Cắn Một Cái Có Được Không?

Chương 40

Lúc Tiêu Tiểu Nam đi ra, chỉ nhìn thấy Ngụy Gia Lạc đang đứng đó uống nước.

"Bọn họ đến làm gì vậy?"

Ngụy Gia Lạc chậm rãi liếc mắt, nhìn đôi môi hồng nhạt của Tiêu Tiểu Nam khẽ mấp máy.

"Rủ đi chơi thôi."

Ngụy Gia Lạc ngẩng đầu hớp nước, muốn phân tán lực chú ý của mình sang việc khác. Hành động này lại vô tình làm cho Tiêu Tiểu Nam bị mê mẫn, ánh mắt dán chặt vào hầu kết trơn trượt của đối phương, theo bản năng muốn nâng tay chạm vào.

Ngụy Gia Lạc cắn răng bắt lấy ngón tay của Tiêu Tiểu Nam, "Đừng quậy, tớ đi rửa mặt cái đã."

Đợi đến khi âm thanh đóng cửa vang lên Tiêu Tiểu Nam mới hoàn hồn, cảm nhận được chỗ vừa bị Ngụy Gia Lạc chạm qua có chút nóng, lúc này mới thấy ngượng, mình vừa làm cái gì thế?

Che miệng ho khan, Tiêu Tiêu Nam đi đến trước cửa phòng tắm, cố gắng làm cho giọng nói của mình thật tự nhiên, "Khi nào đi, bây giờ luôn hả?"

Bên trong vang lên tiếng nước chảy, "Ừm, nhưng mà cuối tuần cậu không về nhà có sao không?

"Sao mà về được?" Tiêu Tiểu Nam nét mặt biến đổi, vết thương trên người còn chưa khỏi hẵn, bây giờ mà về thế nào cũng bị đánh thêm cho xem.

Ngụy Gia Lạc im lặng một lúc lâu, sau đó bước ra ngoài, "Thay đồ trước đi, xuống dưới chờ."

...

Trước cổng kí túc xá trường Nhất Trung.

Nguỵ Gia Lạc dắt tay Tiêu Tiểu Nam được bọc kĩ càng đi xuống dưới, đúng lúc đụng phải Tô Trúc vừa mới từ bên ngoài trở về.

Tiêu Tiểu Nam đối với Tô Trúc rất có thiện cảm, vui vẻ hỏi thăm, "Cậu đi từ hôm tới giờ hả?"

Tô Trúc lén lút đánh giá sắc mặt của Nguỵ Gia Lạc, bị hắn lườm một cái mới gượng gạo mỉm cười.

"Ừm, thôi các cậu bận gì cứ đi đi..."

"Hey!"

Tô Trúc còn muốn nói xong sẽ chuồn lẹ, đột nhiên đám người đã hẹn đi chơi từ đằng sau chạy đến, nhìn thấy ngoài Nguỵ Gia Lạc cùng Tiêu Tiểu Nam ra còn có thêm một bạn khác nữa, thắc mắc hỏi:

"Bạn của hai cậu hả?"

Tiêu Tiểu Nam gật đầu, "Là bạn cùng phòng của tớ, tên Tô Trúc."

"Ồ, chào cậu."

Tô Trúc miễn cưỡng đáp trả: "Chào cậu."

"Có muốn đi chơi cùng tụi này luôn không?"

Trong đám có người đề nghị, là Lưu Minh, cậu ta trước giờ vẫn luôn hoà đồng thân thiện, Tô Trúc lúng túng nhìn Nguỵ Gia Lạc vẫn đang trừng mình, không dám đồng ý.

"Thôi, hôm khác đi, tôi có việc bận rồi."

Lưu Minh nghe thế thì cũng không có hỏi nữa, bắt đầu lôi kéo đám bạn, "Đi thôi, trưa nay đến nhà của Bạch Hòa Mai ăn lẩu!"

Tiêu Tiểu Nam đứng lại vẫy tay với Tô Trúc, sau đó mới chạy theo hỏi: "Không phải hẹn đi chơi à?"

"Hôm nay nhà tui không có ai, nên mới rủ mấy cậu sang chơi đó, sẵn tiện ngủ lại luôn cũng được."

