Canh Bạc Hôn Nhân

Chương 20

M thân mến,

Em đang suy tư một chút – chính xác đã sáu năm trôi qua kể từ sự kiện “Leighton Sụp Đổ” – như cha em thích nhắc tới, và em đã khước từ ba lời cầu hôn, cứ cái sau lại ít hấp dẫn hơn cái trước.

Tuy vậy, mẹ vẫn tiếp tục đưa em tới mấy chỗ may mũ áo thời trang và các bữa tiệc trà của quý bà quý cô, cứ như là bằng cách nào đó, bà có thể xóa sạch quá khứ bằng vài mét vải lụa hoặc mùi hương cam bergamot phảng phất không bằng. Chuyện này không thể cứ diễn ra mãi được, đúng không?

Tệ hơn nữa, em vẫn tiếp tục viết thư cho một bóng ma và mường tượng rằng, một ngày nào đó, thư hồi âm sẽ xuất hiện trong xấp thư từ.

Chưa ký tên

Dinh thự Dolby, tháng Mười một, 1829

Thư không được gửi

“Kem quả lý gai nghiền.”

Penelope đang ngả đầu trên vai Michael, mái tóc dài vàng hoe của cô xõa khắp bờ vai. Cô không ngẩng lên. “Xin lỗi, sao cơ?”

Một bàn tay ấm áp của anh vuốt dọc sống lưng cô, khiến cô rùng mình bởi khoái cảm lan khắp người. “Lịch sự quá.” Anh nghiêng người qua mép ghế dài, không muốn tách rời cơ thể khỏi cô ngay lúc này, nhưng biết rằng cô sẽ thấy lạnh trong căn phòng lớn nếu anh không làm gì đó. Anh liền chộp lấy chiếc áo choàng dài từ chỗ mình đã vội quăng thành một đống khi nãy, rồi đắp tấm vải len xanh dương đậm đó cho cả hai.

Cô cuộn mình rúc vào anh dưới tấm áo choàng, còn anh như nín thở trước cảm giác có cô trên người, mềm mại và mịn màng áp vào anh. Anh nhắc lại, “Kem quả lý gai nghiền”.

“Gọi tên vợ mình như thế không hay ho tí nào đâu[1]”, Penelope nói với nụ cười tủm tỉm, thậm chí còn không mở mắt ra. “Mặc dù sau những gì chúng ta vừa mới làm thì có thể em hơi giống một con ngốc nghiền quả lý gai vì anh.”

[1] “Gooseberry fool” là một loại món tráng miệng truyền thống của Anh, được chế biến bằng cách trộn trái cây đã được ninh nhừ với đường và nghiền nhuyễn với kem sữa trứng đặc sệt (custard). Hiện nay, hỗn hợp custard được thay thế bằng kem sữa tươi được đánh đặc quánh (whipped cream). Ở đây, Penelope đang đùa bằng việc chơi chữ “fool”.

Thật ngớ ngẩn đến khó tin, và Michael không thể kiềm chế nổi mà cười phá lên.

Đã bao lâu kể từ lần cuối anh phá lên cười trước điều gì đó ngớ ngẩn như thế?

Cả đời rồi.

“Cô nàng vui tính thật”, anh nói, vòng tay quanh cô siết chặt hơn. “Kem quả lý gai nghiền là món pudding anh ưa thích nhất.”

Penelope bất động khi nghe câu nói đó, các ngón tay ngừng cuộn xoắn đám lông trên ngực anh đầy dễ chịu. Anh nắm lấy tay cô và đưa nó lên môi, hôn rất nhanh. “Anh cũng thích kem quả mâm xôi nghiền. Và cả quả đại hoàng nữa.”

Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt xanh biếc kiếm tìm ánh mắt anh, như thể anh vừa đưa ra lời thú nhận gây chấn động đất trời vậy. “Kem quả lý gai nghiền.”

Anh bắt đầu cảm thấy ngu ngốc. Cô có thực sự quan tâm đến món pudding ưa thích nhất của anh đâu. “Phải.”

Cô nhoẻn miệng cười tươi, toe toét và dễ thương vô cùng, và anh không còn cảm thấy mình ngu ngốc nữa. Anh có cảm giác như một vị vua. Cô lại ngả đầu lên ngực anh, bầu ngực nhấp nhô tựa trên ngực anh trong một nhịp điệu khiêu gợi.

Sau đó, một cách đơn giản, cô chỉ nói, “Em thích mật đường”, và anh muốn làm tình với cô lần nữa.

Làm sao cuộc trò chuyện về món ngọt lại có thể kích thích nhục dục mạnh như thế chứ?

Tay anh lại chầm chậm quét dọc sống lưng cô, uốn cong ôm lấy vòng mông tròn lẳn của cô, rồi anh kéo cô cọ xát người mình, yêu thích cảm giác chạm vào cô. Anh hôn lên thái dương của cô. “Anh có nhớ điều đó.” Anh đã không nhớ ra cho tới lúc cô đề cập đến nó, khi một hình ảnh ngày xưa bất chợt hiện ra rõ ràng – cô bé Penelope trong nhà bếp Falconwell, cả khuôn mặt bầu bĩnh lấm lem mật đường. Anh mỉm cười trước ký ức ngây ngô ấy. “Em từng thuyết phục đầu bếp của tụi mình để em liếm cái tô mà.”

Cô vùi mặt vào ngực anh vì mắc cỡ. “Làm gì có.”

“Có mà.”

Cô lắc đầu, mái tóc mượt mà vướng vào phần râu mọc lởm chởm trên phần má chưa cạo của anh. “Muỗng thì có thể. Chứ không bao giờ có vụ liếm tô đâu. Các quý cô không bao giờ liếm tô.”

