Nghe vậy Thanh Trúc hơi cau mày lại một chút, rồi lại tỉnh bơ đạo " Vậy thì cũng không liên quan gì đến ta, ta vẫn đi săn thú tiếp,dù sao ta có đủ số đôi long phượng rồi, còn ngươi chỉ có 1 mà thôi, nên hết 1 tháng ta cũng qua cửa còn ngươi thì không á, đến lúc đó thì có ai đó xấu mặt".
"Đệch. em chịu thua chị rồi, chị ăn gì em cúng" nói cho cùng người ngốc là hắn không phải là nàng. Nhưng đời mà trong cái khó ló cái ngu, không lý tới Thanh Trúc đang nhìn hắn đầy vẻ hả hê,hắn lấy ra một món Thánh Khí cao giai,sau kích hoạt món Thánh Khí đó một luồng ánh sáng phát mạnh phát xạ mà ra chiếu sáng cả một vùng trời, hắn cứ để như vậy một lúc lâu rồi mới thu hồi lại.
Kiếm một tảng đá lớn hắn nằm lên và chờ con mồi của mình, hắn tin rằng không bao lâu thì con mồi sẽ xuất hiện. Thanh Trúc thấy cử động kì cục của hắn thì lại gần nghi hoặc hỏi:
" Ngươi tự dưng làm vậy để làm gì?"
Đang nằm vắt chéo chân Xuân Đức nghe con bé ngốc hàng hỏi hắn tự đắc đạo " còn làm gì nữa, tung mồi nhử câu ma thú ".
" Thật vậy à? nhưng liệu xung quanh đây có ma thú không?"
" Đần, không có ma thú thì có người tham gia sát hạch nữa mà"
" Ta mới không đần, cả mười ngày nay chúng ta cũng có gặp ai đâu làm gì bây giờ lại có thể gặp được cơ chứ" Thanh Trúc xụ mặt lên tiếng phản bác.
.....
Đang lúc hai người chê bai nhau cách không xa có một đám mấy trăm người đang đi nhanh lại đây, việc như vậy làm sao qua cảm ứng của Xuân Đức, thấy vậy con mắt Xuân Đức phát quang sáng rực.Hắn nhìn Thanh Trúc mỉm cười "Thấy chưa nhóc có cả đám tới đây rồi này khà khà, đi mòn da chân không gặp một đứa, vừa tung bảo vật thì cả đám tới ngay".
Thanh Trúc "....".
Khi đám người kia đang hăm hở đi tìm bảo thì thấy đầy trời là bông tuyết rơi xuống, thấy có vẻ kỳ lạ nhưng không ai xem trọng, kết quả là mọi người cứ để cho bông tuyết rơi trên người chỉ trong nháy tất cả mọi người đã bị đóng băng, Không một người kịp kêu lên một tiếng và cũng không thoát một ai.
Tuy mọi người bị đóng băng không thể cử động được nhưng cái đầu vẫn còn có thể suy nghĩ được, và nhận thức được điều gì đang xảy ra. Đang lúc mọi người hoang mang thì thấy có 2 thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt, đương nhiên là hai người Xuân Đức rồi.
Ngắm nghía tác phẩm nghệ thuật mình tạo ra Xuân Đức cảm khái nói " Băng nhân đúng là đẹp, không cần khuôn mà vẫn giống như thật ka ka"
" Mà làm sao để lấy mấy con chim hư ảnh kia được vậy, chém hết bọn này sao?" hắn có chút không biết làm sao đành phải hỏi Thanh Trúc.
" Chỉ cần hấp thụ ấn kí bên tay phải họ là được"
" Đơn giản vậy ha " hắn quay sang nhìn mọi người một cách bất thiện nói " Nào bây giờ mọi người tự nguyện hay là cần ta xin tí huyết thì mới cam lòng đây" không đợi hắn nói xong thì đầy trời long phượng hư ảnh từ mấy tên sát hạch đệ tử bay về Xuân Đức, chỉ trong nháy mắt Xuân Đức đã có 6 cặp long phượng hư ảnh vờn quanh.
Thấy bọn này nghe lời như con mình, hắn rất thỏa mãn, nhìn mấy bức tượng băng một chút hắn đạo:
" Thấy các ngươi dễ nói chuyện như vậy ta cũng không làm khó ai cả, ngày mai băng tan thì đi đường nhớ cẩn thận nhé, chúc may mắn haha"rồi không để ý tới mấy người bị biến thành băng côn kia Xuân Đức nghênh ngang đi về phía trước.
Thanh Trúc đi phía sau có chút không biết nói gì hơn, 10 ngày chả gặp mống nào tới lúc tên kia mới ngoi lên ý niệm tà ác thì lại một đám xuất hiện, đúng là hết biết luôn.
