Ngày thứ ba của kỳ nghỉ, Apollo đột nhiên ghé thăm, còn mang theo con 24 inch.
Ngay khoảnh khắc chiếc vali này phản bội Diệp Lâm đã quyết định vứt bỏ nó, không ngờ cái vali còn trơ trẽn hơn người. Con 24 inch chẳng hề có chút hối lỗi nào kiểu như “Tôi đã bỏ rơi người cha già trước mặt kẻ địch và chạy trốn không bao giờ quay đầu lại”, cuối cùng nó thản nhiên nằm trên sàn nhà mới, tự cạy nắp ra thay pin dự phòng.
Diệp Lâm đành phải hỏi Apollo: “Anh không sao chứ?”
Apollo biết anh đang nói đến chuyện gì, sắc mặt khó coi nói: “Chưa chết.”
Con 24 inch là chiếc vali AI đầu tiên Bạch Hạc chế tạo, Apollo lại là Tiên phong thế hệ đầu tiên, dù hai người đánh nhau cũng không thể nào nhất định phải một mất một còn, anh ta đến coi như giám sát xem Diệp Lâm có bỏ trốn lúc nửa đêm không.
“Tôi chạy đi đâu được chứ?” Diệp Lâm bực bội nói, “Tôi không muốn chết xã hội đâu.”
Vốn dĩ tận thế đã rất khó khăn rồi, thức ăn khan hiếm, môi trường bất ổn, các phe phái phân chia rõ ràng, Diệp Lâm nghĩ thế nào cũng không ra nếu mình thực sự bỏ trốn thì sẽ sống sót ra sao, đặc biệt còn có cái “cửa” kia.
Nhắc đến cửa Diệp Lâm mới nhớ ra, anh hỏi Apollo: “Lần này anh cũng sẽ vào cửa à?”
Apollo: “Tôi vào cửa cũng chưa chắc sẽ ở cùng chiều không gian với cậu, Homer sẽ không chỉ dựa vào sở thích cá nhân mà ném cậu đi đâu.”
Diệp Lâm nghĩ cũng có lý, trách sao Goliath từng dùng từ “vạn nhất” để hình dung xác suất họ gặp nhau trong cửa, nhưng có lẽ “vạn nhất” đối với họ đều là điều xa xỉ.
“Mỗi lần Homer chỉ chọn năm người vào cửa.” Apollo nhìn mặt Diệp Lâm, anh ta đột nhiên nói, “May mắn thì có lẽ cả nửa đời trước cậu cũng không vào cửa một lần.”
Diệp Lâm chớp mắt, mới nhận ra đối phương vậy mà đang an ủi mình, không nhịn được bật cười: “Mượn lời tốt của anh.”
Apollo nhướn mày, lại chuyển giọng điệu lạnh lùng châm biếm: “Nhưng cứ mãi ở bên Cronos cũng chẳng tốt đẹp gì, nếu cảm xúc của anh ta cứ mãi bất ổn, không vào được cửa, cậu cũng chỉ có thể sống trong những ngày khổ sở.”
Diệp Lâm: “…”
George quả nhiên như lời anh ta nói, mỗi tối đều gửi PPT về tình hình sinh hoạt mỗi ngày của Cronos, Diệp Lâm không dám lười biếng không xem, dù sao mười ngày sau anh phải trở lại làm việc rồi, lỡ như có vấn đề lớn gì, món đồ giao tận nơi này của anh có khi lại xong đời.
Nhưng hôm nay lúc ăn tối muộn vẫn xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi làm thí nghiệm nghiên cứu cả ngày trên tầng hai, cuối cùng Trần Đa cũng nhớ ra phải ra khỏi phòng ăn chút gì đó, lúc đó Apollo đã đi rồi, Diệp Lâm đang nghiên cứu cách đặt bữa tối qua AI, con 24 inch đi tới đi lui bên chân anh, nghe thấy động tĩnh, đèn tín hiệu trên đỉnh vali lập tức sáng lên, đợi Diệp Lâm nhận ra không ổn thì theo bản năng hét lớn một tiếng: “Nằm xuống!”
Trần Đa vừa cúi người, bức tường phía sau anh ta đã bị súng máy của con 24 inch bắn thủng lỗ chỗ.
Diệp Lâm: “…”
Trần Đa sợ đến tè ra quần: “Chuyện gì vậy?!”
Con 24 inch giận dữ phát ra tiếng gầm rú “a ba ba ba”, nó dùng sức ma sát bánh xe đa hướng trên sàn nhà, chuẩn bị trượt lên cầu thang tìm Trần Đa gây rắc rối bất cứ lúc nào, Diệp Lâm nắm lấy cần gạt vali của nó quát: “Cậu ấy chỉ là người ở ghép với tao thôi!”
