Đến cổng biệt thự Nguỵ Gia, Tiểu Tiểu Nam bấm chuông nói chuyện cùng dì giúp việc qua camera giám sát, sau đó cửa cũng tự động mở ra.
Đi một đường thẳng từ cổng vào cửa, đột nhiên có một đóng đen lao đến làm Tiêu Tiểu Nam bất ngờ hét lên.
"Là tớ nè, đừng sợ!"
Nguỵ Gia Lạc trong phòng nhàm chán chơi game thì nghe thấy giúp việc bảo có cậu đến chơi, liền vui mừng chạy ra đón tiếp.
Tiêu Tiểu Nam khó thở: "Trước buông tớ ra."
Nghe lời buông tay, sau đó giúp cậu xách cặp vào nhà: "Sao cậu quay lại vậy?"
"Trong nhà có chút chuyện, một lát nữa kể cho."
"Được!"
Tiêu Tiểu Nam ngó xung quanh: "Đúng rồi, ông nội cậu đâu?"
"Đi đảo chơi rồi, mấy ngày nữa mới trở về."
Tiêu Tiểu Nam gật đầu, cậu biết căn biệt thự này to như vậy nhưng thực ra chỉ có Nguỵ Gia Lạc cùng ông nội sống, quy mô tập đoàn Nguỵ thị rất lớn, lại chủ yếu tập trung mở rộng thị trường nước ngoài nên đa số cô dì chú bác, cha mẹ của hắn cũng đều định cư bên nước ngoài.
Muốn chắc ăn hơn, Tiêu Tiểu Nam dặn Nguỵ Gia Lạc: "Cậu đừng nói với ông cậu tớ ở đây, sợ ông cậu mách với cha tớ á!"
Nguỵ Gia Lạc không hiểu gì gật đầu, liền bị cậu lườm một cái: "Cậu cũng vậy, cấm mách."
"Tuân lệnh!" Cậu muốn ở đây luôn còn được.
Lại tiếp ăn nhờ uống chực ở Nguỵ gia thêm một buổi tối, tắm rửa xong đã hơn tám giờ, hai người nằm trên giường cùng nhau giải quyết đống bài tập.
Giữa chừng thì Nguỵ Gia Lạc có điện thoại, nhìn hai chữ "Bác Tiêu" hiện lên to đùng làm cho Tiêu Tiểu Nam thầm hoảng sợ.
Nguỵ Gia Lạc bắt máy, âm thành nói chuyện từ tốn, giọng nói vô cùng dễ nghe.
"Dạ, cậu ấy không có ở đây bác ơi, dạ, cháu biết rồi, gặp sẽ nhắc cậu ấy gọi cho bác, dạ, chào bác."
Cả quá trình Tiêu Tiểu Nam nằm bên cạnh dường như nín thở, Nguỵ Gia Lạc cúp máy, nhìn nét mặt như vừa thoát khỏi hoạn nạn của cậu không khỏi bật cười: "Cậu trốn bác làm gì vậy?"
Tiêu Tiểu Nam ảo não kể lại: "Cha lại muốn tìm người kết đôi với tớ á, tớ từ chối người ta xong trốn đi luôn."
Nụ cười trên môi Nguỵ Gia Lạc vụt tắt, "Cậu trốn đi là đúng! Còn nhỏ như vậy, cha cậu lo xa quá rồi."
"Chắc là sợ sau này tớ không tìm được bạn đời."
Nguỵ Gia Lạc nhíu mày, "Đừng suy nghĩ lung tung."
Tiêu Tiểu Nam lấy lại tinh thần, làm một lúc lại đẩy bài sang cho hắn, hỏi: "Đề này giải sao?"
Loay hoay một hồi, hai người chăm chỉ đem đề cương ôn tập giải xong một nửa, người hỏi người trả lời, sau đó lại quay sang đối chiếu đáp án.
Mười một giờ, cả hai tắt đèn lần nữa ngã xuống giường, Tiêu Tiểu Nam lần đầu chuyên tâm giải đề như vậy, cậu cảm thấy chất xám mình dùng cho cả tuần này xài hết trơn.
Đã vào đầu hè, thời tiết ban đêm tuy dịu hơn ban ngày nhiều nhưng cũng không tránh khỏi có chút nóng, Tiêu Tiểu Nam nằm nhìn trần nhà, lại càng không muốn bật điều hoà, bèn quay sang đề nghị:
"Gia Lạc, cậu toả một ít pheromone ra được không?"
