây nhìn lạ vậy, sợ nó không chắc.
Đm ai mà ngờ má nữ phụ tâm cơ kia giấu bom ở mặt sau chứ?
Bấy giờ bỗng nhiên Hà Khôi cười rộ lên, nụ cười có thể khiến thiên hạ kinh tâm động phách, nhưng trong mắt Trương Viễn Hoài chỉ có lạnh lẽo.
Hà Khôi nhìn vẻ mặt thất kinh biến sắc của Trương Viễn Hoài, bình thản nói: "Muộn rồi!"
Hóa ra Hà Khôi từ sớm đã biết Trương Viễn Hoài không phải là người bắt cóc hắn, hắn giả ngu! Hắn nói nhiều như vậy là muốn kéo dài thời gian để bom nổ, muốn đồng quy vu tận với Trương Viễn Hoài?
Trương Viễn Hoài nhìn đồng hồ chỉ còn vài giây, lập tức phi nhanh ra ngoài.
Giữa lúc cật lực chạy đi, một bóng người ngược hướng lướt nhanh qua hắn.
Trương Viễn Hoài không kịp nhìn rõ đối phương, chỉ nghe Hà Khôi thở dài: "Anh ngốc thật đó..."
Đùng!
Bom quá mạnh, Trương Viễn Hoài dù đã chạy khỏi phạm vi phát nổ vẫn bị áp lực làm ngã nhào.
Người Trương Viễn Hoài tóe máu, hắn chưa kịp đứng dậy, ngọn lửa phía sau đột ngột bùng lên, bao quanh cả tầng nhà.
Rõ ràng sau khi Trương Viễn Hoài làm nội dung rối tung rối mù lên, nữ phụ cũng đã bị hiệu ứng cánh bướm ảnh hưởng, đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Cô ta chẳng những cả gan tặng cho Hà Khôi một trái bom, còn chu đáo rưới dầu khắp tòa nhà phòng trường hợp như Trương Viễn Hoài.
Trương Viễn Hoài bị nhiệt độ và khói đen làm cho choáng váng, suýt ngất tại chỗ.
Hắn lật đật bật dậy tìm đường thoát thân, lúc nhìn ngoài cửa sổ, lờ mờ thấy một bóng người đang cố gắng leo lên.
Hắn híp mắt muốn nhìn rõ, nhưng vì cận nặng và màn lửa quá dữ dội nên đến khi đôi mắt cay xè rơi lệ cũng không thể nhìn ra ai.
Người đó tung người lộn qua cửa sổ, bất chấp màn lửa phi vào, đến khi xuất hiện trước mặt Trương Viễn Hoài, bộ âu phục đã bị lửa xén mất một góc.
Diệp Hàn bịt mũi miệng, qua màn khói thấy Trương Viễn Hoài đang khóc, tim y đau nhói.
Y vội vàng chạy đến dìu hắn dậy.
Dưới chân họ có rất nhiều phế liệu công trình, y cẩn thẩn dò đường trước tránh để hắn bị thương.
Tiếng lạch cạch, ầm ầm thỉnh thoảng vang lên, trên trần và tường sắp không chịu được mà bắt đầu sụp xuống, cả không gian như nhuốm màu tận thế.
Trương Viễn Hoài dù đã bịt mũi nhưng vẫn ngạt khói, đầu hắn trống rỗng chỉ biết theo chân Diệp Hàn.
"Tránh ra!" Trương Viễn Hoài mờ mịt nghe nhưng không hiểu, đến khi Diệp Hàn xô hắn lăn trên sàn, bức tường đổ xuống ngay vị trí đó thì hắn mới hoảng lên.
Diệp Hàn đẩy hắn ra nhưng không kịp chạy, mảng tường to đổ xuống đè lên chân y, máu tươi lập tức chảy ra, dọa Trương Viễn Hoài sợ chết khiếp.
Bức tường kia đổ xuống tạo ra đường sống, trong lúc Diệp Hàn loay hoay đẩy mảng tường đè chân y ra, Trương Viễn Hoài không nói một lời lật đật quay lưng muốn đi.
Diệp Hàn nhanh tay níu hắn lại: "Em làm gì?"
Trương Viễn Hoài bực bội: "Chạy chứ còn gì? Chẳng lẽ chờ chết?"
Dứt lời hắn vô tình hất tay y ra, nhanh chân chạy đến lỗ hỏng trên tường mặc kệ vẻ mặt thống khổ của Diệp Hàn.
