Tiêu Tiểu Nam ngây ngẩn nhìn Nguỵ Gia Lạc, không biết hắn đột nhiên lại hỏi vấn đề này làm gì.
Cậu chậm rãi trả lời: "Không biết."
Hai người quen biết nhau từ nhỏ, sau đó thân thiết từ lúc nào cũng không hay, so với một người bạn thì có nhỉnh hơn nhiều chút, lại càng giống người thân, cho nên mà nói cậu bao giờ suy nghĩ về mối quan hệ của cả hai là như thế nào.
Nguỵ Gia Lạc liếc mắt nhìn không ra biểu tình gì.
Có lẽ là thất vọng chăng?
Tiêu Tiểu Nam đảo mắt, tâm tư có chút mong chờ hỏi: "Vậy cậu có thích tớ không?"
"Không quan trọng." Nguỵ Gia Lạc biếng nhác nói tiếp: "Dù tớ có thích cậu hay không, thì cả đời này tớ vẫn luôn muốn ở bên cạnh cậu."
"Nhưng cậu thì không nghĩ vậy, đúng không?"
"Cậu hết lần này tới lần khác muốn vạch rõ giới hạn với tớ, là vì sợ bị người khác hiểu lầm?"
"Ở chung với tớ làm cậu mất mặt như vậy?"
Nguỵ Gia Lạc cứ thế hỏi từng câu, Tiêu Tiểu Nam ngơ ngác, quên mất phải trả lời.
Nguỵ Gia Lạc gõ gõ ngón tay lên bàn, ngẩng đầu nhìn bảng đen.
Phía trên, Trương Hiểu đang ra một bài toán khó nhưng không có ai trả lời, cô kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa: "Đã nghĩ ra hướng giải chưa?"
Tiêu Tiểu Nam nhìn Nguỵ Gia Lạc, tính mở miệng thì người nọ lại đứng lên.
Nguỵ Gia Lạc: "Em nghĩ mình giải được rồi."
Trương Hiểu hài lòng, "Tốt, em lên bảng làm đi."
Tiêu Tiểu Nam nhìn theo bóng lưng của Nguỵ Gia Lạc, trong lòng cũng nổi lên một trận kì lạ.
Hình như mình chọc giận cậu ấy rồi.
Thế là cả buổi hôm đó Nguỵ Gia Lạc đối với Tiêu Tiểu Nam làm ra bộ mặt nhìn thấy không khí, cậu vừa gọi một tiếng hắn đã quay sang nói chuyện với bạn học khác, đến buổi trưa cũng không có cùng cậu đi ăn nữa, xách cặp đi về trước.
Đám Lưu Minh còn tính rủ hai người đi ăn chung, thấy bầu không khí bất đồng như vậy liền sáp lại hỏi:
"Hai cậu cãi nhau hả, lúc sáng còn tốt lắm mà?"
Tiêu Tiểu Nam cũng mệt mỏi, "Không có gì đâu."
"Thật vậy sao?"
Tiêu Tiểu Nam gật đầu, "Ừm, các cậu đừng hỏi nữa."
Ba người cũng lúng túng khi biết họ đã quá tò mò vào chuyện của người khác rồi, cười cười qua chuyện, "Vậy cậu có xuống nhà ăn không?"
Tiêu Tiểu Nam xoa bụng, mặc dù đói nhưng lại không có tâm trạng ăn, lắc đầu: "Các cậu đi đi, tớ về trở phòng rồi ăn sau."
"Ò được, vậy đi nha, chiều gặp."
Vẫy tay, "Chiều gặp."
*
Tiêu Tiểu Nam trở về phòng của mình, mệt mỏi quăng cặp ngã người xuống nệm.
Nằm một lúc, nhịn không được muốn lấy điện thoại nhắn tin cho Ngụy Gia Lạc.
"Hay là thôi đi." Tiêu Tiểu Nam nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, lại bất lực ném điện thoại đi.