Đi trên đường thấy Thanh Trúc khi thì cắn môi, khi thì nắm chặt nắm đấm hắn lấy làm kì đạo
" Đang nghĩ cái quái gì thế nhóc mà biểu cảm như bị tình lang bỏ rơi thế?"
Quen dần với tên vô lương tâm trước mặt nên Thanh Trúc trả lời cộc lốc " Nghĩ gì kệ ta, ta buồn rầu không được sao?"
" Ách...tự dưng lại buồn, bó tay, nhóc xem có dây thần kinh nào chập không? mà thôi nếu buồn thì đi lẹ lên cách đây khoảng 4 vạn dặm có mấy người đang đánh nhau vui lắm, đi nhanh lên tới đó còn được xem trực tiếp"
Thanh Trúc tản mác ra thần thức thăm do trong khu vực 4 vạn dặm nhưng nàng không thấy gì,Thanh Trúc nghi ngờ đạo " Sao ta không cảm thấy gì nhỉ ".
" Thần thức thì yếu mà cứ tưởng mình là chúa vạn năng, mấy con hàng kia bày kết giới đánh nhau à, dông dài gì nhiều ta đem ngươi qua không lại lạc đường" Vậy là 2 người biến mất ngay tại chỗ khi xuất hiện đã là trước một cái kết giới màu xanh lam nhat.
Không nhìn kết giới Xuân Đức kéo Thanh Trúc vào bên trong luôn, hai người tìm một ngọn núi cao để nhìn Pk miễn phí.
Phía dưới có một đám người đang bộp,binh,chát lẫn nhau.... túm tóc,bạt tai, bóp ấy ấy của nhau cũng có, nhìn một lúc Xuân Đức cảm thán:
" Thấy không? phải đánh như bọn này nè, cần quái gì nguyên lực, cứ thượng cẳng chân hạ khủy tay thế mới kích thích, trông vui vãi "
" Đó là bọn họ đã cạn chân nguyên lực rồi nên mới làm vậy, chứ có ai dở người như ngươi đâu, có chân nguyên mà không dùng" Thanh Trúc liếc xéo đạo
" Sao nhóc không có tính hài hước vậy? nhưng thôi sắp có cho vui mới nữa, Hà hà, cứ đánh đi, có một con Huyền Thiên Băng Long đang ở phía dưới lớp băng kìa, nó sắp thức tỉnh rồi, tí nữa còn vui nữa "
" Có yêu thú Băng Long sao? sao ta không thể thấy được nó?".
"Nhìn kỹ vào, ngay bên tay phải của ngươi ấy, chếch lên một tí"
" À ta thấy rồi, đúng là một con Băng Long, nhìn nó cũng không phải rất mạnh, lần này ta muốn phải tận tay bắt nó đem về cho muội muội. tiểu muội của ta đã thích có một con thú cưỡi như vậy lâu rồi không ngờ ta ở đây lại gặp được"
Xuân Đức khinh bỉ đạo " Tuy nó là Tạo Hóa Cảnh viên mãn thôi nhưng cỡ như nhóc xuống thì đưa đồ ăn nhé, không tự biết cân lượng, ấy mà nhóc nhìn xem kìa, bên phải ngọn núi băng ở trong góc phía trên đó".
Thanh Trúc nhìn qua chỗ Xuân Đức nói thì chỉ thấy toàn băng tuyết, nàng cau mày đạo " Có thấy gì khác đâu, toàn băng mà!!"
"Nhìn kĩ vào có mấy thằng đang lén lút như ăn trộm kìa, có tổng cả 5 đứa đấy, không biết bọn này muốn làm cái dụt gì mà lại nấp tại đây? hay bọn này phát hiện cái gì kho báu ta".
Ấm....Ầm...Gào...Gào đúng như Xuân Đức dự đoán, con Băng Long kia đã bị kinh động, một con Băng Long dài vài chục dặm bay lên cao, to lớn vô cùng, uy áp khủng bố khiến cho mấy tên đang đánh nhau phía dưới tiểu ra quần.
" Trời đất ơi!!! Thánh Thú Huyền Thiên Băng Long.. Chạy... chạy nhanh lên không cả đám đều phải chết "
" A...A....a....a....a cứu ta với "
Gào
Vút.....Vút....Vút
Vô biên băng tinh kết thành các miếng băng tinh nhọn hoắt xuyên qua thân thể những kẻ không may, trong một đòn đầu tiên hơn phân nữa người ở đây đã bỏ mạng, Xuân Đức thấy cảnh này thì không biết tại sao hắn lại có chút không đành lòng, có lẽ trong hắn vẫn còn một chút lương thiện.
Lắc lắc đầu tâm tình hắn lại lãnh tĩnh trở lại, tình thương là thứ xa sĩ nhất nó chỉ dành cho những người thân của mình mà thôi. Sống trên đời phải thật nhẫn tâm thì mới sống tốt được, hắn nhếch miệng cười mỉa.