Cặn Bã Hoàn Lương

Chương 42



Trương Viễn Hoài: "..." Không có điện thoại hả bà nội?
Hắn đăm chiêu, âm thầm nói với Đại Lợi: "Không phải tao cố ý vạch trần đâu, nhưng mà nhỏ diễn giả trân quá."
"Không phải ai cũng có thiên phú như cậu đâu~"
Đại Lợi vốn tưởng hắn sẽ làm ầm lên mắng Hạ Vy cơ, không ngờ là nhìn ra được Trác Nhân đang nói dối.

Quả thật không nên múa rều qua mắt thợ, đem diễn xuất lượn lờ trước mặt Trương Viễn Hoài là sai lầm mà.
Có điều tinh ý vậy mà nhìn không ra Hạ Vy đang lừa dối, có nên khen chủ nhân nhà mình giỏi hông?
Trương Viễn Hoài không buồn tiếp lời, âm thầm đề phòng Trác Nhân.
Trác Nhân thấy vẻ mặt hắn nghiêm trọng, còn tưởng hắn dính bẫy, tin Trần Hạ Duy hư hỏng thật, bắt đầu cao hứng không thôi.

Cô như chú chim nhỏ, tung tăng nhảy lại gần hắn, miệng líu lo tưởng chừng có thể hót ra mùa xuân: "Sẵn tiện anh cũng đến đây rồi, em có dư một cặp vé, chúng ta cùng nhau xem đi~"
Ngay khoảnh khắc cô ta ôm cánh tay mình, Trương Viễn Hoài lập tức nhảy ra để duy trì khoảng cách, hắn âm thầm bình ổn trái tim bé nhỏ hú hồn vì bị bánh bèo đột kích: "Mẹ kiếp, suýt nữa thì chầu ông bà."
Trừ Hạ Vy ra, rất lâu rồi hắn không có tiếp xúc với con gái.


Vốn tưởng bệnh đã thuyên giảm, không ngờ chỉ có Hạ Vy là ngoại lệ.
Đại Lợi tỏ ra cảm thông sâu sắc.
Trác Nhân thấy hắn không hề mặn mà gì với lời mời của mình, lòng cô lạnh lẽo, đồng thời nụ cười trên môi càng tươi hơn, nói tiếp: "Anh đừng lo, Vy Vy không để tâm đâu vì cậu ấy thoáng lắm.

Vy Vy không nói cho anh biết ạ? Cậu ấy thường đi xem phim với đàn ông đã có người yêu lắm-" Đến đây cô nhận ra mình lỡ miệng, vội vàng bổ sung: "Ý em là họ chỉ là anh em,...à, anh em nuôi thôi! Không phải quan hệ kia đâu."
Càng sửa càng sai, giỏi ghê ta? Nếu người thường gặp tình huống này chẳng phải đã bị lừa rồi sao? May mà Trương Viễn Hoài giỏi nhất là soi mói, nhìn một cái là phát hiện ra nét mặt và ngữ điệu của cô quá có trình tự, người bối rối không ai vậy cả hết má ô!
Trương Viễn Hoài bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, không hề hứng thú nói: "Tại sao tôi phải đi với cô, cô không có bạn hả?"
Trác Nhân nghe xong đen cả măt, biểu cảm nhất thời nứt toạc.
Chậc, non nớt.
Trong lúc Trác Nhân đực người không tìm được câu trả lời, Trương Viễn Hoài đã mất kiên nhẫn xoay người muốn đi.
"Anh thấy thế nào về tình yêu đồng giới?" Trác Nhân bỗng nhiên hét lớn, lục lạc trên cổ tay cô phát ra tiếng đinh đinh đang đang càng lúc càng gần.
Trương Viễn Hoài khựng người, lập tức lộ ra vẻ kì thị: "Tởm."
Khuôn mặt Trác Nhân hiện lên sự kinh hỉ, đáp án này dĩ nhiên rất vừa lòng cô: "Vậy nếu Hạ Vy là đàn ông thì sao?"
Trương Viễn Hoài nâng mắt nhìn cô, đây là lần đầu tiên hai người có cơ hội đối mặt trực diện như vậy.

