Cắn Một Cái Có Được Không?

Chương 31

Tiết tự học của ngày thứ bảy kết thúc, học sinh nội trú trường Nhất Trung cũng đã được thả tự do, không ít bạn tranh thủ vào ngày này mà tụ tập thành từng nhóm, hẹn nhau đi chơi.

Chuông reo, Nguỵ Gia Lạc đã xách cặp đi trước, Tiêu Tiểu Nam thì còn đang từ từ thu dọn sách vở.

Đám Lưu Minh đi tới cửa thì quay lại, nhưng chỉ thấy có một mình Tiêu Tiểu Nam đứng đó, ngơ ngác hỏi: "Giáo thảo đâu rồi?"

Tiêu Tiểu Nam đeo cặp lên vai, "Đi họp rồi."

"Lại nữa hả?" Lưu Minh tặc lưỡi, nói tiếp: "Vậy ngày mai các cậu rảnh không, đi chơi nha?"

Tiêu Tiểu Nam tiếc nuối từ chối: "Ngày mai trở về nhà rồi, không đi được."

Hôm qua Cha Tiêu vừa mới gọi điện nhắc nhở, tầm này mà còn không chịu về thì chỉ có nước ăn cám.

Đi xuống sân, Tiêu Tiểu Nam lại rẽ sang một hướng khác, bảo là muốn đợi Nguỵ Gia Lạc về chung, bọn họ cứ đi trước đi.

Ban đêm mà đi lại trong trường có chút đáng sợ, khung cảnh không rõ ràng, học sinh cũng đều đã đi về hết, trong sân chỉ còn lại lác đác vài người.

Bên tai truyền đến tiếng nói cười rôm rã, Tiêu Tiểu Nam liếc mắt đến đám người đang đứng chụm lại ở gần khu giáo viên, định bụng rẽ sang hướng khác thì đột nhiên lại nghe thấy một cái tên quen thuộc.

"Lâm Ý Hiên, cậu biết Nguỵ Gia Lạc đúng không?"

Tiêu Tiểu Nam nép bên gốc cây, nhìn chằm chằm vào một đám người xa lạ đang đi tới gần, trong đó có một nữ sinh gương mặt trông rất quen, vừa đi vừa nói chuyện, môi vểnh chu lên.

"Ừm, có lần tớ đến rủ cậu ta đi chơi, người gì đâu đã chảnh choẹ lại hung dữ kinh khủng, từ chối xong rồi còn muốn đe doạ nữa, xấu tính cực."

Tiêu Tiểu Nam đanh mắt, thì ra là cô ta.

Vài nam sinh sổ sàng đánh giá: "Không ngờ nha, người đẹp này tính cách quá ngạo mạn rồi?"

Lâm Ý Hiên nét mặt phức tạp, "Các cậu tốt nhất đừng đụng tới Nguỵ Gia Lạc, cậu ta mạnh lắm."

Trong đám có một nam sinh vừa cao vừa to, cậu chàng cười mỉa, "Chỉ chơi đùa tí thôi."

"Chơi đùa? Cậu muốn làm gì vậy?"

"Ý trên mặt chữ, người đẹp như vậy rất hiếm, không chơi thì phí lắm, bọn tôi lên kế hoạch rồi."

Lâm Ý Hiên bật cười khiếm nhã: "Cậu ta là A đó?"

Mấy nam sinh cũng cười, "Có sao đâu, chỉ nếm thử mùi vị thôi, không đặt tình cảm vào."

"Như vậy có phạm tội không nhỉ?"

"Chỉ cần làm cho cậu ta tình nguyện là...hả?"

Tiêu Tiểu Nam lạnh lùng đứng chặn trước mặt bọn họ, Lâm Ý Hiên nhận ra cậu, vội lùi xuống mấy bước, trốn sau lưng đám bạn của mình.

Tiêu Tiểu Nam liếc mắt khinh thường, "Một lũ chuột nhắt, thử động vào cậu ấy xem?"

Nam sinh cao hơn một mét chín, bước lên trước một bước, "Mày nói nhảm cái gì đó?"

Tiêu Tiểu Nam nhếch môi, "Mày bị điếc à?"

"Tao..."

!!!

