Cánh Cửa Homer - Kisaragi Kisaragi

Chương 14

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sự thật quá sức chịu đựng, Diệp Lâm đã hỗn loạn đến mức không thể suy nghĩ về những chuyện sau khi vào cửa, anh đang cố gắng hồi tưởng lại những chi tiết mình đã bỏ sót hoặc hiểu lầm sau khi tỉnh lại, kết luận rút ra là thân phận của anh có vấn đề.

Và khả năng thân phận có vấn đề đối với một người mất trí nhớ mà nói thì chẳng khác nào Trái Đất diệt vong.

Diệp Lâm ôm đầu, anh im lặng, từ lúc phát hiện mình không có cơ chế bảo vệ, đến khi tàu vũ trụ xuyên qua phễu lỗ sâu, anh đều tỏ ra rất bình tĩnh, một mình ngồi trong khoang nghỉ, trông như một bức tranh đơn độc đầy tuyệt vọng.

Bốn người còn lại không biết phải an ủi anh thế nào, càng ngại chủ động làm phiền, bầu không khí lúc này thực sự rất khó xử, dù họ nói gì thì cũng có một cảm giác bề trên của người chơi lâu năm đối với tân thủ gà mờ.

Con 24 inch kêu gừ gừ như mèo đứng trước mặt anh, Diệp Lâm nghịch ngợm vòng tay AI trên cổ tay một lúc, anh nhìn con 24 inch, hỏi: “Mày có chức năng ghi âm không?”

Đèn tín hiệu trên đỉnh con 24 inch nhấp nháy vài lần, một màn hình nhỏ hiện lên từ chỗ nối cần gạt.

Diệp Lâm hít sâu một hơi, mở màn hình ra, ghi lại khuôn mặt tái nhợt của anh.

Anh nhắm mắt lại, hít sâu hơi thứ hai.

“George.” Diệp Lâm khẽ nói, anh rất thẳng thắn, không định vòng vo, “Rốt cuộc tôi là ai?”

Con 24 inch chỉ chịu trách nhiệm ghi âm, mà trong lỗ sâu, bất kỳ thông tin nào cũng không thể truyền ra ngoài, những gì họ có thể làm chỉ là dùng mắt để “nhìn”, dùng não để “suy nghĩ”, kết quả sau khi suy nghĩ là, Diệp Lâm cảm thấy George không hề giấu giếm anh điều gì.

Bây giờ không ai có thể trả lời câu hỏi của Diệp Lâm, đoạn ghi âm vẫn tiếp tục, anh nhìn khuôn mặt mình trong đó, khó khăn nói: “Tôi gặp phải chút vấn đề ở đây, DNA của Diệp Lâm… Không, phải nói là dường như DNA của tôi không được ghi lại trong hệ thống của Homer.” Anh dừng lại một chút, sắp xếp lại từ  ngữ rồi mới tiếp tục, “Theo lý thuyết sinh học AI suy đoán, hẳn là Homer đã ghi lại DNA của ‘Diệp Lâm’, nếu không sẽ không chọn Diệp Lâm vào cửa, nhưng sau khi tôi vào lỗ sâu, DNA của tôi không khớp với Diệp Lâm, cho nên cơ chế bảo vệ không thể có hiệu lực.”

Nói một cách đơn giản, chính là “ly miêu hoán thái tử”, mà thái tử này vĩnh viễn không mặc vừa áo bào của hoàng đế.

“Thái tử” là Diệp Lâm, “ly miêu” cũng là Diệp Lâm, nhưng có lẽ hai Diệp Lâm này không phải là cùng một người.

Anh đã bị nhầm lẫn khi được cứu ra khỏi khoang sinh mệnh, anh không phải Diệp Lâm, nhưng Diệp Lâm lại trở thành anh.

Khi đoạn ghi âm gần kết thúc, Diệp Lâm có một khoảng thời gian im lặng và trống rỗng rất dài, anh là một người hoàn toàn quên hết quá khứ, nhận thức về thân phận của mình là sự thật rõ ràng duy nhất trong gần hai năm qua, “Diệp Lâm” đối với anh không chỉ đơn giản là một cái tên, nó đại diện cho anh từng là người như thế nào, có lẽ tầm thường, có lẽ cứng nhắc, có lẽ chỉ là một kỹ sư ô tô vô dụng.