Tim cô lúc này không nhịn được thịch một cái, đôi mắt lập tức mang theo dụ hoặc ra tín hiệu cho hắn nhưng khác với tưởng tượng của Trác Nhân, cái cô nhìn thấy không phải là sự si mê, lung lay khi bị câu dẫn mà là giễu cợt khinh thường không thèm che giấu.

Bất giác cô lùi một bước, ngay sau đó tiếng cười lạnh vang lên, đó là một loại âm thanh khiến người ta nhục nhã: "Cũng không có nét đẹp đàn ông bằng cô."
Hắn nói xong lập tức xoay mông bỏ đi, đến phản ứng của người ta cũng không thèm nhìn.
"Anh!!!" Trác Nhân tức đến nổ phổi.
Cô nhìn theo bóng lưng hắn với vẻ oán hận, lẩm bẩm: "Tôi sẽ hủy hoại hai người!"
"Mỹ nhân ai chọc em giận vậy? Có muốn đi chơi với anh không?" Bỗng nhiên một người đàn ông mặc áo da beo, đeo sợi dây chuyền bản to xuất hiện.

Anh ta khoác tay lên bờ vai trần trắng noãn của cô, tầm nhìn rơi vào vòng một.
Trác Nhân liếc anh ta một lượt, miễn cưỡng đáp: "Được thôi."
Trương Viễn Hoài không đi xa, hắn dựa vào thân cây, ở trong gốc khuất nhìn cảnh tượng này không khỏi chậc lưỡi: "Rẻ tiền."
Đột ngột hắn nói tiếp: "Có một chuyện cô ta nói rất đúng."
"Chuyện gì?" Đại Lợi đau tim hỏi.

Hắn đem điện thoại ra vừa gõ tạch tạch vừa nói: "Đã đến đây rồi, về thì phí công lắm."
[Người em yêu: Cho em ba mươi phút đến rạp chiếu phim.]
Trần Hạ Duy nghe tiếng tin nhắn liền lú đầu ra khỏi máy tính.

Hả hả hả??? Gì vậy?
Do hôm nay đọc quá nhiều tin tuyển dụng nên Trần Hạ Duy bị "say" chữ, cậu không tỉnh táo lắm, một phút sau mới load được, ngay lập tức không nhịn được mà hét lên thảm thiết, vội vàng chạy đi thay đồ.
Aaaa!!!! Chết mẹ, suýt quên tóc giả!
Lúc Hạ Vy ba chân bốn cẳng chạy đến nơi thì đã trễ năm phút rồi, vừa thấy hắn liền chấp tay thành khẩn: "Xin lỗi, xin lỗi, em đến muộn rồi."
Hạ Vy trong bộ dạng gấp gáp có phần tùy hứng, đã trang điểm nhưng vẫn không thể che giấu nỗi thâm quầng mắt, nhưng cũng nhờ vậy mà nhan sắc thần tiên của cô mới có chút giống người phàm.
Nội tâm Trương Viễn Hoài: Đáng yêu quớ~
"Không sao, còn vừa đúng giờ chiếu phim." Hắn không nhịn được giơ tay xoa đầu cô.
Nội tâm Hạ Vy: Amen, xin đừng có rớt bộ tóc giả.
Phim dài hai tiếng, xem xong trời cũng đã tối.

Lúc này đèn hai bên bờ sáng lên những màu sắc lung linh, Trương Viễn Hoài và Hạ Vy ngồi trên bãi cỏ mềm nhìn cảnh đêm lộng lẫy.
Giữa không gian thoáng đãng của đất trời, tiếng inh ỏi xa xăm của phương tiện giao thông và dòng người vội vã dường như không thể xen vào hai người.

Gió đêm mang chút mát lạnh thổi tới làm những đóa hoa dại khẽ đong đưa theo nhịp, mặt nước dao động nhẹ cuốn theo những ánh đèn phản chiếu nhảy múa, sao trời trước mắt tỏa sáng,...!tất cả như cố gắng nhuộm lên màu lãng mạng, Hạ Vy tò mò hỏi hắn: "Anh thích hoàng hôn hay đêm sao?"
Rất nhanh Trương Viễn Hoài đã có câu trả lời: "Hoàng hôn."
"Tại sao vậy? Chẳng phải anh nói hoàng hôn nhìn buồn à?" Cô hiếu kì.
Trương Viễn Hoài xoay đầu đối diện với ánh mắt thuần khiết của cô, bỗng nhiên nở nụ cười.

