Nhìn một cô gái xinh như thiên thần khóc ngay trước mắt, hắn cảm thấy đó là chuyện tự nhiên, buồn thì khóc thôi, qua rồi sẽ nín. Chờ nàng khóc cho sướng xong thì hắn lại nhạt nhạt mà nói.
" Ngươi nếu có một chút tàn hồn của người thân ngươi thì ta tạo ra một vong linh có mối liên hệ với ngươi là một điều không khó, còn không thì khi nào mạnh mẽ rồi qua minh giới kiếm tàn hồn người thân ngươi, còn là may mắn nếu không là do số mệnh rồi"
Sau khi khóc xong Thiên Tuyết lại trở lại với cái khuôn mặt không vui, không buồn, nàng gật nhẹ đầu " Cảm ơn sư phụ đã chỉ con đường cho Tuyết Nhi"
" Không có gì cả!!! tối nay ngươi dừng tu luyện một buổi đi, nói chuyện với ta, lâu lắm rồi ta cũng chưa nói chuyện với ai, cần 1 người tâm sự cho vơi nổi lòng, theo ta được biết thì giấu càng nhiều bí mật thì rất nhanh bị mắc bệnh đấy. hì hì " --- hắn nở nụ cười nói.
" Vâng"
Thế là một đêm 2 người nói chuyện, từ ước mơ, sang nhận xét về con người, rồi chuyện vui, chuyện buồn.... Thiên nam, địa bắc có gì thì nói hết.
....
......
....
Sáng ngày hôm sau, Xuân Đức lại lên trên con vong linh để xem cảnh bình minh, còn thiên Tuyết thì không đi cùng nàng lại tiếp tục công việc tu luyện muôn năm rồi.
Qua đi một đêm thì đã qua khu vực ngoại vi, bây giờ bọn người Xuân Đức tiến vào một khu vực toàn bộ là thảo nguyên vô tận, khắp nơi chỉ xanh biếc một màu, những tia sáng đầu tiên chiếu xuống mặt đất làm cho mấy giọt sương và cảnh vật xung quanh cũng thêm phần xinh đẹp, lung linh.
Đang ngắm cảnh thì hắn rất nhanh phát hiện ra, có một đám người mấy chục người đang cưỡi mấy chục con quái điểu phi hành. Cầm đầu là một nam, một nữ, không nói cũng biết người tu đạo thường nhìn rất trẻ và xinh đẹp, còn tuổi thật thì chỉ có chúa mới biết được.
Đáng lý là nước sông không chạm nước giếng, nhưng không hiểu vì sao? thằng cầm đầu thấy hắn nhìn nhiều vài lần thì vẻ mặt lập tức bất thiện lên. Không đợi hắn biết lý do một năng lượng to lớn từ thanh kiếm của tên kia chém thẳng xuống chỗ hắn đứng.
Uỳnh....Uỳnh...Uỳnh
Liên tiếp vài tiếng nổ mạnh đánh thẳng lên năng lượng phòng ngự của con vong linh, tên thần kinh kia cũng có tu vi tàm tạm mà thôi, chẳng biết có phải đến kinh nguyệt hay không lại đi tấn công hắn. Dù hắn có là thánh nhân tự nhiên bị người tấn công cũng phải tức giận.
Hàng loạt mũi tên Mp như những đợt ánh sáng rời tay phóng thẳng lại đám người đang bay còn cách xa kia, cũng không biết bọn người kia có khinh thường hắn không nhưng chẳng thấy ai phòng ngự cả hoặc không kịp phòng ngự cũng nên, cứ như vậy bọn họ để mặc cho những mũi tên xuyên qua cả phi hành thú và bản thân.
Á.......Á.....A.....A.....A
Từ thiên không, dưới bình minh vừa ló không lâu, hàng loạt tiếng hét thảm, một đám mưa máu tưới trên mặt đất, nhìn từ xa thì như mấy con bọ bị mồi lửa chết cả đàn cả lũ rơi lả tả vậy. Không nhanh không chậm hắn cho tử linh sinh vật tiến lại gần đám người vừa tấn công hắn.
Người Ác Ma Điện bên trong thì hiển nhiên là không biết gì rồi, do không nghe được gì vì có một tầng cách âm,cũng là tầng bảo hộ mạnh nhất của con vong linh này ngăn cách bên trong và bên ngoài..... Tiến lại gần đám người tấn công mình trên mặt đất chỉ còn máu thịt be bét, quái điểu và người chết gần hết, chỉ còn một vài tên đang hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít mà thôi.
Nhảy xuống, ngồi bên cạnh có lẽ là một cô gái, hắn phán đoán qua quần áo thôi chứ bây giờ thì nhìn nàng giống như một cục thịt mà thôi. Lấy tay tách ra đầu của nàng, móc lấy bộ não còn đang dính máu bỏ vào cho Thắt Lưng Hấp Huyết ăn.
Trong khi chờ xem có tin tức gì hiểu ích không hắn tiện tay giết hết mấy kẻ đang ngắc ngoải, vơ vét hết các thứ có giá trị, còn máu thịt thì thu vào không gian cho Huyết Ma cắn nuốt. Xong việc hắn lại nhảy lên con vong linh đi tiếp như không có chuyện gì xảy ra.
Kiểm kê xem trong những thứ thu được này có cái gì hiểu ích không, đảo qua một lượt thì 100% là rác, ném lại vào không gian sau này về cho mấy thành viên cấp thấp của Ác Ma Điện hay bọn trẻ con làm đồ chơi, kiểm tra xong thì hắn cũng nhận được thứ mình muốn, Thắt Lưng Hấp Huyết đã truyền mọi thông tin đọc được từ cái bộ não lúc nãy.
Mấy người này là cùng một thế lực đang đi về phía bắc kiếm cháo húp, nơi đó có khá nhiều người đang mở ra một bảo tàng to lớn..... Đọc xong mọi thứ mà hắn nhận được, còn một vài mảnh vỡ kí ức không hoàn chỉnh thì hắn bỏ qua luôn, chỉ huy vong linh đi về phía bắc. Hắn cũng muốn xem cái bảo tàng kia có những thứ gì, lỡ may có đồ tốt mà bỏ lỡ thì uổng lắm.
....
......
....
Nửa ngày trôi qua
Thời gian là thứ lúc muốn nó nhanh thì nó lại chậm hoặc ngược lại. Hết ngồi lại nằm, chán chẳng buồn chết hắn lấy ra mấy quả tim của bọn người lúc sáng bị hắn giết, nhìn mấy quả tim tuy không còn đập nhưng vẫn còn mềm dẻo và hồng hào lắm, để mấy quả tim máu chảy đầm đìa vào trên một một cái sàng trong một cái nồi không lớn, nổi lửa lên và chờ đợi, hôm nay bữa tối của hắn là tim người hầm cách thủy.