Anh bật cười với kiểu sửa lưng đứng đắn này, tiếng cười khùng khục trầm đục kéo dài khiến cả hai đều ngạc nhiên. Cảm giác thật tuyệt khi nằm đó và cùng cười đùa với cô. Tuyệt hơn những cảm giác anh đã cảm nhận được trong một khoảng thời gian rất, rất dài. Cũng ngay lúc ấy, anh biết rằng khoảnh khắc này là tất cả những gì họ có, khoảnh khắc thanh bình cuối cùng trước khi mọi chuyện trở nên hỗn độn quá khích, và anh hủy hoại thiện chí ngắn ngủi cô dành cho anh.

Anh vòng cánh tay còn lại quanh người cô, ôm chặt cô sát vào người khi những suy nghĩ vang vọng trong đầu.

Tạm thời bây giờ, cô là của anh.

“Xem ra chuyến phiêu lưu của em đã thành công tốt đẹp.”

Penelope ngẩng mặt lên, chống hai tay vào cằm và ngước nhìn anh, đôi mắt xanh ánh lên vẻ trêu chọc. “Em đang ngóng trông chuyến phiêu lưu kế tiếp đây.”

Tay anh trượt xuống một bên đùi, đùa nghịch với phần trên cùng bít tất dài bằng lụa của cô. “Vì sao anh lại ngại ngần khi hỏi nhỉ?”

“Em muốn chơi trò hazard.”

Anh tưởng tượng ra Penelope đang hôn vào hai khối xúc xắc bằng ngà trước khi quăng chúng bay qua bên kia mặt vải nhung xanh lá, ở một trong những căn phòng chơi trò hazard tầng dưới. “Em biết xúc xắc là kiểu trò chơi em không thể thắng được.”

Cô nhoẻn miệng cười. “Người ta cũng nói như thế về trò rulet.”

Anh mỉm cười giống cô. “Đúng vậy. Đơn thuần em đã may mắn thôi.”

“Con số hai mươi ba.”

“Không may là trò hazard chỉ có tối đa mười hai nút thôi.”

Cô khẽ nhún vai, áo choàng của anh tuột khỏi bờ vai trắng ngần hoàn hảo. “Em sẽ vẫn kiên quyết chơi cho bằng được.”

Anh cúi đầu tới trước đặt một nụ hôn lên làn da trần của cô. “Chúng ta sẽ xét việc chơi xúc xắc sau. Anh vẫn còn đang hồi phục sau cuộc phiêu lưu đêm nay đây, nàng cáo ranh mãnh à.” Và ngày mai, em sẽ nhớ lại tất cả những lý do khiến em không muốn anh ở gần em.

Cô nhắm mắt và thở dài khi nhớ lại khoái lạc, và âm thanh ấy khiến anh phải nhúc nhích đổi tư thế bên dưới cô để giấu đi cơn thèm khát dày đặc.

Anh lại muốn cô nữa rồi.

Nhưng anh sẽ kiềm chế bản thân.

Họ nên đứng dậy.

Anh không thể động đậy được.

“Michael?” Khi đôi mắt cô mở ra lần nữa, chúng xanh biếc như bầu trời mùa hè. Một gã đàn ông có thể đắm mìh trong đôi mắt ấy mãi mãi. “Anh đã đi đâu vậy?”

“Anh đã đi đâu khi nào cơ?”

“Sau khi anh… đánh mất mọi thứ.”

Cảm giác chán ghét làm anh rùng mình. Anh không muốn trả lời cô. Không muốn cho cô thêm lý do để hối hận về cuộc hôn nhân này.

“Anh chẳng đi đâu cả. Anh ở lại London.”

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Một câu hỏi hay thật. Quá nhiều chuyện đã xảy ra. Quá nhiều thứ đã thay đổi. Quá nhiều đến nỗi anh không muốn cô biết. Quá nhiều đến nỗi anh không muốn cô trở thành một phần của nó.

Quá nhiều đến nỗi anh ước chi mình đã không là một phần của nó.

Michael hít vào một hơi thật sâu, hai tay anh di chuyển đến eo cô để nhấc cô đứng lên. “Em sẽ không muốn nghe chuyện đó đâu.”

Cô đẩy mình trườn lên trên anh, lòng bàn tay đặt sát nơi ngực anh, ngăn chặn cử động của anh. “Em rất muốn nghe về nó.” Cô nhìn xuống anh chằm chằm, nhất quyết không để anh đứng dậy.

Không để anh rút lui.

Anh đành nằm xuống trở lại. “Em biết được bao nhiêu rồi?”

“Em biết anh đã mất tất cả trong một trò may rủi.”

Cô đang gần anh vô cùng, đôi mắt xanh nhìn anh chăm chú, và nỗi ân hận chợt lao ào ạt xuyên qua người. Anh ghét việc cô biết các lỗi lầm của mình. Nỗi nhục của anh. Anh ước gì mình có thể là con người khác dành cho cô. Một con người mới. Người nào đó xứng đáng với cô.

Nhưng có lẽ nếu anh kể cho cô nghe câu chuyện, nếu cô biết mọi việc, không chừng điều ấy sẽ ngăn cô không đến quá gần. Biết đâu nó sẽ ngăn không cho anh quan tâm quá nhiều.

Quá trễ rồi.

Anh không tranh cãi. “Anh đã đặt cược tất cả. Hết thảy những thứ không thuộc tài sản kế thừa. Toàn bộ những thứ không bị trói buộc qua các thế hệ. Như một thằng ngu.” Anh đợi cô lên tiếng đồng ý. Khi cô không nói gì, anh tiếp tục. “Langford đã thúc giục anh cá cược càng lúc càng nhiều, khiêu khích xúi bẩy anh, trêu tức cho tới khi mọi thứ anh có đều nằm cả trên bàn, và anh đã chắc chắn mình sẽ thắng.”

Penelope lắc đầu trước lời lẽ ấy. “Sao anh có thể biết được chứ?”

