Cẩn Nhiên Ký

Chương 14

"Minh Tuấn huynh bây giờ ở đâu, có...ổn không?" Tiểu muội chết thảm, không có người ca ca nào có thể cảm thấy dễ chịu, Xuân Cẩn Nhiên đương nhiên là quan tâm đến bằng hữu của mình.

"Yên tâm, hắn đã trở về Hàng gia" Hàng Minh Hạo nói: "Lần này ta và phụ thân ra ngoài, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều do hắn xử lý."

Xuân Cẩn Nhiên thở dài nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."

Trước đó Xuân Cẩn Nhiên còn lo rằng mình sẽ bị oan uổng, thậm chí là không có cơ hội giải thích, nhưng sau khi nhìn thấy phụ tử Hàng gia —— không tính Hàng Minh Triết —— loại nghi ngờ này triệt để tan thành mây khói. Hàng gia có thể trở thành võ lâm thế gia không phải là chuyện ngẫu nhiên, căn cơ thâm hậu chỉ chiếm một phần lí do, phần còn lại chính là gia chủ không phải là hạng người vô năng.

Bếp lò đông lạnh bị Hàng Minh Triết nhồi đầy củi thu thập được từ trong phế tích, một ngọn lửa ấm áp nhanh chóng bùng lên.

Xuân Cẩn Nhiên đứng yên không dám lộn xộn, chỉ có thể không ngừng cử động ngón tay, hi vọng đầu ngón tay lạnh lẽo của mình có thể nhanh nhanh ấm lên một chút.

Kỳ Vạn Quán, Quách Phán và Bùi Tiêu Y đứng ở một bên, so với Xuân Cẩn Nhiên "Hái hoa tặc", Lâu chủ nhận thưởng, Phán quan chính nghĩa và môn hạ của bằng hữu đương nhiên không ai có thể khả nghi bằng hắn.

Sau khi hỏi vài câu làm sáng tỏ những chuyện đáng ngờ, Hàng Minh Hạo nhìn về hướng phụ thân của mình, chờ đợi quyết định sau khi thẩm vấn. Thần sắc của phụ thân hắn cực kỳ uy nghiêm, không hề thả lỏng, chỉ khẽ gật đầu một cái. Hàng Minh Hạo ngầm hiểu, một lần nữa nhìn về hướng Xuân Cẩn Nhiên: "Xem ra Xuân thiếu hiệp thật sự vô tội, hại ngươi phải chịu khổ mấy ngày nay, thật thất lễ."

Hạnh phúc tới quá đột ngột làm cho Xuân Cẩn Nhiên thụ sủng nhược kinh, hắn vốn cho là dù phụ tử Hàng gia là người anh minh, nhưng bản thân vẫn phải hao tốn một phen miệng lưỡi để biện minh, chứng tỏ mình trong sạch, nào ngờ...

"Nhưng mà..." Hàng Minh Hạo tiếp lời: "Dù sao Xuân thiếu hiệp cũng là nhân chứng có mặt trực tiếp tại hiện trường, không biết ngươi có thể kể lại toàn bộ những gì đã chứng kiến và nghe được vào đêm tiểu muội bị hại hay không?"

Xuân Cẩn Nhiên: "Toàn bộ sự việc?"

Hàng Minh Triết: "Làm phiền ."

Xuân Cẩn Nhiên: "... Ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?"

Không đợi Hàng Minh Hạo hồi đáp, Xuân Cẩn Nhiên đã ngồi thẳng xuống đất. Kể lại cả một đêm lận, mấy ngày nay thân thể bé nhỏ của hắn đã bị gió tuyết đông lạnh, đói khát phải ăn đồ ngọt lịm và chịu sự tra tấn của Lục Hữu Đạo! Rất có thể vừa kể lại một nửa, chưa đến kết cục thì hắn đã ngã xuống đất bỏ mình rồi!