Con 24 inch “cạch” một tiếng thay đạn cho súng máy, lạnh lùng chĩa về phía Trần Đa trên tầng hai.
Trần Đa lập tức nói: “Thật mà! Chúng tôi không có quan hệ gì khác!”
Trong tiềm thức Diệp Lâm cảm thấy mối quan hệ “anh em” này cũng không thể bị bại lộ, con 24 inch từ đầu đến cuối đều vô cùng nhạy cảm với sự tồn tại của Trần Đa, mấy lần nó yêu cầu Diệp Lâm đuổi đối phương ra ngoài.
“Tao không đuổi mày đi đã là tốt lắm rồi.” Diệp Lâm quyết định phải khôi phục lại uy nghiêm của người cha, “Mày còn phản bội tao.”
Đèn tín hiệu của con 24 inch sáng lên, nó phát ra tiếng “gừ gừ” như đang làm nũng.
Diệp Lâm không thực sự để bụng chuyện này, theo anh thấy, có lẽ con 24 inch cũng không đánh lại Cronos.
“Anh ta thực sự là một kẻ điên.” Diệp Lâm ngồi xổm trước con 24 inch, đèn tín hiệu chiếu vào mặt anh, như đang hắt sáng, “Sau này mày có gặp lại anh ta không?”
Con 24 inch không phát ra bất kỳ âm tiết nào nữa, nó như đã vào chế độ chờ tự động, quạt tản nhiệt phát ra tiếng vù vù nhỏ xíu.
Diệp Lâm như thể bất lực, anh cầm lấy máy tính bảng, mang theo con 24 inch lên tầng ba, vào phòng mình.
Toàn bộ trang trí tầng ba mang đậm phong cách đồng quê Mỹ, bàn ghế giường màu gỗ thật, thảm trải sàn hoa văn phức tạp, thậm chí còn có lò sưởi, bây giờ bán cầu bắc vẫn đang là mùa đông, nhưng vì hệ sinh thái tận thế rối loạn, cảm giác rét buốt không rõ rệt, Diệp Lâm bật hệ thống thông gió mới, gió ấm thổi nhẹ nhàng, anh phải xem PPT thôi.
Ghế sofa rất lớn, con 24 inch chiếm một nửa, Diệp Lâm đặt tablet lên đầu gối, lật từng trang nội dung George gửi đến.
“Nhịp tim, nhiệt độ cơ thể, nồng độ oxy trong máu…” Diệp Lâm lẩm bẩm, “Anh ta không ăn à?”
Phần lớn thời gian Cronos đều ở trong biển, điều duy nhất khiến Diệp Lâm bất ngờ là đối phương còn có cả hoạt động giải trí.
“Anh ta chơi nhạc của Tchaikovsky hai tiếng đồng hồ?” Diệp Lâm cắn móng tay đột nhiên bật cười, anh chụp ảnh màn hình trang PPT đó, tạo một thư mục mới rồi bỏ vào, đèn tín hiệu trên đỉnh vali con 24 inch động đậy, Diệp Lâm không phát hiện ra, anh lên mạng tìm kiếm vài bản nhạc piano, in lại rồi gửi cho George.
Đối phương rất nhanh đã gọi điện lại: “Đây là cái gì?”
Diệp Lâm: “Tôi tìm được đấy, có vài bản nhạc không còn nữa, tôi phải tự soạn lại.”
George khó hiểu: “Cậu cũng đa tài đa nghệ thật…” Anh ta hỏi, “Cậu thấy những thứ này có ích không?”
Diệp Lâm lạc quan nói: “Cứ thử xem sao.”
George cúp điện thoại với vẻ khó hiểu.
Tìm hiểu về Cronos từ góc độ những chi tiết nhỏ nhặt đối với Diệp Lâm là một chuyện rất mới lạ, trước đây tuy họ thường xuyên gặp mặt, nhưng chưa bao giờ đứng ở vị trí bình đẳng để nhìn nhận đối phương, Diệp Lâm tự nhận thức sâu sắc mình là một món đồ giao tận nơi có thể “game over” bất cứ lúc nào, còn Cronos, hắn mãi mãi là một bí ẩn.
Đương nhiên, dù bây giờ cuối cùng cũng biết được một vài thông tin về dữ liệu cơ thể của Cronos, cũng chẳng có ý nghĩa gì với Diệp Lâm, anh đâu thể coi đối phương là sinh vật trưng bày bên ngoài “bể cá thủy tinh”, ngoài một loạt các ghi chú số liệu ra, cái gì cũng chẳng quan trọng cả.
Cuối cùng George có gửi email đến hỏi những chỗ cần cải thiện trong PPT, Diệp Lâm nghĩ nghĩ, trả lời anh cần một số tài liệu tham khảo về mặt cảm xúc.
“Ví dụ?” George hỏi.