“Anh chẳng thể nào biết, phải không? Nhưng tối hôm đó anh rất may mắn, anh thắng hết ván này tới ván khác. Khi gặp vận đỏ liên tục, thì tinh thần… phấn chấn lắm. Sẽ có lúc mọi thứ thay đổi, và lý trí biến mất, và em nghĩ không thể nào có chuyện thua được.” Lời nói giờ đây đang tuôn ra thoải mái, cùng với những mảnh ký ức anh đã cất giữ và khóa chặt suốt một thời gian dài. “Cờ bạc là một căn bệnh đối với vài người. Và anh đã mắc bệnh này. Thắng cược là phương thuốc. Tối hôm ấy, anh không thể ngừng thắng. Cho đến khi anh đánh mất tất cả.” Cô đang quan sát anh rất chăm chú. “Lão đã chi phối để anh rơi vào cơn cám dỗ, thuyết phục anh đặt cược càng lúc càng nhiều…”

“Tại sao lại là anh chứ?” Giữa cặp lông mày của cô xuất hiện một nếp nhăn còn giọng nói của cô lộ rõ vẻ tức giận, Michael đưa tay lên vuốt cho nếp nhăn ấy phẳng lại. “Lúc đó anh còn rất non nớt mà!”

“Quá vội vàng bênh vực anh khi không biết hết mọi thông tin.” Anh vuốt sống mũi cô. “Lão đã xây dựng và củng cố nó. Các mảnh đất, tiền bạc, mọi thứ. Cha anh là một người tài giỏi, nhưng khi ông mất, điền trang không phát đạt thuận lợi như khả năng của nó. Nhưng, vẫn còn đủ khả năng để Langford xoay chuyển tình hình, làm nó trở nên phồn vinh, và lão đã thành công. Vào thời điểm anh thừa kế, lãnh địa của hầu tước này đáng giá nhiều hơn đất đai của chính lão, nên lão không muốn từ bỏ nó hay để người khác có được nó.”

“Lòng tham là một tội lỗi.”

Báo thù cũng vậy. Anh tạm ngừng, nhớ lại trò chơi xa xưa mà anh đã hồi tưởng hàng trăm, hàng nghìn lần. “Lão bảo rằng rốt cuộc anh sẽ phải cảm ơn lão vì đã lấy đi mọi thứ từ tay anh”, anh nói, không thể ngăn giọng mình đượm vẻ nhạo báng.

Penelope yên lặng một lúc lâu, đôi mắt xanh trở nên nghiêm nghị. “Có lẽ ông ta nói đúng.”

“Không đâu.” Chẳng có ngày nào trôi qua mà Michael không phẫn nộ với chính bầu không khí Langford hít thở.

“Ừm, có thể biết ơn thì hơi quá. Nhưng hãy nghĩ về cách anh đã vươn lên để thành đạt, bất chấp những chướng ngại ông ta tạo ra. Nghĩ về cách anh đã đương đầu với mọi trở ngại ông ta đã gây khó dễ. Anh đã chế ngự và đánh bại chúng ra sao.”

Penelope nói một thôi một hồi đến nỗi không kịp thở, và Michael vừa cảm phục vừa căm ghét điều đó. “Đã có lần anh bảo em đừng biến anh thành anh hùng mà, Penelope. Chẳng có việc gì anh đã làm… chẳng có gì về con người anh… là anh hùng cả.”

Cô lắc đầu. “Anh nhầm rồi. Anh còn hơn những gì mình nghĩ rất nhiều.”

Anh nghĩ đến giấy tờ nằm trong túi áo choàng, đến kế hoạch mình đã bắt đầu hành động sáng nay. Đến sự trả thù mà anh đã chờ đợi suốt mấy năm qua. Cô sẽ sớm vỡ lẽ ra rằng anh chẳng anh hùng gì.

“Anh ước chi điều đó là sự thật.”

Vì em.

Ý nghĩ đó ám ảnh anh.

Cô nghiêng người tới gần hơn, ánh nhìn nghiêm túc và cương quyết. “Anh không thấy sao, Michael? Anh không thấy con người mình hiện giờ hơn con người đáng lẽ anh sẽ trở thành nhiều đến thế nào sao? Mạnh mẽ hơn nhiều sao? Có quyền lực nhiều hơn thế nào sao? Nếu không vì khoảnh khắc ấy, vì những gì sự việc đó tôi luyện anh, cách nó biến đổi cuộc đời anh… thì anh sẽ không ở đây đâu.” Giọng cô nhỏ lại thành tiếng thì thầm. “Và em cũng vậy.”

Anh siết chặt vòng tay quanh cô. “Ừ, điều đó cũng đáng mừng đấy chứ.”

Họ nằm đó thêm một khoảng thời gian khá dài, mỗi người đều mải mê suy nghĩ, rồi Penelope chuyển chủ đề. “Còn sau ván bài? Chuyện gì đã xảy ra sau đó?”

Michael ngước nhìn lên trần nhà, nhớ lại sự việc. “Lão ta để lại cho anh một đồng ghi-nê.”

Cô ngẩng mặt lên. “Vật tượng trưng của anh.”

Người vợ thông minh của anh. “Anh không xài nó. Anh không lấy bất kỳ thứ gì từ lão. Sẽ không cho tới khi anh có thể lấy mọi thứ khỏi tay lão.”

Cô đang nhìn anh chăm chăm. “Sự báo thù.”

“Khi đó anh không còn gì ngoài bộ quần áo trên người và ít xu lẻ trong túi… Temple đã tìm thấy anh. Tụi anh là bạn học của nhau, lúc đó cậu ấy đấm bốc với bất cứ người nào chịu trả tiền cho cậu ấy đấu một trận. Vào những đêm cậu ấy không đánh đấm thì tụi anh tổ chức mấy trò chơi xúc xắc trên đường phố ở Bar.”

