*Lưu ý một chút: Truyện về thể loại ABO có hơi nhạy cảm, cân nhắc một chút cho những bạn đọc chưa quen, tuy nhiên khẳng định lần nữa truyện sẽ hong có cảnh 18+ đâu nha.
- -------
"Phát...phát tình?"
Tiêu Tiểu Nam cảm thấy mình được nghe một điều phi lý nào đó, lập tức phủ nhận: "Tớ là Alpha, đâu thể phát...ưm!"
"Tiểu Nam-"
Nguỵ Gia Lạc thấy cậu đột nhiên ngã khuỵ xuống liền lập tức chạy đến đỡ, cả hai đồng thời ngồi ở dưới đất. Tiêu Tiểu Nam ngồi trong lòng hắn không ngừng run rẩy, từng mảng da vừa được dịu lạnh lại bắt đầu ửng đỏ.
Nguỵ Gia Lạc ôm Tiêu Tiểu Nam trong tay, cảm nhận đầu tiên chính là người cậu cực kỳ nóng.
Tiêu Tiểu Nam ngồi quỳ, đầu tựa vào bả vai của Nguỵ Gia Lạc, toàn thân trở nên ngứa ngáy không tài nào tả nỗi, đặc biệt ngay tại tuyến thể còn đang không ngừng phóng ra một cỗ pheromone ngọt lịm.
Nhìn cái gáy trắng đỏ lẫn lộn hiện ra ngay trước mắt mình, Nguỵ Gia Lạc đưa tay che nơi đó lại, người trong lòng lập tức run lên dữ dội, hắn vội vàng bỏ tay ra, "Xin lỗi, làm cậu sợ rồi?"
Tiêu Tiểu Nam kéo áo, không biết sống chết mà tiếp tục ôm lấy hắn, từng đợt từng đợt tĩnh điện đâm chích vào người khiến cậu không nhịn được phải nức nở, "Cậu...đừng bỏ tay ra mà."
Nguỵ Gia Lạc cảm thấy đúng là không ổn, pheromone của cậu phóng ra cực kỳ nhiều, điều này không giống như bình thường chút nào, vẫn là mùi mật ngọt quen thuộc nhưng lần này còn mang theo cả sự cám dỗ, đúng, là mùi của Omega.
Nguỵ Gia Lạc không hỏi Tiêu Tiểu Nam vì sao lại trở nên như vậy. Cố gắng chịu đựng cảm xúc rục rịch trong người, hắn phóng ra một lượng pheromone để làm dịu cơn đau cho cậu, khó khăn nói: "Cậu tỉnh táo một chút, tớ đem cậu đến bệnh viện, nhé?"
Tiêu Tiểu Nam được an ủi trở nên thoải mái hơn, không những không tỉnh táo mà ngược lại càng lún sâu, nhỏ giọng nài nỉ: "Người cậu thơm quá, cho tớ thêm nữa, thêm nữa đi..."
Nguỵ Gia Lạc trên đầu xuất hiện ba sọc hắc tuyến, Tiêu Tiểu Nam phát tình ảnh hưởng đến hắn cũng không ít, hắn đã rất kiềm chế để không cắn bậy, cậu ngược lại còn dám mở miệng xin thêm.
Nhìn cái gáy trắng nõn không ngừng phơi bày trước mắt, Nguỵ Gia Lạc kiên nhẫn hít sâu, đưa tay che lấy phần tuyến thể nóng đến bỏng tay của cậu lại.
Tiêu Tiểu Nam ánh mắt mông lung, run rẩy vì bộ phận mẫn cảm trực tiếp bị chạm vào, không nhịn được khóc nấc lên, làm Nguỵ Gia Lạc lần nữa vội vàng rút tay lại.
Bên ngoài nhất định sẽ có nhiều học sinh mang theo thuốc ức chế, Nguỵ Gia Lạc nhìn Tiêu Tiểu Nam thần trí lu mờ như vậy, cũng không dám để cậu ở lại một mình, lỡ như có tên biến thái nào tiến vào thấy cảnh này thì làm phải sao bây giờ.
Tiêu Tiểu Nam thấy hắn chỉ ôm mình mà không nói gì, cảm giác nóng nảy trong người lại tiếp tục dâng lên, cậu khó chịu đưa tay cào cào phần gáy, tuyến thể vì thế cũng bị xước hai đường đỏ hồng.