Nam sinh nhìn Tiêu Tiểu Nam một cái liền mất cảnh giác, chưa dứt lời đã bị một cái cùi chỏ thụi mạnh vào bụng, đau đến hít thở không đều.

Tiêu Tiểu Nam thu người lại, "Đồ ngu."

"Nhãi ranh, mày..."

Mấy tên khác vén tay áo, muốn xông lên đập cho Tiêu Tiểu Nam một trận, bị Lâm Ý Hiên ở đằng sau níu áo lại, cô bối rối nói: "Đừng, đánh nhau ở đây dễ bị người lớn phát hiện lắm, chúng ta đi thôi."

Lâm Ý Hiên biết người đứng trước mặt là ai, gia thế hùng mạnh, hơn nữa bên cạnh còn có Nguỵ Gia Lạc âm thầm bảo vệ, động tới cậu ta khác gì gián tiếp chọc điên người nọ, lần trước đã được lĩnh hội một trận, hiện tại đã sợ lắm rồi.

Tiêu Tiểu Nam híp mắt nhìn Lâm Ý Hiên, không biết cô đang suy tính chuyện gì.

"Hừ, tạm thời tha cho mày."

Cả đám vênh mặt, tỏ ra mình là một người không chấp nhặt tiểu nhân, lại rôm rã bỏ đi.

Tiêu Tiểu Nam cũng bĩu môi, bước chân nặng nề đi về phía trước, một lát nữa phải nhắc nhở Nguỵ Gia Lạc cảnh giác với bọn người xấu mới được.

Lúc Tiêu Tiểu Nam đi đến phòng hội đồng, họp hội viên vẫn chưa có kết thúc, cậu đành len lén mở cửa sổ ra, ngó đầu nhìn vào trong.

Mười người tất cả ngồi xung quanh cái bàn dài, Tiêu Tiểu Nam liếc mắt thôi cũng đã tìm thấy chỗ ngồi của Nguỵ Gia Lạc, ở góc độ này cậu chỉ nhìn được một bên mặt của hắn, sóng mũi cao ráo khí chất, lông mi dài lại một một mực rũ xuống.

Tên này đi họp hay đi ngủ vậy trời?

Tiêu Tiểu Nam lôi điện thoại ra, nhắn cho Nguỵ Gia Lạc một tin: Này, dậy đi.

Nguỵ Gia Lạc đang ngồi dựa ra đằng sau, điện thoại trong tay run lên một cái, lập tức mở mắt, nhìn ngó xung quanh, bắt gặp một cái đầu nhỏ đang lấp đó bên ngoài cửa sổ.

[Tủ lạnh di động]: Bé cưng, nhớ anh hả?

Ngón tay khẽ run rẩy, Tiêu Tiểu Nam mím môi, chọt chọt vào màn hình.

[Con ong chăm chỉ]: Không hề nhé.

Nguỵ Gia Lạc mỉm cười, sắc mặt nháy mắt liền trở nên dịu dàng, đút điện thoại vào cặp rồi đứng lên, "Tôi có việc rồi, về trước đây."

Vĩ Kỳ nhìn đồng hồ đeo tay, "Gấp lắm không, họp thêm mười lăm phút...này này!"

Nguỵ Gia Lạc không quan tâm, đẩy cửa bước ra ngoài, nhìn gương mặt ngơ ngác của Tiêu Tiểu Nam, nhịn không được nhéo một cái.

"Ngoan ghê, ở lại đợi tớ luôn?"

Tiêu Tiểu Nam cảm thấy mặt hơi nóng, lúng túng hất cái tay ra, "Ai đợi, vô tình đi ngang qua thôi."

Nguỵ Gia Lạc cười, không muốn vạch trần cậu, nắm tay kéo người đi, "Được được, về thôi nào."

Bị nắm tay, Tiêu Tiểu Nam như người chết mặc Nguỵ Gia Lạc kéo đi, đến lúc nhận ra có cái gì đó sai sai mới chịu giật người lại.

"Không muốn, đêm này tớ ngủ ở phòng mình."

Nguỵ Gia Lạc nghiêng đầu, "Cũng được, vậy hôn chúc ngủ ngon nào."