"Sự tình là như vầy" Xuân Cẩn Nhiên khoanh chân, hơi hơi ngẩng đầu chăm chú nhìn xà nhà, hệt như nơi đó có cất giấu hồi ức vô tận: "Đêm đó ta và Minh Tuấn huynh hẹn gặp nhau lúc chạng vạng, nhưng ta đợi ở khách điếm khoảng hai canh giờ, đến tận khi trời tối vẫn không gặp được người. Lúc đó bên ngoài vẫn còn mưa, ngoài chuyện này ra thì cũng không có tiếng động hoặc sự việc gì bất thường, khách trọ đều đã nghỉ ngơi, trong sảnh chính chỉ còn có ta và tiểu nhị, sau đó vị Bùi thiếu hiệp này toàn thân ướt sũng đến gõ cửa. Dáng vẻ của hắn phong trần mệt mỏi, có lẽ đã đi một quãng đường rất dài, nhưng hắn không mang theo tay nải, cũng không mặc áo tơi, ta nghĩ trong lúc vội vã lên đường thì hắn gặp phải trời mưa. Hắn nói với tiểu nhị là muốn ở trọ, tiểu nhị liền dẫn hắn lên lầu, ta thấy hắn khá thuận mắt, thôi, ăn ngay nói thật vậy, ta thấy hắn tuyệt sắc khuynh thành, nổi lên thú tính....Nhầm, không phải, là nổi lên ý muốn làm quen, nên không kiềm chế được mà lên lầu gõ cửa phòng của hắn. Hắn mở cửa, nói với ta chưa được hai câu đã lạnh lùng từ chối tiếp khách, tất nhiên là ta không cam tâm, bèn quyết tâm lẻn vào từ cửa sổ. Sau đó ta nói chuyện vui vẻ với hắn, tiếng roi xé gió, thẳng cho đến khi Hàng cô nương rơi xuống qua cửa sổ mà chúng ta đang đứng. Trước lúc đó, ta không hề nghe thấy âm thanh khắc khẩu hoặc tiếng đánh nhau nào, nếu nhất định phải nói thì chỉ có âm thanh ân ái không biết từ đâu truyền đến, ta cho rằng có một vị khách nào đó đang vui đùa cùng ái nhân. Sau khi Hàng cô nương rơi xuống, ta là người đầu tiên tiến đến kiểm tra, lúc đó trên người nàng dính đầy máu, trên cổ có một vết kiếm chí mạng, hơn nữa....y phục không chỉnh tề. Ta ôm nàng lên mới phát hiện nàng đã không còn thở, lúc bấy giờ Bùi Tiêu Y cũng đi đến chỗ ta, đương nhiên là ta không thèm đếm xỉa tới hắn, trực tiếp đem ôm Hàng cô nương đến dưới mái hiên, dù sao thì mưa cũng quá lớn, không thể cứ đứng ở bên ngoài. Nào ngờ tiểu nhị đột nhiên xuất hiện, thấy ta đang ôm lấy Hàng cô nương thì một mực khẳng định ta chính là hung thủ, ta có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được. Tính ra ta cũng đủ xui xẻo, vị Quách Phán này không biết từ đâu chạy ra, đổ oan cho ta là hung thủ, còn liên luỵ đến cả Bùi huynh, vì thế ta phải tạm thời bỏ qua chuyện của Hàng cô nương, cùng Bùi huynh chạy thoát thân. Ba ngày sau đó chính là ta và Bùi huynh liên tục chạy, Quách huynh liên tục đuổi theo, cho đến khi cả ba đều kiệt sức, Kỳ lâu chủ bỗng từ trên trời giáng xuống, ngư ông đắc lợi. Những chuyện sau đó chắc ngài cũng đã đoán được, Kỳ lâu chủ áp giải chúng ta đến đây để hội họp với Hàng gia, nào ngờ gặp phải tuyết lớn, lại thêm một Lục Hữu Đạo nổi điên, gà bay chó sủa kéo đến ngày hôm nay."

Một hơi nói quá nhiều làm cho Xuân Cẩn Nhiên miệng khô lưỡi khô, may mắn là trên bếp lò có một nồi tuyết chưa hoàn toàn tan hết, Xuân Cẩn Nhiên vội vàng vốc một nắm tuyết ăn cho đã khát.

Trong lúc chờ Xuân Cẩn Nhiên uống nước từ tuyết hoà tan, Hàng Minh Hạo chuyển hướng sang Quách Phán và Bùi Tiêu Y: "Điều hắn nói và những gì các ngươi trải qua có khác biệt gì không?"

