Cánh Cửa Homer - Kisaragi Kisaragi

Chương 35

Cái gọi là “neo” của Diệp Lâm thực ra không phải là neo thật, mà là thang lên xuống thân tàu công nghệ cao hiện đại.

Sau khi dùng dao Crom chặt đứt nốt những xúc tu cuối cùng quấn lấy Cronos và mình, những xúc tu khổng lồ chất đống như “đá” phía dưới ầm ầm sụp đổ. Tiếng máy định vị tọa độ trên cánh tay Trần Đa vẫn chưa ngừng kêu, Homer đang xác nhận vị trí cuối cùng để đưa họ an toàn ra khỏi cửa.

Diệp Lâm cõng Cronos vào khoang tàu, Trần Đa đã mở khoang ngủ đông. Hai người hợp lực đẩy vị Tiên phong vào trong.

Dữ liệu thu thập từ năm tấm lưới đánh dấu phạm vi gần như đồng thời được nhập toàn bộ vào tablet của Trần Đa. Anh ta giao quyền điều khiển tàu ngầm cho 24 inch, giục Diệp Lâm đến xem cùng.

Tàu ngầm không ngừng nổi lên trong biển. Hai cánh trái phải biến đổi thành hình thái thủy động lực* của tàu, cánh quạt gập lại, thổi trên mặt biển tạo thành hai xoáy nước. 24 inch phát ra tín hiệu “cất cánh”. Diệp Lâm kiểm tra lại tình trạng điều trị trong khoang ngủ đông một lần nữa.

*Thay đổi hình dạng để tối ưu hóa khả năng di chuyển trong môi trường chất lỏng (nước biển), nhằm giảm thiểu lực cản và tăng hiệu quả di chuyển dưới nước.

“Điểm Kỳ Dị nằm trong “con mắt” đó. Chúng ta có thể tiếp cận được là vì Cthulhu đã bao bọc nó lại, giữ năng lượng ở trạng thái tần số thấp, không tạo ra lực thủy triều xé nát vật chất.” Trần Đa chỉ vào ngọn núi xúc tu khổng lồ dưới biển sâu, “Năng lượng của Điểm Kỳ Dị sẽ giúp nó không ngừng phát triển, có lẽ vài năm nữa, khi vùng biển này không thể chứa nổi nó nữa, “con mắt” này sẽ nổ tung.”

Hình ảnh về “Cthulhu” vẫn không thể miêu tả chính xác nó giống cái gì, đúng như định nghĩa của từ “không thể diễn tả được”. Cronos chỉ bằng sức của một mình hắn đã hủy diệt “con mắt” ẩn chứa Điểm Kỳ Dị, nhưng luồng năng lượng khổng lồ tràn ra lại không xé nát toàn bộ cơ thể hắn.

“Mạnh quá đi!” Trần Đa không kìm được cảm thán, “Cthulhu đã chết mà anh ta vẫn còn sống, tôi cứ tưởng anh ta sẽ chết cùng luôn chứ.”

Đầu ngón tay Diệp Lâm liên tục lướt qua lại trên tablet. Anh không thể xác định Cronos đã làm thế nào, thậm chí năng lượng bùng nổ từ “con mắt” vào khoảnh khắc đó cũng không hề ảnh hưởng đến anh, mà đã bị Cronos hấp thụ toàn bộ vào cơ thể.

Trần Đa không hề biết đối phương là Tiên phong đời đầu tiên. Trước khi đến, anh ta có ghi chép một số tài liệu về Tiên phong đời đầu tiên và đời thứ hai. Trần Đa không cho rằng có bất kỳ vị chủ thần nào trong 12 vị của đời đầu tiên có thể rút lui khỏi một trận chiến ác liệt như vậy mà không hề hấn gì.

Diệp Lâm băn khoăn không biết có nên nói thật với Trần Đa không, nhưng trọng tâm của anh ta rõ ràng không nằm ở khía cạnh này.

“Vận may của chúng ta thực sự quá tốt!” Trần Đa đến giờ vẫn đang trong niềm vui sướng và xúc động vì thoát chết. Anh ta cúi đầu nhìn nắp trong suốt của khoang ngủ đông, thở dài nói: “Có được một vị Tiên phong mạnh như vậy, tôi luôn cảm thấy nếu tương lai có thể ghép Trái Đất trở lại thì vẫn là một điều rất đáng hy vọng.”

Diệp Lâm sững người. Anh nhìn theo Cronos trong khoang ngủ đông, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Con người dường như đều như vậy, bất kể là phái ôn hòa hay cấp tiến trong Bạch Hạc, như Quenta, Trần Đa, hay George, Từ Thiên Triết, tất cả đều đặt hy vọng vào mỗi vị Tiên phong. Số phận anh hùng của họ đã được định sẵn từ khi còn là phôi thai.

Trần Đa ra hiệu cho Diệp Lâm lè lưỡi ra.

“Cậu tự cắn rách à?” Chỗ đó không tiện bôi thuốc, vết thương thậm chí còn khá nặng. Trần Đa đề nghị dùng nước súc miệng diệt khuẩn, an ủi: “Ăn ít nói ít lại, mất một thời gian thì mới hồi phục được.”

