Cân Cả Thiên Hạ

Chương 193

Xuân Đức tự nhiên không biết hắn nghĩ xấu bụng bị người nào đó phát hiện ra rồi. Có khế ước rất nhanh hắn tìm được đám người lão Tà đang ở đâu, ngay lập tức hắn phi độn tới nơi mọi người đang ở.

Thấy Xuân Đức thì lão Tà ngay lập tức chửi lớn:

" Con rùa đen nhà ngươi, ngươi còn có mặt mũi quay về sao, tự mình hủy đi vô số tử linh sinh vật lại nghĩ cách đổ tội lên đầu ta, ngươi cho ta lời giải thích".

Xuân Đức ngẩn người, hắn nhớ là cái này hắn chỉ nghĩ trong lòng thôi mà, làm sao con rồng đần này lại có thể biết được, Xuân Đức tò mò hỏi:

" Làm sao ngươi biết được hay quá vậy ".

Lão Tà nghe hắn nói vậy thì cũng hết ý kiến luôn, tên này không những không có tí ăn năn hối lỗi ngược lại công nhiên thừa nhận, lão tà tức giận đạo:

" Cái này đơn giản thôi, ta bói toán đi ra, ngươi với ta có khế ước nên mấy việc ngươi nghĩ gì lúc bình thường thì ta cũng có thể tính ra, tốn của ta 3 giọt tinh huyết để biết được cái ý nghĩ kia của ngươi đúng là không đáng một chút nào".

Xuân Đức cũng gật đầu đạo:

" Không đáng, không đáng, ngươi hỏi thì ta cũng nói cho ngươi nghe tính toán làm gì cho mệt xác".

Lão Tà lần này thật đúng là không biết nói cái gì cho phải, chuyển qua chuyện khác lão Tà hỏi:

" Đám vong linh của ngươi tiêu tùng rồi, giờ tính sao? ".

" Tính cái con khỉ gì nữa, sau này kiếm nơi nào có nhiều xương thì gom về thôi, còn cách nào khác đâu"- Xuân Đức không sao cả đạo.

" Vậy ngươi đối phó sao với con nhóc quỷ bên trong không gian kia, biết ngươi phá của vậy không chừng nó phân thây ngươi ra rồi đi hầm ăn dần đấy khà khà".

Lão Tà còn đang đắc trí thì một giọng nói nhỏ nhẹ, thanh thúy vang lên ngay bên trên đầu nó:

" Tên kia ít thịt hầm không ngon, với ta cũng không thích thịt nhân loại, nhưng là một con rồng thì khác đấy, thịt rồng rất ngọt thịt, lại có chất, ta biết rất nhiều món chế biến à, ngươi muốn thử không? ".

Nụ cười trên mặt lão Tà lập tức cứng ngắc lại, mặt nó vừa cười vừa mếu nhìn khôi hài vô cùng, nghe giọng điệu âm thanh này thì nó biết con quỷ cái bên trong kia đã xuất thế, tai hại hơn là nó mới vừa nói xấu bà cô nhỏ này.

" Ha ha, là ta đùa thôi, đùa chút thôi ấy mà, tại sao đại nhân lại xuất hiện bên ngoài này vậy, ngoài này ẩm ướt không tốt cho sức khỏe của đại nhân đâu" nói xong mà chính lão Tà cũng cảm thấy xấu hổ, sợ ẩm ướt, đã làm tu sĩ mà còn sợ ẩm ướt thì chắc tên đó tu đến cẩu trên thân rồi.

Thiếu nữ nở một nụ cười vô cùng nguy hiểm, một tay vuốt vuốt mấy lọn tóc mai, một tay cầm cái độc giác của Lão Tà vui vẻ đạo:

" Ta đang thiếu đồ trang sức, ta thấy cái sừng của ngươi cũng đẹp đấy".

Lão Tà lập tức cầu xin, đổ trách nhiệm lên Xuân Đức:

"Ngài đại nhân ngài có đại lượng, là tiểu nhân lỡ miệng, mọi thứ đều là do tên kia đầu độc tiểu nhân, nên tiểu nhân mới như vậy, mong đại nhân người có muốn đánh, muốn giết thì cứ đánh cứ giết tên kia đi, việc này thật sự không liên quan tới ta mà".

