Canh Bạc Hôn Nhân

Chương 17

M thân mến,

Tối nay em đến rạp hát, và nghe thấy tên anh. Vài quý bà đang kháo nhau về một sòng bạc mới mở cùng các chủ sở hữu của nó, và em không thể cưỡng lại việc hóng chuyện khi nghe họ đề cập tới anh. Thật kỳ quặc khi người ta nhắc đến anh bằng cái tên Bourne – em vẫn liên tưởng cái tên đó đến cha anh, nhưng em tin nó đã thuộc về anh được một thập kỷ rồi.

Một thập kỷ. Đã mười năm trôi qua em không được nhìn thấy hay nói chuyện với anh. Đã mười năm kể từ khi mọi thứ thay đổi. Mười năm trời, và em vẫn nhớ anh không nguôi.

Chưa ký tên

Dinh thự Dolby, tháng Năm, 1826

Thư không được gửi

Một tuần sau, Michael đi lên những bậc thềm dẫn vào Dinh thự Dolby, đáp lại thư triệu tập từ cha vợ được gửi đến Ngôi Nhà Hỏa Ngục sáng hôm đó, khi anh đang đứng trong phòng làm việc, cố gắng kiềm chế không lao xồng xộc khắp ngôi nhà để nắm chặt lấy vợ mình mà chứng minh dứt điểm lần cuối, rằng họ đã kết hôn và cô là của anh.

Chuyện đã đến nước này… Sự thật đáng xấu hổ là anh dành hầu hết thời gian ở nhà lắng nghe tiếng bước chân của cô bên kia căn phòng, chờ đợi cô đến và nói với anh rằng, cô đã đổi ý, rồi nài xin anh hãy chạm vào cô.

Cũng y như anh muốn cô chạm vào mình.

Trong sáu đêm liền, anh đã ở nhà mỗi buổi tối, vừa tránh mặt vợ mình vừa đứng bên kia cánh cửa chết giẫm nối liền hai phòng ngủ của họ, lắng tai nghe những người hầu đổ đầy nước vào bồn tắm và tán gẫu với cô, rồi cô trượt vào bồn, những âm thanh cử động của cô trong dòng nước khiến anh nhức nhối vì bị cám dỗ.

Vì khao khát muốn chứng tỏ khả năng của mình cho cô thấy.

Trải nghiệm này tra tấn, giày vò anh. Và anh đáng bị thế. Anh tự trừng phạt bản thân bằng cách từ chối bước vào căn phòng đó, kéo cô ra khỏi bồn tắm và đặt cô nằm dài lên giường một cách đáng yêu và gợi cảm, rồi chiếm đoạt cô. Khi quay đi khỏi cánh cửa đang nhạo báng mình bằng những điều bí ẩn nằm bên kia, cảm giác của anh ngay lúc ấy là hối tiếc.

Cô đang trở thành mọi thứ anh muốn, và cô lại luôn hơn mức anh đáng được hưởng.

Tối qua là đêm tồi tệ nhất: Cô đang cười đùa với thị nữ của mình về chuyện gì đó, còn anh đứng im, một bàn tay đặt trên nắm cửa, tiếng cười du dương của cô như một giai điệu trữ tình mời gọi của mỹ nhân ngư. Anh tựa trán vào cửa như một gã ngốc và lắng nghe thật lâu, chờ nghe những chuyển động.

Sau cùng, anh quay người đi, khát khao muốn tới chỗ cô, và phát hiện Worth đang đứng ở tận phía cuối căn phòng, ngay bên trong cánh cửa đã khép.

Anh vừa ngượng ngùng vừa tức tối. “Bộ gõ cửa không còn là điều phải phép nữa hả?”

Worth nhướng một lông mày màu hung lên. “Hồi nãy tôi không nghĩ nó cần thiết, do ngài hiếm khi ở nhà vào giờ này mà.”

“Tối nay ta ở nhà.”

“Ngài còn là một tên ngốc nữa.” Nữ quản gia lúc nào cũng nói toạc móng heo.

“Ta nên đuổi việc cô vì tính láo xược.”

“Nhưng ngài sẽ không sa thải tôi. Bởi vì tôi nói đúng. Ngài bị cái gì vậy hả? Rõ ràng ngài quan tâm đến phu nhân, và cô ấy rõ ràng quan tâm tới ngài.”

“Việc đó chẳng có gì rõ ràng cả.”

“Ngài có lý”, nữ quản gia nói, để một chồng khăn tắm xuống gần chậu rửa. “Nó hoàn toàn mờ mịt – đó là lý do tại sao cả hai người đều dành rất nhiều thời gian đứng đối diện ở hai bên cánh cửa đó mà lắng nghe tiếng của nhau.”

Michael nhíu mày. “Cô ấy có…”

Worth nhún một vai. “Tôi cho là ngài sẽ không bao giờ biết được.” Cô tạm ngừng. “Chết tiệt, Bourne. Ngài đã dùng rất nhiều thời gian của cuộc đời trưởng thành để bảo vệ những kẻ khác. Ai sẽ bảo vệ ngài khỏi bản thân mình đây?”

Anh ngoảnh mặt khỏi nữ quản gia. “Lui đi.”

Tối hôm ấy, anh chăm chú lắng nghe, đợi Penelope bước ra khỏi bồn tắm và đi đến cánh cửa liên thông. Anh thề rằng nếu mình bắt được thậm chí một tín hiệu cho biết cô đang đứng bên kia chờ đợi, anh sẽ mở cửa ra, họ sẽ nói chuyện và giải quyết vụ bất đồng này. Nhưng thay vào đó, anh lại nhìn ánh sáng phía dưới cửa tắt ngấm, nghe tiếng sột soạt của đống chăn mền khi cô leo lên giường, thế là anh vội vã đi đến Thiên Thần, rồi dành buổi tối trong sòng bài, xem từng lượt mười nghìn bảng được đem ra đặt cược và thua sạch, nhắc anh nhớ lại sức mạnh của nỗi khao khát, của cơn nghiện. Nhắc anh nhớ lại mình đã đoạt được gì.

Nhớ lại mình đã mất những gì.

Vẫn để nguyên áo khoác và mũ, Bourne đi theo một người hầu cửa qua mê cung trong Dinh thự Dolby – một trong vài điền trang nằm ở khu vực London và bước lên một ban công lớn dẫn xuống các mảnh đất phủ tuyết của cơ ngơi này. Có dấu chân người in từ trong ra khỏi nhà, xung quanh là các dấu chân thú có móng vuốt.

