Xuyên thư. ABO. Nhân vật chính trọng sinh công x Nhân vật phản diện xuyên qua thụ. Hài.1.ABO là một tinh cầu mà các cực của nam châm luôn có lực hấp dẫn mãnh liệt có thể so sánh với trọng lực ở Trái Đất, tốc độ và cường lực thu hút lẫn nhau có chiều hướng tăng cao trong những năm gần đây, khi mà tỷ lệ gia tăng tự nhiên của tinh cầu này bắt đầu rơi vào trạng thái giảm sút nghiêm trọng, trở thành vấn nạn nóng bỏng được cơ quan Hôn phối Omega chú trọng tuyệt đối.
"A...ưʍ...Hm, ưʍ..."
Như đã nói, lực hấp dẫn giữa các đầu khác nhau của hai thế cực luôn khiến người ta máu huyết sôi trào.
"A...không..."
Khi hai bản thể thuộc về hai giới hạn đối lập gặp phải nhau, sẽ giống như Hydro và Oxygen với tỷ lệ 1:2 sinh ra vụ nổ trong không khí, hoặc là lửa gần rơm bén cháy không thể vãn hồi.
"A...~ Ưʍ...nơi đó,...không được...ngô..."
Thiếu niên bị người đàn ông cao lớn phía sau ôm trong lòng, trên mắt bịt một tầng vải đen hắc ám che lấp tầm nhìn, hai tay bị trói cứng vào nhau, tình thế hiểm nguy trùng trùng nhưng cậu lại không có sức lực phản kháng, ngược lại giãy dụa chỉ làm cho cái thứ chôn sâu trong cơ thể cậu ngày càng trướng to, đâm nghiền nơi bí mật yếu ớt của cậu mà thôi.
Chất dẫn dụ Omega cùng Alpha nội tiết tố lan rộng trong không gian, hương vị tình sắc ướŧ áŧ phiến tình đủ làm người ta mặt đỏ tim đập như ánh sáng bao bọc khắp nơi, từng chút từng chút hỗ trợ tình triều cắn nuốt hai thân ảnh đang quấn chặt nhau trong sơn động.
Thiếu niên vô lực ngồi trong lòng nam nhân, nước mắt sinh lý trào ra ướt đẫm băng vải, gò má vốn trắng nõn phấn nộn lúc này lại lộ ra sắc ửng đỏ mê người, đôi môi dính dấp nước bọt không nuốt kịp phun ra chuỗi nhiệt khí cùng những âm thanh rêи ɾỉ - vừa ngọt ngào vừa thống khổ, lại chất chứa chút khó nhịn van nài và nỉ non khóc lóc, không hề biết rằng lời cầu xin nồng đậm dụ hoặc của mình chỉ khiến nam nhân thêm hưng phấn mà thôi.
"Ư..." Thiếu niên cố mở to mắt nhưng không thể nhìn thấy gì, vặn vẹo cơ thể hữu ý vô tình ma sát với người nam nhân phía sau, da thịt kề cận phát ra xung động dục hỏa cực kỳ mạnh, hô hấp nam nhân vốn dĩ rất trầm trọng giờ càng dồn dập hơn, bàn tay chu du trên thân thể xinh đẹp của thiếu niên cũng bắt đầu mơn trớn trên ngực, vuốt ve xoa nắn hai điểm nổi trêu chọc du͙ƈ vọиɠ trong cậu, lực đạo lúc nặng lúc nhẹ, khi thì hờ hững lướt qua khi lại thô bạo bóp lấy, khiến thiếu niên đang bị kɦoáı ƈảʍ giày vò càng xụi lơ để mặc hắn nghịch ngợm, tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng càng không khống chế được mà biến lớn.
"A...A..."
Nam nhân bị âm thanh phóng đãng động tình của cậu làm cho thần trí bất minh, hung hăng đè cậu xuống mặt đất sỏi đá, từ phía sau kịch liệt đẩy Alpha vật thẳng thừng đâm sâu vào Omega huyệt của thiếu niên, khí tức Omega ngọt lịm như ma chướng vờn vợn liên tục khuấy động sức nhẫn nại trong người anh, dụ dỗ câu dẫn anh nhất định phải thuận theo bản tính trời sinh, thuận theo dã thú đói khát vốn bị nhấn chìm bấy lâu trong cơ thể - đem tiểu Omega ngon miệng này một hơi ăn sạch, khiến cậu ấy làm người của anh, mặc anh ôm ấp mặc anh thao lộng, triệt triệt để để trở thành thứ chỉ có anh mới đủ quyền sở hữu.