Nguỵ Gia Lạc trước giờ rất ít khi giận, mà mỗi lần giận lên liền rất đáng sợ, vài dòng tin nhắn cũng không thể nào khiến cho hắn nguôi lạnh được.
Tiêu Tiểu Nam vùi người vào trong chăn, tay đưa ra sờ sờ gáy nhỏ mềm mại, tự an ủi mình.
*
Buổi chiều khi dậy đi học, Tiêu Tiểu Nam còn tính sẽ hạ mình nhận lỗi với Nguỵ Gia Lạc.
Tuy nhiên, vừa mới đặt chân xuống kí túc xá, lại nhìn thấy cảnh tương vô cùng chướng mắt.
Nguỵ Gia Lạc cùng với một nhóc Omega đang đu đu bám bám nhau ở giữa đường.
Thật ra cũng không hẵn là đu bám nhau, nhóc Omega tư thế xiêu vẹo nghiêng ngã được Nguỵ Gia Lạc túm cổ áo lại.
Nguỵ Gia Lạc cũng đã chú ý đến bộ mặt khó chịu của Tiêu Tiểu Nam, liếc mắt nhìn Kiều Ân vẫn còn chưa chịu đứng thẳng dậy, lạnh lùng buông tay nắm áo ra.
Kiểu Ân vội vàng kêu lên, cái mông bị đập xuống đất.
Nguỵ Gia Lạc phủi phủi tay, ánh mắt ngoan độc không chút lưu tình, "Sau này đừng theo tôi nữa."
Kiều Ân ôm mông đứng dậy, đau đến mặt mày cau có nhưng vẫn ráng cười: "Vốn tính buổi tối mới đi tìm ca ca, nhưng mà em nhớ anh quá."
Nguỵ Gia Lạc không trả lời, bước đi.
Vừa vào trường được vài bước, lại có một đàn anh đi tới, "Em là Nguỵ Gia Lạc lớp đầu đúng không?"
"Sao vậy?"
"Em có bận gì không?" Đàn anh đánh giá người trước mặt một chút, nói tiếp: "Tụi anh đang mở một cuộc họp hội đồng, em đến nghe chút nhé?"
Nguỵ Gia Lạc cảm thấy phiền, "Tôi sắp vào lớp rồi."
"Không sao đâu, để anh báo với chủ nhiệm lớp em một tiếng, có lý do chính đáng mà."
*
Trong lớp, Tiêu Tiểu Nam vô lực nằm dài trên bàn, bị Lưu Minh quay xuống làm phiền.
"Cậu không đi cùng lớp phó hả?
"Bình thường hai người toàn đi chung mà?"
"Sắp vào tiết rồi đó, lớp phó tính cúp học luôn hả?"
Cúp học gì chứ, chắc là đang đi chơi với bạn nhỏ mới rồi, Tiêu Tiểu Nam nghĩ trong lòng.
Tiêu Tiểu Nam bực bội ngẩng đầu lên, trừng mắt với Lưu Minh, "Hỏi một lần nữa thử xem?"
Lưu Minh: "..."
Bạch Hoà Mai tát cho Lưu Minh một cái bép, nhắc nhở cậu ta quay lên, đừng có nhiều chuyện.
Lưu Minh uất ức ôm vai, "Chỉ hỏi thôi mà."
"Có khi nào lớp bị ốm không nhỉ?"
Bạch Hoà Mai lại tát Lưu Minh thêm một cái nữa.
"Im lặng dùm, một chút thôi cũng được."
...
Tiêu Tiểu Nam vốn nghĩ Nguỵ Gia Lạc ham chơi lắm cũng chỉ cúp vài tiết thôi, ai ngờ đâu hôm nay hắn chơi lớn, cúp nguyên cả một buổi, tiết tự học cũng không có tham gia.
