Cản Trở Khí Vận Chi Tử

Chương 11 - Nụ Hôn Bất Ngờ

Vài ngày trôi qua, Lăng Phong đã bắt đầu quen dần với sinh hoạt tại nơi đây, các vị trưởng lão tổng cộng có bốn vị, lần lượt theo ngũ hành là Kim, Thủy, Hỏa, Thổ. Còn vị trí chưởng môn vẫn để trống, chỗ đó vốn dĩ là con trai của Mộc chân nhân, Mộc Hành.

Lăng Phong là đệ tử của Mộc Hành, cũng chính là sư huynh của tất cả, bọn hắn có vài người không phục, nhưng là có Mộc chân nhân, cũng chẳng ai dám nói gì. Dù sao Hoàng Sơn phái quan trọng nhất vẫn là đoàn kết, trên dưới đồng lòng.

Lúc này bên sườn núi, Mộc Linh múa một bài kiếm pháp, khuôn mặt tập trung tới cực điểm.

-Hô, thoải mái.

Một lúc sau, nàng hạ kiếm, nhìn sang bên cạnh Thập Tam đang yên tĩnh xếp bằng nhắm mắt.

-Thập Tam, ta vẫn là tìm không thấy ta kiếm đạo ở đâu.

Mộc Linh nói rồi tinh nghịch chọc lấy đầu hắn, Thập Tam mỉm cười đứng dậy, hắn cầm lấy một cành trúc chĩa về hướng nàng.

Thấy hắn động tác, Mộc Linh vui vẻ, từ lúc gặp hắn về sau, hắn liền thay nàng giảng giải rất nhiều thứ, hôm trước nàng bị bại dưới tay hắn rất không phục, nay nàng muốn đấu lại với hắn.

-Mộc cô nương, lần này không phải đấu, ta chỉ muốn chỉ cho ngươi một vài động tác.

Nghe vậy Mộc Linh bĩu môi, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn lùi ra phía sau nhìn lấy hắn.

Thập Tam cầm cành trúc ung dung tự tại, từng động tác đánh ra, đơn giản lại chứa một cỗ khí phách. Rõ chỉ là những động tác bình thường đến không thể bình thường hơn, lại khiến cho Mộc Linh say mê nhìn ngắm, nàng giống như chìm đắm, ánh mắt nhìn theo Thập Tam không thể rời đi.

-Nhìn rõ?

Thập Tam ngừng lại quay về phía Mộc Linh, nàng lúc này mới giật mình, khuôn mặt chẳng hiểu sao bỗng nổi lên một mạt ửng hồng.

-Cái kia, ta có.

Mộc Linh cầm kiếm đứng dậy bắt chước theo động tác của Thập Tam, nhưng chỉ một lúc nàng liền dừng lại, vì nàng biết động tác của nàng hoàn toàn không giống những gì Thập Tam đã làm.

Bàn tay chợt có người nhẹ nhàng chạm tới, Mộc Linh giật mình, định giãy dụa. Chỉ là nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền của Thập Tam, nàng liền ngừng lại. Thập Tam cũng không để tâm, hắn thay nàng tỉ mỉ chỉ những điểm sai của động tác. Mộc Linh thấy hắn nghiêm túc chỉ bảo cũng buông lỏng tâm tình nghe theo hắn, dù sao Thập Tam vẫn là giữ lấy một khoảng cách để Mộc Linh yên tâm. Từng động tác đánh ra, Mộc Linh kinh hô, tất cả động tác đều có tác dụng lên những huyệt đạo quan trọng.

-Lần này đã nhớ hết?

Giọng nói ôn nhuận lần nữa vang lên, Mộc Linh gật đầu chăm chỉ tập luyện, tuy còn không mượt mà nhưng so ra đã tốt hơn rất nhiều.

-Tại sao... tại sao lại mệt như vậy...

Luyện có bốn lần, Mộc Linh hữu khí vô lực ngồi xuống đất thở hổn hển, Thập Tam chỉ đứng đó mỉm cười cũng không nói gì.

-Rồi sẽ có một ngày ngươi sẽ ngộ ra.

Một chiếc khăn được đưa tới trước mặt, Mộc Linh ngập ngừng rồi cũng nhận lấy nói đa tạ, chiếc khăn này rất đơn giản, không có họa tiết. Mộc Linh đưa lên lau mồ hôi, nàng phát hiện vậy mà không chứa khó ngửi vị đạo, ngược lại mang theo mùi cây cỏ.

-Ta sẽ giặt sạch trả ngươi.

Ngượng ngùng cúi đầu xuống, Mộc Linh không dám ngẩng lên nhìn Thập Tam, chỉ là một lúc sau không nghe tiếng ai trả lời, nàng khó hiểu ngẩng đầu mới phát hiện phía trước chẳng còn ai.

-Hừ, xú hòa thượng, cứ vậy mà đi.

Mộc Linh hờn dỗi bĩu môi, nếu có vài tên nam nhân đệ tử ở đây, hẳn là muốn hóa thú tiến tới chiếm đoạt đôi môi kiều diễm ấy.

-Tính toán, đã một tuần trôi qua, ta hẳn phải trở về xem Lăng Hinh.

Thập Tam tung người trên không, dưới chân hắn một đoàn vụ khí giống như đám đằng vân, rõ hành trình mất 7 ngày đi ngựa, Thập Tam chỉ dùng tới một nén hương.