Nam nhân đưa đẩy thắt lưng mạnh mẽ hữu lực, dùng tay tách mông cánh hoa mềm mại ướt sũng của thiếu niên sang hai bên, thô bạo đem vũ khí nóng rực vĩ đại của mình đâm thật mạnh thật sâu vào người cậu, ở bên trong địa phương chảy ra dâʍ ŧɦủy̠ ẩm ướt và chặt chẽ kia cực lực thay đổi góc độ, vừa khiến cậu nhận được kɦoáı ƈảʍ ngang dọc mà cũng làm cho anh thỏa mãn tính chiếm dục siêu cường của mình. Dâm huyệt thiếu niên bị anh đâm rút với cường độ lớn, liên tục phun ra nước trong suốt, tiết dâʍ ɖịƈɦ càng lúc càng nhiều. Cậu run rẩy khóc lên, cảm giác tê dại suиɠ sướиɠ lần mò ảnh hưởng đến từng thớ tế bào trong người cậu, thể chất mềm mại đầy dụ hoặc lẫn bản năng thần phục Alpha của cậu phát huy hoàn toàn. Thiếu niên chỉ có thể ngửa đầu tựa vào nam nhân dâm tao lãng kêu, cúc huyệt đói khát kẹp chặt dị vật đang hoành hành bá đạo bên trong. Hai chân cậu mở rộng phơi bày hạ thể dính dấp đầy nước, Omega khí quan cương cứng run run rỉ ra chất nhầy, đong đưa lắc lư theo luật động của nam nhân mà không có ai an ủi.
Khí tức Omega cùng Alpha hòa quyện một chỗ, chẳng bao lâu sao thiếu niên khóc càng gấp gáp, thân thể phát tình vặn vẹo khó chịu, hét lớn một tiếng bắn tinh ra ngoài. Dòng dịch trắng đục như ma ảnh lưu lại sâu trong đôi mắt nam nhân, anh lúc này chỉ biết siết chặt lấy cái người khiến mình phát điên trong lòng mà cường hãn đâm rút, đâm đến mức mị thịt trong cúc huyệt sưng rách rỉ máu, dâʍ ŧɦủy̠ tung tóe bắn lên người anh, cái mông của tiểu Omega bị anh nắm in hằn dấu tay, phỏng chừng mười ngày nửa tháng chưa chắc đã tan.
"A....ưm hm,..." Thiếu niên bị lực thao quá mạnh từ phía sau đánh úp đến suýt chút hôn mê, Omega không có sức chịu đựng dai dẳng như Alpha, từ sau khi tiết ra lần đầu tiên cậu đã mệt đến mức muốn ngất đi, nhưng bản năng Omega thật sự quá đáng ghét, chỉ cầu Alpha khơi mào một chút liền rùng rùng đứng lên, hận không thể quấn lấy nam nhân cầu hoan ngày ngày đêm đêm, làm cho cậu khóc ngất đi.
Tiếng da thịt đánh vào nhau phành phạch vọng trong không gian, mông tiểu Omega bị giày vò nổi lên màu đỏ bừng, hai đầṳ ѵú trước ngực hoàn toàn sưng tấy, trên người lưu lại vô số hôn ngân sẫm màu, trên làn da trắng muốt đặc biệt chói mắt. Cậu đã bắn tinh đến lần thứ ba mà Alpha cự vật bên trong mới bắt đầu có dấu hiệu tiết ra, đầu nấm trướng lên nhồi căng cúc huyệt mềm nhũn, sau cùng dũng mãnh rót vào Omega sản đạo dòng chất lỏng nóng rực như dung nham.
...
[Hệ thống đã định vị được 009, hệ thống đã định vị được 009].
"Gọi 009 mang tiểu Hoàng tử ra đây!!"
Bên ngoài cánh rừng bạt ngàn cây cối, một quân đoàn cơ giáp mini đứng sừng sững như trụ chống trời, đứng đầu là một cơ giáp màu đỏ hoa văn xám trắng oai vệ bất động, người chỉ huy của nó cùng một thanh niên mang kính nhìn chăm chú vào phương hướng mà cơ giáp chỉ định, chẳng bao lâu sau đã trông thấy đôi cánh kim loại của 009 vun vút bay tới.
009 và 033 đều là cơ giáp thông minh có trí năng tương đương trẻ con mười tuổi, tốc độ xử lí thông tin nhanh, sức chiến đấu trâu bò cùng với khả năng liên lạc vô hạn khoảng cách khiến chúng nó nhanh chóng trở thành loại cơ giáp được người sử dụng yêu thích nhất. Kỹ thuật cao đương nhiên giá thành không hề rẻ, hiện nay chỉ có hoàng tộc mới có khả năng sở hữu chúng nó.
