Cắn Một Cái Có Được Không?

Chương 8

*Những câu thoại không được bỏ vào dấu ngoặc kép chỉ là suy nghĩ trong đầu của nhân vật thôi nhe.

- -------

Kỳ thi tuyển sinh chỉ còn có ba ngày nữa là bắt đầu, Tiêu Tiểu Nam vì không muốn làm cha Tiêu tức giận nên đã nỗ lực hơn bình thường để ôn tập lại tất cả các dạng toán cơ bản mà cậu đã bỏ lỡ suốt cả học kỳ qua, chuyện đi gặp bác sĩ cũng hoàn toàn bị bỏ quên ở phía sau.

Nguỵ Gia Lạc là đối tượng trợ giúp mà Tiêu Tiểu Nam hướng tới, trong ba ngày này đặc biệt thịnh trọng mời hắn đến nhà với tiêu chí cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ.

Thời điểm này, Nguỵ Gia Lạc vừa tắm xong chỉ choàng một chiếc áo tắm đi ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Tiểu Nam vậy mà thành thực ngồi nghiên cứu bài tập, tích cực lên mạng giải đề.

"Cậu lên mạng tra cái gì vậy, sao không hỏi tớ."

Nguỵ Gia Lạc vừa lau tóc vừa ngồi xuống bên giường, sẵn tiện ngó vào xem điện thoại của cậu.

[ Cách bấm máy tính giải hệ phương trình chống liệt trắc nghiệm không cần nháp ]

Nguỵ Gia Lạc nhất thời không nói nên lời: Cậu ôn tập như vậy chỉ để chống liệt thôi hả?

Tiêu Tiểu Nam cảm giác giường đột nhiên lõm xuống, quay sang thấy hắn một đầu tóc ướt nhiễu trên nệm cũng không trách móc, nhắc hắn mau đem tóc xì khô, coi chừng nhiễm lạnh.

Giải một hồi, Tiêu Tiểu Nam rốt cuộc nhịn không nỗi, kéo Nguỵ Gia Lạc đến bàn luận: "Hay là hôm thi cậu ghi lời giải vào trong giấy, đi vệ sinh lén đưa tớ."

"Như vậy là phạm luật đó bạn học Tiêu ơi."

Đối diện với cặp mắt sáng rực của cậu, Nguỵ Gia Lạc bất lực thở dài: "Thật sự không được đâu."

Tiêu Tiểu Nam nháy mắt thất vọng, lông mi dài rũ xuống che đi vệt sáng trong con ngươi đen láy.

Nguỵ Gia Lạc biết cậu đang chán, liền thay đổi chủ đề, bắt đầu ỏng ẹo: "Tiêu ca ca, anh học cả một buổi tối rồi, sao giờ không chơi game cùng em đi?"

Tiêu Tiểu Nam ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi xao động, "Như vậy có ổn không?"

"Đương nhiên là ổn rồi, người thông minh xuất chúng, nói một hiểu mười như ca ca ngày mai lên lớp chắc chắn chỉ cần nghe giảng một chút liền thấy hiệu quả ngay, đúng không nào?"

Tiêu Tiểu Nam xao động hoàn toàn, gật đầu đồng ý, tay cầm điện thoại lên, bắt chước giọng điệu của bọn địa chủ: "Nào, đến đây, ca ca gánh em chơi game."

Nguỵ Gia Lạc càng diễn càng hăng: "Ca ca thật oai phong quá đi, em yêu ca ca, moah moah"

Thế là tối đó, cả hai người ôm máy chơi game đến tận khuya mới chịu đi ngủ, thành ra sáng dậy liền biến thành hai con gấu trúc, chậm chạp tới trường.

Vậy mà lớn đến từng tuổi này rồi, hai con gấu trúc thì có một con lại để quên cặp sách ở nhà, hiện tại đang đứng trước trường đợi tài xế về lấy đem lên.

Tiêu Tiểu Nam dựa cột ngáp một cái, ánh mắt liếc xéo người nọ, "Cậu quên cặp còn bắt tớ ra ngoài này đứng chờ, nhiều chuyện thật."