Quenta và mọi người luôn đợi bên ngoài phòng nghỉ, tàu vũ trụ của họ đã tự động điều hướng vào phễu lỗ sâu, trước khi xác định được bao lâu nữa sẽ đến không gian vũ trụ mới, mấy người họ cần luân phiên vào trạng thái ngủ đông.

Không thể nói là thiếu sự đồng cảm, nhưng thực sự không còn nhiều thời gian có thể dành cho Diệp Lâm.

Thật vậy, Diệp Lâm không phải là người nghĩ thoáng cho lắm, nhưng từ một khoang sinh mệnh hư hỏng đến mức đó mà được cứu ra, anh đều phải cố gắng sống sót mới có thể kiên trì đến ngày hôm nay, con 24 inch tắt màn hình ghi âm, Diệp Lâm vỗ vỗ nắp vali của nó, uể oải bước ra khỏi phòng nghỉ.

Mạc Khanh dẫn đầu đứng dậy.

“Tôi sẽ điều khiển tàu vũ trụ.” Diệp Lâm trấn tĩnh nói, “Chu kỳ ngủ đông là một năm, nếu chúng ta đến sớm hơn, tôi sẽ chịu trách nhiệm đánh thức mọi người.”

Tang Thiết còn rất trẻ, cậu ta không chắc chắn lắm, những người bên cạnh đều là đồng đội vừa mới tập hợp lại, còn lâu mới đạt đến mức tin tưởng sâu sắc, đây không phải là những tiểu thuyết vô hạn lưu cậu ta thường đọc, dường như vào một nơi xa lạ thì chỉ một cái chớp mắt là có thể cùng nhau sống chết có nhau rồi.

Người cũng không tin tưởng Diệp Lâm còn có Quenta, phải nói không hổ là Bạch Hạc, anh ta lạnh lùng vô tình đến mức vô cùng sắc bén: “Trạng thái cảm xúc của cậu không thể khiến tôi yên tâm để cậu một mình trên chiếc tàu vũ trụ này, chúng ta đang làm một chuyện liên quan đến việc cứu vớt tương lai của Trái Đất, không thể để cậu phá hỏng giữa chừng.”

Diệp Lâm há miệng, anh còn chưa nói gì, Mạc Khanh bên cạnh có chút không nhịn được nói: “Ít nói một chút đi, Bạch Hạc thì sao? Lúc này có thể cất cái dáng vẻ bề trên cứu vớt chúng sinh của anh đi được không?”

Ron lo lắng can ngăn: “Thôi thôi, còn chưa tới đích đến đâu, mọi người đừng cãi nhau.”

Quenta lạnh mặt, không nói gì, Tang Thiết do dự một lúc, chán nản lẩm bẩm: “Bên chúng ta một Tiên phong cũng không có… Dù đến đích rồi, có lẽ cũng chẳng làm được gì, đến cuối cùng thậm chí Diệp Lâm còn không về được…”

“Không phải là hoàn toàn không về được.” Diệp Lâm ngước mắt lên, anh nhìn lướt một vòng khuôn mặt mấy người, chậm rãi nói, “Chỉ cần tìm được tọa độ Điểm Kỳ Dị, tôi sẽ về được.”

Việc George thăm dò Cronos đã thất bại hoàn toàn sau khi tất cả các thiết bị thăm dò dưới biển sâu đều bị phá hủy gần hết.

Anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát đen kịt trước mặt hồi lâu mà không nói nên lời.

Apollo rất hả hê: “Anh nghĩ anh ta có bao nhiêu tình cảm với cái thứ giả mạo kia? Anh quá ngây thơ rồi.”

George nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Lâm còn nói tâm trạng anh ta ổn định hơn nhiều rồi…”

Apollo hừ một tiếng: “Đừng tự mình đa tình như người bình thường, dù sao anh ta cũng có thể sống sót trở về tiếp tục thí nghiệm của anh, vội cái gì?”

George thở dài, anh ta cũng không thực sự lo lắng, chỉ là mơ hồ luôn có một vài dự cảm không lành.

Việc phẫu thuật thẩm mỹ cho Diệp Lâm lúc đó, ngoài việc khuôn mặt đối phương bị hủy hoại quá nghiêm trọng ra, còn có một điều tồi tệ hơn là áp lực từ bên ngoài.

Nguyên nhân là sau khi xác định toàn bộ thành viên Bạch Hạc đời đầu tiên đều hy sinh, công tác khai thác ở vùng đất băng giá gần như đình trệ, những người sống sót bất kể là Bạch Hạc hay Tiên phong hoàn toàn trở thành những con ruồi không đầu mất phương hướng, đặc biệt là Tiên phong đứng đầu là Cronos, lúc đó với tư cách là người khởi đầu duy nhất và là vị thần mạnh nhất, Cronos giống như người cha đã nghênh đón cái chết thực sự đầu tiên của mình.