Một tiếng nổ của khẩu súng trường vang vọng trong không gian yên tĩnh, và Michael quay sang người hầu cửa nhờ chỉ giúp, biết rằng mình được trông mong sẽ đi theo âm thanh đó. Anh theo con đường mòn tới chỗ cha vợ, lớp tuyết vừa rơi che lấp vết chân anh.

Chợt một cơn gió lộng thổi ngang trời, và anh bước chậm lại, quay mặt khỏi luồng gió mạnh, nhe răng ra trước không khí lạnh buốt. Một tiếng nổ của khẩu súng săn phát ra từ bên kia dãy đồi nhỏ, anh bỗng dưng thấy lòng bồn chồn. Anh không có hứng thú để mình bị Hầu tước Needham và Dolby bắn trúng đâu, chí ít là một cách ngẫu nhiên.

Cân nhắc các lựa chọn, anh dừng lại, khum hai bàn tay quanh miệng, và gọi to, “Needham!”.

“Hu ra!” Một tiếng reo hò vui tươi vang lên nho nhỏ bên kia ngọn đồi, bị chen ngang bởi nửa tá tiếng sủa và hú khác nhau.

Bourne xem đó như là dấu hiệu được đến gần.

Anh tạm dừng chân khi trèo lên đỉnh đồi, ngắm nhìn khoảng rộng bao la của mảnh đất trải dài đến tận sông Thames. Anh hít vào một hơi thật sâu, tận hưởng cảm giác khí trời lành lạnh mờ hơi sương ùa vào buồng phổi, và hướng sự chú ý tới Needham, người đang lấy tay che mắt khỏi ánh nắng ban mai.

Đi xuống dốc được nửa đường, Needham nói vọng lên trên. “Ta không chắc là cậu sẽ đến”.

“Tôi thấy người ta nên đáp lại lệnh triệu tập của cha vợ mới phải đạo.”

Needham bật cười. “Đặc biệt khi người cha vợ được nhắc tới lại đang nắm giữ thứ duy nhất cậu muốn.”

Michael nhận lấy cái bắt tay chắc khỏe của Needham. “Trời lạnh tê người, Needham. Chúng ta đang làm gì ở ngoài này?”

Vị hầu tước phớt lờ anh, quay mặt đi với một tiếng “Ha!” rõ to và ra lệnh cho những con chó chạy vào bụi cây cách xa gần hai mươi thước. Một con gà lôi bị xua khỏi nơi trú ẩn liền bay vụt lên không trung. Needham giơ khẩu súng săn lên và bắn.

“Chết tiệt! Trượt rồi!”

Sốc dễ sợ, chắc luôn.

Hai người đàn ông đi bộ đến các lùm cây, và Bourne đợi người lớn tuổi hơn lên tiếng trước. “Cậu đã làm rất tốt việc giữ các con gái tôi tránh xa vũng bùn của mình.” Michael không đáp lời nên Needham tiếp tục, “Castleton đã cầu hôn Pippa”.

“Tôi có nghe tin. Thú thật, tôi ngạc nhiên vì ngài chấp thuận đấy.”

Needham nhăn nhó khi cơn gió thổi xoẹt qu họ. Cách đó không xa, một chú chó đứng sủa, và Needham quay người lại. “Thôi nào, Brutus! Chúng ta chưa xong việc đâu!” Ông tiếp tục bước đi. “Con chó chẳng thể săn được thứ gì ra hồn.” Bourne kìm lại để không ứng đáp một cách châm biếm trước lời lẽ kia. “Castleton là một gã khờ, nhưng cậu ta là một bá tước, và điều đó sẽ làm vợ cậu ta được hạnh phúc.” Những con chó xua tiếp một con gà lôi khác, Needham bắn, và trượt. “Pippa quá thông minh nên điều đó khó mà có lợi cho bản thân con bé.”

“Pippa quá thông minh cho một cuộc sống với Castleton.” Anh biết mình không nên nói ra. Biết mình không nên quan tâm cô bé lấy ai, miễn sao cuộc đính hôn kết thúc bằng việc phương tiện trả thù Langford nằm trong tay anh.

Nhưng anh không thể ngừng nghĩ về Penelope, và việc cuộc hôn nhân không chút cảm hứng nào của Pippa làm cô phiền lòng. Anh muốn cô hạnh phúc.

Anh đang trở nên mềm yếu.

Needham dường như không để ý thấy điều đó. “Con bé nhận lời rồi. Ta không thể hủy bỏ được. Không thể nếu không có một lý do chính đáng.”

“Vậy Castleton thật sự là một kẻ đần độn thì sao?”

“Chưa đủ chính đáng.”

“Thế nhỡ tôi tìm được cho ngài một lý do khác thì sao? Một lý do chính đáng hơn?” Chắc chắn có điều gì đó trong tập hồ sơ ở Thiên Thần – điều gì đó sẽ quy tội cho Castleton và chấm dứt việc đính hôn.

Needham phóng một tia nhìn qua anh. “Cậu quên rồi, ta nhanh chóng nhận thức rõ hình phạt cho những vụ hủy hôn. Ngay cả những vụ có lý do chính đáng cũng gây tổn hại đến các cô gái. Và chị em của họ.”

Như Penelope.

“Cứ cho tôi vài ngày đi. Tôi sẽ tìm được thứ gì đó để chấm dứt chuyện này.” Việc Bourne tìm cho Pippa một con đường thoát khỏi vụ đính ước bỗng nhiên trở nên cực kỳ hệ trọng. Chuyện anh có thể thưởng thức mùi vị báo thù, rất gần tầm tay và rất ngọt ngào, không còn quan trọng nữa.

Needham lắc đầu. “Ta phải nắm lấy những lời dạm hỏi, không thì lại có thêm một Penelope khác phải cáng đáng. Ta không thể lo nổi việc đó nữa.”

Bourne nghiến chặt răng trước lời lẽ ấy. “Penelope hiện là một nữ hầu tước.”

“Con bé sẽ chẳng trở thành nữ hầu tước nếu cậu không đi theo Falconwell, đúng không? Thế vì sao cậu nghĩ ta lại trói buộc mảnh đất vào con bé ngay từ phút đầu? Đó là cơ hội cuối cùng của ta.”