Cô nhíu mày. “Làm mấy việc đó không nguy hiểm sao?”

Anh nhận thấy vẻ lo lắng trong mắt cô, và một phần trong anh cực kỳ khao khát sự mềm mại, dịu dàng dễ thương của cô. Sự hiện diện của cô ở đây, trong vòng tay anh khi anh kể câu chuyện này, thực sự là phúc lành. Như thể, bằng nỗi lo lắng và sự quan tâm, cô có thể cứu rỗi anh.

Có điều, anh đã qua thời kỳ cứu rỗi lâu lắm rồi, còn cô không đáng chịu cuộc sống thế này, tràn ngập tội lỗi và thói xấu xa, vô đạo đức. Cô xứng đáng có được những thứ tuyệt vời hơn nữa. Tốt đẹp hơn rất nhiều. Anh nhún một bên vai. “Tụi anh đã mau chóng học được khi nào nên chiến đấu và khi nào nên bỏ chạy.”

Một tay cô di chuyển lên mặt anh, và lướt nhẹ trên bờ môi đang lành lại của anh. “Anh vẫn chiến đấu.”

Anh mỉm cười, giọng nói trở nên u ám. “Và đã rất lâu rồi kể từ lần cuối anh bỏ chạy.”

Penelope chớp mắt quay sang nhìn tấm kính cửa sổ, nơi đêm khuya đang kéo dài, và ánh sáng từ những cây nến trên chúc đài phía bên kia đang phai nhạt dần. “Còn Thiên Thần?”

Michael đưa một tay lên nâng niu mái tóc vàng hoe của cô, luồn các ngón tay len lỏi qua từng sợi tóc, rất thích cảm giác nó cọ sát vào mình. “Bốn năm rưỡi sau, Temple và anh đã tiến triển việc làm ăn ngon lành… Những trò chơi xúc xắc của tụi anh di chuyển từ nơi này sang nơi khác tùy thuộc vào những tay chơi, và một đêm nọ, tụi anh có khoảng hai mươi hoặc ba mươi gã, tất cả đều đánh cuộc vào kết quả. Anh có một lượng lớn tiền trong tay, và tụi anh biết sớm hay muộn cũng phải chấm dứt cuộc chơi hoặc liều để bị cướp.” Anh thả tóc cô ra và xoa ngón cái khắp bầu má cô. “Lúc đó anh chưa bao giờ giỏi việc biết khi nào nên dừng. Anh đã luôn muốn chơi thêm một ván nữa, thêm một lần xúc xắc nữa.”

“Anh đã đặt cược vào mấy trò chơi đó à?”

Anh nhìn vào ánh mắt cô, muốn cô nghe những từ ngữ sắp nói. Lời hứa trong chúng. “Trong suốt chín năm qua, anh chưa một lần cá độ.”

Vẻ thấu hiểu chợt lóe lên trong ánh nhìn của cô. Cả niềm hãnh diện nữa. “Kể từ lúc anh thua tất cả về tay Langford.”

“Tuy thế nó không thay đổi những gì các bàn chơi mời gọi anh. Không khiến trò hazard bớt cám dỗ hơn. Và khi bánh xe rulet quay… lúc nào anh cũng đoán nó sẽ dừng tại đâu.”

“Nhưng anh không hề cá cược.”

“Ừ. Nhưng anh rất thích xem người khác đánh cược. Đêm ấy, Temple đã nói mấy lần, rằng tụi anh nên đi. Rằng cuộc chơi đang trở nên nhạt dần, nhưng anh có thể tiếp tục thêm một tiếng, thêm hai tiếng nữa, và anh cứ lần lữa mãi. Thêm một lần lăn xúc xắc thôi. Thêm một vòng cá độ nữa thôi. Thêm một lần đặt số thôi.” Anh chìm đắm trong ký ức. “Bọn chúng từ đâu xuất hiện, và tụi anh nên cảm thấy biết ơn vì chúng có dùi cui chứ không phải súng lục. Những gã chơi ném xúc xắc bỏ chạy ngay khi đánh hơi thấy rắc rối, nhưng mấy tay đó sẽ chẳng bị gì đâu cho dù có ở lại.”

“Bọn chúng muốn các anh.” Lời nói của Penelope vang lên thì thào.

Anh gật đầu. “Chúng muốn số tiền thu được của tụi anh. Một nghìn bảng. Có thể nhiều hơn.”

Nhiều hơn số tiền bất kỳ ai nên có trên một con phố ở Temple Bar.

“Tụi anh đã đánh trả hết sức có thể, nhưng đó là hai chọi sáu… cảm giác như chọi chín.” Anh bật cười, hầu như không nghe rõ âm thanh. “Mười chín thì đúng hơn.”

Cô chả thấy khôi hài gì cả. “Lẽ ra anh nên đưa tiền cho bọn chúng. Nó không đáng phải bỏ mạng.”

“Cô vợ thông minh của tôi. Giá như em có mặt ở đó.” Gương mặt cô trắng bệch. Michael hôn cô thật nhanh. “Anh đang ở đây. Vẫn còn sống và mạnh khỏe, thật không may cho em.”

Cô lắc đầu, trong lòng thôi thúc muốn làm mấy hành động kỳ lạ lên bụng anh. “Đừng có mà giỡn. Chuyện gì đã xảy ra?”

“Anh tưởng tụi anh sắp gục ngã tới nơi thì ngay lúc đó có một chiếc xe ngựa lao tới từ chốn nào có Chúa mới biết, và một đám đông rất nhiều người cao to cỡ Temple và đô con hơn nữa ra khỏi xe. Họ hợp lực với phe tụi anh, đánh bại toàn bộ kẻ thù, rồi khi đám côn đồ kia cụp đuôi chuồn thẳng, chạy trối chết, Temple và anh bị quăng vào xe để gặp vị cứu tinh của mình.”

