Nghỉ giữa giờ, Tiêu Tiểu Nam ra ngoài đi vệ sinh, Nguỵ Gia Lạc muốn đi theo nhưng bị từ chối, chỉ có thể cuối đầu nghịch điện thoại.
Có tin nhắn gửi đến, là của Tiêu Tiểu Nam.
[Con ong chăm chỉ]: Help!!! *icon khóc*
[Máy lạnh di động]: Đi tiểu mà cũng nhớ ca ca hả?
[Con ong chăm chỉ]: Cha tớ tới trường rồi!
[Con ong chăm chỉ]: [Hình ảnh]
[Không được ôm]: Bây giờ tớ trốn đây, cậu bảo tớ bị đau bụng nên trở về nhà rồi, nha? *icon khóc*
[Máy lạnh di động]: Cậu trốn đi đâu cơ?
Không có phản hồi.
Nguỵ Gia Lạc nhìn tấm ảnh mà Tiêu Tiểu Nam gửi, vì run tay mà chụp không rõ ràng, nhưng có thể thấy được gương mặt nghiêm lạnh của cha Tiêu đang đứng ở phòng bảo vệ.
Chậc một tiếng, Nguỵ Gia Lạc cầm theo điện thoại cũng bước ra khỏi lớp, tên ngốc này thì có thể trốn ở đâu chứ, kiểu gì cũng bị tìm thấy.
Nguỵ Gia Lạc vừa rời khỏi lớp chưa bao lâu thì cha Tiêu đã tiến vào, giọng nói âm trầm hỏi một bạn học ngồi đầu bàn, "Tiêu Tiểu Nam có ở lớp không cháu? Chú là cha nó, đến đây tìm có chút việc."
Bạn học gật đầu: "Tiểu Nam có ở lớp, nhưng vừa đi vệ sinh được hơn năm phút rồi ạ."
"Vậy à, cảm ơn."
Cha Tiêu có cảm giác không ổn, có khi nào thằng con bất hiếu này biết mình tới trường nên trốn rồi hay không, liền nhắn tin cho thư ký đi vào kiểm tra, miễn là đem được tên nhóc này về dạy dỗ một trận.
Đằng này, cửa buồng vệ sinh nằm ở trong cùng đột nhiên có người gõ cửa, làm Tiêu Tiểu Nam sợ tới mức không dám thở.
Nguỵ Gia Lạc kiên nhẫn: "Tớ biết cậu ở trong đó, ngoan, mở cửa ra tớ đem cậu trốn nơi khác."
Lúc này Tiêu Tiểu Nam mới dám thở mạnh, cạch một tiếng cửa liền được mở, cậu hé một cái đầu ra hỏi hắn: "Sao cậu biết tớ trốn ở đây?"
Nguỵ Gia Lạc bất đắc dĩ ôm đầu thở dài.
Tiêu Tiểu Nam:?
"Cậu bảo đi vệ sinh đương nhiên sẽ chọn phòng vệ sinh ở cùng dãy rồi, vào đây có duy nhất buồng này là khoá kín mít, đương nhiên là đoán được."
Tiêu Tiểu Nam ồ một tiếng, gật gật đầu.
Nguỵ Gia Lạc kéo tay cậu: "Đi thôi, trốn nơi khác."
Hai người vừa tính rời khỏi, từ xa lại phát hiện dáng người rất quen đang chạy về phía này, một thân vest đen lịch lãm, Tiêu Tiểu Nam kinh hãi hô lên:
"Là thư ký của cha tớ!"
"Tìm ra nhanh dữ vậy trời!"
Nguỵ Gia Lạc vội đem người kéo lại, trở về buồng ban nãy khoá trái cửa, sau đó thư ký cũng tiến vào, bắt đầu kiểm tra từng buồng.
"Tiểu thiếu gia ơi?"
Tiêu Tiểu Nam hoảng sợ, cứng người quá lâu khiến cậu nóng mặt muốn thở ra, liền bị bàn tay to đẹp đẽ của Nguỵ Gia Lạc bịt lại.
Cậu ngẩng đầu, thấy hắn ra hiệu im lặng.
Tiêu Tiểu Nam ngoan ngoãn gật đầu.
Bên ngoài thư ký vẫn chưa bỏ đi, người này phát hiện có một buồng khoá trái cửa, liền tiến lại.
Phía dưới cánh cửa có hở ra một cái khe đủ để nhìn thấy giày ở bên trong, nghe tiếng bước chân lại gần, Nguỵ Gia Lạc nhanh chóng ôm người ngồi lên bồn cầu, dùng tay túm chân Tiêu Tiểu Nam lại, hai chân hắn thì tạm thời gác lên tường.