“Cơ hội cu

“Ta không có con trai, Bourne.” Ông trông về phía Dinh thự Dolby. “Khi ta mất, ngôi nhà này và trang viên sẽ được truyền vào tay thằng cháu ngu ngốc nào đó, kẻ chẳng thèm quan tâm chút gì đến ngôi nhà, trang viên hay mảnh đất chúng tọa lạc trên đó. Penelope là một cô gái ngoan. Con bé làm những gì được bảo. Ta đã làm rõ vấn đề để nó thấy rằng nó phải kết hôn để giữ giá cho các em gái mình. Con bé không thể trở thành một bà cô không chồng và buộc phải lưu lại Surrey rồi héo hon suốt phần đời còn lại. Nó biết bổn phận của mình. Con bé biết Falconwell sẽ thuộc về con cái của nó, và cùng với nơi đó là vài sự kiện lịch sử gắn liền với mảnh đất nhà Needham.”

Những bé gái với mái tóc vàng tơ xuất hiện trong luồng suy nghĩ của anh.

Không phải ký ức. Mà là tưởng tượng.

Con cái của cô.

Con của họ.

Ý nghĩ ấy choán hết tâm trí anh, hệt như niềm khát khao đi cùng nó. Anh chưa từng xem xét đến việc có con. Anh chưa từng hình dung ra mình sẽ muốn có chúng. Chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là người cha mà chúng đáng được có. “Ngài muốn lấy thứ gì đó trong quá khứ của ngài để trao cho tương lai của mình.”

Vị hầu tước quay trở lại phía ngôi nhà. “Thứ gì đó mà ta cá là cậu hiểu.”

Kỳ lạ làm sao khi anh thực sự chưa hề nghĩ về chuyện này theo một cách như vậy. Cho tới lúc này. Anh đã quá chăm chăm vào việc giành lại Falconwell mà chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm gì với nó. Về chuyện gì sẽ xảy đến kế tiếp. Về ai sẽ xuất hiện kế tiếp.

Trong tâm trí anh, chẳng có gì đến sau việc khôi phục lại Falconwell. Chẳng có gì ngoài báo thù.

Có điều, giờ đây còn gì đó hơn thế nữa, vượt qua cả bóng tối khổng lồ của ngôi nhà và quá khứ của anh.

Một điều gì đó mà việc trả thù sẽ giết chết nó.

Anh gạt suy nghĩ ấy sang một bên.

“Thú thật, khi Langford đem Falconwell ra đặt cược vào trò chơi, ta đã biết cậu sẽ lần theo nó. Ta rất vui khi có được nó, biết tỏng nó sẽ mời gọi cậu tới.”

Michael nghe thấy lời nói đượm vẻ tự mãn. “Vì sao thế?”

Needham khẽ nhún một bên vai. “Ta đã luôn biết con bé sẽ lấy cậu hoặc Tommy Alles, và chỉ riêng chúng ta với nhau, ta đã luôn hy vọng người đó sẽ là cậu. Không phải vì lý do rành rành rằng Alles là con ngoài giá thú… mặc dù cũng có đôi chút. Hồi trước lúc nào ta cũng thích cậu, chàng trai à. Lúc nào cũng nghĩ cậu sẽ trở về sau khi học xong và sẵn sàng lãnh tước vị, đất đai cùng với con gái ta. Khi Langford vét sạch túi của cậu, còn ta phải đi lùng Leighton, ta đã rất bực bội, nói cho cậu biết.”

Michael lẽ ra sẽ thấy tính ích kỷ trong lời tuyên bố kia thật tức cười, nếu như không quá sốc bởi việc Needham đã luôn muốn anh dành cho Penelope.

“Sao lại là tôi?”

Needham trông ra khắp sông Thames, suy nghĩ kỹ về câu hỏi. Cuối cùng, ông nói, “Cậu là người quan tâm nhiều nhất đến mảnh đất”.

Đó là sự thật. Anh đã quan tâm đến đất đai và những người sống ở đấy. Rất nhiều, đến nỗi khi đánh mất tất cả, anh không đủ can đảm trở về nhìn mặt bọn họ. Nhìn mặt cô.

Và bây giờ thì quá trễ để có thể sửa chữa những lỗi lầm ấy.

“Điều đó…”, Needham nói tiếp, “và cậu là người con bé thích nhất”.

Một cảm giác phấn khởi gõ nhịp thình thịch xuyên qua anh khi câu nói đó vang lên và anh nhận thấy sự thật bên trong. Cô đã thích anh nhất. Cho đến khi anh bỏ đi. Và cô còn lại một mình. Và cô đã hết tin tưởng anh. Dĩ nhiên cô đã đúng khi không tin anh. Anh đã diễn đạt những mục đích của mình rõ ràng, và do mải kiếm tìm để cố đạt được thứ duy nhất mình hằng muốn, anh sẽ đánh mất cô.

Anh đã dự tính biến cô thành vật hy sinh ngay từ đầu. Lúc ấy thì không hy sinh nhiều nhặn cho lắm, giờ đây thì hy sinh quá nhiều đến nỗi anh không dám nghĩ tới.

Tất nhiên việc anh hủy hoại toàn bộ những thứ đầy ý nghĩa mình hằng nắm giữ đã được dự đoán là sẽ xảy ra.

“Giờ thì chuyện đó không quan trọng”, Needham tiếp tục, không nhận thấy âm thanh lộn xộn khó chịu trong suy nghĩ của Michael. “Cậu làm tốt lắm. Tờ báo sáng nay tán dương những đức tính tốt trong hôn nhân của hai đứa… Thú thật, ta lấy làm kinh ngạc bởi việc cậu đã nỗ lực hết mình thêu dệt lên câu chuyện – ăn hạt dẻ, nhảy điệu van trên băng rồi dành cả buổi chiều với các con gái ta và những việc buồn cười khác. Nhưng cậu đã làm rất tốt… và West có vẻ tin lắm. Các tờ báo thề chắc như đinh đóng cột rằng hôn nhân của hai đứa xuất phát từ tình yêu. Castleton sẽ không cầu hôn nếu thanh danh của chúng ta, bằng bất kỳ cách nào đó, đã bị bại hoại bởi một đám cưới đầy tai tiếng.”

Ngài nên là người phản đối cuộc hôn nhân kia, chứ không phải Castleton. Pippa sẽ hạnh phúc hơn khi đến với người chỉ có một nửa là rái cá thôi. Michael mở miệng định nói những lời ấy thì Needham lên tiếng, “Dù sao đi nữa, cậu đã đánh lừa được bọn họ. Sự trả thù là của cậu, như đã hứa”.