"Đừng!" Nguỵ Gia Lạc vội nắm tay cậu lại, tuyến thể là nơi cực kỳ mẫn cảm, cậu cào như thế chỉ làm nó trở nên hung hăng hơn mà thôi, hắn không nghĩ mình sẽ chịu đựng được thêm gì nữa đâu.
Tiêu Tiểu Nam không được thoả mãn, cảm xúc đau nhói khi bị chính móng tay mình xẹt qua làm cậu càng trở nên yếu ớt, đành phải cầu xin Alpha trước mặt này: "Hay là, cậu cắn một cái có được không?"
Pực! Nghe thấy gì không, dây thần kinh lý trí đứt rồi.
Nguỵ Gia Lạc mím môi, hung hăng ấn đầu Tiêu Tiểu Nam chôn sâu vào hõm vai của mình, "Cậu biết cậu đang nói gì không hả?"
Tiêu Tiểu Nam vốn không tỉnh táo, chỉ cảm thấy tuyến thể khi bị cào nhẹ đã thoải mái vậy rồi, lúc bị cắn nhất định sẽ thoải mái hơn, nhưng cậu lại không thể tự cắn chính mình được, chỉ đành nhờ vả.
"Tớ biết mà, cậu, mau cắn đi..." Giọng nói mềm yếu, run rẩy cất lên: "Tớ khó chịu lắm."
"..." Nguỵ Gia Lạc suy nghĩ một chút, bây giờ cũng không có thuốc ức chế trong tay, càng không thể đem cậu ra ngoài để đưa đến bệnh viện, cách duy nhất để cứu cậu chỉ có thể là đánh dấu tạm thời.
Hắn cảm thấy may mắn vì bản thân là người đã bắt gặp cậu trong tình cảnh này.
"Được rồi." Nguỵ Gia Lạc đưa môi đến gần tuyến thể nóng ẩm của Tiêu Tiểu Nam, giọng nói đặc biệt khàn đặc: "Không hối hận hửm?"
Tiêu Tiểu Nam bị hơi thở phả vào ngay tuyến thể, còn mang theo nhàn nhạt hương vị gió sương, run rẩy mất khống chế, "Ừm, cậu nhanh...a!"
Răng nanh Nguỵ Gia Lạc hạ xuống, đâm sâu vào tuyến thể, xác định điểm huyệt rồi truyền vào một lượng pheromone lớn của bản thân.
Tiêu Tiểu Nam bị cắn đau, không nhịn được mà cong người, run rẩy kịch liệt, âm thanh đứt quãng thốt ra từ miệng cậu trở nên cực kỳ đáng thương, "Đau...quá...cậu xong chưa...mau nhả ra đi..ưm!"
Nguỵ Gia Lạc nhíu mày, siết chặt vòng tay ôm cậu lại, trong quá trình đánh dấu Alpha không cách nào khống chế được mình, huống chi là nói dừng lại giữa chừng như thế này.
Tiêu Tiểu Nam cảm thấy cơ thể rất lạ, đặc biệt mẫn cảm, khoảnh khắc bị Nguỵ Gia Lạc cắn xuống liền cảm giác như tay nhân mình rã rời, máu trong người sôi sục cứ như bị đun bỏng đến nơi, khi đau nhức từ từ giảm xuống, dư vị đọng lại chỉ còn là thoả mãn, đói khát, còn có cả sung sướng trộn lẫn.
Cảm nhận được người trong lòng đã không còn run rẩy nữa, tiếng khóc cũng nhỏ dần, Nguỵ Gia Lạc luyến tiếc buông tha cho tuyến thể đẹp đẽ trước mắt, đưa lưỡi ra liếm liếm vệt máu đỏ thẫm, lại không nhịn được cuối đầu xuống hôn một cái.
Cả người của Tiêu Tiểu Nam đều mang hương vị đặc trưng của hắn, giống như mùi của đám cây cỏ xanh tươi vừa mới được tưới mưa phùn, trộn lẫn cùng với mùi mật ngọt ngào còn sót lại trong không khí, có thể mà nói, bây giờ cậu là Omega của hắn, Nguỵ Gia Lạc.
Về phần Alpha, sau khi hoàn thành nghi thức đánh dấu dù là tạm thời hay hoàn toàn, đều vô thức sinh ra cảm giác muốn chở che, bảo vệ chủ quyền cho Omega của mình, hiện tại hắn đang ôm chặt cậu ở trong lòng, nhẹ nhàng xoa gáy vỗ về.
Tiêu Tiểu Nam ngồi thẫn thờ năm phút cũng bắt đầu thanh tỉnh, cơn đau trong người cũng từ từ rút lui, mũi ngửi thấy hương vị của gió cực kỳ quen thuộc, cậu ngây ngốc gọi: "Nguỵ Gia Lạc?"
Nguỵ Gia Lạc ôm cậu càng chặt hơn, "Hửm?"
"Cậu đến đây hồi nào vậy?"
Nguỵ Gia Lạc: "..."
Nguỵ Gia Lạc tay nắm bả vai Tiêu Tiểu Nam, kéo ra một khoảng cách nhất định, đối diện với cậu hỏi: "Cậu không nhớ?"
Tiêu Tiểu Nam: "?" Cậu vốn cảm thấy bản thân đột nhiên choáng đầu, nhiệt độ thân thể tăng cao nên mới đến nhà vệ sinh muốn rửa mặt một cái, bây giờ lại thành ra cậu ngồi trong lòng người ta, không biết làm gì mà tay chân đều bủn rủn.
"Cậu thật sự không nhớ?" Nguỵ Gia Lạc nhíu mày.
Tiêu Tiểu Nam lắc đầu, "Ban nãy đau đầu quá, thần trí có chút mơ hồ."
Nguỵ Gia Lạc hít sâu, giọng nói cực kỳ kiên nhẫn, chậm rãi thốt ra từng chữ: "Tớ, đánh dấu cậu rồi."
Tiêu Tiểu Nam trên đầu xuất hiện ba dấu chấm hỏi.
Năm giây sau, giống như trái bom hẹn giờ nổ bùm một cái, xì khói trắng, mặt mày cũng đỏ hồng. Tiêu Tiểu Nam rốt cuộc cũng nhớ ra một chút, sợ hãi lùi ra sau một đoạn, lắp bắp hỏi: "Sao lại...nhưng tớ, tớ là Alpha mà, cậu, cậu cũng là Alpha đó."
Nguỵ Gia Lạc cầm tay kéo người nọ đứng lên, bản thân cũng cảm thấy chuyện này quả thực khó hiểu, "Chắc phải đi đến bệnh viện kiểm tra cho cậu thôi, tạm thời bình tĩnh một chút."
Tiêu Tiểu Nam nổi nóng: "Bình tĩnh cái gì chứ, cũng đâu phải cậu bị đánh dấu đâu, oaaaa--"
Nhìn thấy cậu không nói không rằng mà khóc như vậy, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, Nguỵ Gia Lạc lập tức đưa tay lên bịt miệng cậu.
Bên ngoài: "Lạ nhỉ, ai chơi đem cửa khoá trái vậy?"
Một giọng khác: "Chắc là đang sửa chữa rồi, đi thôi."
Nghe được bọn họ đều đã rời đi, Nguỵ Gia Lạc thở phào một cái, bỏ tay khỏi cái miệng nhỏ của Tiêu Tiểu Nam, dùng ánh mắt cực kỳ đáng thương mà nhìn cậu, "Chính cậu là người dụ dỗ tớ đánh dấu mà, người cần khóc phải là tớ mới đúng á!"
Tiêu Tiểu Nam nấc một cái, đôi mắt ướt đẫm khẽ đảo một vòng, "Hình, hình như là vậy."
"Cậu là đang chối bỏ trách nhiệm hả?"
Tiêu Tiểu Nam đột nhiên cảm thấy chột dạ, cũng không để ý đến chuyện mình mới là đứa bị đánh dấu, vội vã lắc đầu phủ nhận, "Tớ không có."
Nguỵ Gia Lạc ôm cậu, thảm thương nói: "Vậy cậu phải chịu trách nhiệm cưới...á?"
Tiêu Tiểu Nam dồn một cú đấm vào bụng hắn, đẩy người bước ra ngoài.
"Khoan đã." Nguỵ Gia Lạc kéo cậu lại, sau đó cởi áo khoác của mình ra trùm trên người cậu, "Hiện tại pheromone trên người cậu hỗn loạn lắm, nên che chắn một chút."
Xunh quanh khoang mũi đều là mùi vị của Alpha, vốn quen thuộc nhưng lại khiến tâm can Tiêu Tiểu Nam trở nên ngứa ngáy cực kỳ, giấu gương mặt đỏ lựng của mình vào trong lớp áo khoác, gật đầu.
- --------
Trong quá trình viết truyện, văn án có thể được cập nhật thường xuyên, mình chỉ thay đổi một chút cho nó khớp với cốt truyện thui, nên hong cần lo hướng đi của truyện bị lệch khỏi quỹ đạo ban đầu nhe.