Cô nhanh trí đoán ra trước. “Chase.”

“Chủ sở hữu Thiên Thần Sa Ngã.”

“Ngài ấy muốn gì?”

“Những đối tác kinh doanh. Một người phụ trách các trò chơi. Một người lo việc an ninh. Những gã đàn ông vừa hiểu rõ được vẻ hào nhoáng, tráng lệ vừa thấu đáo cái thô thiển, tục tằn của tầng lớp quý tộc.”

Cô thở ra một hơi dài. “Ngài ấy đã cứu mạng anh.”

Michael mải miết chìm trong ký ức về cuộc gặp gỡ đầu tiên đó khi anh nhận ra mình có thể nắm một cơ hội giành lại mọi thứ đã đánh mất. “Quả là vậy.”

Penelope rướn người lên hôn vào bờ môi sưng phồng của anh, đưa lưỡi ra ve vuốt vết bầm ở đó. “Ngài ấy đã lầm rồi.”

Sự chú ý của anh vụt quay trở lại cô. “Chase ư?”

Cô gật đầu. “Ngài ấy nghĩ mình mắc nợ em.”

“Hình như vậy.”

“Chính em mới là người mang ơn ngài ấy. Ngài ấy đã cứu anh. Dành cho em.”

Cô lại hôn anh, và anh nín thở, tự nhủ đó là hành động hưởng ứng sự mơn trớn âu yếm, khi mà lời nói của cô là mối đe dọa sức mạnh của mình. Hai bàn tay anh lướt tới rúc vào trong mái tóc cô khi nếm lòng biết ơn của cô, cảm giác nhẹ nhõm trong cô, và thứ gì khác mà anh không thể nhận ra… một cảm giác lôi cuốn kỳ diệu.

Điều gì đó mà anh chắc chắn mình không xứng đáng có được.

Michael nắm chặt một bàn tay lại trong tóc cô và dứt ra khỏi nụ hôn, mong muốn đến chết đi được có thể hôn tiếp. Nhưng anh không thể để cho cô, không thể cho phép bản thân tiếp tục thêm một giây phút nào nữa mà không gợi cho cô nhớ chính xác anh là ai… anh là loại người gì. “Anh đã đánh mất tất cả, Penelope. Tất cả. Đất đai, tiền bạc, đồ đạc trong nhà mình… trong nhà của cha anh. Anh đã mất tất cả những thứ nhắc anh nhớ về chúng.” Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài. Và rồi, anh nói khe khẽ. “Anh đã mất em.”

Cô nghiêng đầu, nhìn chòng chọc vào anh. “Anh đã xây dựng lại tất cả. Gấp đôi số đó. Còn nhiều hơn thế nữa.”

Anh lắc đầu. “Không phải phần quan trọng nhất.”

Cô đông cứng người, cứ như cô đã quên mất các kế hoạch của anh. Tương lai của họ. “Việc báo thù của anh.”

“Không phải. Sự tôn trọng. Địa vị trong xã hội. Những thứ đáng lẽ anh có thể trao cho vợ mình. Những thứ lẽ ra anh có thể trao cho em.”

“Michael…” Anh nghe trong giọng cô đượm vẻ phản đối gay gắt, và không quan tâm.

“Em không nghe anh nói rồi. Anh không phải người đàn ông dành cho em. Anh chưa bao giờ là con người đó. Em xứng đáng có được một người chưa từng phạm những lỗi lầm anh đã mắc phải. Một người có thể bao bọc em bằng các tước vị, tư cách đáng trọng, phong thái đứng đắn, tao nhã và phẩm chất cực kỳ hoàn mỹ.” Anh tạm ngưng, căm ghét việc cô bất động trong vòng tay mình trước lời nói, phản kháng sự thật trong đó. Anh buộc cô nhìn vào mắt mình, ép bản thân thốt ra phần còn lại. “Anh ước gì mình là người đàn ông đó, Sixpence. Nhưng không phải vậy. Em không thấy sao? Anh chả có bất kỳ điều gì trong đó. Anh không có gì xứng đáng với em cả. Không có gì có thể khiến em hạnh phúc mãi mãi.”

Và Chúa ơi, anh muốn em hạnh phúc. Anh muốn làm em hạnh phúc.

“Tại sao anh lại nghĩ như thế?”, cô hỏi. “Anh có rất nhiều thứ… hơn cả những thứ em đã từng cần rất nhiều.”

Không đủ.

Anh đã đánh mất nhiều thứ hơn những gì anh có thể lấy lại được.

Anh có thể có một trăm căn nhà, số tiền gấp hai mươi lần hồi trước, mọi tài sản quý báu và tiền của mà mình có thể cóp nhặt, và tất cả sẽ chẳng bao giờ là đủ cả. Bởi vì nó sẽ không bao giờ xóa đi quá khứ của anh, sự khinh suất của anh, sự thất bại của anh.

Nó sẽ không bao giờ biến anh thành người đàn ông xứng đáng với cô.

“Nếu anh không ép buộc em lấy anh…”, anh bắt đầu, và cô cắt ngang.

“Anh không ép buộc em làm việc gì hết. Em đã chọn anh.”

Cô không thể tin được điều đó. Anh lắc đầu.

“Anh thực sự không nhìn ra được, phải không? Anh xuất sắc biết bao nhiêu.” Michael ngoảnh mặt đi trước lời lẽ ấy. Trước vẻ giả dối trong đó. “Không. Nhìn em đây.” Lời nói của cô cương nghị, và anh không thể nào phớt lờ đôi mắt xanh biếc ấy. Thật chân thành.

