" Thạch Thượng, chi bằng người hiện tại ở lại nhà ta, đợi khi ngươi khôi phục trí nhớ về sau hẳn đi " Thạch Hoàng nói.
Sau hai ngày, Thạch Thượng trên cơ bản đã khôi phục, hắn giờ phút này sinh khí tràn đầy, muốn hảo hảo báo đáp cha con Thạch Trung nhưng trên người không có gì, quan trọng hơn hoàn cảnh gia đình Thạch Hoàng không khá bao nhiêu, hắn sợ lưu lại không mấy tốt đẹp.
" Cũng được " Thiếu niên Thạch Thượng trầm mặc, cuối cùng gật đầu dưới sự thuyết phục của Thạch Hoàng.
" Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem cha ta vẽ tranh " Thạch Hoàng kinh hỉ nói, hai người tựa rất hợp nhau.
Thạch Tự Thôn ngoài đường, không thiếu những cửa hàng bán thạch họa, mỗi bức là một hình ảnh cùng ý nghĩa khác nhau, kích thước khác nhau, điểm giống nhau là ở đây bức nào cũng rất đẹp.
" Đây chính là thuật vẽ tranh trên đá sao " Thiếu niên Thạch Thượng nói, hắn ánh mắt vô cùng kinh ngạc quan sát trưng bày đầy đường, khắp nhà thạch họa.
" Đúng, đây cũng còn gọi là Thạch Tự Họa, nói đến vô cùng nổi tiếng tại Chu Thiên Thành và các vùng lân cận " Thạch Hoàng một bên giới thiệu nói cũng không khỏi có chút tự hào.
Không phải tự dưng một thứ gì đó có thể trở nên nổi tiếng, phải cần đạt đến một mức độ cao sâu, có chất riêng của sản phẩm mà người người không thể làm được, từ đó trở nên độc quyền, khi người cần đến chỉ có thể có ở Thạch Tự Thôn.
" Vậy ngươi có tác phẩm sao " Thạch Thượng hiếu kỳ hỏi.
" Đương nhiên " Thạch Hoàng ha ha nói, không chút do dự dẫn hắn đi ra cửa hàng nhà mình chiêm ngưỡng!
Bước vào, Thạch Hoàng lập tức lấy ra những bức họa hắn vẽ đưa ra cho Thạch Thượng xem, phía trên có khắc thiên sơn đảo hải, vô tận sơn mạch, linh thú, nhà cửa, .... nhìn vào thoạt nhìn không có quá mức đặc sắc.
Nhưng nếu quan sát kỹ, hoặc những người có kinh nghiệm về hội họa, bọn hắn liền nhận ra một thứ gì đó rất quấn hút, lôi cuốn đến một cách kỳ diệu, sẽ có người đánh giá về nội dung bức tranh, cũng có người đánh giá về chất liệu của nó.
Nhưng đều sai, điều làm nên Thạch Tự Thôn ba chữ là nét vẽ, nét bút như có hồn, bức tranh liền có sự sống, đó đơn thuần phải tập trung mười phần tinh lực, thao thao nét bút, không có mảy may tạp niệm khi vẽ.
Khi đó, bức tranh của người Thạch Tự Thôn sẽ được hoàn thành, đây chính là điều mà không có bất cứ một nơi nào khác có thể làm ra, có thể vẽ đến!.
" Thiên sơn vĩ ngạn, Linh thú khuấy động, quang mang chớp lóe, thật là một bức tranh bồng lai tiên cảnh " Thạch Thượng sắc mặt động dung, trong ngập tràn tán thưởng, nói
" Nói đến thì đây cũng chính là bức tranh mà ta tâm đắc nhất " Thạch Hoàng cười toe toét, thực sự đã lâu không có ai khen hắn.
Vì trong thôn coi đây là điều bình thường, thỉnh thoảng có khách hàng ghé qua liền gật đầu, thực sự nơi đây trong thôn có rất nhiều tấm đẹp và cuốn hút hơn, tỉ như cha hắn vẽ ra.
Cho nên Thạch Hoàng giờ khắc này rất là vui vẻ!
" Thạch Hoàng, ta cũng muốn học vẽ tranh trên đá " Giống như bị nơi đây bốn phía tản ra cực mạnh hấp dẫn lôi kéo, Thạch Thượng không nhịn được có quyết định trong lòng.
" Ta nói qua, công việc này rất vất vả, ngươi cần phải lên núi đào đá, lựa chọn những tấm đá thật sáng và mịn, muốn được như vậy thì cũng cần phải đào liên tục... "
" Hơn nữa nếu không có kinh nghiệm xác định địa hình nơi nào có, như vậy rất khó tìm ra " Thạch Hoàng ung dung nói ra những khó khăn.
" Không thành vấn đề " Thạch Thượng không có để ý nói, hắn giờ phút này thực đã bị bốn phía nét vẽ cướp đi suy nghĩ, nó quá đẹp.
Cứ như thế, một ngày rồi một ngày Thạch Hoàng không ngừng mang theo Thạch Thượng tiếp xúc và làm quen với vẽ tranh trên đã, tại đây tình cảm giữa hai người cũng từ đó thân thiết, như thể là huynh đệ cùng một nhà.
Nháy mắt một tháng đi qua, Thạch Thượng đã có thể quen thuộc với công việc này, có hôm lên núi đào đá, có hôm lại ở nhà vẽ tranh, mới đầu hắn chỉ dùng các miếng đá phổ thông bỏ đi để thực hành, dần dần cứng cáp mới bắt đầu lấy những tấm đá có giá trị đến.