Bùi Tiêu Y lắc đầu, khó được một lần thành thực đáp: "Thứ ta nhớ hoặc không nhớ, hắn đều nhớ kỹ ."

Quách Phán cảm khái: "Đâu chỉ là kể lại toàn bộ, quả thực là tái hiện tình cảnh hôm đó!"

Hàng Minh Hạo gật đầu: "Vậy bây giờ đến phiên nhị vị ."

Quách Phán thản nhiên đáp ứng: "Đại công tử muốn hỏi gì thì cứ việc hỏi."

Hàng Minh Hạo: "Sao đêm đó Quách thiếu hiệp lại xuất hiện ở khách điếm?"

Quách Phán: "Đuổi bắt một tên giang dương đại đạo tên là Lăng Thiết Hải, có lời đồn rằng gần đây hắn xuất hiện ở vùng phụ cận của khu vực đó."

Hàng Minh Hạo: "Có gặp được Lăng Thiết Hải không?"

Quách Phán: "Không có."

Hàng Minh Hạo: "Sao đêm đó Bùi thiếu hiệp lại xuất hiện ở khách điếm kia?"

Bùi Tiêu Y: "Buổi tối đi đường gặp mưa, bất đắc dĩ phải tìm nơi ngủ trọ."

Hàng Minh Hạo: "Ngươi nói là ra ngoài làm việc cho Cận phu nhân, có thể tiết lộ đó là việc gì không?"

Bùi Tiêu Y: "Cận Lê Vân bỏ trốn khỏi nhà, Cận phu nhân phái ta ra ngoài tìm kiếm."

Hàng Minh Hạo: "Tìm được người không?"

Bùi Tiêu Y: "Không có."

Hàng Minh Hạo: "Xuân thiếu hiệp đã nghỉ ngơi ổn chưa?"

Xuân Cẩn Nhiên: "Hở?"

Hàng Minh Hạo: "Nếu đã nghỉ ngơi ổn rồi, chúng ta tiếp tục."

Xuân Cẩn Nhiên: "... Ngươi hỏi hai người họ như vậy là xong sao?! Lời của hai tên kia tổng cộng còn không quá ba câu đâu!"

Hàng Minh Hạo: "Ngươi quan sát cẩn thận tâm tư kín đáo, manh mối mà ngươi cung cấp tất nhiên sẽ chi tiết và quan trọng hơn bọn họ."

Xuân Cẩn Nhiên: "Cũng đúng, không phải ta khoe khoang đâu, ta á... Ngươi khen ta cũng vô dụng, cái gì cần nói ta đã nói hết rồi!"

Không phải Xuân Cẩn Nhiên cố tình chơi xấu la lối om sòm, mà là hắn thật sự đã nói hết những gì mình biết. Huống hồ, đều là nghi phạm, dựa vào cái gì mà chỉ thẩm vấn một mình hắn! Thiên lý ở đâu? Đạo nghĩa ở đâu?.

Không biết có phải nghe được tiếng lòng "Nghi phạm" lên án hay không, Hàng lão gia tử nãy giờ vẫn trầm mặc đột ngột lên tiếng, thanh âm trầm thấp nhưng uy nghiêm: "Có thể tả lại bộ dáng của tiểu nữ lúc ấy được không?"

Xuân Cẩn Nhiên chợt hiểu, lúc ấy mưa rất lớn, có nhiều dấu vết đã bị trôi sạch, hơn nữa lại có những người chỉ muốn xem náo nhiệt tụ tập vây xem, lúc người Hàng gia đuổi tới khách điếm hiện trường đã trở thành một đống lộn xộn, đừng nói là manh mối quan trọng, sợ là có nhiều manh mối nhỏ cũng không còn nguyên vẹn, cho nên Hàng lão gia tử chỉ có thể hỏi người đầu tiên đến hiện trường là hắn.

Trọng trách nặng nề, Xuân Cẩn Nhiên không dám qua loa, hắn nhắm mắt lại, hình ảnh đêm đó lại lướt qua trong đầu. Lần này chúng không xuất hiện liên tục nữa mà dừng lại ở một vài khoảnh khắc, trong đó có tiếng gió, tiếng mưa và cả tiếng của con người.