Sự trả thù là của cậu. Câu nói anh đã chờ được nghe suốt một thập kỷ.

“Ta đã để sẵn lá thư trong nhà cho cậu rồi đấy.”

“Ngài không muốn đợi Olivia đính hôn luôn sao?” Câu hỏi được thốt ra trước khi Michael có thể ngăn lại… trước khi anh có thể xem xét việc mình đang nhắc cha vợ nhớ ra, anh vẫn chưa chính thức hoàn thành phần cuối giao kèo.

Needham giơ cây súng trường lên, chĩa nó về hướng một bờ giậu nhô lên chẳng cao khỏi mặt nước là bao nằm ven sông. “Tottenham đã mời con bé cùng cưỡi ngựa hôm nay. Thằng bé sẽ trở thành thủ tướng một ngày nào đó. Tương lai của Olivia xem ra sẽ xán lạn lắm.” Ông bắn một phát, rồi quay sang nhìn Michael. “Và, bên cạnh đó, cậu đã đối đãi với các con của ta rất hào hiệp. Ta giữ lời hứa của mình.”

Nhưng anh đã chẳng đối đãi hào hiệp gì với họ, không đúng sao? Philippa sắp sửa lấy một tên đần, còn Penelope – cô đã lấy một gã đốn mạt. Anh lơ đễnh đút tay vào túi áo, cố gắng đứng vững trước cơn gió, và quay lại, ngẩng lên nhìn Dinh thự Dolby đang hiện ra đồ sộ trong mơ hồ. “Vì sao lại đưa nó cho tôi?”

“Ta có năm cô con gái, và, mặc dù chúng khiến ta uống rượu liên tục, nhưng nếu có chuyện gì đó sắp xảy đến với ta, ta muốn biết người giám hộ của chúng – người mà ta đã chỉ định trong chứng thư, sẽ quan tâm lo lắng cho chúng y như ta.” Needham quay người về phía ngôi nhà, lần mò theo vết chân trở lại con đường cũ. “Langford phớt lờ quy tắc đó. Lão đáng chịu mọi hình phạt cậu tặng cho lão.”

Đáng lý ra Michael phải cảm thấy niềm vui chiến thắng. Phải cảm thấy vui sướng. Suy cho cùng thì anh vừa được trao thứ mình mong muốn nhất trên đời.

Thay vào đó, anh lại cảm thấy trống rỗng. Trống rỗng, ngoại trừ một sự thật hiển nhiên duy nhất.

Cô sẽ ghét anh vì chuyện này.

Nhưng không nhiều bằng việc anh ghét chính mình.

Chơi bi-a đêm nay.

Sẽ có một chiếc xe ngựa đến đón lúc 11 giờ 30 phút.

Éloa.

Một bức thư nhỏ vuông vắn màu nâu, có đóng dấu hình một nữ thiên thần thanh nhã, được gửi đến sau bữa trưa, Worth đưa nó ra cùng một nụ cười thấu hiểu. Penelope bóc lá thư bằng đôi tay run run và đọc lời hứa hẹn đầy huyền bí thầm kín trên giấy nhắn.

Lời hứa hẹn về chuyến phiêu lưu.

Cô ngẩng lên khỏi thư triệu mình đi, gò má chợt ửng hồng, và hỏi nữ quản gia, “Chồng ta đâu rồi?”.

“Ngài ấy ra ngoài cả ngày nay, thưa phu nhân.”

Penelope giơ mảnh giấy lên. “Còn cái này?”

“Được gửi đến chưa đầy năm phút trước.”

Cô gật đầu, suy xét kỹ về lời mời và những hàm ý trong đó. Cô đã không gặp Michael kể từ ngày họ trượt băng và cãi nhau, rồi cô nhận ra mình yêu anh. Anh đã ra khỏi phòn ngủ của cô đêm đó mà chưa hề trở lại, trong lúc ấy cô đã chờ đợi, không dại gì mà hy vọng có thể anh sẽ quyết định từ bỏ việc tìm kiếm sự báo thù, để lựa chọn cuộc sống bên cô.

Liệu có khi nào lời mời này là từ anh không nhỉ?

Ý nghĩ này khiến cổ họng cô nghẹn lại. Không chừng đúng là vậy. Biết đâu anh đã chọn cô. Biết đâu anh đang trao cho cô một chuyến phiêu lưu và cho cả hai một cơ hội mới về cuộc sống.

Cũng có thể không phải vậy.

Dẫu là gì đi nữa, mảnh giấy nhắn này là một cám dỗ mà cô không thể cưỡng lại. Cô muốn có cơ hội được phiêu lưu, được chơi bi-a, được trải nghiệm một đêm tại Thiên Thần. Và cô sẽ không nói dối, cô muốn có cơ hội được gặp lại chồng mình. Chồng cô, người cô vừa mong muốn có được vừa biết điều đó chỉ là vô nghĩa mà thôi.

Có thể Penelope đã nguyện tránh mặt anh, giữ khoảng cách thật xa khỏi sức cám dỗ từ anh, bảo vệ bản thân khỏi cảm giác anh mang tới, nhưng cô không thể cưỡng lại anh.

Đó là tất cả những gì cô có thể làm trong lúc chờ màn đêm buông xuống, sau đó, chờ giờ hẹn tới trong bóng tối. Cô mặc đồ một cách cẩn thận, ước gì mình đừng quan tâm quá nhiều đến việc anh sẽ nghĩ gì, đến cách anh sẽ trông thấy cô. Cô chọn một áo đầm bằng lụa màu hồng da cam đậm, hoàn toàn không thích hợp cho thời điểm đầu tháng Hai, nhưng đó là màu cô luôn nghĩ sẽ tôn lên làn da trắng nõn của mình, giúp cô trông bớt xấu hơn và hơn cả… hơn thế nữa.

Chiếc xe ngựa đã đến cổng vào dành cho người hầu của Ngôi Nhà Hỏa Ngục, và chính Worth là người tới đưa cô ra xe, đôi mắt sáng lên cùng vẻ am hiểu khiến Penelope đỏ mặt tràn trề hy vọng.

“Phu nhân sẽ cần cái này”, nữ quản gia thì thầm khi ấn một chiếc áo domino bằng lụa trơn đen, được tô điểm bằng những dải ruy băng màu đỏ tươi, vào tay Penelope.

“Vậy à?”

