Cắn Một Cái Có Được Không?

Chương 43

Xin lũi vì sự lười biếng này, từ giờ mình sẽ gắng hoàn thành tiến độ mỗi ngày 1 chương ಠ_ಠ

—-

"Cậu nói...gì vậy?"

Tiêu Tiểu Nam mất tập trung nhìn sang hướng khác, không muốn mặt đối mặt với Nguỵ Gia Lạc, gấp gáp đẩy người ra: "Buông tay!"

Nguỵ Gia Lạc nhìn đến vành tai nhiễm đỏ của Tiêu Tiểu Nam, cảm thấy thật thú vị, không kiềm được tâm tư muốn bắt nạt người trong lòng.

"Ha...đừng gãi, nhột quá!"

Hai người ngồi trên ghế sô pha đẩy qua níu lại, không để ý đến một cặp mắt trợn tròn đang nhìn chằm chằm về phía họ.

Hà Bảo không biết đã dậy từ lúc nào, trong lòng đắn đo có nên giả chết hay không, từ trong hỗn loạn bắt gặp làn da non nớt ẩn sau vạt áo của Tiêu Tiểu Nam, lúc này mới vội vã quay mặt đi.

"..."

Ghế đối diện phát ra động tĩnh, Tiêu Tiểu Nam phản ứng đầu tiên, gương mặt trắng hồng đánh rớt cái tay đang chui vào trong của Nguỵ Gia Lạc, thăm dò hỏi: "Hà Bảo, cậu dậy rồi hả?"

Nguỵ Gia Lại không tình nguyện rời khỏi người Tiêu Tiểu Nam, dùng cái tay còn lại kéo phẳng vạt áo của đối phương, "Sau này sẽ từ từ dạy dỗ cậu."

Tiêu Tiểu Nam: "...Đồ điên này."

Dạy dỗ cái gì? Mí mắt Hà Bảo khẽ run rẩy, quyết định tiếp tục giả làm một xác chết.

Bạch Hoà Mai cùng Lưu Minh quay trở lại đã thấy hai bạn học lúc nào cũng dính như sam kia đột nhiên ngồi tách ra mỗi người một góc, còn Hà Bảo thì nằm sấp trên ghế dài không động đậy.

Cho đến khi trời tối, cả đám chơi mệt cũng chịu trở về kí túc xá, Bạch Hoà Mai đi phía sau, kéo hai đứa bạn của mình xuống thảo luận.

"Các cậu có thấy bầu không khí hơi bất ổn không?" Bạch Hoà Mai dừng lại trong giây lát, lại hỏi tiếp: "Hai cậu ấy rõ ràng đang yêu đương, sao lại muốn giấu tụi mình?"

Hà Bảo cùng Lưu Minh đồng thời hít khí lạnh, bọn họ đã hứa giữ bí mật về mối quan hệ của người nọ rồi, chuyện này càng ít người biết càng tốt, dù cho Bạch Hoà Mai có là bạn tốt của họ đi chăng nữa.

"Nhà trường cấm yêu sớm mà, hai cậu ấy nếu muốn giấu thì cũng không có gì lạ." Hà Bảo nói.

Bạch Hoà Mai âm thầm gật đầu, suy cho cùng cũng là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, lại nhìn cặp đôi đang đi ở phía trước, tuy là giữa hai người có cách nhau một khoảng nhưng bầu không khí vẫn rất ái muội, Bạch Hoà Mai nhỏ giọng dặn dò: "Vậy chúng ta giúp hai cậu ấy giữ bí mật."

Đằng sau không biết đang thảo luận chuyện gì, Tiêu Tiểu Nam tâm tư phiền muộn nhìn cây cỏ ven đường, bên cạnh đó còn phải chú ý giữ khoảng cách với Nguỵ Gia Lạc, phải nói là, mấy lời đe doạ lúc chiều rất có tác dụng với cậu.

Khéo khi tên này lại nổi điên thì chạy không kịp, thời điểm hiện tại nếu muốn đánh nhau với Nguỵ Gia Lạc, căn bản Tiêu Tiểu Nam không có phần thắng.

Trùng hợp, Nguỵ Gia Lạc cũng có suy nghĩ ăn khớp với Tiêu Tiểu Nam, nhưng khác ở chỗ là hắn muốn giữ khoảng cách vì không muốn bản thân ở gần Omega của mình lại mất không chế, bây giờ mà đánh thêm một dấu ấn nữa chắc là Tiêu Tiểu Nam sẽ không còn sức mà thi cử mất.

Bạch Hoà Mai trở về kí túc xá nữ, còn lại bốn nam sinh đang đi về kí túc xá nam, Lưu Minh cùng Hà Bảo trong lòng đang đoán xem tối nay Tiêu Tiểu Nam sẽ ngủ lại ở đâu, kết quả là bọn họ đoán sai rồi.

"Lớp trưởng, mai gặp." Bốn người giờ chỉ còn ba, hướng Tiêu Tiểu Nam vẫy tay.

Tiêu Tiểu Nam dùng áo khoác phủ lên cái đầu tròn của mình, ánh mắt nhìn bạn học của mình có chút ngưỡng mộ, Hà Bảo là Beta, có thể tự do ra vào khu A, thậm chí là ngủ lại cũng được.

"Mai gặp."

Nguỵ Gia Lạc nhìn Tiêu Tiểu Nam đi khuất rồi mới chậm rãi quay người.

Lưu Minh nhìn bóng lưng ảm đạm của Nguỵ Gia Lạc, lặng lẽ huých vai Hà Bảo.

"Cậu xem giáo thảo cãi nhau với lớp trưởng hả, mới đây tâm tình còn tốt lắm mà?"