Trong bóng đêm, thân thể Nguỵ Gia Lạc hơi cứng lại, sau đó nghe lời toả ra một ít pheromone đủ để làm mát cho hai người, hương gió nhè nhẹ thổi qua từng tấc thịt trên cơ thể thiếu niên.
"Oa, thật thoải mái."
Nguỵ Gia Lạc đột nhiên cảm thấy may mắn vì Tiêu Tiểu Nam là một Alpha, nếu những lời này mà thốt ra khi cậu là Omega, chắc hắn sẽ nhịn không được mà đánh dấu người ta luôn.
Tiêu Tiểu Nam yên lặng một lúc, rồi lại lên tiếng: "Pheromone của cậu giống như gió mùa nhỉ?"
Bởi vì có lúc cậu sẽ toả ra một luồng khí ấm áp của ánh nắng mặt trời, mát mẻ của cây cỏ thiên nhiên, giống như mùa hạ, cũng có lúc sẽ toả ra luống khí lạnh lẽo, mang theo hương vị của những bông tuyết.
"Cũng gần như vậy." Nguỵ Gia Lạc nghiêng đầu nhìn đối phương không biết đang nghĩ gì.
Đột nhiên thân thể người nọ sáp lại, lộ ra cái gáy trắng ngọc, cơ hồ phát sáng trong bóng đêm.
"Cậu ngửi một chút xem tớ có mùi gì."
Nguỵ Gia Lạc hơi do dự, nghĩ nghĩ, thôi dù sao cũng là A với nhau, ngửi pheromone của nhau gần như vậy cũng không tính là quấy rối đâu ha?
Ngoại trừ năm mười hai tuổi khi lần đầu trải giai đoạn phân hoá, Nguỵ Gia Lạc chỉ có một lần cảm nhận được pheromone của Tiêu Tiểu Nam, chính là sau đó không còn toả ra nữa.
Nguỵ Gia Lạc kê mũi ngửi thấy hư không, đưa tay lên xoa đầu cậu, khẽ dỗ dành: "Cậu cố một chút, phóng ra ít pheromone."
Tiêu Tiểu Nam bối rối: "Làm sao bây giờ?"
"Thả lỏng, hít sâu, cố gắng dồn lực của cậu vào tuyến thể, sau đó thở ra."
Tiêu Tiểu Nam chậm rãi làm theo, sau đó lại khẩn trương hối thúc người phía sau: "Có cảm nhận được chưa?"
Một cỗ ngọt ngào khẽ luồng vào khoang mũi Nguỵ Gia Lạc, như có lại như không, nhưng vì vị ngọt gắt này khiến cho hắn vẫn phát giác được.
"Mật..."
"Hả?"
Nguỵ Gia Lạc rời xa gáy của Tiêu Tiểu Nam, lặp lại một lần nữa, "Phoremone của cậu có vị mật ngọt."
Hai mắt của Tiêu Tiểu Nam sáng lên, nhưng sau đó lại thắc mắc: "Nhưng tại sao lại là mùi mật ngọt?"
Là một Alpha nhưng lại mang pheromone vị mật ngọt dính người như vậy, thật không có khí chất.
"Tớ không biết, thôi ngủ đi."
Tiêu Tiểu Nam ngoan ngoãn gật đầu, kéo chăn lên đắp ngang ngực, chậm rãi nhắm mắt.
Một lúc sau, Nguỵ Gia Lạc vẫn là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trước.
"Tiểu Nam, ở trên lớp cậu có thành thật nghe giảng tiết sinh lý không?"
Tiêu Tiểu Nam ngờ nghệch: "Dù sao cũng cần phải thi, nghe giảng làm gì?"
Với lại cậu so với beta không khác là mấy, có nghe hay không cũng như nhau.
Nguỵ Gia Lạc nhất thời câm nín.
"Sau này cậu đừng tuỳ tiện đem gáy đưa cho người khác nhìn, ngửi, càng không thể sờ, biết chưa?"
Tiêu Tiểu Nam nhất thời khó hiểu.
"Tớ cũng không phải Omega, đâu cần phòng bị người khác đánh dấu a."
Nguỵ Gia Lạc ôm đầu, cậu ấy vẫn là không hiểu, hành động của bản thân chính là kiểu mời gọi "Mau đến ăn ta, ta thật ngon."
Tuy AA nhưng dù sao cũng là con người, vẫn có bản năng thú tính trong người mà.
Chưa kể không bị đánh dấu, nhưng sẽ bị ăn sạch sành sanh từ trong ra ngoài.
Tiểu ngu ngốc..
Thật muốn cắn một cái.