“Cô sẽ tận hưởng buổi tối của mình thú vị hơn nhiều nếu không phải lo sợ bị phát hiện.”

Tim Penelope bắt đầu đập nhanh dần khi cô vuốt ve chiếc mặt nạ, yêu thích cảm giác sờ vào chất liệu tơ tằm – cảm giác run lên vui sướng ấy, đầy hứa hẹn. “Một cái mặt nạ”, cô thủ thỉ, với bản thân hơn là với nữ quản gia. Lòng chợt dâng trào niềm hy vọng. “Cảm ơn chị.”

Nữ quản gia mỉm cười hòa nhã và thấu hiểu. “Tôi rất vui được làm việc này.” Worth tạm ngừng, xem Penelope đưa mặt nạ lên mắt, cột dây phía sau, và điều chỉnh phần lụa chỗ lông mày. “Liệu tôi có thể nói, thưa phu nhân, tôi vui thế nào khi ngài ấy đã chọn cô không?”

Đây là hành động quá táo bạo và chắc chắn không phải là điều các nữ quản gia hay nói, nhưng Worth cũng không phải kiểu nữ quản gia người ta thường có, cho nên Penelope nhoẻn miệng cười và nói, “Ta không chắc anh ấy đồng ý với chị đâu”.

Điều gì đó sáng ngời trong đôi mắt của người phụ nữ kia. “Tôi nghĩ chỉ là vấn đề thời gian trước khi ngài ấy đồng ý.” Chờ Worth gật đầu duyệt xong xuôi, Penelope đi qua cánh cửa và bước vào chiếc xe ngựa bốn bánh đang chờ, tim như nhảy vọt lên cổ họng, trước khi có thể làm khác đi.

Trước khi cô có thể ngăn bản thân lại.

Chiếc xe không đưa cô tới cổng chính dẫn vào Thiên Thần, mà lại đến cổng vào xa lạ, không ấn tượng gì nhưng có thể dễ dàng đi qua khu có nhiều chuồng ngựa chạy dọc theo sát bên tòa nhà. Cô đi lên trong bóng tối ảm đạm, bám chặt lấy cánh tay người đánh xe, người đã giúp cô leo xuống và dẫn cô đến một cánh cửa bằng thép đen. Lòng cô bỗng cảm thấy lo lắng.

Cô lại đang đứng tại câu lạc bộ của Michael một lần nữa, lần này là được mời, trong chiếc áo đầm cô tin là xinh xắn nhất của mình, để chơi bi-a.

Cực kỳ hào hứng.

Người đánh xe gõ cửa giùm cô rồi bước lùi ra xa khi một cái khe hở ở cửa trượt mở, và một cặp mắt đen như than xuất hiện. Không có âm thanh nào phát ra đằng sau cánh cửa.

“Tôi… Tôi đã nhận được giấy mời. Đến chơi bi-a”, cô nói, đưa một tay lên kiểm tra xem mặt nạ của mình còn an toàn không, thấy ghét hành động này và cục nghẹn trong cổ họng. Thần kinh cô đang căng thẳng cực độ.

Một khoảng im lặng theo sau đó, và khe cửa trượt đóng lại, để cô đứng một mình trơ ra trong bóng tối lúc đêm hôm khuya khoắt. Phía sau một sòng bạc London.

Cô nuốt nghẹn. Chà. Việc đó không diễn ra chính xác như mong đợi.

Cô lại gõ cửa. Khe cửa nhỏ mở ra lần nữa.

“Chồng của ta là…”

Khe cửa đóng lại.

“… ông chủ của ngươi”, cô nói với cánh cửa, như thể nó có thể tự mở ra bằng sự khích lệ thích hợp.

Trời ơi, nó vẫn đóng chặt.

Penelope kéo áo choàng ôm quanh người và nhìn qua vai mình đến chỗ người đánh xe ở phía sau, chỉ vừa ngồi thẳng lên trên ghế. Ơn trời, anh ta nhận ra tình huống khó xử của cô nên nói, “Thường thường phải nói mật khẩu ra, thưa phu nhân”.

Tất nhiên rồi. Từ lạ cuối cùng của giấy mời.

Ai lại cần một mật khẩu để làm việc nào đó chứ? Cứ như từ một tiểu thuyết thể loại gothic không bằng. Cô hắng giọng và đương đầu với cánh cửa to lớn một lần nữa.

Lại gõ cửa.

Cái khe trượt mở ra cùng một tiếng click, và Penelope mỉm cười với cặp mắt kia.

Không có dấu hiệu nhận biết.

“Tôi có mật khẩu!”, cô dõng dạc tuyên bố đầy đắc thắng.

Cặp mắt kia chả ấn tượng gì.

“Éloa”, cô thì thầm, không biết quy trình hoạt động ra sao.

Khe cửa đóng lại lần nữa.

Thật không vậy?

Cô đợi, quay người lại chiếc xe ngựa và ném về tay đánh xe một cái liếc đầy lo lắng. Anh ta nhún vai như thể muốn nói, “Tôi đếch biết gì”.

Nhưng vừa lúc sắp sửa bỏ cuộc, cô nghe thấy tiếng lách cách của một ổ khóa và tiếng kèn kẹt của kim loại chà xát vào nhau… rồi cánh cửa đồ sộ mở ra.

Cô không thể nén lại cơn phấn khích.

Gã đàn ông bên trong thật cao lớn, với làn da thẫm màu, đôi mắt đen và sắc mặt không đổi lẽ ra sẽ khiến Penelope lo sợ, nhưng có điều cô lại đang phấn khích đến kích động. Gã vặn quần ống túm và áo sơ mi sẫm màu, loại màu cô không thể nhìn ra trong ánh sáng mập mờ, nhưng mau chóng nhắc nhở bản thân rằng mình chưa từng bước vào sòng bài qua một cánh cửa bí ẩn, yêu cầu có mật khẩu bao giờ, vì vậy cô cho là mình biết rất ít về quần áo của một người đàn ông phù hợp với hoàn cảnh như thế.

Penelope huơ huơ tờ giấy được gửi đến trưa hôm đó. “Ông có muốn xem thiếp mời của tôi không?”

“Không.” Gã tránh qua một bên để cô bước vào.

“Ồ”, cô nói, hơi thất vọng, đi chen qua gã đến lối vào nhỏ, quan sát gã đóng cửa sau lưng mình bằng một tiếng uỵch đáng ngại. Gã không nhìn cô, mà thay vào đó lại ngồi vào một chiếc ghế đẩu cao gần cửa, cầm một cuốn sách lên từ cái kệ gần đấy, và bắt đầu đọc dưới ánh sáng từ ngọn nến trên đế treo tường.