Mà người được 009 nâng trong lòng bàn tay là một Alpha còn chưa đủ tuổi trưởng thành, mái tóc đen mun mềm mại bị mồ hôi dính bết trên trán, tay chân không quá cơ bắp nhưng rất cường kiện, quần áo trên người cũng là vải dệt đắt tiền.
Đây chính là tiểu Hoàng tử của ABO tinh cầu - Vương Tuấn Khải.
009 tâm tính chỉ là một đứa bé, hạ cánh xuống trước mặt cơ giáp màu đỏ liền phát ra tiếng te te kháng nghị: [Ta bảo vệ tiểu Hoàng tử rất tốt!]
Người đàn ông mặc quân phục đen ngòm ngước mắt nhìn 009: "Tại sao đã qua thời gian khảo nghiệm mà không đưa tiểu Hoàng tử trở về?"
Ông ta vừa dứt lời, 009 liền dùng cả tay còn lại nhấc bổng ông ta lên, quân phục nam nhân nhìn thấy bộ dạng của Vương Tuấn Khải thì sửng sốt giây lát, sau đó nhanh chóng khôi phục mặt than vạn năm phun ra một câu: "Thu tiểu Hoàng tử vào khoang điều khiển, trở về Đế đô."
Hiển nhiên nửa câu sau là nói cho đội quân cơ giáp phía sau nghe.
Đoàn cơ giáp khổng lồ rùng rùng chuyển động, âm thanh động cơ ầm ầm vút đi chẳng bao lâu thì tiếng động tương tự cũng tiến nhanh về phía khu rừng, cụ thể là sơn động trong lòng núi đá.
...
Vương Nguyên tỉnh lại trong trạng thái đau nhức tê mỏi, cả người bủn rủn vô lực như bị rút hết toàn bộ sinh khí, cậu cố gắng nhấc mi mắt nặng nề xem xem tình hình quỷ gì đang xảy ra, nhìn thấy trần nhà màu trắng ngà sạch sẽ liền ngẩn ra hồi lâu, hàng loạt các hình ảnh ký ức đổ bộ vào não như bão lũ.
Vương Nguyên cứng đờ cả người.
Thành thật khai báo, cậu là người từ Trái Đất xuyên vào thế giới này, cũng biết rõ tinh cầu ABO gì đó là một quyển tiểu thuyết đam mỹ cậu đã từng đọc qua. Lúc trước chỉ là một chút tò mò rốt cuộc mình cong hay thẳng nên mới thử đọc kiểm tra, nào ngờ còn chưa xem xong đã lên cơn đau tim, xuyên vào đây, trở thành một Omega mười tám tuổi đang trong giai đoạn theo dõi...
...Mới hôm qua còn thất thân vào tay một Alpha không rõ mặt mũi.
Đúng vậy, ngay cả vị Alpha kia nhân mô khuông dạng ra sao Vương Nguyên cũng không nhìn được, đừng nói là danh tính gia phả người ta.
Cậu xuyên vào quyển sách này tại thời điểm tiểu Omega bị thế lực hắc ám bắt cóc, trên mắt bịt kín một tầng vải đen, bị nhốt trong sơn động nên không rõ tình hình bên ngoài, chỉ biết là sau khi tiếng bắn gϊếŧ ầm ầm tán đi thì chính mình cũng nghe được khí tức Alpha cực kỳ mạnh mẽ, sau đó...
...Cậu cùng Alpha kia này này lại kia kia.
Vương Nguyên run rẩy có xúc động muốn che mặt thét dài, mẹ nó vì sao cậu lại xuyên vào sách ABO?
ABO thì thôi đi còn là thịt văn?
Thịt văn tạm chấp nhận đi, cư nhiên còn xuyên ngay kẻ nằm dưới?
Nằm dưới không nói đi, thế nhưng là Omega?
Omega cũng được đi, nhưng tại - sao - lại - là - Omega - đang - động - tình?
Tiết tháo đại thần ngài ở nơi nào?!?
Vương Nguyên giãy dụa vật vã như cá mắc cạn, nằm trên giường quằn quại hồi lâu, cảm thấy cơ thể mình trải qua một phen gió mưa bão bùng mà vẫn còn thoi thóp cũng còn may chán.
Bởi vì cậu vừa phát hiện ra một điều kinh khủng hơn.
Cậu, xuyên, vào, nhân - vật - phản - diện.
Đối với vấn đề khoa học mang tính sinh tồn tuyệt đối này, Vương Nguyên chỉ có thể nói: Ha ha.
