Lúc hai người bọn họ xuống thì đã không thấy ai, phòng ăn cũng trống trơn, trên bàn đã được dọn sạch sẽ không dính một hạt bụi.
Gia đình của Tiêu Tiểu Nam không có thói quen ăn thức ăn thừa, đồ ăn thường nấu vừa đủ nên ít khi nào để dư, nếu có dư thì cũng sẽ đem đi cho chó mèo hoang ăn, cho nên bây giờ không còn gì hết.
Tiêu Tiểu Nam lục tủ lạnh, chỉ tìm thấy nước cùng với mấy loại thức ăn nhẹ, còn lại ngoại trừ rau xanh thì có chỉ có thịt cá đông lạnh.
Đóng cửa tủ lại, cậu quay sang nhìn Nguỵ Gia Lạc đang ngồi ở trên bàn, hỏi: "Ăn mì không?"
Nguỵ Gia Lạc không kén chọn, "Được."
Tiêu Tiểu Nam cũng gật đầu, "Tốt, vậy cậu nấu đi."
Nguỵ Gia Lạc: "?"
Tiêu Tiểu Nam nhón chân mở tủ lấy ra hai gói mì được xem là loại mì đắt nhất ở nhà cậu, thả lên bàn một cái bẹp, "Nhìn tớ làm gì a, tớ làm gì biết nấu."
Nguỵ Gia Lạc: "Tớ cũng vậy."
"..."
Rốt cuộc là cả hai sắn tay áo cùng nấu, nhìn vào hình ảnh minh hoạ được in trên bao bì mà làm theo.
Tiêu Tiểu Nam đem mì bỏ ra tô, đổ hết gói gia vị vào rồi chậm rãi rót nước sôi.
Cậu dùng đũa chọc chọc vào bát mì nghi ngút khói, hỏi: "Cứng như vậy thì làm sao mà ăn?"
Nguỵ Gia Lạc nhìn bao bì một hướng dẫn sử dụng, đáp: "Lấy nắp đậy lại, đợi năm phút mì mới chín."
"Ồ được."
Bữa ăn khá đơn giản, mì mà hai người bọn họ làm ra cũng không phải quá khó ăn, ngoại trừ việc sợi mì bị đun đến mức nở to thì không có gì đáng ngại hết.
Tiêu Tiểu Nam hút sợi mì cuối cùng trong bát, thoải mái khen: "Không tệ, đồ ăn mà bản thân tự làm quả thật rất ngon."
Nguỵ Gia Lạc đem giấy ăn lau nước mì dính trên mặt cậu, "Cậu thật giỏi, xứng đáng làm đầu bếp nấu ăn ngon nhất thế giới, tớ ngưỡng mộ cậu."
Tiêu Tiểu Nam được khen lại làm bộ khiêm tốn, ho khục khục hai cái, "Cậu học việc cũng rất nhanh, không cần ngưỡng mộ tớ."
"Cảm ơn cậu."
"Không có gì, ăn mau đi, cậu rửa bát nhé."
"..."
Bắt thiếu gia chân vàng tay ngọc như Nguỵ Gia Lạc rửa bát, thật là có khí chất của một địa chủ mà.
Ăn uống no nê cả hai liền lên phòng ngủ, vốn tính lôi đề cương ra giải, Tiêu Tiểu Nam vì quá thoải mái nên nằm trên giường êm ôm chăn đi ngủ mất tiêu.
Nguỵ Gia Lạc nhìn Tiêu Tiểu Nam, bắt đầu đau lòng cho tương lai mịt mù phía trước của cậu.
Đồng cam cộng khổ, cậu ngủ rồi, hắn cũng không thể vì thế mà một mình ôn tập được, liền quyết định lên cùng giường ôm nhau ngủ trưa.
Giấc ngủ này của Tiêu Tiểu Nam không được an ổn cho lắm, giữa chừng thì đột nhiên lại tiến vào ác mộng, không thoát ra được.
Cậu mơ thấy mình bị trói chặt, đặt lên vỉ nướng mà nướng xèo xèo, than hồng đặt bên dưới không chỉ nóng nảy mà còn phá lệ đẹp mắt.