Hà Bảo nhớ lại đoạn kí ức lúc chiều, không biết nên giải thích thế nào, qua loa đáp: "Không biết."

Bên này, Tiêu Tiểu Nam vừa trở về phòng đã phát hiện bên trong tối thui, cậu vừa niệm phật vừa mò mẫm đến công tắc đèn.

"Tiểu Nam?" Sau lưng có tiếng gọi.

Tiêu Tiểu Nam giật mình, sau đó mới nhận ra là giọng nói của Tô Trúc.

"Mới tám giờ hơn, cậu tắt đèn sớm vậy?" Tiêu Tiểu Nam cởi bỏ áo ngoài, đến gần mới thấy được tình trạng hiện tại của Tô Trúc hơi sai sai, sắc mặt cậu ta trắng bệch, quấn chăn nằm trên giường như một xác ướp, không có chỗ nào là ổn cả.

Tỉ lệ mắc bệnh của Tô Trúc hình như có hơi cao rồi, cách vài hôm thế nào cũng ốm một lần.

Tiêu Tiểu Nam đặt tay lên trán trơn bóng của Tô Trúc, nhíu mày nói: "Cậu sốt rồi."

Cảm nhận được bàn tay của người nọ đang muốn tiến vào trong chăn, Tô Trúc vội vã la lên: "Tớ không sao, cậu đi tắm đi."

Tiêu Tiểu Nam cũng rút tay lại, không biết có phải hoa mắt hay không, trên cổ Tô Trúc có nhiều thêm vài vết cắn đỏ, vẫn còn lưu lại dấu răng nhàn nhạt.

Tô Trúc ngại ngùng kéo chăn lên đến chóp mũi, Tiêu Tiểu Nam không muốn xen vào chuyện đời tư của người khác, tốt bụng nhắc nhở: "Có lạnh cũng không nên trùm kín chăn, nửa đêm đổ mồ hôi, không thoát nhiệt được lại sốt cao hơn cho xem."

Tô Trúc miễn cưỡng gật đầu, "Tớ biết rồi."

Tiêu Tiểu Nam không nói nữa, rót cho Tô Trúc một cốc nước ấm, đem đến đặt ở đầu giường.

Tô Trúc phờ phạc ngồi ở trên giường, cầm cốc nước đưa đến bên miệng, nhìn đến đôi tay trắng mịn không giống như từng làm qua việc nặng của Tiêu Tiểu Nam, cười nói: "Cảm ơn cậu."

Bạn cùng phòng bị ốm rồi, Tiêu Tiểu Nam không thể nào mặt dày leo lên giường người ta đòi sưởi ấm được, vì thế sáng hôm sau cậu mang theo hai quầng thâm đen xì dưới mí mắt đi đến trường, lông mi cũng không ngừng đánh vào nhau.

Suốt cả đoạn đường đều được người khác dắt tay, vào trong trường rồi thì Nguỵ Gia Lạc lại đổi sang kéo quai cặp của Tiêu Tiểu Nam, vài lần còn nhắc cậu phía trước có bậc thang, phải nhấc chân lên.

"Cậu đi đâu vậy?" Nguỵ Gia Lạc thấy Tiêu Tiểu Nam đột nhiên rẽ hướng, vội níu người lại.

Tiêu Tiểu Nam đáp: "Đi đưa giấy phép của Tô Trúc cho giáo viên, cậu đợi chút."

Sắc mặt của Nguỵ Gia Lạc rõ ràng không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau Tiêu Tiểu Nam đến phòng giáo viên, vừa vào đã nghe thấy tiếng thảo luận của chủ nhiệm lớp hai cùng với học sinh của mình.

Thời điểm hai người bước vào bầu không khí cũng đã bớt căng thẳng, chủ nhiệm nhìn đến chỗ Tiêu Tiểu Nam một lần, rồi lại nhìn nam sinh đang đứng trước mặt mình, giọng điệu bất lực: "Được rồi, cô đồng ý cho em chuyển chỗ, nhưng không được ảnh hưởng đến các bạn học khác, đi về lớp đi...còn nữa, em ăn mặc chỉnh tề rồi hẵn ra khỏi đây."

"Ồ, được ạ." Nam sinh dùng giọng nói nam tính trả lời, tiếp theo đó là nắm lấy một góc áo, trực tiếp nhét cả tay lẫn áo vào trong cạp quần, từ trên nhìn xuống có thể thấy được phần nhỏ quần trong màu xanh đậm của cậu ta, rất không thuận mắt.

Nguỵ Gia Lạc vốn không để ý đến người này, lặng lẽ che đi tầm mắt của Tiêu Tiểu Nam, đoạt lấy tờ giấy trong tay người nọ rồi đưa đến trước mặt chủ nhiệm, "Em đến gửi giấy phép của bạn học Tô."

"Lại xin nghỉ nữa sao?" Chủ nhiệm nhận lấy giấy phép, sắc mặt vốn đã khó chịu lại càng cau có hơn, kẹp tờ giấy vào trong cuốn sổ tay, "Làm phiền hai em rồi."

"Vâng, bọn em về lớp đây."

Tiêu Tiểu Nam chưa kịp nói chuyện đã bị Nguỵ Gia Lạc kéo đi, giác quan nhạy bén cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm vào lưng mình, cậu nghiêng đầu nhìn về phía nam sinh vẫn còn đang đứng đó, mày cũng nhíu chặt lại.

Chỉ thấy người nọ không vì chuyện gì lại cười, lộ ra hai cái răng nanh trắng sáng, Tiêu Tiểu Nam lại càng cảnh giác hơn, người này...

Bình Luận (0)
Comment