Trong phòng im lặng đến cực độ, không ai lên tiếng, chỉ có tiếng củi đốt "lách tách" vang lên trong bếp lò, đêm tối âm u càng thêm yên tĩnh.

Rốt cuộc Xuân Cẩn Nhiên cũng mở to mắt, không đợi người khác hỏi đã chậm rãi mở miệng, giống như nếu để lâu thì đoạn kí ức mà hắn vất vả xâu chuỗi lại sẽ trở nên tán loạn: "Hàng cô nương rơi xuống qua cửa sổ của phòng chữ Thiên số năm, sau đó rơi thẳng xuống viện, ta là người đầu tiên nhảy ra từ cửa sổ xem xét, cho nên có thể khẳng định, từ lúc Hàng cô nương rơi xuống cho đến lúc ta ôm lấy nàng không có ai động đến hiện trường. Lúc ấy vạt áo của Hàng cô nương mở rộng, trên ngực không có vết thương, nhưng lại có dấu tay ẩn hiện; miệng vết thương phía trên cổ kéo từ trái qua phải, từ sâu đến nông, quả thực là vết kiếm; búi tóc có hơi tán loạn, nhưng không giống đánh nhau với người khác gây ra... Ngoài ra, Hàng cô nương không mang giày, tuy hai bên chân có dính bùn nhưng lòng bàn chân lại rất sạch sẽ; điều cuối cùng, trên tay Hàng cô nương có vết chai do tập luyện kiếm pháp, có điều ta lại không phát hiện bất cứ binh khí nào ở xung quanh."

Xuân Cẩn Nhiên đã nói xong.

Hàng Phỉ vẫn còn yên lặng nhìn hắn.

Ánh mắt kia như thể vực sâu vạn trượng, tối đen, u ám, không thấy điểm dừng, càng không thể đoán trước.

Xuân Cẩn Nhiên bị nhìn đến mức hít thở không thông, lần đầu tiên hắn phát hiện, thì ra chỉ một ánh mắt cũng có thể làm cho người ta cực kì áp lực, như muốn ngạt thở.

"Hoa Lan Kiếm của nàng nằm trên nóc nhà, ngay phía trên phòng chữ Thiên số năm." Hàng Phỉ rốt cuộc cũng trầm giọng mở miệng.

Xuân Cẩn Nhiên cảm thấy áp lực cực lớn kia biến mất rõ rệt, cuối cùng hắn cũng có thể ngẩng đầu, thở dài một cái: "Nói vậy là Hàng cô nương rơi xuống từ chỗ đó."

"Kỳ thật ngươi đã sớm đoán ra được chuyện này, có đúng không?"

Xuân Cẩn Nhiên sửng sốt, sau đó mới ý thức được, vì áp lực kia biến mất nên bản thân hắn nhất thời thả lỏng, nói lỡ miệng.

Nhưng dù không lỡ miệng, Xuân Cẩn Nhiên quan sát sự trấn định và thản nhiên trên mặt Hàng Phỉ, e rằng tâm tư này của mình từ lâu đã bị nhìn thấu. Đứng trước mặt một người từng trải suốt mấy chục năm trên giang hồ, bản thân hắn non nớt cứ như là một đứa trẻ ba tuổi.

"Ta chỉ có một chút ý tưởng, nhưng không thể khẳng định đó là đúng, sợ nói nhầm sẽ ảnh hưởng đến các vị." Việc đã đến nước này, Xuân Cẩn Nhiên đành ăn ngay nói thật.

"Không sao, cứ nói thử một chút." Hàng Phỉ trầm ngâm một lát, lại bổ thêm một câu: "Bao gồm cả chuyện búi tóc."

Xuân Cẩn Nhiên cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng tâm lý cũng đã nổi lên sóng to gió lớn. Lúc nói đến búi tóc, hắn quả thật còn giữ nửa câu chưa nói hết, làm sao Hàng Phỉ có thể nghe ra được?! Chuyện này không thể giải thích bằng ông ta là người từng trải, mà là một loại nguyên nhân đáng sợ hơn, chính là có thể nhìn thấu lòng người.