Penelope chớp chớp mắt trước hình ảnh sinh động kia. Hình như gã là một văn nhân.

Cô đứng yên lặng một lúc lâu, không chắc phải làm gì tiếp theo. Có vẻ gã không hề để ý.

Cô đằng hắng.

Gã lật sang một trang mới.

Rốt cuộc, cô nói, “Xin thứ lỗi?”.

Gã không ngẩng mặt lên. “Gì?”

“Tôi là Phu nhân…”

“Không tên.”

Cô giương mắt ra nhìn. “Xin lỗi sao cơ?”

“Bên này không cần tên.” Gã lật sang một trang khác.

“Tôi…” Cô dừng lại, không chắc phải nói gì. Bên này? “Được rồi, nhưng tôi…”

“Không tên.”

Họ vẫn im lặng thêm hồi lâu cho tới khi Penelope không thể chịu nổi thêm một giây nào nữa. “Ông có thể nói cho tôi biết liệu tôi có phải đứng đây suốt đêm không? Nếu đúng thế, lẽ ra tôi đã đem theo một quyển sách cho riêng mình rồi.”

Lúc đó gã mới chịu ngước lên, và cô lấy làm thích thú cái cách cặp mắt đen của gã mở to hơn có chút xíu, như thể cô đã làm gã sững sờ. Gã chỉ về phía tận cuối lối vào, nơi có một cánh cửa to lớn khác hiện ra mờ mờ trong bóng tối. Hồi nãy cô đã không nhìn thấy.

Cô bước tới đó. “Đi qua đây là chỗ chơi bi-a sao?”

Gã chăm chú quan sát cô, cứ như cô là một mẫu vật dưới lớp kính. “Phải, cùng với những trò khác.”

Cô mỉm cười. “Tuyệt vời. Đáng lẽ tôi sẽ hỏi tên ông để có thể cảm ơn đàng hoàng, thưa ông, nhưng…”

Gã quay trở lại cuốn sách của mình. “Không tên.”

“Chính xác.”

Cô mở cửa, choáng váng bởi ánh sáng từ hành lang bên kia. Cô ngoái cổ lại nhìn gã đàn ông lạ lùng kia, ấn tượng bởi những đốm sáng vàng long lanh vờn khắp làn da sẫm màu của gã, và nói, “Thôi, dù sao cũng cảm ơn ông nhé”.

Gã không đáp, và cô bước vào hành lang sáng choang, đóng cửa lại sau lưng mình thật chặt, giờ thì cô chỉ còn một mình trong không gian mới lạ này. Hành lang nơi đây rộng và dài, mở rộng ra cả hai hướng, cứ cách vài bước lại có ánh nến thắp sáng rực rỡ tỏa vào lớp nền như mạ vàng, làm cho toàn bộ không gian trở nên ấm áp và sáng trưng. Các bức tường che phủ đầy hoa văn, gồm những đường cong uốn lượn bằng lụa màu đỏ tươi và nhung màu rượu vang đỏ, Penelope không thể ngăn mình đưa tay sờ vào chúng, yêu thích cảm giác miếng vải nhung lụa đem lại ngay dưới sự đụng chạm của cô.

Một tràng cười lớn của phụ nữ vang lên từ đầu hành lang, thế là theo bản năng, Penelope đi đến chỗ đó, không biết mình sẽ tìm thấy gì, nhưng lần đầu tiên lại có cảm giác sẵn sàng đối phó với bất cứ việc gì sắp xảy đến tiếp theo. Cô từ từ đi xuôi theo hành lang, các ngón tay lần mò dọc trên tường, tìm đường đi qua một cánh cửa đang đóng liền sau cái kế tiếp. Cô dừng lại trước một cánh cửa đang mở, căn phòng bên kia trống không, ngoại trừ một cái bàn dài. Không chút do dự, cô bước vào trong để có thể nhìn kỹ hơn.

Bề mặt khu vực để chơi bằng vải nỉ màu xanh lá bố trí sâu vào bàn, xuống vài phân, và tấm vải mềm mại này được thêu trang trí bằng chỉ trắng tinh, mới toanh với một bảng ca rô những con số trải ra theo chiều dài và bề rộng. Penelope chồm người tới để xem xét kỹ phần viết lộn xộn được thêu một cách cẩn thận – tổ hợp bí ẩn gồm các con số, phân số, và từ ngữ.

Cô lướt một ngón tay mang găng dọc theo từ Chance[1], một cảm giác phấn khích gõ nhịp xuyên qua người khi cô lần theo đường cong của chữ C và chữ H được đánh nét vòng.

[1] Tên gọi những con số được ném ra khác “Nicks” và “Throws out”, nằm trong khoảng từ 4 đến 10. Có thể tóm lược như sau: Đầu tiên, người chơi định rõ một con số từ 5 đến 9 (được gọi là “Main”) rồi ném cặp xúc xắc.

- Nếu lăn ra được một trong tập hợp “Main” thì người đó thắng, gọi là “Nicks” hoặc “Throws in”.

- Nếu lăn ra con số 2 hoặc 3 thì người đó thua, gọi là “Throws out”.

- Nếu lăn ra con số 11 hay 12 thì kết quả phụ thuộc vào “Main”:

* Lúc đầu chọn “Main” là 5 hoặc 9 thì người chơi thua khi ném ra cả 11 và 12.

* Lúc đầu chọn “Main” là 6 hoặc 8 thì người chơi thua khi ném ra 11 và thắng khi ném ra 12.

* Lúc đầu chọn “Main” là 7 thì người chơi thắng khi ném ra 11 và thua khi ném ra 12.

- Và nếu lăn ra con số không thuộc tập hợp thắng hay thua thì đó gọi là “Chance”.

“Cô đã tìm ra trò hazard”.

Cô thở hắt vì bất ngờ rồi vội xoay người lại về phía người nói, tay đặt ngay cổ họng, và thấy Cross đang đứng nơi ngưỡng cửa, gương mặt điển trai của anh ta nở nụ cười nửa miệng. Cô cứng người, biết là mình đã bị bắt gặp. “Tôi xin lỗi. Tôi không biết nơi nào… Không có ai ở…” Giọng cô nhỏ dần và tắt hẳn, cô quyết định im lặng là lựa chọn sáng suốt hơn tiếp tục nói như một đứa dở hơi.

