Sau vài ngày phi hành.
Nhóm người Xuân Đức đã trong khu vực ngoại vi của Ma Linh Sâm Lâm, cái tên này là Xuân Đức biết được thông qua mấy đám người nói chuyện trên đường đi tới đây.
Trong cái khu rừng chết tiệt này đúng như cái tên, âm linh có khắp mọi nơi, bọn này sống nhờ âm khí trong khu rừng, tuy không gây nguy hiểm gì nhưng độ phiền hà thì khỏi phải nói, cứ ý như lúc bạn ngủ mà có con muổi cứ vo ve bên tai vậy, cực kì đáng ghét.
Bên trong này cứ đi một đoạn lại thấy cảnh chém giết, cướp bóc. Nhìn nhiều cũng quen rồi nên mọi người cũng không để ý tới nữa một phần vì, những người này ai đúng ai sai thì ai mà biết, biết giúp ai cho phải, phần vì cũng chả liên quan gì tới nhau tội tình gì đi giúp người ta.
Mọi người tiến thẳng vào trung khu, bên trong này thì ít người hơn so với bên ngoài rất nhiều, thi thoảng mới gặp một đoàn đội mà thôi. Xuân Đức hỏi ý kiến mọi người
" Các ngươi nói chúng ta nên kiếm nơi nào để hạ trại đêm nay"
" Tốt nhất là kiếm một ngọn núi cao, bên trên vừa đẹp lại an toàn hơn phía dưới rất nhiều, dễ dàng phát hiện nếu có người đánh lén chúng ta" Lăng Thiên đưa ra ý kiến.
Mọi người gật đầu, sau đó mọi người cùng chia ra tìm xem có ngọn núi nào hạp hạp xung quanh đây không. Một lúc sau thì bên Thanh Trúc truyền tin tới đã tìm thấy địa điểm thích hợp. Mọi người nhanh chóng chạy tới nơi Thanh Trúc đang đứng.
Khi tới nơi thì đã thấy Thanh Trúc đang trên đỉnh núi dọn dẹp mọi thứ xung quanh tạo thành một khu đất trống trải rộng lớn. Thấy Xuân Đức đi lên Thanh Trúc hỏi
" Bây giờ thì chúng ta làm cái gì nữa"
" Còn làm cái gì nữa, lấy những thứ các ngươi chuẩn bị ra thôi".
Thanh Trúc ngượng ngùng đáp " Ta..ta không biết chuẩn bị gì cả, chỉ mang theo ít bình đan dược chữa thương thôi".
Xuân Đức nghe vậy thì bó tay, ngó đầu quay sang đám người bọn Cổ Phàm, mấy người này cũng gật gật cái đầu đạo " bọn ta cũng như vậy".
Lần này thì trói chân luôn, Xuân Đức để tay lên trán đạo " Các ngươi thật là đi thư giãn hay là đi đánh nhau vậy, mà chỉ mang thuốc chữa thương đi còn lại thì không mang cái gì khác, ta cũng đến chịu thua. Đã các ngươi không mang cái gì thì đứng đó mà ngó ta với tiểu Y dùng cơm".
Xuân Đức chỉ nói cho vui vậy thôi không ngờ năm con hàng này lại thành thật đi qua một bên kiếm tảng đá mà ngồi nhìn về bên này. Lần này đúng thật là hắn chịu thua luôn rồi. Mặc kệ 5 tên hâm hấp kia, Xuân Đức và Vũ Y như bao lần trước bắt đầu lấy dụng cụ ăn hàng ra.
Trên mặt đất bắt đầu xuất hiện một cái thảm lớn,vô số đồ dùng, xoong,nồi, bát,đũa, đem luôn cả cái xác con quái xà ra, vì chuẩn bị cho ngày hôm nay mà hắn đã mất công tẩm ướp gia vị và nguyên liệu quý cùng con quái xà này vài ngày.
" Chúng ta tối nay ăn món gì đây bảo bảo, chiên hay nướng"
" Theo muội thấy thì nướng nguyên con đi ca ca"
" Ca ca cũng nghĩ vậy, bây giờ muội đi chơi đâu đó hay ngồi ở đây xem ca ca làm nướng cũng được
" Vậy muội đi xuống núi với tiểu Ly đi bắt côn trùng nhỏ " Khi nào nướng xong nhớ gọi Y nhi đấy.
" Ừm, nhớ chơi gần gần thôi nhé, ở đây không biết có nguy hiểm gì không, không có ca ca bên cạnh muội nhớ không được đi xa đấy "
" Vâng. hì hì. muội đi đây"
Cứ như vậy Vũ Y như cơn gió ôm tiểu Ly đi xuống núi chơi. Nhìn theo thân ảnh nhỏ bé biến mắt Xuân Đức lại quay lại về với công việc nấu ăn của mình.
.....
Vũ Y xuống núi, nàng như con bướm nhỏ tung tăng bay nhảy khắp nơi bắt mấy con vật nhỏ phát sáng. Tiểu cô nương không biết cách xa đó mấy trăm dặm đang có một nhóm người đang quan sát nhất tĩnh nhất động nơi đây, đám người này toàn thân hắc y, mỗi người đầu phát ra từng sát khí ác liệt.
......
" Thiếu chủ, chúng ta tại sao lại phải phục kích người của Diệp Linh Tông, Diệp Linh Tông tuy thuộc nhân tộc nhưng luôn ở trung lập trong các cuộc tranh chấp, cũng không phải là đối thủ sinh tử của trúng ta"
Một thiếu niên toàn thân đều mang huyết Y, có đôi mắt như chó sói trong đêm, phát ra từng đợt ánh sáng xanh lục kì dị. Nghe được tên thuộc hạ tâm phúc nghi vấn, hắn từ tốn giải thích
"Vì là thế lực trung lập nên Diệp Linh Tông càng ngày càng lớn mạnh, nếu cứ tiếp tục cái đà này thì không bao lâu sau nó có thể uy hiếp tới sự tồn vong của Hắc Vương Tông vĩ đại của chúng ta, nên bây giờ chúng ta được trên giao cho nhiệm vụ âm thầm loại bỏ thành viên tinh anh, hạch tâm đệ tử của Diệp Linh Tông khi tiến vào nơi Ma Linh Sâm Lâm này, nơi này sẽ là vùng đất yên nghĩ cho bọn chúng".
" Vậy sao chúng ta không trực tiếp ra tay tiêu diệt mấy kẻ kia luôn, thuộc hạ thấy mấy người kia tu vi cũng không cao, lại còn phải dùng bảo vật quý giá như ẩn hồn hương để ngụy trang ở nơi đây quan sát" tên thuộc hạ vẫn không hiểu mà hỏi.
Thiếu niên có chút thiếu kiên nhẫn với tên thuộc hạ của mình, tên này trung thành thì có thừa nhưng đầu óc thì không dùng được, nhưng nể tình tên này đi theo đã lâu thiếu niên vẫn kiên nhẫn giải thích cho tên thuộc hạ
" Ngu ngốc, ngươi nhìn bọn người kia xem, đều có tu vi Tạo Hóa Cảnh, ít ra cũng là thành viên hạch tâm trong tông môn, đi vào nơi nguy hiểm thế này thường sẽ có người âm thầm bảo vệ, chúng ta nếu không rõ tình hình địch ta làm sao có có thể nắm chắc chiến thắng 100% "
"" Thiếu chủ anh minh, là thuộc hạ vô năng ".