Biết nhân vật phản diện là gì không?
Xem phim xem tiểu thuyết bao nhiêu lần rồi dĩ nhiên là phải hiểu: nhân vật phản diện là bàn đạp và công cụ để nhân vật chính tỏa sáng, đồng thời bày ra những trò ngu xuẩn mình tự cho là thông minh để ngáng đường hãm hại nhân vật chính, sống cả cuộc đời chỉ vì muốn giẫm nhân vật chính dưới chân, thậm chí đến lúc cuối cũng tưởng chừng như đã chiến thắng nhưng kết cục...
Vẫn chỉ rơi vào vạn kiếp bất phục, bị hào quang nhân vật chính đánh bẹp thành **** mà thôi ┐( ̄∇ ̄)┌
Ai nói đóng vai phản diện sướng chứ?
Cái thế giới tiểu thuyết là tổ tông tám đời chuyên sủng nhân vật chính đấy, hiện giờ cậu mà phản kháng thì có được đồng tình giúp đỡ không?
Vương Nguyên thật sự khóc không ra nước mắt.
Bần thần nhớ lại nội dung cốt truyện, Vương tiểu bằng hữu không thể không mắng một câu máu chó đầy mặt. Quyển tiểu thuyết này có tên là nói về một Alpha hùng mạnh là con trai của đức vua bệ hạ, từ nhỏ đã bị huấn luyện như một người máy, ăn nói đi đứng đều rặt khuôn robot, chẳng những khô khan lãnh cảm mà đối với Omega cũng không nảy sinh ý định chiếm hữu, có thể nói đây chính là một kẻ không có huyết lệ, không có tình cảm, cũng không có dao động tinh thần. Trong mặt chiến đấu thì điều này chính là vận phúc của toàn đế đô khi có thể sở hữu một chiến thần nghiêm cẩn như vậy, nhưng đối với phụ vương mẫu hậu của Hoàng tử thì chuyện này chẳng có gì đáng mừng. Bọn họ chỉ có một đứa con trai, nó không lấy vợ thì cháu đâu mà bế, người đâu kế thừa nha? Dù rằng thế giới hiện nay thụ tinh trong ống nghiệm không thiếu nhưng cũng không thể để vị trí Vương hậu trong tương lại khuyết thiếu có được không?
Đương nhiên, nhân vật nam chính thứ hai sẽ giải quyết vấn nạn "không có tôn tử ẵm bồng" của các bậc phụ huynh tâm huyết lão thành.
Hoàng tử Alpha vốn dĩ không biết yêu thương lại đem lòng sùng mộ một vị Beta trong quân doanh, người này là quân y chuyên chăm sóc cho các binh lính bị thương, cao quý lãnh diễm nhưng cũng không kém phần ôn hòa dịu dàng (đối với Hoàng tử), gương mặt xinh đẹp như tranh vẽ không thua gì Omega luôn ra vẻ đạo mạo nghiêm nghị nhưng khi mỉm cười (đối với Hoàng tử) lại có thể xóa tan băng giá, đối nhân xử thế cực kỳ lãnh đạm, chỉ khi thật sự không kìm được nữa mới bộc bạch tâm sự (dĩ nhiên là cũng chỉ đối với Hoàng tử). Mà nhân vật phản diện trong lại là bà con chị em cô bác bạn dì...Tóm lại là có quan hệ sâu xa với người ta, từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng mà lớn, tính tình quái gở kỳ dị, còn mắc chứng tự bế trầm cảm...Được rồi, Vương Nguyên sẽ không thừa nhận cậu ra rất giống Quỷ Kiến Sầu, suốt ngày chường ra cái mặt âm u lừa gạt thiên hạ đâu.
Kỳ thật nhân vật phản diện là người ở tinh cầu khác đến, ôm hận thù sâu sắc với hoàng tộc nơi này, ba ba của cậu ta là do một Alpha cường bách mới sinh ra cậu ta, cho nên nhân vật phản diện mới khiếm khuyết tâm lý, cực đoan như vậy.
Có một điều không thể phủ nhận là, cậu ta thật sự rất yếu ớt.
...Mẹ nó, ông đây trụy tim suốt hai mươi năm chưa đủ sao, xuyên qua rồi vẫn không thoát khỏi hai chữ "bệnh tật" (_ _|||) Vương Nguyên ngửa đầu than thở, cuộc sống sau khi quyên sinh cũng không dễ dàng a.
Đương lúc cậu còn đang cảm khái nhân sinh như bọt bèo phập phều trên mặt nước, cửa phòng cạch một tiếng bị người đẩy ra.