Anh ta bật cười rồi bước tới. “Không cần phải xin lỗi đâu. Bây giờ cô đã là một thành viên và có thể đi đâu tùy ý.”

Cô nghiêng đầu. “Một thành viên ư?”

Anh ta mỉm cười. “Đây là câu lạc bộ mà, thưa phu nhân. Tư cách thành viên bắt buộc phải có đấy.”

“Tôi chỉ đến đây chơi bi-a thôi. Với Michael?” Cô không định thốt ra phần cuối như một câu hỏi.

Cross lắc đầu. “Với tôi.”

“Tôi…” Cô dừng lại, đôi lông mày nhíu chặt. Không phải với Michael. “Giấy mời không phải đến từ anh ấy.”

Cross cười, nhưng Penelope không cảm thấy dễ chịu hơn chút nào. “Đúng thế.”

“Anh ấy không có ở đây à?” Cô cũng không được gặp anh ở đây luôn sao?

“Cậu ấy có ở đây, đang loanh quanh đâu đó. Nhưng cậu ấy không biết cô đang ở đây.”

Nỗi thất vọng chợt bùng lên.

Dĩ nhiên anh không biết rồi.

Anh đâu có hứng thú muốn dành mỗi buổi tối cùng cô.

Một ý nghĩ khác chợt lóe lên liền ngay sau suy nghĩ ấy. Anh sẽ nổi giận xung thiên cho xem.

“Nó đến từ ngài.”

Anh ta nghiêng đầu. “Nó đến từ Thiên Thần.”

Cô suy xét về câu nói ấy, và điều bí ẩn nằm trong đó, Thiên Thần.

“Nó còn hơn cả một giấy mời nữa phải không.”

Cross nhún một bên vai. “Giờ thì cô biết mật khẩu rồi. Việc đó biến cô thành một thành viên.”

Một thành viên.

Lời đề nghị đầy cám dỗ - quyền được vào một trong những câu lạc bộ trứ danh nhất London, và được trải nghiệm mọi chuyến phiêu lưu mình hằng mong muốn. Cô nghĩ về cảm giác phấn khích xuất hiện ngay lúc nhận giấy mời đến chơi bi-a, về cảm giác kinh ngạc và ngưỡng mộ khi bước qua cánh cửa dẫn vào hành lang ấm áp, sáng chói của câu lạc bộ kỳ bí này. Về cảm giác rùng mình vui sướng chạy xuyên qua người khi cô quan sát bánh xe rulet quay tròn trong suốt buổi chơi đầu tiên.

Nhưng cô ngỡ buổi chơi tiếp theo – đêm nay, sẽ là cùng với anh.

Cô đã sai.

Michael chẳng muốn dính dáng gì đến cô cả. Không phải như thế này.

Anh gợi cho cô nhớ về việc lần nào họ cũng vờ như đang yêu nhau. Lần nào anh chạm vào cô cũng là để bảo đảm chắc rằng cô có tham gia vào trò hề trớ trêu này. Lần nào anh cũng ra khỏi nhà thay vì qua đêm với cô. Lần nào anh cũng chọn báo thù hơn là tình yêu.

Cô đẩy cục nghẹn xúc cảm đang thắt chặt cổ họng mình đi mất.

Anh sẽ không đem lại cho cô cuộc hôn nhân đúng nghĩa… Và vì vậy, thay vào đó, cô phải nắm lấy cuộc phiêu lưu này.

Xét cho cùng thì cô đã đi trên con đường này quá xa nên không thể nào từ bỏ được.

Cô bắt gặp ánh mắt màu xám trầm tĩnh của Cross và hít vào một hơi thật sâu. “Thế thì chơi bi-a đi nào. Ngài có ý định giữ lời hứa không đấy?”

Cross mỉm cười và quơ một tay về phía ô cửa. “Phòng chơi bi-a ở bên kia hành lang.” Tim cô bắt đầu đập thình thịch. “Cho phép tôi cầm hộ cô áo choàng nhé?”

“Trông cô đẹp lắm”, anh ta nói khi tấm len màu đen được thay thế bằng tấm xa tanh màu hồng da cam – chiếc áo cô đã mặc dành cho một người đàn ông khác, người sẽ không nhìn được nó, mà nếu có thấy, thì anh cũng chẳng hề quan tâm cô trông thế nào.

Cô gạt suy nghĩ ấy ra khỏi đầu rồi nhìn vào ánh mắt xám thân thiện của Cross, mỉm cười khi anh ta mang đến một bông hồng trắng, đưa cuống hoa đáng yêu tới trước mặt cô. “Chào mừng phu nhân đến với Phía Bên Kia”, anh ta nói khi cô nhận lấy bông hoa. “Chúng ta đi chứ?”

Anh ta ra dấu chỉ về hành lang bên kia, và Penelope đi trước để ra khỏi phòng. Trước khi cô có thể mở cánh cửa dẫn vào phòng chơi bi-a, vài tiếng người nói huyên thuyên đã vang lên từ đằng xa dọc theo hành lang. Cô quay lại, biết ơn vì bộ quần áo cải trang đơn giản của mình, khi thấy một nhóm phụ nữ cũng đeo mặt nạ tương tự vội vàng đi về phía họ.

Họ cúi đầu xuống lúc đi qua, và cơn tò mò chợt dâng trào trong Penelope. Họ cũng là các thành viên giới quý tộc luôn à? Có phải những người phụ nữ này giống cô? Đang tìm kiếm chuyến phiêu lưu?

Chồng họ cũng phớt lờ họ chăng?

Cô lắc đầu khi nghĩ đến điều đó, ý nghĩ sai trái và khó chịu, trước khi một người trong đám kia dừng lại nhìn Cross, đôi mắt xanh lam của cô ta sáng ngời đằng sau tấm áo choàng domino màu hồng.

“Cross…”, cô ta kéo giọng hơi dài, nghiêng người tới trước để tặng anh ta một tầm nhìn tuyệt hảo vào bộ ngực của mình. “Em nghe nói đôi khi vào mỗi buổi tối ngài lại cô đơn.”

Penelope há hốc miệng.

Cross nhướng một bên mày. “Tối nay thì không, cưng à.”

Quý cô ấy quay sang Penelope, ánh nhìn nấn ná tại bông hồng trong tay cô. “Đêm đầu tiên à? Cô có thể tham gia cùng chúng tôi, nếu thích.”