"Vậu có ổn không?" Dù sao Bạch Hòa Mai cũng là con gái mà, đem một đám nam sinh về nhà mình như thế, có chút kì quặc.

Ngụy Gia Lạc kéo tay Tiêu Tiểu Nam lại, "Cậu lo cho người khác chi bằng tự lo cho chính mình đi?"

Lỗ tai bị thổi hơi ấm vào, Tiêu Tiểu Nam rùng mình dùng tay che lại, trừng mắt, "Tớ cũng không phải con nít." Rồi chạy lên phía trước.

Nguỵ Gia Lạc nhìn cậu như con chuột nhỏ, mỉm cười đi theo phía sau.

Nhà của Bạch Hoà Mai tương đối gần, ngồi xe mười lăm phút là tới, Tiêu Tiểu Nam bước vào cổng lớn âm thầm xem xét, nhà rất rộng, lại còn gọn gàng sạch sẽ, là một nơi ở tốt.

Lưu Minh cùng Hà Bảo cũng không phải lần đầu đến chơi, hai người tự nhiên ngồi trên ghế số pha, cầm remote lên mở ti vi xem.

Tiêu Tiểu Nam lần đầu đến nhà bạn học nên có hơi lạ lẫm, Bạch Hoà Mai từ trong bếp ló ra, "Các cậu cứ chơi thoải mái đi, hôm nay cha mẹ tui đều ở lại công ty hết rồi, không có về đâu."

"À, được rồi, cậu cần giúp không...hửm?"

Tiêu Tiểu Nam muốn tiến vào bếp tìm việc để làm, lại bị Nguỵ Gia Lạc giữ lại, hắn cẩn thận đem nút áo khoác của Tiêu Tiểu Nam gỡ ra, sau đó kéo trượt khỏi cánh tay.

"Được rồi đó, nếu lạnh thì lại mặc vào."

Tiêu Tiểu Nam tim đập càng nhanh, ánh mắt liếc sang chỗ khác, "Biết rồi, cậu quản nhiều ghê."

...

Vật dụng cùng nguyên liệu nấu lẩu Bạch Hoà Mai đã chuẩn bị sẵn, hai người chỉ theo vào bếp giúp cô thái vài loại rau củ quả, sau đó thì thay nhau đem đồ ăn bày ra ngoài phòng khách.

Cũng là lần đầu tiên Tiêu Tiểu Nam thử ngồi bệt dưới đất để ăn lẩu, cậu chụm hai đầu gối lại rồi đặt tay lên trên, đang chờ nước dùng sôi.

Một đám thiếu niên không chịu nỗi bầu không khí chán ngắt này, Lưu Minh ánh mắt phát sáng quay sang hỏi Bạch Hoà Mai: "Nhà cậu có bia không?"

"Trong tủ lạnh đó, cậu tự sang đó lấy đi."

"Ok!" Lưu Minh vui vẻ chạy đi, lúc trở về đã đem theo khoảng bảy, tám lon bia được ướp đá, tiện tay khui cho mỗi người một lon.

Bia được đưa tới, Nguỵ Gia Lạc nhíu mày thay Tiêu Tiểu Nam từ chối: "Không cần."

"Sao vậy, lớp trưởng không uống được hả?"

Tiêu Tiểu Nam vòng tay ra sau nhéo hông Nguỵ Gia Lạc một cái, cảnh cáo hắn ngồi yên.

"Không sao, đưa cho tớ."

Bạch Hoà Mai không muốn nhậu nhẹt, lên tiếng nhắc nhở: "Mai còn phải đi học đó, uống ít thôi."

"Được được."

Lẩu cũng đã sôi, mấy người khác đem rau củ thả vào nồi, một bên khác Tiêu Tiểu Nam đang bắt đầu nếm thử vị bia như thế nào.

"Dở quá..." Tiêu Tiểu Nam nhăn mặt nói nhỏ, vị cay đắng còn lưu lại ở cuống họng, cậu miễn cưỡng uống thêm hai hớp nữa rồi đặt xuống.

Nguỵ Gia Lạc không thích mùi bia nên cũng không muốn uống, nhìn thấy Tiêu Tiểu Nam đã không biết uống mà còn thích sỉ diện như vậy cũng hơi buồn cười, lẳng lặng đem bia giấu ở chỗ khác.