Có trời mới biết lòng Hạ Vy đang dậy sóng như nào, chỉ mình cô biết nụ cười của hắn giờ khắc này câu dẫn ra sao.
Hắn giải thích: "Chẳng phải em hứa sẽ đến trước hoàng hôn sao? Hoàng hôn có đôi, như vậy thì không buồn nữa."- Hắn hỏi cô: "Còn em thì sao?"
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Hạ Vy tình ý nồng đậm nói: "Năm phút trước là hoàng hôn, từ giây phút này đến cuối đời là nơi có anh."
"Dẻo miệng gớm!" Hắn không nhịn được bật cười.
Đoạn đang ngắm cảnh, Hạ Vy đột ngột hỏi với giọng điệu mang đầy tâm sự: "Anh, tháng ba năm sau, liệu chúng ta có thể hạnh phúc như bây giờ không?"
"Sao phải là tháng ba? Mỗi ngày chúng ta đều hạnh phúc, hạnh phúc đến cuối đời." Trương Viễn Hoài chém gió.


Ting Chuông báo tin nhắn vang lên phá tan không khí ái muội.
Hạ Vy mất tự nhiên nhắc hắn: "Anh có tin nhắn kìa."
Trương Viễn Hoài kiểm tra điện thoại, hóa ra là thông báo phỏng vấn lại.
"Phát Đạt? Tuy công ty này mới thành lập, quy mô còn nhỏ nhưng các dự án qua tay họ đều được hoàn thành xuất sắc, rất có triển vọng!" Cô không ngại chen đầu vào nhìn ké tin nhắn của hắn, thế mà hắn cũng không đẩy cô ra.
"Em muốn anh vào công ty này không?" Bỗng nhiên Trương Viễn Hoài hỏi cô.
Hạ Vy nghe hắn hỏi vậy không hề cảm thấy vui mừng vì được sủng ái, ngược lại lo lắng quan tâm hắn: "Sao vậy? Anh không thích hả? Không thích thì chúng ta tìm công ty khác, anh đừng miễn cưỡng bản thân."
Trương Viễn Hoài đúng là chê công ty này nhỏ, nhưng sau sự việc hôm nay, hắn cảm thấy không thể cứ mãi thất nghiệp được.
"Có liên quan gì? À mà sao cậu không mách với cô ấy chuyện của Trác Nhân?"
"Hai người họ là bạn cùng chung cư, tao có thấy chỗ đó rồi, rất tốt.

Với tính cách lương thiện của em ấy, chắc chắn sẽ nhường cô ta chỗ đó, vậy em ấy phải ở đâu? Trọ của tao tàn như vậy, sao dám ủy khuất em ấy? Em ấy có đồng ý, tao cũng không đành lòng.

Mà tìm chỗ khác thì tao không yên tâm, chắc chắn cũng không tốt như chung cư đó được.

Hơn hết, tại sao phải để con nhỏ rẻ tiền kia được hời?"
Nghe một tràn của hắn, Đại Lợi bỗng nhiên cảm thấy pha "đầu thai" này chủ nhân đáng giá quá.
"Ờ nhưng mà liên quan gì với việc chọn công ty kia?"
"Nếu tao không có công việc ổn định thì chừng nào mới giàu được? Em ấy cũng nói rồi, công ty đó khá có triển vọng."
Cuối cùng cả đoạn hội thoại này tổng kết ra được cái gì? Chính là vì Hạ Vy ah~ ah~ ah~
Đại Lợi cao hứng không thôi, bỗng nhiên có cảm giác toại nguyện như người bố thấy con trai cua được con dâu vậy.
Nhưng mà đáng tiếc thật, tình tiết không đợi Trương Viễn Hoài..


Bình Luận (0)
Comment