Ánh mắt Penelope mở to trước câu nói. “Cảm ơn, nhưng không đâu.” Cô tạm ngừng, rồi nói thêm, “Thế nhưng tôi cũng khá… vinh hạnh”. Dường như đó là điều hợp lẽ nên nói.

Người đàn bà ấy hơi ngửa đầu ra sau rồi phá lên cười, âm thanh vang to, không chút ngại ngần, và Penelope nhận ra rằng cô không nghĩ mình đã từng được nghe tiếng cười chân thật nào khác phát ra từ một người phụ nữ không có họ với mình. Đây là nơi nào vậy?

“Đi đi, tình yêu”, Cross nói cùng một nụ cười khích lệ. “Các người đẹp phải đi xem một trận đánh mà, phải không nhỉ?”

Nụ cười chuyển thành một cái bĩu môi nũng nịu hoàn hảo, và Penelope cưỡng lại cơn cám dỗ muốn thử làm vẻ mặt giống vậy. Một vài phụ nữ làm hành động ve vãn xem ra dễ dàng vô cùng. “Quả đúng thế thật. Em nghe nói tối nay Temple rất sung sức. Có lẽ ngài ấy chỉ ở một mình sau trận đấu.”

“Biết đâu đấy”, Cross nói theo kiểu khiến Penelope dám chắc Temple nhất định sẽ ở một mình sau trận đấu.

Quý cô mang mặt nạ đưa một ngón tay lên môi. “Hoặc có lẽ là Bourne…”, cô ta trầm ngâm suy nghĩ.

Penelope vội nhăn mặt cau mày.

Tuyệt đối không phải Bourne.

Chỉ riêng ý nghĩ về người đàn bà này cùng với chồng mình, đã khiến Penelope muốn giật mạnh cái mặt nạ ra khỏi đôi mắt kia, và cho cô ta chứng kiến một trận đánh đầy hiểm độc ngay trước mắt. Cô mở miệng định bảo cô ta chính xác những điều như thế thì Cross xen vào, hình như hiểu được cuộc nói chuyện đang chuyển theo hướng nào. “Không chắc Bourne sẽ rảnh tối nay đâu cưng. Em sẽ lỡ phần đầu nếu không nhanh lên.”

Câu nói đó dường như thúc giục cô ta bắt đầu nhúc nhích bước đi. “Khỉ thật. Em phải đi thôi. Em sẽ gặp ngài tại Pandemonium[2] nhé?”

[2] Vừa mang nghĩa là nơi huyên náo, ầm ĩ, vừa là tên của Thủ phủ địa ngục trong cuốn Paradise Lost (Thiên đường bị mất) của John Milton.

Cross cúi đầu trang nhã. “Tôi sẽ không bỏ lỡ đâu.”

Cô ta vội vã bỏ đi, còn Penelope dõi theo cô ta một lúc lâu trước khi quay sang Cross. “Pandemonium là gì thế?”

“Chẳng là gì đâu, cô không cần bận tâm làm gì.”

Cô cân nhắc đến việc tiếp tục hỏi dồn Cross về vấn đề này trong lúc anh ta với tay ra mở cánh cửa phòng chơi bi-a. Nếu người phụ nữ kia định tham dự sự kiện này, Penelope cũng muốn tham gia, nếu không vì lý do nào khác ngoài việc gom dũng khí để ngăn mụ đàn bà phóng đãng ấy đeo đuổi chồng mình.

Không phải Penelope khác biệt gì.

Suy cho cùng, cô đang đeo mặt nạ và sắp sửa được học cách chơi bi-a từ một người không phải…

“Rốt cuộc cậu cũng chịu xuất hiện. Tối nay tôi không có thời gian chờ cậu và đám phụ nữ của cậu đâu. Mà chúng ta chơi bên này làm cái quái gì? Chase sẽ lấy đầu chúng ta nếu…”

… chồng mình. Người đang đứng tựa vào bàn chơi bi-a đang được nói tới, gậy chọc bi-a trong tay, trông rất rất đẹp trai.

Và rất rất giận dữ.

Anh đứng thẳng dậy. “Penelope?”

Thế là tiêu đời cái mặt nạ.

“Bên này phu nhân sẽ chơi dễ hơn”, Cross nói, rõ ràng tỏ ra rất khoái chí.

Michael tiến hai bước về phía họ trước khi dừng lại, hai bàn tay siết lại thành nắm bên người. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt màu xanh lá lấp lánh dưới ánh nến. “Cô ấy sẽ không chơi.”

Cô nói, “Em không nghĩ anh có quyền lựa chọn, bởi vì em có giấy mời đàng hoàng”.

Anh có vẻ không quan tâm. “Bỏ cái mặt nạ lố bịch đó ra đi.”

Cross đóng cửa lại, còn Penelope đưa tay lên cởi áo choàng domino ra, gỡ bỏ mặt nạ trước mặt chồng mình còn khó hơn cởi hết xiêm y trước mặt toàn thể Nghị viện.

Cho dù vậy, cô vẫn đứng thẳng người và tháo mặt nạ ra rồi nhìn thẳng vào anh. “Em được mời đấy, Michael”, cô nói, giọng đầy phòng thủ.

“Bằng cách nào? Cross đã đưa ra lời mời khi hộ tống em về nhà đêm khuya hôm trước đúng không? Cậu ta còn đề nghị gì khác nữa?”

“Bourne”, Cross nói, lời lẽ mang ý cảnh cáo khi anh ta bước tới trước để tự vệ.

Để bênh vực cô. Cô không cần anh ta bảo vệ. Cô chẳng làm gì sai trái cả. “Không”, Penelope nói, tông giọng sắt thép. “Ngài Bourne biết chính xác tôi đã ở đâu và với ai trong suốt thời gian kết hôn ngắn ngủi, thảm họa này.” Cô bước về phía Michael, lời nói lăng mạ làm cô trở nên bạo gan. “Ở nhà, một mình. Thay vì ở đây, nơi nửa số phụ nữ London rõ ràng mong muốn có mật khẩu lên giường của anh ta.” Mắt anh mở to.

“Em sẽ rất cảm kích nếu anh đi ra giùm, Michael”, cô nói thêm, quăng mặt nạ và đặt bông hồng lên bàn bi-a. “Anh thấy đó, em đã rất mong chờ được học chơi bi-a. Và anh đang khiến việc thưởng thức trò này trở nên vô cùng khó khăn.”
Bình Luận (0)
Comment