"Từ tình cảnh mà Hàng cô nương rơi xuống, ta đoán nàng ấy hẳn phải rơi từ trên nóc nhà; tuy rằng trước lúc rơi xuống ta không nghe được tiếng đánh nhau, nhưng lúc ấy ta và Bùi thiếu hiệp đang nói chuyện vui vẻ, rất có khả năng dù có tiếng động ta cũng không thể nhận ra; cách mà búi tóc của Hàng cô nương tán loạn giống như lúc nằm xuống nghỉ ngơi, là kết quả của chuyện đầu và giường không ngừng ma sát tạo ra, bởi vì phần tóc sau gáy hỗn độn nghiêm trọng hơn so với đỉnh đầu; chân Hàng cô nương không mang giày, chỉ có hai loại khả năng, một, trong lúc rơi xuống giày bị văng ra; hai, lúc nàng rơi xuống đã không mang giày. Nhưng tình huống đầu tiên tính khả thi không cao, trừ khi các vị tìm được giày của nàng tại hiện trường. Mà nếu là khả năng thứ hai, đêm đó mưa to gió lớn, nếu dùng chân trần để chạy trên đường thì lòng bàn chân sẽ dính đầy bùn đất, nhưng lòng bàn chân của Hàng cô nương lại tương đối sạch sẽ, chỉ có hai bên chân dính phải chút bùn khi rơi xuống, vậy chỉ còn một loại khả năng, từ lúc Hàng cô nương cởi giày hoặc bị người khác cởi giày cho đến lúc nàng rơi xuống, nàng không hề đi chân trần ra bên ngoài nên không đạp phải bùn đất."

Xuân Cẩn Nhiên dùng một hơi nói ra khả năng mà mình nghĩ đến, nhưng chỉ nói chín phần. Phần còn lại không cần nói, thậm chí cũng không cần động não đã có thể suy ra —— loại tình huống nào khiến cho một cô nương búi tóc tán loạn y phục không chỉnh tề chân trần rơi xuống mà trên ngực còn có dấu tay? Hắn không nói rõ, là vì không muốn sát muối lên miệng vết thương của người Hàng gia.

Hàng Minh Triết đứng bên kia đã nắm chặt nắm đấm, Hàng Minh Hạo không có thể hiện ra ngoài như đệ đệ của mình, nhưng cặp mắt hơi nheo nheo lại, đáy mắt cũng đã nổi lên sát ý.

Chỉ có Hàng lão gia tử vẫn bình tĩnh như trước, thậm chí còn đàm luận thêm với Xuân Cẩn Nhiên: "Về phần chân trần lại không dính bùn đất, chúng ta nghĩ tới một loại khả năng, đó là tiểu nữ đã bị kẻ xấu khống chế, hắn dùng phương pháp nào đó trực tiếp mang nàng lên nóc nhà."

Xuân Cẩn Nhiên không đáp lại, trầm ngâm một lát mới ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Hàng lão gia tử: "Cũng khả năng là chính Hàng cô nương đi từ nơi không có bùn đất chạy thẳng tới nóc nhà."

Hàng Phỉ nheo mắt: "Ý ngươi là..."

Xuân Cẩn Nhiên gật đầu: "Một phòng nào đó trong khách điếm."

Bếp lò vẫn vang lên tiếng lách cách, Hàng Phỉ cúi đầu trầm mặc, Xuân Cẩn Nhiên cũng không lại nhiều chuyện.

Chuyện đã đến mức này, những thứ có thể nói hắn đã nói hết, tình huống có thể phỏng đoán cũng đã phỏng đoán qua, chuyện còn lại, phải nhìn xem hung thủ gian trá hay là người Hàng gia lợi hại hơn.

Không biết qua bao lâu, Hàng Phỉ ngẩng đầu, đột nhiên hỏi một câu: "Tên ngươi là... Xuân Cẩn Nhiên?"

Xuân Cẩn Nhiên không hiểu lắm, ngốc ngốc gật đầu: "À, đúng."

