Cân Cả Thiên Hạ

Chương 171

Trên một ngọn núi cao chót vót, như đâm thẳng vào bầu trời nối liền giữa mặt đất và thiên khung. Xuân Đức cả người bất động ngồi đó như một tảng đá, xung quanh hắn đã không còn phát ra sát khí lăng lệ như trước nữa mà thay vào đó là từng đoàn ánh sáng lam nhạt.

.....

Trong không gian bí mật, thần hồn của Xuân Đức và lão hệ đang ngồi nói chuyện với nhau. Xuân Đức có chút buồn rầu hỏi:

" Lão hệ, ngươi nói có cách nào cho Vũ Y khôi phục như lúc ban đầu không có thiệt không vậy?"

Lão hệ im lặng một chút rồi mới đạo " Việc này cũng không cần ngươi lo lắng quá như vậy, nên nhớ Vũ Y là do ta tạo ra, đừng nói là chỉ bị mất chút hồn phách, dù cho nàng có bị hủy diệt mọi thứ thì ta cũng có thể tái tạo lại được. Bây giờ ta cũng nói thẳng, muốn giúp Vũ Y hồi sinh được như lúc ban đầu thì cần một số lớn năng lượng, phía sau chắc ngươi cũng hiểu là nên làm cái gì rồi, nên nhớ chúng ta bây giờ cũng không phải nhỏ yếu như mấy năm trước kia nữa rồi, phóng tay mà làm".

Nghe thấy thằng bạn gay lâu năm của mình nói vậy thì khuôn mặt Xuân Đức lập tức dãn ra, nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt hắn, nhưng ngay lập tức nó lại thay thế bằng sự âm độc và đầy lạnh lùng, Xuân Đức đạo:

" Không cần nhắc khéo ta làm gì, đừng nói chỉ là một đám ma tộc, có cả thánh tộc cũng thế thôi. Từ từ, ta sẽ cho bọn hắn biết cái gì mới là chết trong sợ hãi. Mà phải rồi, nếu mà muốn hồi sinh Vũ Y cần thời gian lâu không?, mà hồi sinh xong thì nàng còn nhớ ta là ai không hay lại mất trí nhớ thì....".

Lão hệ trong hình dáng của một thiếu niên ngang độ tuổi với Xuân Đức, nghe Xuân Đức lãi nhãi thì lấy hai tay bịt tai lại đạo

" Lại bắt đầu rồi, cái này là lần thứ mấy ngươi hỏi vấn đề này rồi, ngươi bị sao không vậy? mà cứ nói được một lúc sau ngươi lại hỏi lại, ta nói rồi còn gì, như lúc ban đầu, ý ta là như lúc ban đầu nàng mới chết ấy. Đây là lần cuối đấy, ngươi mà hỏi thêm lần nữa là ta đi luôn không gặp ngươi nữa, ta còn nhiều việc lắm không giống như kẻ như ngươi cả ngày ăn với nằm ngủ".

Xuân Đức cười làm lành đạo:

" Tại ta vui quá nên lại quên, ngươi cũng biết rồi, ngoài ngươi ra thì 3 con nhóc kia là người thân nhất của ta mà, các nàng có làm sao thì ta làm sao mà bình tâm tĩnh trí được chứ. Thông cảm cho ta chút đi. Mà hỏi thật ngươi hằng ngày làm gì mà chẳng khi nào ra chém gió với ta vậy? ".

Lão hệ buồn như con chuồn chuồn đáp

" Có nói ngươi cũng không hiểu đâu, ta mong ngươi hằng ngày cố gắng một chút dù không tu luyện được thì cũng nên tham khảo các kỹ năng mới, hay đi rèn luyện chúng hoặc là làm việc gì có ích chút. Đằng này ngày nào cũng ăn, ngủ, rồi đi lượn... ".