Trong lòng Diệp Lâm đương nhiên biết rõ, nhưng ngại không dám phủ nhận vết thương là do mình cắn. Dưới biển sâu, mặt nạ lặn của anh bị Cronos hất tung, nếu không có cơ chế bảo vệ bức xạ của bộ Exoskeleton, áp lực nước có thể trực tiếp nghiền nát hộp sọ của anh.

Tọa độ Điểm Kỳ Dị mới phải đợi sau khi ra khỏi lỗ sâu mới có thể tính toán. Diệp Lâm đã hỏi Trần Đa mất bao lâu để xây dựng một quỹ đạo hấp dẫn, đối phương trả lời là từ năm đến mười năm.

“Cậu chưa từng thấy quỹ đạo vệ tinh trông thế nào đúng không?” Trần Đa hỏi.

Diệp Lâm vì thể chất “đen đủi”, vừa lên bán cầu bắc đã vào cửa, còn vào liên tiếp hai lần. Vì vậy, ban đầu anh rất hứng thú với quỹ đạo hấp dẫn nhưng lại chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy. Lần này họ ở trong cửa không lâu, đợi khi về Trần Đa lập tức đề nghị anh đăng ký một tour du lịch để đi xem.

Theo mô tả của Trần Đa, ngoài trạm trung tâm từ tầng M đến tầng Q của thành phố Troy có một nửa quỹ đạo kéo dài ra, phần còn lại đều do vô số vệ tinh hấp dẫn vây quanh và nối lại. Các vệ tinh và Trái Đất tương tác với nhau, sắp xếp lại các mảnh vỡ, duy trì sự tự quay và quay quanh mới, đảm bảo Trái Đất không tiếp tục vỡ vụn nữa.

Trần Đa vừa sắp xếp tài liệu trong cửa vừa trò chuyện với Diệp Lâm: “Hai lần cậu vào cửa này là khoảng thời gian ngắn nhất giữa các lần phát hiện Điểm Kỳ Dị kể từ Tân Công Nguyên. Cậu phải chuẩn bị tâm lý một chút.”

Diệp Lâm vì vết thương ở lưỡi nên chỉ có thể cố gắng nuốt trôi khoai tây nghiền nát. Gần đây anh luôn túc trực bên khoang ngủ đông của Cronos, nên nghe lời Trần Đa cũng không bất ngờ.

Nếu chính phủ AI Homer được coi là tiêu chuẩn pháp luật nghiêm ngặt nhất của xã hội loài người hiện nay, thì các Tiên phong không có DNA được ghi nhận là một nhóm “những kẻ ngoài vòng pháp luật”. Đối với vùng xám này, các thành viên Bạch Hạc của Tân Công Nguyên đã từng thử thành lập “Tòa án Troy”, trong đó lợi dụng《Beacon Project》để gây áp lực lên các Tiên phong đời đầu tiên và đời thứ hai, yêu cầu họ chủ động “vào cửa” tìm kiếm Điểm Kỳ Dị. Những tình huống tương tự như vậy đã trở thành chuyện thường ngày ở thành phố Troy.

Diệp Lâm nuốt khoai tây trong miệng, anh hỏi một câu: “Cậu nghĩ sao?”

Trần Đa nhìn anh một cái, vẻ mặt dường như có chút ngượng ngùng. Anh ta rời mắt đi, bất lực nói: “Có lẽ quả thực không nhân đạo, nhưng chúng ta cũng không có cách nào tốt hơn.”

Diệp Lâm gật đầu, anh không có biểu cảm gì, cứ thế nghiền khoai tây trong bát, rồi quay người lại điều chỉnh nhiệt độ trong khoang ngủ đông lên một chút.

Trần Đa sau đó không còn thảo luận với anh về vấn đề này nữa. Lưỡi Diệp Lâm vẫn chưa tiêu sưng. Nửa đêm anh tỉnh dậy trong buồng lái, nhìn thấy 24 inch yên lặng nằm trên ghế phụ lái, đèn tín hiệu trên nóc hộp nhấp nháy.

Cảnh tượng trong lỗ sâu dường như hoàn toàn tĩnh lặng, không có bất kỳ âm thanh nào. Nếu không phải biển báo tự động lái vẫn sáng, Diệp Lâm sẽ nghĩ rằng có lẽ anh đang lạc trong một thiên hà nào đó, bên cạnh chỉ có vô số tinh vân bầu bạn.

Vết thương ở đầu lưỡi đau nhói từng cơn. Diệp Lâm không đánh thức 24 inch. Anh đến quầy bếp tìm kiếm một số vật phẩm tiếp tế còn lại, rồi lại đến khoang ngủ đông kiểm tra tình hình của Cronos.

Vị Tiên phong dường như không có dấu hiệu tỉnh lại.

Diệp Lâm do dự một lúc, vẫn mở nắp trong suốt ra. Hệ thống y tế tích hợp hiển thị mọi chỉ số đều bình thường. Anh nằm sấp bên cạnh khoang nhìn rất lâu, cuối cùng mới đưa tay ra, ấn vào gần ngực Cronos. Đúng lúc sắp đo xong tần số nhịp tim đập trong một phút của đối phương, cơ bắp dưới lòng bàn tay Diệp Lâm đột nhiên rung nhẹ.

Đôi mắt nhạt màu của Cronos như một chất lỏng vô cơ. Hắn nhìn Diệp Lâm, khẽ hỏi: “Cậu sờ tôi làm gì?”

Bình Luận (0)
Comment