“Bây giờ tôi đã không biết ý nghĩa năm xưa Bạch Hạc tạo ra Cronos là gì nữa.” George đứng ở cuối hành lang dài khu R, anh ta đối mặt với Apollo, giống như lập trường hiện tại của Bạch Hạc và Tiên phong, “Chúng ta đã làm vô số vô số chuyện, muốn kéo cảm xúc của anh ta trở lại, an ủi trái tim anh ta, nhưng dường như chỉ có người kia mới có ý nghĩa với anh ta.”

“Cronos như vậy lại là thần của chúng ta.” George tuyệt vọng thì thầm, “Một vị thần ích kỷ biết bao.”

Khi Diệp Lâm đang cúi đầu viết gì đó, dường như Quenta vừa tập luyện xong, anh ta mặc bộ đồ bó sát chuyên dụng cho bộ Exoskeleton, tôn lên vóc dáng như người mẫu nam, rất đáng ngưỡng mộ.

“Cậu đang viết gì vậy?” Anh ta thản nhiên hỏi.

Diệp Lâm nhấc bản nhạc lên: “Bản nhạc piano.”

Quenta nói đùa: “Tôi tưởng cậu đang viết di chúc.”

Diệp Lâm trợn mắt, coi như anh hiểu rõ sự cay nghiệt đến tận xương tủy của đối phương, ngoài Trần Đa ra, có lẽ những nhà khoa học nghiên cứu của Bạch Hạc này đều không phải người bình thường.

“Tôi còn chưa dễ dàng từ bỏ mạng sống như vậy.” Diệp Lâm nói, anh dừng một chút, vẫn quyết định nói rõ, “Nhưng tôi đã để lại đồ trong con 24 inch, nếu tôi thực sự không quay về được, tôi hy vọng anh có thể giúp tôi mang nó về.”

Quenta cười như không cười: “Tại sao lại là tôi?”

Diệp Lâm bực bội nói: “Bởi vì bây giờ chỉ có anh tỉnh.”

Cuộc sống trên tàu vũ trụ rất nhàm chán, đặc biệt là khi chỉ có hai người, bây giờ họ đã điều hướng được gần nửa năm, vốn tưởng rằng sẽ rất khó khăn, kết quả Diệp Lâm phát hiện tâm trạng của mình tốt đến lạ, đây có lẽ chính là dũng khí “lành làm gáo, vỡ làm muôi*”.

*Nghĩa bóng là không sợ đụng chạm, không sợ hỏng việc, sẵn sàng chấp nhận mọi tình huống, kể cả sự đổ vỡ. (Báo Người Lao Động)

Quenta tuy ngoài miệng nói rất khó nghe, nhưng tay nghề nấu ăn lại rất tuyệt, đặc biệt anh ta còn nghiên cứu địa chất học và sinh tồn ngoài trời, Diệp Lâm học được không ít thứ từ anh ta.

“Không có gì phải giấu giếm cả.” Quenta nhàn nhạt nói, “Tôi không phải lần đầu vào cửa, Homer đối với ai cũng công bằng, tàn sát lẫn nhau trong cửa không có lợi ích gì.”

Diệp Lâm phàn nàn: “Nhưng thái độ của anh cũng đủ tệ rồi đấy.”

Quenta không hề hối lỗi: “Bởi vì dù không tàn sát lẫn nhau, cũng không có nghĩa là những người khác sẽ không làm những chuyện gây tổn hại đến đội, hiểu không?”

Diệp Lâm nhíu mày, đương nhiên anh hiểu ý ngoài lời của Quenta, đây không phải là tin tốt, sự hợp tác của một đội thiếu tin tưởng, bản tính ích kỷ của con người trỗi dậy, cộng thêm bây giờ có một yếu tố bất ổn như anh… Diệp Lâm nghĩ nếu là anh, anh cũng sẽ có thái độ tệ như vậy.

Đương nhiên sau nửa năm sống chung, thái độ của Quenta đối với anh không phải là không thay đổi, có lẽ vì thời gian dài, trong gen của con người vẫn luôn là loài động vật quần cư* sợ cô đơn, điểm này ngay cả Bạch Hạc cũng không ngoại lệ.