Xuân Đức giơ tay lên trước ra hiệu cho lão hệ dừng lại, thấy con hàng này ngậm miệng lại hắn mới đạo:

" Không cần chửi ẩn ý như vậy làm gì, nói thẳng bà nó ra cho rồi. Ngươi đây là đang dám chỉ gần đây ta không chịu đi tìm kiếm năng lượng giúp ngươi phải không, ta nghĩ kiếm về cho ngươi cả cái địa cung hồi mới vào cái Viễn Cổ Chiến Trường này thì cũng được một thời gian chứ, làm quái gì mà cần nhiều năng lượng khủng khiếp thế".

" Ngươi biết cái cóc khô gì, hằng ngày ta phải tu sửa không gian vong linh, nâng cấp, bảo dưỡng, lại còn lần trước ngươi đi đánh nhau với con quái vật Bất Diệt Cảnh kia khiến cho cả bộ đồ Thiên Đạo cũng gần như tàn phá sạch, ngươi biết cái đó là bao nhiêu năng lượng không hả. rồi lại còn phát triển cái không gian chúng ta đang ở đây, cái này có thể là bảo mệnh cho chúng ta, bản thể chết thần hồn không diệt thì còn có cơ hội, để tạo một nơi thế này ngươi tưởng tượng xem nó được tạo ra bằng cái gì, chẳng lẽ bằng niềm tin và hi vọng hay sao? đéo có đâu. Bằng năng lượng mà ta tích lũy được đấy". Càng nói lão hệ càng bức xúc. Khuôn mặt thanh tuấn kia cũng cau có lại như khỉ ăn ớt.

" Được rồi, ta xin lỗi mà làm gì mà nóng tính thế, bây giờ ta ra ngoài kia kiếm thật nhiều năng lượng cao cấp về cho ngươi là được chứ gì, phải không?". Xuân Đức nịnh nọt nói.

Khuôn mặt đang tức giận của lão hệ lập tức giãn ra, nhắm một mắt, nghễnh cái mặt lên đạo:

" Cũng không quá ngu, vẫn còn đào tạo được, biết điều vậy từ trước có phải tốt không, làm gì cứ để ta cáu lên".

" Anh em một nhà, anh em một nhà, tính toán gì, có phải ngươi vẫn còn năng lượng dự trữ phải không?". Xuân Đức dò hỏi.

" Vẫn còn một ít, ngươi muốn làm gì?"

Xuân Đức xoa xoa hai bàn tay đạo " Bạn tốt, ngươi giúp ta trọng sinh Vũ Y đi, ta sẽ nhanh trong tím kiếm năng lượng mà ngươi cần về cho".

Lão hệ nheo nheo mắt, cuối cùng thở dài đạo

" Ta tin ngươi lần này nữa thôi đấy, chứ không lúc một ngươi lại léo nhéo, ngươi thì cái gì cũng tốt, trừ một cái đó là quá lười biếng ra. Lần này giúp ngươi cũng là hết sức của ta rồi, nếu mà còn không có năng lượng lần sau nếu có ai bị sao thì có muốn cứu cũng không được. năng lượng cũng không phải nói có là có. Thôi ngươi biến ra ngoài làm việc của mình, còn ta sẽ giúp ngươi lo việc Vũ Y".

Xuân Đức ôm lão hệ một cái thắm thiết đạo " Ngươi thật tốt ka ka, cứ tin tưởng ở anh, ta thương ngươi nhất luôn".

Lão hệ đẩy hắn ra mà khinh bỉ đạo " Dẹp mấy lời ghê tởm đó đi, được ngươi thương thì cái xương cũng không còn, nên ta không cần, mà ngươi dông dài quá có ra ngoài đi làm việc không thì bảo?".

Xuân Đức làm bộ sợ hãi đạo " đi ngay và luôn đây, gặp lại sau nhé hì hì". Nói xong câu cuối thì Xuân Đức cũng thu thần hồn về.

Trong không gian còn mình lão hệ, nhìn về phía trên cao, không biết nghĩ cái gì lão hệ bỗng nhiên lắc đầu,rồi lại mỉm cười....
Bình Luận (0)
Comment