Một lúc sau, Hà Bảo tửu lượng không tốt sớm đã choáng đầu, Lưu Minh vẫn một mực không tha, còn vui vẻ lên tiếng: "Uống không thì chán lắm, chúng ta chơi trò chơi đi!"

"Đm, cậu là con nít à?" Hà Bảo day day thái dương, khinh bỉ mở miệng.

"Mới có hai lon mà đã say rồi, cậu nhìn lớp trưởng kìa, nãy giờ vẫn chưa gục."

Tiêu Tiểu Nam ngơ ngác bị gọi tên, ôm chén ngẩng đầu, "Ừm, vậy chơi cái gì?"

Lưu Minh cực kỳ nhàm chán đề nghị: "Chơi trò nối chữ đi, ai không nối được sẽ bị phạt uống."

"Này tớ nói...Oẹ!"

Lưu Minh vừa muốn mở miệng phản bác thì đột nhiên buồn nôn, dạ dày bắt đầu trào ngược, nhịn không được phải chạy vào nhà vệ sinh.

Lưu Minh buồn bực, "Gì thế, chán òm."

"Cậu lo ăn đi, nói nhiều quá." Bạch Hoà Mai thật muốn tống cổ cái tên miệng mồm lép xép này ra khỏi cửa, đem thịt bò đặt vào trong bát cậu ta.

Lưu Minh ừ hự, vừa nhai thịt vừa hỏi đến Nguỵ Gia Lạc: "Giáo thảo, cậu vẫn ổn chứ?"

Nguỵ Gia Lạc đang chăm chú ý nét mặt bất biến của Tiêu Tiểu Nam, "Hình như say rồi."

"Say, ai say?" Lưu Minh híp mắt muốn hỏi kĩ.

Nguỵ Gia Lạc không trả lời, nhìn lon bia của mình đã vơi đi hơn nửa, chắc hẵn Tiêu Tiểu Nam đã cầm nhầm của hắn mà uống rồi, tuy cậu vẫn làm ra bộ dáng như bình thường, nhưng sự thật là từ vành tai kéo xuống cần cổ đã đỏ lên cả mảng.

"Bạch Hoà Mai, có phòng nghỉ không?"

Lần đầu được Nguỵ Gia Lạc gọi đầy đủ họ tên như thế, Bạch Hoà Hoa không lúng túng mà ngược lại còn cảm thấy thật đáng sợ, vội vàng đứng lên chỉ đường: "Ở lầu hai có đó, đi theo tui."

Lưu Minh thấy những người khác đều lần lượt rời đi, căm phẫn gắp đồ ăn, "Gì chứ, không lẽ trong đây không ai có thể cùng mình đọ tửu lượng à?"

...

"Đây nè, các cậu cứ thoải mái nghỉ ngơi đi."

Bạch Hoà Mai dẫn bọn họ đứng trước một căn phòng nhỏ giành cho khách, Nguỵ Gia Lạc dắt tay Tiêu Tiểu Nam nói tiếng cảm ơn, Tiêu Tiểu Nam cũng ngờ nghệch cúi đầu theo.

"Không có gì đâu." Bạch Hoà Mai mỉm cười phất tay, "Cần gì thì cứ nói, bọn tui ở dưới đó chơi.""

Nguỵ Gia Lạc đỡ lấy eo Tiêu Tiểu Nam, gật đầu rồi ôm người nọ lên, "Cậu mở cửa giúp được không?"

"...Được."

Bạch Hoà Mai không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng trước mắt, ngượng ngùng đi đến giúp bọn họ mở cửa phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu.

"Ưʍ...cấn vai quá!"

Tiêu Tiểu Nam bị ôm có chút khó chịu, trong lúc cáu giận thì chồm người lên, hai tay vòng qua cổ Nguỵ Gia Lạc, há miệng cắn một cái.

Bạch Hoà Mai hết hồn, xoay nắm cửa rồi quay đầu qua chỗ khác, "Tui chưa nhìn thấy gì hết!"

Nguỵ Gia Lạc bất lực đè trán Tiêu Tiểu Nam lại, bế người đi vào trong.

---

Fact: Mất 4h để hoàn thành một chương TvT

Bình Luận (0)
Comment