Diệp Lâm: “Ví dụ quan sát xem anh ta thích cho loại cá nào ăn nhất, tương tác với đàn cá voi và cá mập thế nào.”
George: “…”
Diệp Lâm: “Cho anh ta ăn, xem anh ta thích món gì.”
George cố gắng ngắt lời anh, nhưng Diệp Lâm không cho anh ta cơ hội.
“Còn đồ ngủ của anh ta nữa.” Diệp Lâm tiếp tục, “Anh ta có thay quần áo không? Có sở thích rõ ràng nào không?”
“Diệp Lâm.” George không thể không nhắc nhở anh, “Công việc của cậu không phải là theo đuổi bạn gái.”
Diệp Lâm không phản ứng kịp: “Tôi biết mà.”
George ăn ngay nói thẳng nói: “Cho nên không cần cậu phải nịnh hót như vậy đâu.”
Diệp Lâm: “…”
Dạo này con 24 inch rất yên tĩnh, chỉ là luôn bám sát theo anh, đèn tín hiệu lúc sáng lúc tối, Diệp Lâm cũng không biết nó đang làm gì.
Vấn đề chính là anh cũng không có nhiều thời gian quan tâm đến trạng thái của “con trai”, ban ngày anh và Trần Đa nghiên cứu bốn mẫu đất của họ, cố gắng bước ra khỏi vùng an toàn giao tiếp với hàng xóm, nhất là Trần Đa, anh ta phải học cách trồng trọt, việc này rõ ràng còn khó hơn cả làm thí nghiệm.
“Ngô, lúa mì, à… còn khoai tây nữa.” Trần Đa phân loại những hạt giống mua trên mạng, “《The Martian*》.”
*The Martian là một bộ phim khoa học viễn tưởng năm 2015 do Ridley Scott đạo diễn. Bộ phim mô tả cuộc đấu tranh sinh tồn của một phi hành gia trên sao Hỏa sau khi bị bỏ lại phía sau và những nỗ lực của NASA để đưa anh ta trở về Trái đất. (Wikipedia)
Diệp Lâm: “Bốn mẫu đất, mỗi năm chúng ta phải nộp 20% sản lượng cho công xã cư dân bảo quản, đây là chính sách thuế lương thực của AI Homer, dùng làm dự trữ thiên tai tạm thời.”
Trần Đa thở dài: “Chính phủ AI thật vĩ đại.”
Diệp Lâm: “Chúng ta có thể mua bốn con AI nông nghiệp.” Anh đề nghị.
Trần Đa tính toán tiền tệ tích lũy DNA của mình, ủ rũ nói: “Đắt quá, chúng ta không mua nổi.”
Diệp Lâm im lặng, xã hội ngày nay quả thực rất nhiều vấn đề có thể dựa vào AI để giải quyết, nhưng dường như để rèn luyện sự cần cù, dũng cảm và đoàn kết của con người, các công cụ AI phục vụ cá nhân vẫn rất đắt.
“Còn năm ngày nữa là Homer mở cửa.” Trần Đa thu dọn những hạt giống đó, anh ta không nhịn được hỏi Diệp Lâm, “Cậu căng thẳng không?”
Diệp Lâm mặt không cảm xúc nói: “Cũng tạm.” Anh thực sự thấy cũng tạm, dù sao so với căng thẳng, người như anh trước có sói sau có hổ nên lòng đã như tro nguội rồi.
Trần Đa hiếm khi nhìn anh đầy tình cảm như vậy, nghiêm túc nói: “Cậu yên tâm, nếu cậu vào cửa rồi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt nhà cửa và đất đai của chúng ta, còn cả con của chúng ta nữa.”
“Đứa con” đang ở chế độ chờ – con 24 inch nhanh như chớp nhảy vọt lên, bánh xe đa hướng của nó đè lên mặt Trần Đa, họng súng máy trên vali chĩa vào đầu Trần Đa, phát ra tiếng gầm rú “KILL YOU!”.
Diệp Lâm: “…”
Anh tốn không ít sức lực chỉ để dẹp yên cái kiểu bạo lực gia đình mang tính áp đảo một phía này, cuối cùng để an ủi Trần Đa, thậm chí còn thề thốt nói: “Vận may của tôi trước giờ không tệ, sẽ không vào cửa sớm như vậy đâu.”
Năm 232 Tân Công Nguyên, ngày 15 tháng 2, mười giờ sáng.
Cánh cửa Homer vang lên tiếng chuông mở cửa.
Diệp Lâm nhìn thấy tên mình vô số lần trên dòng tin tức chạy liên tục cả ngày.
Tác giả có lời muốn nói:
Tuy tôi rất muốn spoil
Nhưng tôi phải nhịn
Tôi chỉ có thể gợi ý là 24 inch rất đặc biệt
Có lẽ Diệp Lâm chính là người chơi gacha hiện tại, quay ra toàn là thẻ R…