Tiêu Tiểu Nam có chút lo lắng, có khi nào Nguỵ Gia Lạc gặp chuyện gì không, hay là bệnh thật rồi?
Bạch Hoà Mai thấy cậu cậu thẫn thờ đi ra khỏi lớp, lớn tiếng kêu: "Cậu đợi tụi này về chung luôn!
Tiêu Tiểu Nam chậm rãi quay đầu, kêu mình có việc gấp nên phải đi trước, sau đó bước tiếp.
Vừa ra khỏi cổng trường, Tiêu Tiểu Nam lại vô tình bắt gặp Kiểu Ân đang đứng đợi ở trước.
Nguỵ Gia Lạc không đi với cậu ta à?
Tiêu Tiểu Nam vốn tính lướt qua, nhưng lại bị Kiều Ân nhanh chân chặn lại, cậu nhóc hùng hồn hỏi:
"Ca ca của tôi đâu?"
Tiêu Tiểu Nam thấy Kiều Ân lớn láo như vậy cũng không trách, "Không biết, nhóc tìm cậu ấy làm gì?"
"Không biết?" Kiều Ân vẻ mặt ghét mỏ, lên tiếng mỉa mai: "Anh phải bạn của ca ca không vậy?"
Tiêu Tiểu Nam nhíu mày, không muốn so đo với một Omega nhỏ tuổi làm gì, nhấc chân bỏ đi.
"Anh chột dạ rồi hả?" Kiều Ân khiêu khích nói lớn.
Tiêu Tiểu Nam đứng lại, quay đầu hỏi: "Nhóc rốt cuộc muốn cái gì?"
"Tôi muốn biết số phòng của ca ca."
Tiêu Tiểu Nam chấm hỏi, "Để làm gì?"
Kiều Ân đắc ý nhún vai, "Lúc chiều ca ca gặp đã cố tình thả pheromone ra hấp dẫn tôi, là muốn buổi tối tôi sang ngủ chung chứ còn gì nữa?"
Tiêu Tiểu Nam: "?"
"Nít ranh hư hỏng, bệnh hoạn."
"Anh..." Kiều Ân nhìn Tiêu Tiểu Nam cứ như vậy mà bỏ đi, tức giận đuổi theo, liền bị cậu quay lại trừng cho một cái cháy da mặt.
Tiêu Tiểu Nam nhanh chân trở về kí túc xá, nhưng không phải là về phòng của mình.
Nguỵ Gia Lạc bình thường rất cẩn thận mà, sao tự dưng lại thả pheromone công kích trước mặt một Omega như vậy, cũng không có khả năng hắn đột nhiên nổi hứng trêu đùa một nhóc nhỏ tuổi đâu.
Chưa nói tâm trạng của Nguỵ Gia Lạc cả ngày hôm nay rất tệ, tính tính cũng trở nên xấu đi.
Sẽ không phải là cái cậu đang nghĩ chứ?
Tiêu Tiểu Nam sắc mặt nghiêm túc đứng trước cửa
phòng 301, gọi mấy tiếng nhưng không có ai trả lời.
Cậu cầm tay vịn, vặn một cái, cửa không có khoá.
Bên trong căn phòng tối om, Tiêu Tiểu Nam bị một trận pheromone ập thẳng vào mặt, toàn thân lập tức cứng đờ, trán chảy xuống mấy giọt mồ hôi mịn.
Sâu trong bóng tối có tiếng gầm nhẹ, giọng nói khàn đặc cất lên: "Tiểu Nam?"
Tiêu Tiểu Nam nuốt nước miếng, đóng cửa lại.
Nguỵ Gia Lạc không vui, "Cậu mau về đi."
Tiêu Tiểu Nam mò mẫm công tắc đèn, sau khi bật lên liền bị khung cảnh trước mặt làm cho nhíu mày.
"Cậu...tới kì rồi đúng không?"
- ----
Kì ở đây là kì động dục của Alpha nhé.