“Anh nghĩ bằng cách nào đó anh đã đánh mất toàn bộ tư cách đáng trọng khi để vuột mất gia tài của mình. Nhưng gia tài đó là cái gì chứ, ngoài tiền bạc và đất đai được kết hợp lại một cách vụng về bởi mấy thế hệ những người đàn ông khác? Đó là thành quả của họ. Danh dự của họ. Đâu phải của anh. Anh…” Anh nghe thấy từ ngữ tràn đầy lòng tôn sùng. Nhận thấy vẻ chân thật trong đôi mắt cô. “… anh đã tự xây dựng cơ đồ cho riêng mình. Anh đã tự biến bản thân thành một người đàn ông.”

Một quan điểm cảm tính thật dễ thương và lãng mạn, nhưng sai lầm. “Ý em là một người đàn ông đã cuỗm vợ mình đi ngay giữa đêm khuya thanh vắng, cưỡng ép cô ấy cưới hắn, lợi dụng cô ấy vì đất đai và sự trả thù rồi… tối nay… cởi hết váy áo của cô ấy trong sòng bạc trứ danh nhất London à?” Anh nghe giọng mình đượm vẻ khinh bỉ, và quay mặt đi chỗ khác, nhìn đăm đăm vào bóng đen bao phủ trần nhà cao cao trong căn phòng, cảm thấy mình nên ở trong chốn cặn bã của xã hội mới đúng. Anh muốn cô mặc đồ vào và ở cách anh thật xa. “Chúa ơi. Anh đã thề sẽ không bao giờ hành động thô bạo với em một lần nào nữa. Anh vô cùng xin lỗi, Penelope.”

Penelope cương quyết không để bị dọa nạt. Đặt một tay lên cằm anh, cô buộc anh phải quay lại nhìn vào mắt mình một lần nữa. “Đừng khiến chuyện này nghe như kiểu dâm ô trụy lạc chứ. Em muốn làm việc đó. Em rất thích chuyện đó. Em đâu phải là con nít mà cần được chiều chuộng này nọ. Em đã kết hôn với anh để được tận hưởng một cuộc sống lý thú, và chuyện này… anh… tất cả mọi thứ đều tràn trề sức sống.” Cô tạm ngừng và nhoẻn miệng cười, rạng rỡ và đẹp mê hồn, cảm giác vui sướng đan xen hối hận mà nụ cười ấy tác động tới như thể bị giáng một đòn vào người vậy. “Trong suốt tối nay, không một giây phút nào em cảm thấy bị làm nhục hay bị bạc đãi đâu. Thật ra, em cảm thấy rất được… tôn thờ.”

Đó là do anh đã thực sự tôn thờ cô.

“Em đáng có được điều tốt đẹp hơn.”

Đôi lông mày của cô nhíu lại. Cô lồm cồm ngồi dậy rồi đứng lên khỏi chiếc ghế dài như một con chim phượng hoàng hồi sinh từ đống tro tàn, quấn áo choàng của anh quanh mình. “Anh mới là người không chịu lắng nghe. Em ghét việc anh đặt em lên cái kệ cao ngất nào đó, nơi anh cất giữ mấy thứ giá trị và không muốn chúng bị rơi vỡ. Nhưng em không muốn vị trí danh giá ấy. Em ghét cay ghét đắng chỗ đó. Em căm ghét cách anh bỏ em trên đó vì sợ gây tổn thương cho em. Vì sợ phá vỡ em, cứ như thể em là một con búp bê bằng sứ không có sức mạnh. Không có cá tính.”

Michael đứng dậy, tiến tới chỗ cô. Anh chưa từng nghĩ cô không có cá tính. Thực ra, nếu có thêm bất kỳ cá tính nào nữa, cô sẽ khiến anh phát điên mất. Còn về phần sức mạnh, cô là thần Atlas. Một vị thần Atlas bé nhỏ, xinh xắn, chỉ đang khoác độc cái áo choàng của anh.

Anh vươn tay về phía cô nhưng cô lùi lại một bước. “Không. Đừng. Em chưa nói xong đâu. Em có cá tính đấy, Michael.”

“Anh biết em có mà.”

“Nhiều lắm đó.”

Nhiều hơn anh từng hình dung.

“Phải.”

“Em không hoàn hảo. Em đã từ bỏ phẩm chất hoàn hảo khi nhận ra rằng thứ duy nhất em có thể kiếm được là một cuộc hôn nhân cô độc với người chồng cũng hoàn hảo tương đương.” Cô đang run rẩy vì tức giận, thế là anh với tay ra định chạm vào cô, muốn kéo cô ôm vào lòng, nhưng cô giật lùi lại, quyết không để anh đụng vào mình.

“Còn về việc anh không hoàn hảo, thì, ơn trời vì điều đó. Hồi trước em đã từng có một cuộc sống hoàn hảo trong tầm tay rồi, và nó là thứ vô cùng chán ngắt. Sự hoàn hảo quá thuần khiết, quá dễ chịu. Việc em chẳng muốn sự hoàn hảo không hơn gì việc muốn trở nên hoàn hảo. Em muốn không hoàn hảo cơ. Em muốn người đàn ông đã quăng em lên vai trong khu rừng và thuyết phục em cưới anh ta vì chuyến phiêu lưu ẩn chứa trong đó. Em muốn người đàn ông vừa lạnh lùng vừa nóng bỏng, lúc vui lúc buồn. Người điều hành một câu lạc bộ dành cho các quý ông và một câu lạc bộ dành cho các quý bà, một sòng bạc và bất kể thứ gì khác về nơi chốn lạ thường này. Anh nghĩ em đã kết hôn với anh mà không đếm xỉa tới các phẩm chất không hoàn hảo của anh sao? Em đã lấy anh vì các phẩm chất không hoàn hảo của anh đó, ngốc à. Những đức tính không hoàn hảo thật huy hoàng, chọc người ta nổi khùng đến không thể chịu nổi của anh.”