Trong mơ Tiêu Tiểu Nam đau đớn hét lên: "Tôi không phải thịt ba chỉ, đừng nướng mà."
Nguỵ Gia Lạc đang ngủ, cảm thấy người trong lòng bỗng run rẩy, hắn thức dậy vội đem cậu lay tỉnh.
"Dậy dậy, tiểu địa chủ à dậy đi, cậu làm sao vậy."
Tiêu Tiểu Nam mờ mịt mở mắt, khoé mắt trong veo còn mang theo vẻ hoảng sợ.
Nguỵ Gia Lạc cười hỏi: "Cậu mơ thấy gì đó, bộ muốn ăn thịt ba chỉ lắm hả, miệng cứ kêu suốt."
Tiêu Tiểu Nam vừa mở mắt, cũng không biết mình vừa nói mớ, chỉ mơ hồ ừm lại một tiếng.
Toàn thân đau nhức, nhiệt độ trong người nóng ấm làm cậu không biết mình đã tỉnh hay vẫn còn trong mơ, kêu thêm một tiếng: "Nóng."
"Nóng sao?" Nguỵ Gia Lạc nhìn mặt Tiêu Tiểu Nam đúng là có hơi đỏ, đưa tay lên trán kiểm tra nhiệt độ cho cậu, "Không sốt mà."
Nguỵ Gia Lạc cho cậu chỉ đơn giản là bị nóng, lên tiếng hỏi: "Tớ bật điều hoà nhé?"
Tiêu Tiểu Nam dùng giọng mũi mà nói chuyện: "Không, đừng bật điều hoà, đau đầu lắm."
Nguỵ Gia Lạc nghe cậu nói như vậy, tim cũng muốn nhũn, hiếm khi đề nghị: "Vậy tớ phóng một ít pheromone ra làm mát cho cậu."
Rõ ràng nhiệt độ xung quanh đã giảm xuống rồi, vậy mà Tiêu Tiểu Nam cũng không cảm thấy dễ chịu hơn, lại thấy cứ như có dòng điện chạy xẹt qua người mình, ngay tại tuyến thể trước giờ không động tĩnh cũng bắt đầu ẩn đau, lại còn ngứa.
Rốt cuộc chịu không nỗi, Tiêu Tiểu Nam mới lên tiếng: "Thôi, cậu cứ bật điều hoà đi."
Nguỵ Gia Lạc không hỏi cậu làm sao, ngồi dậy cầm remote bật điều hoà, sợ chỉnh nhiệt độ thấp quá làm cậu cảm lạnh nên tăng lên mức hai mươi lăm.
Lần nữa tỉnh lại đã hơn bảy giờ tối, Tiêu Tiểu Nam ngồi dậy thấy phòng tối thui, bên cạnh lại không có người, cứ như hết thảy chỉ là một giấc mơ vậy.
Tiêu Tiểu Nam xỏ dép xuống nhà, nhà vẫn trống không, chỉ có vú Trương đang bận rộn trong bếp.
Vú Trương thấy cậu đang đứng ở tủ lạnh uống nước, liền hỏi: "Hôm nay vú gói vằn thắn, có muốn ăn một bát không thiếu gia?"
Tiêu Tiểu Nam gật đầu, hỏi: "Nguỵ Gia Lạc về rồi ạ?"
"Mới rời đi ban nãy thôi, Nguỵ Thiếu Gia còn bảo là không muốn đánh thức cậu."
"Cậu ấy chỉ nói vậy thôi hả?"
Vú Trương gật đầu, sau đó múc một bát vằn thắn nóng hổi đặt lên bàn cho cậu.
Tiêu Tiểu Nam một tay cầm muỗng vớt từng viên bỏ vào miệng, một tay cầm điện thoại nhắn tin.
[Con ong chăm chỉ]: Cậu về rồi có trở lại không?
Tin nhắn đã được gửi, nhưng chưa có người xem, đợi đến khi Tiêu Tiểu Nam ăn hết cả một bát lớn thì di động mới chuyển đến thông báo.