Trong một tháng, dưới sự chỉ dẫn tận tình của cha con Thạch Trung, Thiếu niên Thạch Thượng đã có thể vẽ lên những tác phẩm cho riêng hắn, tuy nói không thể cuốn hút và diệu kỳ nhưng cũng có thể gọi là một bức họa tuyệt sặc.
Dưới công việc này, Thiếu niên Thạch Thượng tỏ ra mình rất có thiên phú!.
Cũng tại thời gian này, Thạch Hoàng và Thạch Thượng thỉnh thoảng chạy vào Chu Thiên Thành để bán vật phẩm, nguyên bản Thạch Thượng mặt có chút ngơ ngác thì dần trở nên sành sỏi, các phong tục tập quán, cách sống của thời đại này cũng bị hắn nắm rõ, thậm chí cả tu tiên thế giới cũng được hắn biết đến!.
Thời gian cứ thế lại trôi đi, một tháng mới lại đến, tính đến thời điểm hiện tại Thiếu niên Thạch Thượng đã ở lại Thạch Tự Thôn hai tháng, hắn kinh lịch hầu như không sót thứ gì!
Một ngày này trong thôn, khi mà Cha con Thạch Trung đi thắp thương cho mẫu thân Thạch Hoàng thì chỉ còn Thạch Thượng ngồi tại phía sau nhà, xung quanh hắn là các đồ dùng vẽ tranh đá.
Mà phía trước mặt hắn là một tấm đá sáng bóng, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi lộ ra cao quý miếng đá!.
" Muốn vẽ một bức tranh có hồn, thì trước tiên phải tập trung ý thức linh hồn tuyệt đối, đây cũng gọi là bước đầu tiên, Nhập Ý Cảnh " Thạch Thượng nhớ lại lời Thạch Trung, lẩm bẩm nói nhỏ.
Không thể nghi ngờ, muốn đạt đến kỹ năng cao siêu, các đại lão Thạch Tự Thôn cũng đã phân chia các cấp bậc để có thể vẽ ra một bức tranh có hồn, ở đây không phải là tu vi lực lượng, cũng không phải là công pháp luyện thế gì, mà nó là Ý Thức.
Cảnh giới Ý Thức càng cao, thể chất của người đó càng minh mẫn, càng hiểu biết, càng sáng tạo, càng dễ dàng minh ngộ và dễ dàng nhập tâm, khả năng điều phối cùng làm chủ bản thể cao lên, có thể gọi chung là Ý cảnh.
Người bút hợp nhất!.
Thạch Thượng tức khắc nhắm mặt, trong đầu hắn không có bất cứ một suy nghĩ nào, hoàn toàn bị hắn vứt bỏ, tồn tại duy nhất là một mảnh hư vô đen tối.
Nguyên bản để làm đến bước này, hắn đã tốn thời gian gần hai tháng, lúc trước mỗi khi nhắm mắt lại đủ loại hình ảnh chen chân xuất hiện, không thể đè xuống!.
Giờ phút này, hắn đang ở trạng thái bước đầu tiên " Nhập Ý "!
" Bước thứ hai là " Diễn Ý Cảnh " Thạch Thượng chậm rãi nói, một hình ảnh thác nước lóe lên rồi biến mất, nhưng ngắn ngủi như vậy đủ để hắn ghi nhớ sâu sắc.
Đây cũng chính là khả năng được hắn thu hoạch trong " cảnh giới Nhập Ý "
Còn " Diễn Ý Cảnh, đây là lấy Ý Niệm của bản thân mà vẽ ra mà thành, nếu Ý Niệm không vững thì không thể nào mà vẽ ra, không thể Diễn Ý thành công, nét bút sẽ bị đứt quảng và không liền mạch.
Một thân tĩnh tâm đến cực hạn, ánh mắt trầm tĩnh, hắn bắt đầu cầm bút lên trong vô thức, chậm rãi đặt xuống bức đá, bắt đầu di chuyển những nét đầu tiên.
Chậm rãi mà chắc chắn, nét bút đi đến đâu, liền tựa như vĩnh viễn ở nơi đó, không thể thay thế, không thể xóa bỏ!
Nguyên bản hắn muốn vẽ ra một thác nước giữa rừng, nhưng giờ phút này hành động của hắn có điểm kỳ dị, các nét bút đang di chuyển trên quỷ đạo của một cái tên mà không phải một thác nước.
Mà tất cả điều này, đều do Ý Thức của hắn làm chủ!.
Dù là ở trạng thái Nhập Ý tĩnh tâm, không suy nghĩ bất cứ thứ gì, nhưng Thạch Thượng vẫn biết hắn đang làm cái gì, giờ khắc này hắn nhíu mày cảm thấy có chút không đúng, nhưng cũng không có ngăn cản, hắn muốn biết chính mình sẽ vẽ ra thứ gì.
Một cái tên, không cầu kỳ về họa tiết, chỉ trong giây lát hắn đã Diễn Ý xong, xuất hiện trên bức đá là một cái tên.
Tần Nguyên!.
Hắn chính là Tần Nguyên
Nhưng vẫn chưa kết thúc, còn một bước cuối cùng, đó là Hóa Ý Cảnh!.
Cầu ủng Hộ ---------- Tiểu Vô Danh ---------------