Dĩ nhiên điều đó không đúng rồi. Cô đã lấy anh do cô không còn sự lựa chọn nào khác.

Nhưng anh sẽ không để cô đi.

Sẽ không làm thế sau khi anh vừa mới khám phá ra có cô trong vòng tay thật tuyệt diệu xiết bao.

“Penelope?”

Cô thả hai tay xuống, và áo choàng mở ra, để lộ làn da thành một đường hẹp, kéo dài từ cổ xuống đầu gối. “Cái gì?” Anh sẽ cười phá lên trước vẻ dằn dỗi trong tông giọng của cô nếu như không bị choáng ngợp bởi vẻ bề ngoài của cô trong đôi bít tất dài, áo choàng của anh và không gì khác. Cô hít vào một hơi thật sâu, tấm áo đang chực làm lộ ra hai bầu ngực lộng lẫy của cô.

“Em nói xong chưa?”

“Có lẽ”, cô nói, giữ lại quyền được nói thêm bất cứ điều gì.

“Em biết đó, em có thể rất khó tính khi em muốn.”

Một lông mày vàng hoe xinh xinh của cô nhướng lên. “Chà. Nếu câu đó không phải kiểu lươn ngắn lại chê chạch dài, thờn bơn méo miệng chê trai lệch mồm, thì em chẳng biết nó là gì.”

Michael vươn tay về phía cô, và lần này cô để anh bắt được mình. Để anh kéo cô ôm vào lòng, ép chặt cơ thể gợi cảm, cong cong của cô vào người mình. “Anh hoàn toàn không hoàn hảo đối với em”, anh thủ thỉ bên thái dương của cô.

“Anh không hoàn hảo một cách hoàn hảo dành cho em.”

Cô nhầm rồi, nhưng anh không muốn tiếp tục suy nghĩ về chuyện này nữa. Thay vào đó, anh nói, “Em đang khỏa thân trong một sòng bài đấy, tình yêu à.”

Tiếng đáp lời của cô bị bóp nghẹt sát ngực anh, và anh cảm nhận được các từ ngữ hơn là nghe thấy chúng. “Em không thể tin nổi.”

Một bàn tay Michael vuốt dọc sống lưng cô, trên khắp phần vải của tấm áo choàng, và mỉm cười trước ý nghĩ cô đang mặc quần áo của mình. “Anh thì có thể tin đó, quý cô ngọt ngào, thích phiêu lưu của tôi.” Anh hôn lên đỉnh đầu vàng hoe của cô, lướt một tay vào trong áo khum lấy một khuôn ngực dễ thương, mê mẩn cảm giác khẽ rùng mình chạy xuyên qua cô do sự đụng chạm này. “Anh muốn em khỏa thân dưới lớp quần áo của anh mỗi ngày.”

Cô mỉm cười. “Anh biết là em khỏa thân dưới lớp váy áo của em mỗi ngày mà, phải không?”

Anh rên lên. “Đáng lẽ em không nên nói điều như thế chứ. Từ giờ trở đi làm sao anh có thể làm được việc gì ngoại trừ nghĩ về em đang khỏa thân đây?”

Cô vừa đẩy anh ra vừa bật cười, và họ bắt đầu mặc đồ, Penelope đập mạnh vào tay Michael mỗi lần anh đưa tay ra định chạm vào cô.

“Anh đang giúp mà.”

“Anh đang cản trở thì có.”

Cô chỉnh đốn lại cái nơ bướm be bé màu kem ở thân trước chiếc áo đầm trong khi anh thắt cà vạt mà không cần soi gương.

Anh có thể mặc đồ cùng cô trong hạnh phúc mỗi ngày, trong suốt phần còn lại của quãng đời vô tận.

Nhưng anh sẽ không làm vậy.

Không được như thế một khi cô ấy phát hiện ra những lời dối trá của mày. Lời thì thầm vang vọng trong tâm trí anh.

“Đây là nước phải không?” Cô chỉ vào một bình đựng chất lỏng nào đó đặt kế bên một cái chậu rửa.

“Ừ.”

Cô đổ nước vào trong chậu và ngâm hai bàn tay mình ngập đến cổ tay. Không muốn rửa chúng, mà đơn giản chỉ để yên trong dòng nước mát lạnh thôi. Anh nhìn cô chăm chăm một lúc lâu khi cô nhắm mắt lại và hít vào một hơi thật sâu. Hai. Ba.

Cô rút tay ra và giũ những giọt nước, quay người lại đối mặt với anh. “Có một điều em cảm thấy mình nên nói cho anh biết.”

Trong suốt chín năm đảm trách việc vận hành trò xúc xắc, bài bạc và mọi loại trò chơi khác, Michael đã học cách hiểu thấu những nét mặt. Anh học được cách nhận biết nỗi lo sợ, niềm hồ hởi, sự gian lận, thói nói láo, cơn thịnh nộ, và tất cả những mức độ trong chuỗi xúc cảm của con người.

Mọi thứ ngoại trừ cảm xúc đang ngập tràn trong ánh mắt của Penelope – loại cảm xúc ẩn núp bên dưới nỗi lo lắng, niềm vui sướng và hứng khởi.

Kỳ cục làm sao, anh chưa hề nhận thấy xúc cảm đó trước đây, nên anh biết chính xác nó là gì.

Tình yêu.

Ý nghĩ này cướp đoạt hơi thở của anh và anh đứng thẳng người, tâm tư đột nhiên bị tác động mạnh mẽ, vừa do cơn thèm muốn vừa do nỗi khiếp sợ vừa do cảm giác gì đó mà anh không muốn nghĩ sâu hơn về nó. Không muốn công nhận nó.

Anh đã bảo cô đừng tin tưởng anh.

Anh đã cảnh báo cô trước rồi.