Nguỵ Gia Lạc nhún vai, tỏ vẻ đáng thương: "Không được đâu, giờ mà chờ trong lớp tí nữa cặp tới là tụi nó cười tớ cho coi, mất mặt lắm."

"Vậy thì cậu chờ một mình, kéo tớ theo làm gì."

"Lại càng không được a, tớ yếu đuối như vậy, đứng ở đây một mình lỡ bị chọc ghẹo thì sao?"

Tiêu Tiểu Nam phì cười một tiếng, "Ai rảnh mà tới tìm cậu chứ."

Vừa dứt lời, không ngờ lại có một đám bạn học đến trước mặt bắt chuyện với hắn thật.

Dẫn đầu là một bạn gái tóc dài, mắt to môi đỏ ngại ngùng mở miệng: "Chào cậu, cậu là Nguỵ Gia Lạc đúng không, tớ tên là-"

"Có chuyện gì không?" Nguỵ Gia Lạc ngắt ngang.

Bạn nữ bị xen lời vậy mà cũng không thấy tức giận, nhanh miệng nói tiếp: "Cậu thêm bạn QQ với tớ được không, cuối tuần này bọn tớ có tổ chức tiệc chia tay cuối cấp, muốn mời cậu đến chơi."

Không chỉ một mình bạn nữ này nhìn Nguỵ Gia Lạc chằm chằm, mà mấy tên phía sau cũng vậy.

Tiêu Tiểu Nam nhận thấy đám người này không phải là tốt lành gì, bản thân nhích lên trước một chút chắn đi tầm nhìn của họ.

Nguỵ Gia Lạc cuối đầu, thân thiết hỏi: "Thấy sao?"

Tiêu Tiểu Nam nghệch mặt, "Hả?"

"Hỏi cậu đó, thấy sao, có muốn đi không?"

Tiêu Tiểu Nam không biết hắn hỏi vậy là có ý gì, quay đầu liền nhìn thấy mấy cặp mắt đang đổ dồn về phía mình, cậu khó chịu lên tiếng: "Bọn họ mời cậu mà, sao lại hỏi tớ?"

Bạn nữ vội vàng bổ sung: "Cậu muốn đi cũng được."

Cái gì mà cũng được, chủ yếu là muốn Nguỵ Gia Lạc đi thôi chứ gì.

Tiêu Tiểu Nam biết thừa nhưng không nói ra, lịch sự từ chối, "Không đi, cảm ơn."

Nguỵ Gia Lạc bên cạnh cũng cười gật đâu, "Tốt, vậy tôi cũng không đi, mấy người tránh ra một chút."

Trong đám có người chửi thề, âm thanh rất nhỏ nhưng Tiêu Tiểu Nam vẫn nghe được, cậu liếc mắt một vòng liền kéo tay Nguỵ Gia Lạc ra chỗ khác.

Đằng sau tiếng mắng chửi cũng trở nên lớn hơn, dường như muốn cậu nghe thấy.

"Tên đó nghĩ mình là ai chứ, một tên nhóc khiếm khuyết ngậm thìa vàng, làm như tụi mình sẽ mời nó đi thật vậy."

"Tên đáng ghét đó lại dám liếc tớ, là A mà lại bắt nạt tiểu O, thật mất mặt mà."

"Đi chết đi, tự nhiên ở đâu xen vào."

Nguỵ Gia Lạc ánh mắt sầm xuống, đưa tay lên che lấy hai tai của Tiêu Tiểu Nam, nếu không phải vì sợ cậu ở gần chịu ảnh hướng lớn thì hắn liền lập tức phóng pheromone đè bẹp bọn họ.

Tiêu Tiểu Nam cũng không phải lần đầu nghe được

mấy lời miệt thị như này, bình tĩnh nói: "Không sao, tớ cũng không vì vài lời nói mà mất hứng được."

Lúc này tài xế riêng phụ trách đem cặp cũng đã đến, Nguỵ Gia Lạc nhận lấy rồi đưa cho cậu, "Nhờ Tiểu ca ca đem về lớp nha, tớ đi vệ sinh một chút."

Tiêu Tiểu Nam trước sau mang hai cái cặp, giọng nói không vui: "Chỉ biết hành hạ người khác."

