Cắn Một Cái Có Được Không?

Chương 21

Quán nướng mà Lưu Minh nói đến không xa, cách trường học chỉ có một con đường, bọn họ vào quán cầm menu gọi một lượt, ăn uống no nê mới chịu nhấc mông đi về.

Cả đám đứng dậy đi ra quầy, Nguỵ Gia Lạc chủ động rút ví, "Để tôi trả."

Lưu Minh vội ngăn lại, "Không cần, chia bill ra là được mà, tụi tui ăn chực của cậu làm gì."

Tiêu Tiểu Nam đứng bên cạnh xoa bụng, không có chuyện gì đặt tay lên vai Lưu Minh, "Đừng lo lắng, cậu ấy có nhiều tiền tiêu vặt lắm, xài cho hao bớt."

Nguỵ Gia Lạc mỉm cười đem tay Tiêu Tiểu Nam kéo xuống, sau đó mới trở người đi thanh toán.

Bọn họ đều là những học sinh cấp ba gia đình chỉ dừng lại ở mức khá giả, tiền tiêu cũng chỉ đủ dùng, nghe Tiêu Tiểu Nam nói vậy thì ngưỡng mộ hỏi: "Nhà lớp phó giàu lắm hả?"

Tiêu Tiểu Nam gật đầu, "Giàu hơn nhà tớ một chút."

"Ghê thật." Bạch Hoà Mai cảm thán, "Dù sao thì tụi tui vẫn phải đãi lại một chầu mới được."

Nguỵ Gia Lạc tính tiền xong, "Đi thôi."

Cả đám trở lại phòng học vừa kịp giờ chuông reo, năm nhất giờ tự học không cần quản quá nghiêm, giáo viên phụ trách chỉ ghé vào lớp dặn dò một chút rồi giao bài tập, dùng thời gian một tiếng rưỡi này để củng cố kiến thức.

Tiêu Tiểu Nam buồn chán đem bài tập về nhà giải quyết xong trên lớp một lượt, nhưng động đến Toán Học lại lười biếng muốn mượn vở Nguỵ Gia Lạc chép cho nhanh.

Nguỵ Gia Lạc đem vở kéo lại, "Không được."

"Tại sao?" Lúc trước cậu vẫn hay chép đó thôi.

Nguỵ Gia Lạc lắc đầu, "Không thể chiều cậu mãi, tự làm đi."

Tiêu Tiểu Nam đổi giọng, mềm mại nói, "Nếu cho tớ mượn, tớ sẽ đáp ứng một nguyện vọng cho cậu."

Nguỵ Gia Lạc: "Thật?"

"Điêu làm cún con."

Nguỵ Gia Lạc chồng cằm, hồi tưởng lại dư vị lúc trước, "Vậy mỗi một lần mượn tớ sẽ cắn cậu một cái, được không?"

Tiêu Tiểu Nam nghĩ đơn giản chỉ là cắn, cố gắng chịu đau chốc lát là được, gật đầu thoả hiệp, "Được."

Nguỵ Gia Lạc cười, "Suy nghĩ kĩ chưa?"

"Kĩ rồi, mau đưa vở tập đây." Tiêu Tiểu Nam cầm viết bắt đầu sao chép, "Nhưng bây giờ không được, lát nữa tan học rồi mới được cắn."

Nguỵ Gia Lạc: "Thành giao."

*

Lúc giờ tự học trôi qua được 2/3 thời gian, Lưu Minh buồn chán ở trên quay xuống, "Lớp trưởng, lớp phó, có muốn chơi game không?"

Tiêu Tiểu Nam nhướn mày, "Quy định cấm học sinh sử dụng điện thoại trong trường mà?"

Lưu Minh: "Không sao, tiết tự học thầy cô cũng không hay đi kiểm tra đâu, vào đi đủ team 5 luôn."

"Bạch Hoà Mai cũng chơi hả?" Tiêu Tiểu Nam cảm thấy lạ, hiếm lắm mới thấy con gái chơi game tác chiến bạo lực như này.

Hà Bảo lợi dụng giáo viên không có trong lớp cũng quay người xuống, vui vẻ nói: "Đừng khinh thường Bạch cô nương, trong đây cậu ấy chơi giỏi nhất đó."

"Tớ đâu có khinh." Tiêu Tiểu Nam xua tay, lôi điện thoại ra vào game, Nguỵ Gia Lạc thấy cậu đồng ý nên cũng quyết định chơi cùng.

Lưu Minh: "Các cậu đi lane* nào?"

*Lane: Đường ra trận trong map, gồm Middle, Bottom, Top và Junggle*

Nguỵ Gia Lạc: "Bọn tôi chọn cuối là được."

Lưu Minh gật đầu, sau khi xếp đội hình đầy đủ xong thì mới vào trận, một đám học sinh giỏi bắt đầu chơi game hăng say, thuận lợi thắng liên tiếp hai trận.

Lưu Minh cảm thán: "Đậu, hai người đúng thật là lợi hại, đem rank của tui kéo lên rồi."

*Rank: Thứ hạng trong game.*

Hà Bảo khinh thường liếc mắt, "Trong nhóm cậu chơi dở nhất còn nói nữa."

Lưu Minh: "Nói nghe thật tổn thương, nên nhớ khi nãy tui cứu cậu một mạng đó."

Hà Bảo: "Rõ ràng cậu chạy tới ks thì có."

*Ks: Tranh mạng tiêu diệt của đồng đội.*

"Hai tên trẻ trâu." Bạch Hoà Mai ngồi bên cạnh cảm thấy đau đầu, ngượng ngùng quay xuống, "Các cậu đừng bận tâm, tụi nó bị khùng từ hồi cấp hai rồi."

"Tớ thấy vui mà." Tiêu Tiểu Nam lắc đầu, cảm thấy cãi nhau như vậy mới chính là bạn, hồi ở trường cũ đám con nhà giàu mới nổi kia suốt ngày lượn lờ trước bọn họ giả vờ để lấy lòng, không có ai là bộc lộ tính cách thật của mình hết.

Bạch Hoà Mai cũng cảm thấy hai người bạn mới này tính cách cũng không tồi, nhiệt tình hỏi: "Tan học rồi, có muốn cùng về không?"

A, tan học.

Nguỵ Gia Lạc dùng ánh mắt thâm sau lướt qua người Tiêu Tiểu Nam, lịch sự từ chối: "Bọn tôi có chuyện cần nói riêng, chắc phải về trước rồi."

Bạch Hoà Mai đối với thái độ lạnh nhạt của Nguỵ Gia Lạc vẫn còn hơi câu nệ, mỉm cười phất tay, "Vậy thì thôi, tạm biệt nhé."

"Được, chào cậu."

Tiêu Tiểu Nam xách cặp cùng Nguỵ Gia Lạc bước ra ngoài, "Cậu vội như thế làm gì?"

"Cậu quên rồi hửm?" Nguỵ Gia Lạc kéo tay cậu đi đến một khóc khuất ở cuối hành lang, nơi đây không có ánh đèn, hắn chống hai tay lên tường vây Tiêu Tiểu Nam vào trong ngực mình.

Tiêu Tiểu Nam không có quên, vẫn còn thản nhiên nói: "Cậu cắn đi."

Môi mỏng giấu trong bóng đêm của Alpha khẽ nhếch lên, Nguỵ Gia Lạc chậm rãi dùng tay bao lấy cần cổ trơn tru của Tiêu Tiểu Nam, đầu cuối xuống, miệng kề sát vào làn da trắng mịn, nơi tuyến thể đang ngủ yên, "Vậy tớ cắn nhé?"

Tiêu Tiểu Nam cảm nhận được hơi thở ấm nóng lượn lờ trên bộ vị yếu ớt kia, tay túm chặt góc áo len phảng phất hương vị gió mát đặc trưng, giọng run run: "Cậu cắn chỗ khác đi."

Nguỵ Gia Lạc nhận thấy hô hấp của người trong lòng không ổn định, bật cười: "Yên tâm, tớ chỉ cắn thôi, sẽ không truyền pheromome vào đâu."

Tiêu Tiểu Nam đơn thuần nghĩ miễn không phải là đánh dấu thì cắn ở đâu cũng được, môi mấp máy: "Vậy cậu nhanh lên chút."

"Được." Nguỵ Gia Lạc đưa lưỡi ra liếm một chút để xác định vị trí, sau đó không nặng không nhẹ dùng răng nanh ấn sâu xuống, cách một làn da mỏng tham lam liếm mút hương vị ngọt ngào đang tràn ra ngoài, từng chút một.