Xuân Đức bên cạnh trợn tròn mắt, cái con rồng đần này khi trước còn lên án suy nghĩ của mình, bây giờ thì tốt, còn đần long này lại còn thực thi ý nghĩ của mình. Hắn đang có xung động muốn ăn thịt rồng nướng, nói đến đồ nướng tự dưng hắn lại nhớ tới Vũ Y, tiểu nha đầu cũng rất thích đồ nướng. Tự nhiên hắn cảm thấy nhớ Vũ Y quá trời, mong sao tiểu nha đầu mau mau trọng sinh.

Có lẽ do nghĩ đến Vũ Y nên tâm trạng của hắn không tốt, nhìn hai người bạn của mình đang vui đùa với nhau kia hắn không cảm thấy thú vị nữa. Hắn đi ra xa ngồi trên một tảng đá nhìn lên bầu trời.

Bầu trời bây giờ đã về khuya rồi, trên cao cũng không còn mây đên bao trùm nữa sau cơn mưa lớn kia bây giờ chỉ còn vài đám mây phiêu đãng, ở giữa trên cao có vô số ngôi sao lấp lánh, ở chính giữa bầu trời bây giờ đang có một mặt trăng màu lam vô cùng lớn, nó chiếu xuống phía dưới từng luồng ánh sáng dịu nhẹ

Thu lại bộ đồ thiên đạo trên người, Xuân Đức nhìn về nơi xa xăm, hắn nghĩ tới lúc còn ở nhà tại Thiên Long Đế Quốc, rồi những lúc vui vẻ bên ba tiểu nha đầu. Một luồng gió se se lạnh thổi qua khiến cho hắn sống mũi cay cay.

Đúng lúc này một âm thanh nhẹ nhàng như tiếng sáo trúc vang lên bên cạnh hắn:

" Có tâm sự sao?" Thiếu nữ không biết từ khi nào đã ngồi bên cạnh hắn.

Xuân Đức cũng không quay sang nhìn thiếu nữ một cái, vẫn nhìn lên trời, nhìn về một nơi xa xa, một lúc sau Xuân Đức mới đạo:

" Có chút nhớ nhà, nhớ 3 tiểu nha đầu nữa, ngày trước ta thường nghe nói cái gì mất đi thì mới thấy nó quý trọng, giờ ta cũng cảm nhận được rồi, hàng ngày vui đùa với tiểu nha đầu thì thấy rất bình thường, nhưng lúc không còn có nàng nữa ta cảm thấy mất đi một phần của cuộc sống này, dù làm cái gì, dù có chém giết nhiều tới đâu ta cũng không thể lấp đầy chỗ trống đó".

" Vậy nếu ta bị như nàng ngươi có buồn không?". Lão Hệ tự dưng hỏi một câu làm Xuân Đức ngẩn người.

Xuân Đức quay sang nhìn ông bạn của mình, mà bây giờ cũng không biết gọi là gì cho đúng nữa, gọi ông bạn thì lão hệ bây giờ lại là nữ nhân, gọi là con bạn thì thấy kì cục hết chỗ nói. Nhìn cái khuôn mặt thanh tú đẹp như tranh vẽ, thêm vào đó là mái tóc dài đen tuyền như thác nước, kết hợp với một bộ hồng y và thân hình không thể chê vào đâu được ở dưới ánh trăng có thể nói Lão Hệ bây giờ là người khác giới đẹp nhất mà hắn từng gặp, nhưng chả hiểu sao nhìn vào một thiếu nữ xinh đẹp thế kia mà hắn cũng chả có tí tẹo cảm giác quái gì cả, chỉ thấy như hai thằng đàn ông. Nhìn một lúc lâu Xuân Đức phun ra đúng một từ:

" Có"

Thiếu nữ mỉm cười, cũng nhìn lên cao chậm rãi đạo:

" Có là tốt rồi ".
Bình Luận (0)
Comment