Đợi cậu vào lớp rồi, Nguỵ Gia Lạc quay người đi về phía sau khuôn viên trường học.

Một đám người bỏ tiết đang tụ tập nói chuyện ở sân sau, thấy Nguỵ Gia Lạc đi tới liền cợt nhả hỏi:

"Đến đây là muốn rút lời đổi ý hả?"

Nguỵ Gia Lạc mỉm cười không nói gì, đi thêm một đoạn rồi âm thầm tính toán khoảng cách, ngừng lại.

Bầu không khí xung quanh trở nên khác thường, nhiệt độ rất nhanh bị tác động mà hạ thấp xuống, một lượng pheromone dần tản ra sau đó đặc lại.

Đám người kia vừa nhận biết tình hình, một số Omega trong đó không nhịn được quỳ rạp xuống đất thở gấp, mấy Alpha khác thì cau mày nhanh chóng phóng ra một lượng pheromone lớn để đối đầu, mặc kệ những Omega đang đứng cạnh mình.

Trong đám gồm bảy hay tám người, chỉ có một người là Beta vẫn còn đứng vững, liền hướng Nguỵ Gia Lạc xông đến, "Mày có ý gì hả?"

Nguỵ Gia Lạc vẫn không ngừng phun ra pheromone giá rét của mình, lại dễ dàng một tay đón nhận nắm đấm của đối phương, rắc một tiếng liền nghe thấy tiếng xương giòn tan vang lên.

Tên Beta kêu lên thảm khốc, nước mắt dàn dụa ôm cổ tay lùi về sau mấy bước.

"Các cậu sinh ra đã xấu như vậy, còn thích đi nói xấu người khác, đúng là tâm sinh tướng nhỉ?" Nguỵ Gia Lạc mỉm cười, giọng nói của hắn lại vô cùng êm tai, chậm rãi dễ nghe.

Một người khác cũng không chịu nỗi nữa, khó chịu lên tiếng: "Mày như vậy là lợi dụng vào pheromone mà uy hiếp, nếu muốn đánh thì đánh tay đôi xem?"

"Được thôi, ai còn trụ được thì cứ xông lên."

Một giọng nữ khác lại yếu ớt vang lên: "Dừng lại đi, chúng tôi xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa, cậu, cậu thu pheromone lại có được hay không..."

Nguỵ Gia Lạc mỉm cười, quay đầu bước đi.

...

Lúc này trong lớp học, Tiêu Tiểu Nam gật gà gật gù nghe giảng bài thì nhận thấy chiếc ghế trống bên cạnh mình có người ngồi, là Nguỵ Gia Lạc.

"Cậu bị táo bón à, đi lâu dữ vậy?"

Nguỵ Gia Lạc bộ dáng mềm yếu, "Cậu biết bụng tớ vốn không tốt mà, sáng nay ăn nhanh quá nên có chút khó tiêu, bây giờ rất đau."

Tiêu Tiểu Nam cũng gấp: "Đau ở đâu, có cần lên phòng y tế nằm nghỉ không?"

Nguỵ Gia Lạc lắc đầu, cầm ngón tay cậu đặt lên bụng mình, "Đau ở đây nè."

"Chỗ này là ruột già mà, sao cậu bảo cậu khó tiêu?"

"Là tớ nói lộn á, tớ bị đau đường ruột."

Tiêu Tiểu Nam nhìn mặt hắn, trông như khó chịu thật, liền giúp hắn xoa mấy cái.

Ai đó rất thoả mãn, nằm dựa ra sau ưỡng bụng ra.

...

Tiêu Tiểu Nam hỏi: "À đúng rồi, hồi nãy cậu có nghe thấy tiếng kêu phát ra từ khuôn viên sau trường không?"

Nguỵ Gia Lạc chớp mắt, đáp: "Không nghe, chắc là của con thú nào đó thôi."

Tiêu Tiểu Nam nghi hoặc: "Trường mình làm gì có thú chứ."

Nguỵ Gia Lạc: "Chắc là thú hoang, đi lạc vào."

Tiêu Tiểu Nam cảm thấy có lý, gật gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment