Cánh Cửa Homer - Kisaragi Kisaragi

Chương 66

Ngoài việc cố gắng “khôi phục” ký ức, Diệp Lâm còn lấy cớ tính toán quỹ đạo hấp dẫn để tiếp xúc với nhiều Bạch Hạc ở khu vực Vật lý thiên văn. Anh không trực tiếp đụng chạm đến người của bên Lý Triệu Bạch, mà may mắn gặp được Tang Thiết.

Là đồng đội đã cùng anh vào cùng một cửa lần đầu tiên, Tang Thiết sau khi trở về đã dành không ít thời gian để thi đỗ tiến sĩ, xin vào Bạch Hạc thực tập. Đương nhiên cuối cùng cậu ta cũng toại nguyện bước chân vào đại gia đình Vật lý thiên văn. Lần này, do chênh lệch múi giờ khi vào cửa, Diệp Lâm đã rút ngắn đáng kể khoảng cách tuổi tác với Tang Thiết. Đối phương từ một nhà nghiên cứu người mới trẻ tuổi đã trở thành một người làm công ăn lương Bạch Hạc ở Troy Thành phố Dưới với bộ râu quai nón, làm việc theo ca 007 như bây giờ.

Vô cùng may mắn, Tang Thiết là người trong đội của Brita. Chỉ là sau khi Brita hi sinh, phe của họ bị Lý Triệu Bạch chèn ép không ít, Tang Thiết đã than thở với Diệp Lâm không ít lần.

“Anh có thư giới thiệu của Brita thì nên đến sớm hơn.” Tang Thiết đề nghị, “Trở thành đội trưởng thì anh sẽ tiện hơn nhiều.”

Diệp Lâm lắc đầu nói: “Làm thế thì mục tiêu của tôi quá lớn, Lý Triệu Bạch sẽ không buông tha tôi đâu.”

Tang Thiết vẫn chưa biết chuyện Diệp Lâm là Bạch Hạc đời đầu tiên. Nên nói là số người biết chuyện này không nhiều như tưởng tượng. Đặc biệt là sau khi George tỉnh lại, ngoài lĩnh vực Toán học máy tính hoàn toàn độc lập với hệ thống, các khu vực lớn khác chỉ có người phụ trách mới biết thân phận của Diệp Lâm. Tang Thiết chỉ nghĩ anh và Brita quen thân do cùng vào cửa và người sau được coi như “giao phó cho con cái lúc lâm chung”. Tang Thiết đã từng trải nghiệm năng lực của Diệp Lâm trong kỷ Phấn Trắng, cậu ta không hề ngạc nhiên khi Brita sẽ truyền lại chức vụ cho đối phương.

Ngoài “thư giới thiệu” và sổ ghi chép, Diệp Lâm còn có huy hiệu và thẻ thông hành của Brita. Anh có Tang Thiết làm hướng dẫn viên, việc ra vào bất kỳ đâu ở khu F đều rất thuận tiện.

Bản đồ Brita vẽ cho anh rất rõ ràng, Diệp Lâm có thể đi vào khu thí nghiệm cốt lõi nhất, nơi có mô hình “Homer” cơ bản nhất và sơ đồ khái niệm quỹ đạo hấp dẫn, đương nhiên còn có tàu vũ trụ xuyên không gian thế hệ mới mà đội của Lý Triệu Bạch đang nghiên cứu.

“Vẫn còn là cái đế thôi.” Tang Thiết vừa ăn sandwich vừa chỉ cho Diệp Lâm xem, “Trước đây họ đã chế tạo ba cái, kết quả thử nghiệm AI đều không tốt lắm. Xa nhất muốn đạt đến thiên hà Tiên Nữ, hao tổn quá lớn, vật liệu công nghệ hiện nay không thể đáp ứng được.”

Diệp Lâm nheo mắt nhìn một lúc, rồi mới chậm rãi nói: “Chỉ có vật liệu biến dị trong cửa mới hữu dụng. Lý Triệu Bạch không phản đối con người vào cửa, họ cần văn minh và công nghệ mới.”

Tang Thiết thở dài: “Thảm họa đứt gãy đã hủy diệt quá nhiều thứ rồi, văn minh và công nghệ mà các Bạch Hạc đời đầu tiên xây dựng trước đó đã thụt lùi hơn 100 năm. 26 inch và 28 inch còn chưa sửa chữa xong, ‘mồi lửa’ mà họ cất giữ đều không thể truyền lại được.”

Diệp Lâm: “Có lẽ hai chiếc vali này có thể chẳng có gì cả, mồi lửa chính là bản thân loài người cũng không chừng.”

Tang Thiết ăn hết miếng sandwich cuối cùng, cậu ta lau vụn bánh trên bộ râu quai nón, vô ý thức nói: “Ít nhất cũng có mã nguồn chứ, đó là cốt lõi của Homer mà.”

Diệp Lâm nhìn mô hình “Homer” lơ lửng trên sân thử nghiệm. Bây giờ họ đang ở tầng hai của toàn bộ khu F. Cấu trúc khu Vật lý thiên văn rất đơn giản, hành lang dài là một dải trung tâm xuyên suốt tất cả các bộ phận. Khu thí nghiệm nằm ở sâu nhất, chia làm hai tầng trên và dưới. Tầng dưới là mô hình lỗ sâu nhân tạo và sơ đồ khái niệm quỹ đạo hấp dẫn. Mặc dù “mặt trăng đen” ở đây chỉ bằng một phần vạn kích thước bản gốc, nhưng nhìn gần vẫn vô cùng ngoạn mục.

“Brita nghi ngờ, Lý Triệu Bạch có thể đã tìm thấy mã nguồn.” Diệp Lâm nhìn chằm chằm vào “khối cầu” đó, tay anh mân mê huy hiệu Bạch Hạc của Brita, “Tôi không chắc liệu anh ta có lợi dụng mã nguồn để đóng Cánh cửa Homer hay không. Nếu muốn ‘mở cửa’ lại, thì rốt cuộc phải làm thế nào?”

Tang Thiết có lẽ cũng lần đầu tiên nghe được tin này, biểu cảm trên mặt cậu ta có chút kinh ngạc, dường như lại thấy hỗn loạn. Cậu ta gãi râu, lắp bắp: “Không, không phải chứ… Cái tàu vũ trụ này mới có một cái đế thôi, còn thiếu nhiều thứ lắm… Ít nhất phải chế tạo vài chục năm nữa. Bây giờ mà đóng cửa, còn vật liệu thì sao?”

Diệp Lâm không nói gì, phía sau có những Bạch Hạc khác lần lượt đi lên. Tang Thiết nửa che chắn cho Diệp Lâm, hai người giả vờ đang thảo luận dữ liệu. Trước khi đến đây, Diệp Lâm đã cải trang một chút, đội tóc giả, đeo kính và râu giả, không ai nhận ra. Anh lén lút vào, ngoài Tang Thiết, George thì những người khác đều không biết.

Đợi nhóm người này đi qua, phía dưới dường như có chút ồn ào.

“Có nhân vật lớn nào đến rồi.” Tang Thiết nhíu mày, “Tôi đưa anh đi nhé?”

Diệp Lâm gật đầu, anh cũng không hoảng loạn lắm. Sau khi hiểu rõ Lý Triệu Bạch đang làm gì, những chuyện khác dường như không còn quan trọng nữa. Dù sao sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cũng không còn sợ hãi nữa.

Hai người đi xuống từ tầng hai, rẽ qua vài khu vực cách ly, chuẩn bị đến lối thoát hiểm. Nơi đó không có nhiều người. Khi Diệp Lâm đi qua đám đông ồn ào, anh theo bản năng liếc nhìn vào bên trong. Không biết George đã đến từ lúc nào, phía sau anh ta lại còn có Cronos.

Có lẽ cảm nhận được điều gì đó, Tiên phong theo bản năng ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua đám đông, thẳng tắp rơi vào người Diệp Lâm.

Diệp Lâm đưa ngón trỏ lên môi, anh làm động tác “suỵt”, rồi dừng lại tại chỗ.

Cronos từ đầu đến cuối đều nhìn anh.

Tang Thiết thúc giục thêm vài tiếng, Diệp Lâm gật đầu với Cronos, rồi quay người bước vào lối thoát hiểm.

“Tôi tự về là được rồi.” Diệp Lâm lấy thẻ thông hành ra, “Cậu đi lâu quá sẽ gặp rắc rối.”

Tang Thiết nói biết rồi, cậu ta dặn dò vài câu nữa, rồi vội vàng chạy về. Diệp Lâm nhìn bóng lưng cậu ta, một lúc sau, mới áp thẻ thông hành vào cánh cửa bên kia.

Cửa tự động mở ra hai chiều, Diệp Lâm bước vào, cảm nhận phía sau có người đồng thời giữ lấy khe cửa sắp đóng lại, nhẹ nhàng đi theo anh.

Diệp Lâm nhìn lại phía sau, tay Cronos đã đặt lên vai anh.

“Tôi tìm em cả buổi chiều rồi.” Tiên phong như đang đỡ một người đi về phía trước, ánh mắt hắn bình tĩnh, nhìn thẳng về phía trước, lời nói không biết là dành cho ai.

Diệp Lâm thì thầm: “Chỉ lãng phí một buổi nghỉ trưa thôi… Chân George vẫn chưa khỏi mà, sao anh ta lại đến đây?”

Cronos thờ ơ nói: “Anh ta có nạng.”