-Lưu Ly, ngươi nói xem, ân công có phải bỏ ta hay không?

Bên dưới mái hiên, tiểu cô nương đáng yêu giống như búp bê ngồi vuốt ve mèo nhỏ màu đen, giọng nàng không tránh khỏi buồn bã.

-Vậy sao? Người nào dám bỏ tiểu Hinh vậy?

Đang buồn bã Lăng Hinh nghe thấy giọng nói quen thuộc liền giật mình quay đầu lại, nàng nhìn bóng người quen thuộc ở đó, muốn tiến tới ôm chặt lại sợ chỉ là do ảo tưởng của bản thân.

-Meo...

Lưu Ly vội tiến tới quấn lấy chân Thập Tam, hắn mỉm cười ôm lấy Lưu Ly, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.

-Ân công...

Lăng Hinh hai mắt đỏ hoe vội vã chạy tới, Lưu Ly biết điều nhảy xuống dưới đất, còn Lăng Hinh lúc này ôm chầm lấy hắn, giống như gấu túi bám chặt, nước mắt chảy ướt một mảng áo hắn.

-Ta... ta còn tưởng huynh sẽ không trở về.

Âm thanh ngắt quãng nức nở, tuy có bức thư của Thập Tam nhưng vài ngày trôi qua làm Lăng Hinh càng lo lắng, thậm chí có chút lo được mất. Giờ này treo trên người hắn, nàng hít lấy mùi cây cỏ nhàn từ người hắn, lo lắng tâm trạng chậm rãi tốt hơn.

-Được rồi tiểu Hinh, không phải ta đã trở lại rồi sao. Ta cũng đã tìm thấy Lăng Phong, hắn được một cao nhân cứu đi, giờ đã thành đệ tử của một môn phái lớn.

-May mắn quá.

Không thể nói khí vận chi tử quả thực mạnh, dù cho có Thập Tam tại, Lăng Phong vẫn là gia nhập đại môn phái, nhưng ít nhất, hắn có thể cứu được Lăng Hinh.

-Ân công, huynh có đi nữa không?

Lăng Hinh nhỏ giọng hỏi, mang theo chút chờ mong cùng sợ hãi, chờ mong câu trả lời là không, sợ hãi rằng Thập Tam sẽ bỏ nàng mà đi.

-Tạm thời sẽ không, dù sao ngươi cũng là nữ hài, ta làm sao yên tâm để ngươi ở đây một mình.

Chỉ là tạm thời thôi ư? Lăng Hinh khuôn mặt thoáng chốc chìm xuống, chỉ là rất nhanh nàng lại nở nụ cười, chỉ cần Thập Tam còn tại, nàng sẽ hảo hảo quý trọng.

Thập Tam ôm Lăng Hinh vào trong nhà, Hiểu Nguyệt phía sau hừ lạnh, thối lừa trọc này đến tiểu cô nương cũng không tha, nàng vươn tay nhéo lấy eo Thập Tam, có điều Thập Tam thân hình đều là cứng như kim cương, Hiểu Nguyệt bực tức thu tay, hận không thể đánh hắn một trận.

Vào đến bên trong, Lăng Hinh mới từ người Thập Tam rời đi, khuôn mặt nàng đỏ bừng đầy khả ái. Cơm tối là Thập Tam làm, Lăng Hinh dường như sợ hắn lại biến mất, một mực canh chừng lấy hắn.

Thậm chí đến giờ ngủ, nếu không phải vì lễ giáo nam nữ thụ thụ bất thân, Lăng Hinh còn muốn ngủ chung cùng Thập Tam, chỉ là lí trí cản nàng lại, nàng cũng tự hiểu bản thân chỉ được phép ngủ cùng phu quân tương lai của mình.

-Ngủ sớm.

Thập Tam đối Lăng Hinh nhẹ giọng nói, nhìn theo hắn bóng lưng, Lăng Hinh cắn lấy bờ môi của mình, tay vân vê vạt áo.

-Sao vậy?

-Ta... cái kia... ân công...

Ngập ngừng mãi không thành lời, Lăng Hinh chẳng biết lấy từ đâu dũng khí, chạy tới trước mắt Thập Tam nhón chân hôn lên má hắn.

-Ân công ngủ ngon.

Nàng lí nhí nói rồi chạy thật nhanh về phòng, Hiểu Nguyệt một bên ghét bỏ đưa tay vỗ đầu Thập Tam, nếu ánh mắt có thể giết người, hẳn là Thập Tam đã bị nàng giết đi giết lại.

-TA KHÔNG MUỐN NHÌN MẶT NGƯƠI!

Hiểu Nguyệt gằn giọng quay lưng với Thập Tam,hắn khẽ niệm “A di đà phật” bước vào phòng, dường như không có ý gì là để ý tới Hiểu Nguyệt, nàng lúc này quả thật ủy khuất, vừa lúc muốn khóc thì Thập Tam đi ra, trên tay hắn là một đóa hoa tuyết.

-Đừng tưởng chỉ một chút như vậy mà ta bỏ qua.

Nàng ngạo kiều hừ một tiếng cầm lấy đóa hoa kia, chế tác thật tinh xảo, càng là mát lạnh thoải mái để Hiểu Nguyệt vui lòng, ít nhất tên lừa trọc này vẫn còn biết quan tâm mình.

Bình Luận (0)
Comment