Thân thể Tiểu Tiểu Nam run lên, đau đớn qua đi chính là cảm xúc sướng đến tê dại, đầu lưỡi Alpha ẩm ướt khẽ trượt trên tuyến thể yếu ớt, đây là lần đầu tiên cậu thấy bản thân lạ đến như vậy, mạch máu trong người cứ như ngừng chảy, tay chân vô lực bám chặt vào áo Alpha, cơ thể không tự chủ được mà rò rỉ một ít pheromone, nhưng chưa kịp thoát ra ngoài đã bị người nọ dùng đầu lưỡi cuốn đi mất, cậu thoải mái kêu lên hừ hừ.

"Đủ rồi...dừng lại đi." Một lúc sau rốt cuộc Tiêu Tiểu Nam vẫn không nhịn được nữa, toàn thân cũng trở nên run bần bật, vừa nóng vừa ngứa, "Cậu..."

Tuy nhiên Nguỵ Gia Lạc lại hôn đến nghiện, đầu lưỡi cũng bắt đầu di chuyển nhanh hơn, mút chụt một phát lên làn da nóng hổi, không có ý định từ bỏ.

Omega ấm ức bật khóc.

Hai chân Tiêu Tiểu Nam bủn rủn muốn khuỵ xuống, Nguỵ Gia Lạc nhanh tay liền đem cậu ôm chặt, dán sát vào lồng ngực mình, "Tiểu Nam?"

Thấy người trong lòng không ngừng run rẩy, trời tối nên cũng không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Tiêu Tiểu Nam như thế nào, nhưng tiếng thút thít cứ vang lên không ngừng khiến cho Nguỵ Gia Lạc nhận thức được mình đã bắt nạt cậu ấy quá trớn rồi.

"Cậu đừng khóc." Nguỵ Gia Lạc dùng tay chà xát mắt cậu, "Tớ xin lỗi mà."

"Cậu là tên xấu tính." Tiêu Tiểu Nam vẫn chưa ổn định lại cảm xúc, nơi tuyến thể yếu ớt bị tiếp xúc thân mật như vậy khiến cậu cảm giác mình như biến thành một người khác, vừa yếu đuối lại vừa mất mặt, "Tớ đã kêu cậu dừng lại...rồi mà."

Nguỵ Gia Lạc ôm Tiêu Tiểu Nam vào lòng, áy náy vỗ về lưng nhỏ, "Thật xin lỗi, không biết sao mỗi lần tiếp xúc với pheromome của cậu, tớ lại không tự chủ được, xin lỗi, cậu đừng khóc mà.

Tiêu Tiểu Nam đem toàn bộ nước mắt nước mũi chà lên áo len của Nguỵ Gia Lạc, ấm ức không lên tiếng, mãi một lúc sau mới nhỏ giọng phản bác: "Tớ không có khóc, cậu mới khóc."

Nguỵ Gia Lạc vẫn tiếp tục vỗ lưng cho cậu, "Được được, là tớ khóc, tớ sai rồi, không có lần sau nữa."

Tiêu Tiểu Nam dùng giọng mũi nói chuyện: "Thế còn bài tập toán thì sao?"

"Cho cậu hết, chép vô điều kiện."

Tiêu Tiểu Nam lấy lại tinh thần, "Vậy thì được, lần này tạm bỏ qua cho cậu."

Nguỵ Gia Lạc thở phào nhẹ nhõm, ôm vai kéo dịch khoảng cách giữa hai người, "Chúng ta về thôi, đứng ở đây lâu quá coi chừng bị nhiễm lạnh."

"Khoan đã." Tiêu Tiểu Nam khẽ nắm góc áo hắn lại, cuối đầu lí nhí: "Chân tớ nhũn rồi."

Nguỵ Gia Lạc mím môi, cảm thấy có lỗi xoay người ngồi xuống, "Tớ cõng cậu."

Tiêu Tiểu Nam dùng tay áo chà chà gương mặt, không tình nguyện leo lên lưng hắn, "Tớ nói trước, không phải tớ yếu, mà là do cậu làm tớ yếu."

Nguỵ Gia Lạc vững vàng cõng Tiêu Tiểu Nam trên lưng, "Cậu nói đúng, đều là do tớ không tốt."

"Biết vậy là tốt."

- ---

Xưng hô trong truyện sẽ dựa theo mức độ hảo hữu: Tôi - cậu: Bạn bè bình thường/xa lạ.

Cậu - tớ: Bạn bè thân thiết/hơi thân.

Đối với xưng "tui" hay "Ông - bà" thì có nghĩa nhân vật đang sử dụng từ ngữ địa phương nhé.
Bình Luận (0)
Comment