*Tụ họp ở một nơi để cùng sinh sống. (Soha Tra từ)

Nhưng cũng chính vì vậy, Diệp Lâm mới thường xuyên nhớ đến Cronos.

Diệp Lâm không biết Tiên phong có cảm xúc tương tự như cô đơn không, anh thỉnh thoảng mơ thấy Cronos ở vùng biển sâu đó, xung quanh không có bất kỳ ánh sáng nào, nước biển xanh thẳm như vảy cá, sóng nước uốn lượn qua khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của Cronos.

Hắn như một vị thần bất tử và cô độc, dường như đã trải qua vô số thời gian dài đằng đẵng một mình ở đó.

Trong vũ trụ không có ngày đêm, Diệp Lâm bị Quenta đánh thức vào nửa đêm về sáng, anh vừa còn ở trong giấc mơ như biển cả, lúc này trông có vẻ hơi mơ màng.

“Hình như chúng ta đến rồi.” Quenta rất bình tĩnh, anh ta đã mặc bộ Exoskeleton, “Đi gọi bọn họ dậy đi.”

Diệp Lâm tỉnh táo hơn một chút, anh nhanh chóng mặc bộ đồ bó sát giống Quenta, đeo balo Exoskeleton sau lưng, bật khoang ngủ đông đánh thức, Quenta đứng ở đầu tàu vũ trụ, sắc mặt khó đoán nhìn ra ngoài.

“Sao vậy?” Diệp Lâm lo lắng hỏi.

“Hai tiếng nữa hạ cánh.” Quenta nhanh chóng tính toán thời gian, vẻ mặt anh ta rất nghiêm nghị, “Cậu lại đây xem.”

Diệp Lâm tiến lại gần.

Anh biết sau khi bán cầu nam vỡ vụn, mỗi mảnh vỡ của Trái Đất sẽ trở thành một thiên thể* tự quay và quay quanh Mặt Trời mới, sau khi hình thành quỹ đạo chu kỳ của riêng mình, chúng kết hợp với các thiên thể nhỏ khác trong vũ trụ, cuối cùng hình thành một hành tinh mới, các hành tinh lớn nhỏ hội tụ thành vành đai bao quanh Trái Đất, nếu không duy trì chúng trong một lực hấp dẫn ổn định của Trái Đất, Trái Đất có thể xảy ra thảm họa đứt gãy lần thứ hai.

*Trong thiên văn học hiện đại, thiên thể là các thực thể, các tập hợp hay những cấu trúc đáng kể trong vũ trụ mà sự tồn tại của chúng được khoa học ngày nay chứng nhận. Điều đó không có nghĩa là khoa học sẽ không thể phủ định sự tồn tại hiện thời của chúng như trường hợp các thiên thể Themis, Neith. (Wikipedia)

“Cậu từng thấy dãy núi nào lớn như vậy chưa?” Quenta chỉ vào hành tinh đã không còn nhận ra hình dáng ban đầu của Trái Đất, tàu vũ trụ của họ đang chuẩn bị đi vào khí quyển* của nó, Mạc Khanh ngồi ở vị trí lái chính, cô ấy hoàn toàn không giống như vừa mới tỉnh dậy, bình tĩnh tìm kiếm điểm hạ cánh.

*Khí quyển là một lớp khí có thể bao bọc xung quanh một thiên thể có khối lượng đủ lớn, và nó được giữ lại bởi trọng lực của thiên thể đó. Khí quyển có thể được giữ trong thời gian dài hơn nếu trọng lực lớn và nhiệt độ khí quyển thấp. Một số hành tinh được cấu thành chủ yếu là các loại khí khác nhau, nhưng chỉ có lớp ngoài cùng là khí quyển. (Wikipedia)

Mây dày hơn Diệp Lâm tưởng tượng rất nhiều, tất cả các ngọn núi bên dưới gần như cao chót vót lên tận mây xanh, nhiên liệu mang theo không đủ để họ tiêu tốn quá nhiều thời gian.

“Dừng lại ở bờ biển.” Diệp Lâm đột nhiên nói.

Tất cả mọi người đều nhìn anh.

Diệp Lâm nhìn chằm chằm vào những núi rừng kỳ dị, anh chắc chắn lặp lại: “Dừng lại ở bờ biển, đó là nơi an toàn nhất.”

Tác giả có lời muốn nói:

Boss lớn max level thực sự sắp bắt đầu tàn sát thôn tân thủ rồi (hưng phấn)

Bình Luận (0)
Comment