Và vì tình trạng minh mẫn của bản thân, anh không thể để cô nói cho anh biết rằng cô yêu anh.

Anh thấy mình muốn điều đó tha thiết.

Vì vậy anh làm việc mình làm tốt nhất. Anh cưỡng lại cơn cám dỗ, đến gần cô và kéo cô vào trong vòng tay để trao một nụ hôn chóng vánh – một nụ hôn anh khao khát được kéo dài. Muốn nhấm nháp thưởng thức. Muốn biến nó thành thứ gì đó cũng mạnh mẽ như cảm xúc thình lình chạy xuyên qua anh. “Muộn rồi, cưng à. Đêm nay không chuyện trò thêm gì nữa.”

Tình yêu trong đôi mắt Penelope được thay thế bằng vẻ lúng túng, và trong lòng anh tràn ngập cảm giác căm ghét chính mình.

Buồn thay, cảm giác đó hóa ra cũng là một xúc cảm quen thuộc.

Chợt một tiếng gõ cửa vang lên ở ngay cửa cứu nguy cho anh. Michael kiểm tra đồng hồ - gần 3 giờ sáng, đã quá giờ tiếp khách lâu rồi, chỉ có nghĩa một điều duy nhất. Tin tức.

Anh mau chóng băng ngang căn phòng và mở cửa ra, đọc thấu được nét mặt Cross trước khi anh ta có cơ hội thốt lên lời.

“Hắn tới đây rồi à?”

Ánh nhìn của Cross chớp chớp qua vai Michael tới Penelope, rồi quay trở lại Michael, đôi mắt xám và bí hiểm. “Ừ.”

Anh không thể nhìn cô. Cô đang đứng rất gần, đủ gần để hương thơm dịu ngọt từ cô phảng phất bao bọc quanh anh, có vẻ như đây là lần cuối cùng.

“Ai đang ở đây?”, Penelope hỏi, và anh không muốn trả lời, đồng thời ngay lúc ấy anh hiểu rằng cô cần phải biết chuyện này. Và một khi cô biết rồi, anh sẽ mất cô mãi mãi.

Michael nhìn vào mắt cô, cố hết sức để tỏ ra điềm tĩnh và lạnh nhạt.

Nhớ tới mục tiêu độc nhất anh đã đề ra cho bản thân một thập kỷ trước.

“Langford.”

Cô bất động khi lời nói ấy đâm sầm xuyên suốt căn phòng. “Một tuần”, cô thốt lên khe khẽ, nhớ lại thỏa thuận của họ rồi lắc đầu. “Michael. Xin anh đấy. Đừng làm việc này.”

Anh không thể ngăn cản bản thân mình. Đó là tất cả những gì anh từng muốn.

Cho đến khi có cô trong đời.

“Ở yên đây. Sẽ có người tới đưa em về.” Anh ra khỏi phòng, âm thanh cánh cửa đóng lại đằng sau anh vang dội như tiếng súng nổ trong hành lang trống trải, tăm tối phía bên kia, và với mỗi bước đi, anh tôi luyện bản thân để chuẩn bị đối đầu với chuyện sắp xảy ra. Kỳ lạ thay, không phải việc đối mặt với Langford – người đã tước đi cuộc sống khỏi anh, khiến anh lại cần thêm sức mạnh.

Mà là việc đánh mất Penelope.

“Michael!” Cô theo sau anh vào hành lang, tiếng gọi tên anh trên môi cô làm anh phải quay người lại, không thể phớt lờ nỗi khổ não trong âm thanh ấy. Bản năng tha thiết mong muốn được che chở cho cô tránh khỏi điều phiền muộn.

Muốn bảo vệ cô khỏi bản thân anh.

Cô ào tới anh, thẳng một mạch đầy mãnh liệt, còn anh không thể làm được gì khác ngoại trừ đỡ lấy cô, nhấc cô lên trong vòng tay mình khi đôi tay cô ôm siết lấy khuôn mặt anh, và cô nhìn đăm đăm vào mắt anh. “Anh không cần phải làm việc này”, cô thầm thì, hai ngón cái vuốt ve khắp gò má anh, để lại những vệt thống khổ. “Anh có Falconwell… có Thiên Thần… và có nhiều hơn những gì ông ta hằng mơ. Hơn cả cơn giận dữ, báo thù và thịnh nộ rất nhiều. Anh có em.” Cô kiếm tìm ánh nhìn của anh rồi cuối cùng cũng thốt ra, lời nói dịu dàng đầy đau đớn, “Em yêu anh”.

Anh đã tự nhủ rằng mình không muốn nghe những lời này, nhưng ngay khi nó được nói ra, cảm giác vui sướng chợt ùa tới tràn ngập cơ thể trước âm thanh trên môi cô, cảm giác ấy gần như không thể chịu nổi. Anh nhắm mắt lại và hôn cô thật say đắm, tự vấn lòng mình, ước mong sẽ nhớ mãi vị của cô, cảm giác khi có cô, hương thơm của cô ngay trong khoảnh khắc này. Khi dứt môi ra và đặt cô đứng xuống đất, anh lùi lại một bước, hít thở sâu, yêu cái cách đôi mắt xanh biếc mê hồn của Penelope tỏa sáng khi anh chạm vào cô.

Anh đã không chạm đủ.

Nếu có thể quay trở lại, anh sẽ chạm vào cô nhiều hơn nữa.

Em yêu anh.

Lời thì thầm vang vọng trong tâm trí anh, cám dỗ vô cùng.

Anh lắc đầu. “Em không nên yêu anh.”

Anh quay người bỏ đi, để lại cô đứng trong hành lang u tối, tiến đến đối mặt với quá khứ của mình, quyết không nhìn lại. Quyết không thừa nhận mình đang bỏ lại điều gì.

Mình đang đánh mất thứ gì.
Bình Luận (0)
Comment