Diệp Lâm: “…” Chắc là để tỏ vẻ oai phong, George dạo này không chịu dùng xe lăn nữa, thà chống nạng cũng phải đứng nói chuyện với người khác.

Cronos lại hỏi: “Tìm thấy mã nguồn rồi à?”

Diệp Lâm thở dài, anh thành thật nói: “Có chút manh mối, nhưng lại không chắc chắn lắm.”

Cronos nhìn anh một cái, rồi lại lấy thẻ thông hành từ tay anh, áp vào cánh cửa tiếp theo. Ngay cả trong lối thoát hiểm, cũng liên tục có các thành viên Bạch Hạc khác đi ngang qua. Có lẽ cảnh Tiên phong và con người đi cùng nhau quá hiếm thấy, luôn có người phải nhìn thêm vài lần.

Diệp Lâm tỏ ra rất bình tĩnh, Cronos lại càng coi trời bằng vung.

Hai người đi thông suốt, trực tiếp ra khỏi cổng khu F.

Xe đệm từ của George đậu gần trạm quỹ đạo Thành phố Dưới. Cronos ra hiệu Diệp Lâm ngồi vào ghế phụ lái.

“Chúng ta phải đợi anh ta đã.” Diệp Lâm kiên quyết nói.

Cronos thì thờ ơ, hắn nửa mở cửa xe, hơi cúi người, đầu gần như chạm vào khung cửa xe. Hắn nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Lâm, khoảng ba mươi giây, rồi đột nhiên ra tay, tháo tóc giả của đối phương ra.

Diệp Lâm không kịp ngăn cản, ngay sau đó nhân trung* đau nhói, râu giả cũng bị xé đi.

*Nhân trung là đường rãnh ở phía dưới mũi và phía trên bờ môi. Đây không phải bộ phận chỉ có ở người, nó còn xuất hiện ở nhiều loài động vật có vú khác như khỉ, hổ, chó, mèo. (Wikipedia)

“…” Diệp Lâm giữ chặt kính, lẩm bẩm, “Cái này giữ lại.”

Cronos ghé sát lại, nghiêng đầu. Diệp Lâm tưởng hắn định hôn, theo bản năng nhắm mắt lại. Kết quả đợi mãi không thấy đối phương có động tác tiếp theo, đành nghi hoặc mở mắt ra.

Kính vẫn bị lấy đi.

Cronos đưa ra lý do là sẽ đụng vào mũi.

Diệp Lâm không chắc có nên tin hắn hay không.

Cronos dùng tay lau mặt anh một lượt, động tác thậm chí còn hơi mạnh. Diệp Lâm luôn cảm thấy chỗ dán râu giả bị lau bay mất một lớp da dầu, đau rát dữ dội.

“Anh có thể tháo bộ trói buộc ra không?” Diệp Lâm nhịn đau, cuối cùng mới dành chút sức lực hỏi, “Nhất định phải đeo à?”

Vết hàn thép trên lưng Cronos chủ yếu hạn chế năng lực “hai đám mây đen” của hắn. Mặc dù thể trạng và kỹ năng không bị ảnh hưởng, nhưng nhìn chung Tiên phong khi bị “trói buộc” chỉ có thể coi là một người bình thường có thể đánh và chịu đòn.

“Tôi muốn ở bên em lâu dài thì không thể tháo bộ trói buộc.” Cronos từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt Diệp Lâm đã trở lại vẻ “sạch sẽ”, hắn hài lòng nói, “Một khi năng lực của tôi không kiểm soát được, rất có thể sẽ ‘giết’ em đấy.”

Diệp Lâm nhíu mày: “Anh kiểm soát được là được chứ gì.”

Cronos như nghe được điều gì thú vị, thậm chí hắn còn bật cười: “Tôi đối diện với em rất khó kiểm soát. Diệp Lâm, em không hiểu đâu, chỉ cần tinh thần hưng phấn hoặc d*c v*ng không được thỏa mãn, bất cứ lúc nào, tôi đều rất muốn khiến em ‘chết’.”

“Vì vậy đừng có ý định với bộ trói buộc, cho dù mã nguồn của em có ở trong đó.” Cronos vỗ vỗ mặt Diệp Lâm, cuối cùng hắn nói, “Tôi sẽ trông giữ nó thật kỹ, trước khi Lý Triệu Bạch chạm vào nó, tôi sẽ giết anh ta trước.”

Tác giả có lời muốn nói:

Một khái niệm: Mức độ tiên tiến của văn minh và công nghệ không phải lúc nào cũng tiến lên phía trước, vì cú đánh hủy diệt của thảm họa đứt gãy, nên trình độ văn minh và công nghệ của loài người hiện nay không bằng thời kỳ trước thảm họa đứt gãy.

Bình Luận (0)
Comment