Tiêu Tiểu Nam bị giật mình, cắn môi một cái liền phát hiện mình ngồi lọt thỏm trong lòng người nọ.
Bên ngoài xuất hiện một đôi giày da đứng trước cửa, cậu liền bất động không dám nhúc nhích.
"Không có người mà lại khoá cửa, chẳng lẽ vì hỏng sao?" Thư ký cuối xuống nhìn xuyên vào bên trong, không thấy có dấu vết gì.
Bên ngoài trở nên yên lặng, đoán là thư ký đã rời đi rồi nên cả hai mới nhẹ nhàng thở phào một cái.
Tuy nhiên tư thế hiện tại có hơi khó chịu, Tiêu Tiểu Nam giãy một cái muốn thoát ra liền bị Nguỵ Gia Lạc một tay ngăn lại, hơi thở ấm nóng phả bên tai làm cậu khẽ run một cái.
"Cậu đừng giãy như vậy chứ, đụng đau tớ rồi." Nguỵ Gia Lạc buông một câu xong rất thành thật ôm vai Tiêu Tiểu Nam, giúp cậu đứng dậy, bản thân cũng đứng theo.
Điện thoại ting một cái, Tiêu Tiểu Nam mở ra, phát hiện là tin nhắn của Tiêu Đại Phong gửi đến.
[Đàn ông lịch lãm]: Cha muốn tới trường tìm em đó, mau mau trốn đi!
[Con ong chăm chỉ]: Cha tới rồi, đang trốn.
[Con ong chăm chỉ]: Anh thông báo sớm nhỉ?
[Đàn ông lịch lãm]: Anh cũng mời biết mà...
[Đàn ông lịch lãm]: Nhưng mà yên tâm đi, bây giờ anh sẽ dụ cha về công ty, em an ổn học là được.
[Con ong chăm chỉ]: *Gửi ba hình trái tim*
[Đàn ông lịch lãm]: *Icon nháy mắt*
Nguỵ Gia Lạc đứng bên cạnh, lợi dụng chiều cao thiên phú sẵn tiện ngó xuống xem tin nhắn, cảm thán, "Anh cậu tốt nhỉ."
Tiêu Tiểu Nam cảnh giác, quay qua chỗ khác cất điện thoại, "Xem trộm điện thoại người khác là hành vi đáng lên án, biết không?"
Hai người đợi thêm tầm mười phút nữa mới dám ra ngoài, len lén nhìn, cảm thấy không còn nguy hiểm nữa mới chạy vào lớp.
Giáo viên thấy hai người chạy vào, tay đang viết bảng cũng dừng lại, "Vào lớp trễ như vậy?"
Nguỵ Gia Lạc làm bộ thành thật: "Bạn học Tiểu Nam bị đau bụng, em giúp bạn ấy đưa đến phòng y tế lấy thuốc ạ."
Hắn khẽ huýnh hông cậu, cậu cũng giả vờ mà ôm bụng: "Đúng ạ, em cảm thấy không nên bỏ tiết học quý báu của cô nên đã cố gắng trở về lớp."
Giáo viên nhíu mày dò xét, cũng không còn nhiều thời gian nên lập tức không truy cứu, cho phép cả hai về chỗ.
Vừa ngồi xuống, Tiêu Tiểu Nam lập tức nằm dài ra bàn mở miệng, "Cậu diễn cũng hay thật á."
"Một chút kiến thức ứng xử tình huống thôi."
Bây giờ đang là tiết ngữ văn, tiếng nói của giáo viên dạy văn luôn dễ nghe hơn bao giờ hết, cả lớp yên tĩnh chìm vào những lời thơ ca tốt đẹp.
Nguỵ Gia Lạc nhìn Tiêu Tiểu Nam nằm dài ra bàn muốn ngủ, không nhịn được hỏi: "Cậu tính trốn cha cậu tới khi nào?"
"Lấp liếm qua ngày thôi, đợi cha hết giận rồi trở về, ngoan ngoãn một chút là xong ngay." Rất rành luôn.
Nguỵ Gia Lạc chống cằm hỏi: "Bác ấy hay nổi giận với cậu lắm à?"
"Lúc nhỏ thì không, sau khi phân hoá liền nghiêm khắc như vậy, cha bảo là A phải dạy dỗ cứng rắn."
Nguỵ Gia Lạc gật đầu, "Tư tưởng người lớn thật giống nhau, ông nội tớ cũng vậy, tuy nhiên mỗi lần ông giận là tớ xách dẹp chạy vài vòng quanh biệt thự, ông đuổi không lại, mệt rồi sẽ thôi."
Tiêu Tiểu Nam đối với cách xử lý này của Nguỵ Gia Lạc thực sự khinh bỉ: "Hành hạ người già, hành vi của con cháu bất hiếu."
Nguỵ Gia Lạc:...