Y không màn tính mạng đến cứu hắn, giờ khắc này khi y đang lâm vào nguy hiểm, hắn lại vô tình vứt bỏ y lại như một túi rác phiền phức?
Lỗ hỏng ngay trước mặt, phía dưới có bể nước, nhảy xuống sẽ không chết.
Nhưng Trương Viễn Hoài chậm bước chân, hắn không chỉ có ám ảnh tâm lí với độ cao tòa nhà mà giờ khắc này, cơn nghiện trùng hợp ập tới cũng như muốn chống đối hắn.
Hắn ảo giác thấy phía dưới là biển máu, cánh cổng địa ngục được mở, ma quỷ đang kêu gọi hắn không ngừng khiến hắn không có can đảm nhảy xuống.
Trong lúc Trương Viễn Hoài do dự, cơ thể hắn bỗng nhiên bị kéo ngược lại.
Vì Diệp Hàn bị thương, chân không có điểm tựa nên hai người ngay lập tức ngã xuống sàn.
Y là người kéo hắn, cũng là người đệm cho hắn.
Lưng y bị mảnh sắt cứa vào, máu tươi tức thì ứa ra trên sàn.
Tuy vậy y vẫn không hề than lấy một lời, chỉ gắt gao ôm chặt hắn vào lòng.
Trương Viễn Hoài nhìn lửa cháy bùng đến, kịch liệt vùng vẫy muốn thoát ra.
Hắn điên cuồng giãy giụa hét ầm trời: "Buông tao ra! Buông tao ra! Tao không muốn chết!"
Diệp Hàn mặc kệ sự kháng nghị của hắn giống như hắn đã đối xử với y.
Y siết chặt vòng tay đến khi giữa hai người không còn kẻ hở, lẳng lặng nghe tiếng hắn tuyệt vọng run rẩy: "Mày đúng là ác quỷ!"
Lòng y như tro tàn, đến lời trách móc cũng nhẹ tựa mây bay: "Ác quỷ? Ác quỷ chẳng phải là em sao? Tàn nhẫn, vô tình như em...!giống con người hơn tôi sao?"
Trần nhà đổ xuống ầm ầm không dứt, Trương Viễn Hoài không có dũng khí đối mặt, chỉ biết vùi đầu trốn trong lòng Diệp Hàn, cùng lúc tầng trên sụp xuống, bên tai hắn vẫn còn vương giọng nói của y.
"Chúng ta cùng nhau chết đi..."
...
Lúc Trương Viễn Hoài mở mắt lần nữa, hắn đang được điều trị tinh thần thể trong không gian hệ thống.
Trương Viễn Hoài phẫn nộ, vẻ mắt hắn như thể muốn giết người.
May là bên trong lồng kính chỉ có mình hắn, nếu không bị đã đập phá hư rồi.
Trương Viễn Hoài không cam lòng nghiến răng, cái miệng hỗn liến thoắng văn tục: "Cái đồ bê đê chết tiệt đó dám đồng quy vu tận với tao? Thằng khốn nạn! Mẹ nó lần sau đừng để tao gặp nó nữa!"
Đại Lợi đợi hắn xả giận xong rồi mới theo thông lệ tổng kết: [Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành thế giới thứ hai.]
Thanh tiến độ lại xuất hiện, mực màu tăng thêm một ít.
[Giá trị thu thập 5%, phần trăm tích lũy 12%.]
[Chú ý: Vì kí chủ có sát ý với song nam chủ ở cả hai thế giới, nên hệ thống trừng phạt sẽ lấy lại quyền hạn xem trước.
Từ đây chỉ được sở hữu ký ức nguyên chủ, con đường phía trước khó khăn, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Trương Viễn Hoài một phen chấn động, ở trong khung kính làm ầm lên.
Đại Lợi đau đầu muốn chết nhưng nào dám chui ra trước nồng súng liên thanh của hắn, nó chỉ biết thu lại sự tồn tại, mặc cho hắn phát tiết.
- ---------------
Ngũy Nhiên: Thế giới này kết thúc tiêu cực nhỉ? Không biết những thế giới sau có khả quan hơn không? Hê, câu trả lời là không.
Đặc biệt là ngay sau thế giới này - thế giới thứ ba, kết thúc của nó có một thứ gì đó làm tui khá vương vấn tiếc nuối, nhưng tiết lộ cho các bạn nó cũng đồng thời là bước đột phá lớn trong truyện nha.
Mọi người có hào hứng không nào? Chần chờ gì mà không đọc nè?
Spoil thế giới thứ ba: Yêu anh không sai.
["Khi yêu một người, chúng ta đều không có lỗi".].