[Máy lạnh di động]: Ông cùng cha mẹ về rồi, chắc không qua chơi với cậu được.
[Máy lạnh di động]: Hiện tại chỉ có thể gặp nhau ở trên lớp thôi. *icon chảy một giọt nước mắt.*
Tiêu Tiểu Nam biết, ông nội Nguỵ Gia Lạc rất hiền, nhưng cha mẹ của hắn thì tương đối nghiêm khắc, cậu từ nhỏ đã rất sợ hai người này.
[Con ong chăm chỉ]: Ừm được rồi, mai gặp.
Bấm tắt di động, Tiêu Tiểu Nam cầm khăn bước vào phòng tắm tắm rửa rồi tiếp tục leo lên giường làm bài tập của mình.
Ngủ một giấc dài khiến cho tâm trạng Tiêu Tiểu Nam cũng thoải mái hơn, không trở ngại gì mà ngồi làm hết ba đề thi thử của mấy năm trước.
Mà sai hay đúng thì cậu cũng không rõ.
Làm giữa chừng thì có tiếng gõ cửa, sau đó là Tiêu Đại Phong tiến vào ngồi bên giường cậu, quan tâm hỏi: "Hôm nay em làm sao thế?"
Tiêu Tiểu Nam nhìn anh, bình tĩnh đáp: "Em cũng không biết, trong người khó chịu lắm."
"Có khi nào là tới kì không?"
(Kì động dục của Alpha.)
Tiêu Tiểu Nam suy nghĩ một chút, thiếu niên ở độ tuổi này thường sẽ tiến vào giai đoạn động dục đầu tiên, nhưng cậu trước giờ cũng chưa từng biết cảm giác động dục là như thế nào, chỉ có thể gật đại: "Chắc là thế."
Theo lý thuyết thì khi Alpha đến kì động dục sẽ vô thức phóng ra nhiều pheromone hơn bình thường, giác quan cũng nhạy bén hơn, tâm trạng thay đổi liên tục, tuy nhiên chỉ tiêm vào thuốc ức chế là được, tuỳ theo thể chất mà lượng thuốc cần tiêm cũng khác nhau.
Nhưng căn bản Tiêu Tiểu Nam không có kì động dục, cậu là Alpha lặn.
Tiêu Đại Phong hỏi: "Chỗ anh có thuốc ức chế, anh đem sang cho em?"
Tiêu Tiểu Nam hoài nghi: "Có tác dụng phụ không?"
"Gây buồn ngủ, thân thể suy nhược kéo dài ít nhất là một ngày, nhiều nhất là một tuần."
Tiêu Tiểu Nam lắc đầu, "Thôi, còn mấy ngày nữa là thi rồi, bây giờ em cũng khoẻ nên không cần đâu."
Tiêu Đại Phong cảm thấy đau lòng cho Tiêu Tiểu Nam, xoa đầu cậu dặn dò: "Được rồi, nhưng nếu khó chịu thì phải gọi cho anh, đừng có ráng chịu đựng."
Trước khi đi còn quay lại động viên, "Cố gắng lên."
Anh hai đi rồi, Tiêu Tiểu Nam liền lên mạng gõ từ khoá để tra xem.
[Alpha lặn có thể động dục không?]
Chủ đề liên quan đến Alpha lặn không có nhiều người quan tâm, dưới bài viết chỉ chậm rãi hiện lên vài câu bình luận của mấy kẻ hóng hớt.
Lầu 1: Sao có thể, pheromone còn không thể kích phát thì làm sao mà động dục được?
Lầu 2: Cũng không thể không được, chủ lầu đi tìm một bạn O trội đánh dấu đi, rất có khả năng bị ảnh hưởng mà động dục đó.
Lầu 3: Lầu trên nói thật dễ ăn, gen trội rất hiếm, tỉ lệ thành công chưa đến 1% thì tìm kiếm cũng vô ích à.
Lầu 4: Tội nghiệp, bạn nhỏ khiếm khuyết đừng tuyệt vọng nha, thật ra sống như một B cũng không phải quá xấu đâu.
Tiêu Tiểu Nam đọc bình luận một hồi, quyết định gỡ bài viết xuống.