Hàng Phỉ trầm ngâm một lát, giống như nhớ lại điều gì đó, cuối cùng buông một câu: "Hình như chưa từng nghe qua tên của ngươi trên giang hồ."

Xuân Cẩn Nhiên vội vàng nói: "Đúng vậy, ta không phải là người trong giang hồ, ta là một người dân vô cùng bình thường!"

Quách Phán nghe thấy vậy thì nhìn hắn một cách khinh bỉ.

Xuân Cẩn Nhiên hất cao cằm, kiên trì không thẹn với lương tâm.

Hàng Phỉ bỗng bật cười, trong nét cười lại có một tia hoà ái khó phát hiện: "Sau này ngươi trải nghiệm giang hồ càng nhiều, ta tin rằng ngươi sẽ có thành tựu."

Xuân Cẩn Nhiên ngốc ngốc chớp chớp mắt, hắn không biết Hàng lão gia tử thật tâm khen ngợi hắn hay là còn có thâm ý gì khác, nếu là khen ngợi thật lòng thì quả thực là thụ sủng nhược kinh rồi.

"Ngươi nói ngươi nghe thấy tiếng một đôi nam nữ vui đùa" Hàng lão gia tử nhớ tới chuyện gì đó, đột nhiên hỏi: "Có thể tả rõ hơn về âm thanh của hai người đó không?."

Xuân Cẩn Nhiên mím chặt môi, cố gắng hồi tưởng, hơn nửa buổi mới nói tiếp: "Thật xin lỗi, lúc đó ta chỉ chú ý đến Bùi huynh nên không nhớ được thứ gì đặc biệt, chỉ có cảm giác mơ hồ là một đôi nam nữ trẻ tuổi, nhưng là 16-17 hay 24-25 ta cũng không xác định được."

Hàng Phỉ tựa hồ sớm đoán được đáp án này, thần sắc bình tĩnh thản nhiên: "Ngươi đã giúp Hàng gia rất nhiều."

Hàng Minh Triết từ lúc bước vào phòng vẫn im lặng lắng nghe, cuối cùng cũng hiểu rõ được tình huống, lặng lẽ giật nhẹ tay áo Đại ca hắn, thấp giọng hỏi: "Vậy là bọn họ không phải hung thủ?"

"Bọn họ không có động cơ làm hại Nguyệt Dao, hơn nữa những gì Xuân Cẩn Nhiên nói ban nãy đều phù hợp với những thứ chúng ta điều tra được ở khách điếm." Hàng Minh Hạo nói tới đây thì đột ngột dừng lại, ánh mắt nhìn Hàng Minh Triết trở nên thâm sâu khó lường: "Ta nghĩ đệ cũng không cần ta phải giải thích nhiều như vậy."

Hàng Minh Triết rũ mắt, không nói gì nữa.

Hàng Minh Hạo lặng lẽ thở dài một tiếng, gần như không ai có thể nghe được.

Hàng gia có năm người con, hắn, Nhị muội Hàng Nguyệt Dung và Tứ đệ Hàng Minh Tuấn giống với phụ thân, dáng người giống, cách đối nhân xử thế cũng giống, Tam đệ Hàng Minh Triết và Tiểu muội Hàng Nguyệt Dao lại cực kỳ giống với mẫu thân, khuôn mặt giống, tính tình cũng giống nốt. Cũng vì lí do đó nên Tam đệ và Tiểu muội rất được sủng ái. Hàng gia nhiều thế hệ đều luyện kiếm, mỗi hài tử khi lên 6 đều sẽ được phụ thân tặng cho một bội kiếm độc nhất vô nhị, từ nhỏ hắn đã không thông minh, cho nên Hàng Phỉ tặng cho hắn một thanh bội kiếm tên là "Phế Sài Kiếm*", ý muốn thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn phải cần cù hiếu học, không để cho bản thân trở thành một thanh gỗ mục, mà Hàng Minh Triết trời sinh thông minh đã nhận được bội kiếm từ năm 5 tuổi, được gọi là "Vân Văn Kiếm". Lúc đó không ai nghĩ đến, cuối cùng phụ thân lại coi trọng khúc gỗ mục là hắn, còn Hàng Minh Triết thông minh hơn người lại trở thành một đứa con bất hiếu. Nhưng Hàng Minh Hạo hiểu rõ hơn bất kì ai, Tam đệ vẫn là đứa bé thông minh lanh lợi lúc nhỏ, nhưng lại không tình nguyện gánh vác trọng trách của gia tộc, lúc nào đệ ấy cũng treo câu "Việc này không liên quan gì đến ta" ngay cửa miệng, châm ngôn cuộc sống chính là "Bo bo giữ mình".