Tiêu Tiểu Nam vội vàng che miệng hắn, ngó nhìn xung quanh, xác nhận không có ai mới thở ra, khó chịu nói: "Không muốn."

Nguỵ Gia Lạc: "?"

Tiêu Tiểu Nam rút tay lại, "Không phải lúc trước đã hôn rồi sao?"

Nguỵ Gia Lạc sáp tới, dán môi lên tai cậu.

"Chúng ta hiện tại đã kết giao rồi, hôn có một lần thì làm sao mà đủ?"

Tiêu Tiểu Nam nhắc nhở: "Là thử kết giao thôi."

"Vẫn là kết giao mà." Nguỵ Gia Lạc bất mãn, thu môi lại, "Nếu cậu không thích thì thôi vậy."

Tiêu Tiểu Nam nhìn Nguỵ Gia Lạc muốn rời đi, chạy tới níu áo hắn: "Cậu giận hả?"

Nguỵ Gia Lạc căn bản không giận nỗi, lắc đầu.

Tiêu Tiểu Nam ngó chừng một cái, hỏi tiếp: "Vậy ngày mai cậu cùng tớ trở về nhà có được không?"

Đi một mình thì hơi cô đơn, chỉ vậy thôi.

"Cũng được, tuy nhiên..." Nguỵ Gia Lạc nhìn ánh mắt mong chờ của Tiêu Tiểu Nam, "Cậu phải hôn tớ một cái."

Tiêu Tiểu Nam tim đập thình thịch, đánh liều một phen, nhón chân lên hôn xuống.

Lúc môi sắp chạm nhau thì Nguỵ Gia Lạc đột nhiên ngẩng đầu lên, nụ hôn của Tiêu Tiểu Nam theo đó rơi vào khoảng không.

"Tên khốn này..."

Tiêu Tiểu Nam ngẩng đầu lên mắng, Nguỵ Gia Lạc liền tranh thủ cuối xuống hôn chụt một phát.

"!"

Lỗ tai Tiêu Tiểu Nam đỏ bừng, ai oán trừng mắt đối với Nguỵ Gia Lạc, tức giận chạy đi.

Nguỵ Gia Lạc hưởng thụ đứng ở đằng sau, "Ngày mai tám giờ nha, ngủ ngon!"

Tiêu Tiểu Nam chạy càng nhanh hơn, não bộ không ngừng mắng chửi, cái tên này, nói lớn như vậy lỡ bị bảo vệ phát hiện thì làm sao?

Trở về phòng của mình, Tiêu Tiểu Nam trong lòng ôm một mớ cảm xúc hỗn loạn, tắm rửa xong liền trèo lên giường đi ngủ, cũng quên mất những việc xảy ra ở sân trường khi nãy.

Cho nên vào sáng hôm sau, Tiêu Tiểu Nam nôn nóng đứng chờ Nguỵ Gia Lạc ở dưới sảnh kí túc, điện thoại gọi muốn cháy máy vẫn không có kết nối, chạy lên đến tận phòng để kiểm tra nhưng vẫn không có thấy ai, nội tâm lập tức bùng nổ.

Đm cái đám chuột nhắt chết tiệt, mới sáng sớm mà đã động dục rồi!!

Tiêu Tiểu Nam đen mặt rời đi, đám Alpha nghe thấy động tĩnh cũng ngó đầu ra nhìn xem, ngỡ ngàng nhìn một Omega ngang nhiên bước trên hành lang của khu A, sắc mặt cực kỳ khó ở.

Ấu? Không lẽ là bé con bị cha nào lừa về ngủ một đêm, hiện tại đang giận dữ bỏ chạy à?

Tiêu Tiểu Nam định đi đến ký túc xá nữ tìm Lâm Ý Hiên để hỏi chuyện, lại vô tình nhìn thấy một đám trai gái quen mặt đang vui vẻ tụ tập trước cổng trường, trong đó có cả người cậu vừa nhắc đến.

Có mấy người chú ý đến Tiêu Tiểu Nam cả người đầy sát khí đang tiến lại gần, "Gì vậy?"

Tiêu Tiểu Nam siết chặt ngón tay, kiên nhẫn hỏi:

"Nguỵ Gia Lạc đang ở chỗ tụi mày?"
Bình Luận (0)
Comment