(Edt:* Phế sài = Gỗ mục, ý nói những người vô năng, bất tài)

Nên Hàng Minh Hạo biết rõ, không phải Tam đệ của hắn đoán không ra đám người Xuân Cẩn Nhiên vô tội, chỉ là đệ ấy không chấp nhận được sự thật là "Hung thủ vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật" mà thôi.

Huynh đệ hai người bên này trầm mặc, bên kia Hàng Phỉ đã hỏi xong Xuân Cẩn Nhiên, bỗng điểm danh tới Kỳ Vạn Quán: "Kỳ lâu chủ."

"Ta ở đây" Vẻ mặt Kỳ Vạn Quán thảm thiết như không sống nổi: "Ta biết bọn họ đều không phải hung thủ, nhưng tốt xấu gì cũng có thể cung cấp manh mối mà, ngài có thể thưởng một chút tiền được không? Dù sao lúc treo thưởng ngài có nói bắt được bất kỳ ai có liên quan cũng được mà, ta không có công lao cũng có khổ..."

Hàng Phỉ: "Ta cho ngươi năm ngàn lượng."

Kỳ Vạn Quán: "Tính ra thì ta vẫn có công lao, đúng vậy!"

Một đêm này, cả nhà đều vui.

Phụ tử Hàng gia biết được thêm nhiều manh mối, Kỳ Vạn Quán nhận được rất nhiều bạc, Xuân Cẩn Nhiên và Bùi Tiêu Y đã được rửa sạch hàm oan, Quách Phán tiếp tục muốn lên đường diệt ác. Chỉ có mỗi Hàng tam thiếu gia, bây giờ không còn nghi phạm, căn nhà kia sụp làm cho điểm tâm nát vụn, phụ thân nghiêm khắc thì khen con nhà người khác, muội muội hắn yêu nhất thi thể còn chưa lạnh. Ai có thể thảm hơn hắn nữa chứ!

Có lẽ là tâm tình của Hàng tam thiếu gia quá mức âm u, khiến cho Xuân Cẩn Nhiên ma xui quỷ khiến mà đến xem hắn, đương nhiên Tam thiếu không hề phát hiện, đang ngồi xổm ở một góc hẻo lánh mà oán hận cảnh đời.

Nói thật ra thì Xuân Cẩn Nhiên không hề đồng tình với vị thiếu gia này, nhất là khi so sánh hắn với Hàng Minh Hạo, Xuân Cẩn Nhiên đã hiểu vì sao Hàng lão gia tử đối với Tam thiếu gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ lúc Hàng Phỉ và Hàng Minh Hạo tới đây, bọn họ đã hỏi rất nhiều thứ về tình hình hôm đó, nhưng chỉ có một mình Hàng Minh Triết hỏi ra vấn đề kia —— Hàng Nguyệt Dao ra đi có đau khổ hay không?.

Cũng không phải Hàng Phỉ và Hàng Minh Hạo không quan tâm đến Hàng Nguyệt Dao, Xuân Cẩn Nhiên tin rằng, mọi người ở Hàng gia đều muốn báo thù cho Hàng Nguyệt Dao, chỉ là tính cách khác nhau dẫn đến những điều họ chú ý cũng không giống nhau. Có người trời định là công thành danh toại, cho nên sát phạt quyết đoán, trong xương cốt có sự cương nghị lãnh khốc; có người không làm nên chuyện, không có chính kiến, nhưng lại vô cùng tinh tế ôn nhu.

———————

Edt [Lảm nhảm]: Chương này dài quá, bộ kia chương dài nhất cũng 3000 mấy chữ thôi, mà riêng chương này đã 4000 mấy chữ rồi.

Bình Luận (0)
Comment