Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 105

5.

Trời sụp tối rất nhanh, phong cảnh tươi sáng bên ngoài nhanh chóng bị thay thế bởi màu đen lạnh lẽo, độ ẩm không khí gần đây có chút cao, Vương Tuấn Khải sợ Vương Nguyên sinh bệnh, trong lúc gọi khách sạn mang thức ăn lên thì đi tìm 009 phân phó nó ra ngoài mua vài bộ quần áo ủ ấm, nhất định phải là loại vải mềm mại không gây đau xót khi mặc.

Cơ thể tiểu Omega nhà anh hiện giờ rất suy yếu, phải hảo hảo bồi bổ chăm sóc tốt.

Lúc Vương Tuấn Khải quay lại, cái người ‘suy yếu’ kia đang quỳ úp sấp trên người, cái mông nhỏ vểnh cao, ngón tay thon dài không ngừng kéo căng cúc huyệt sưng tấy để dịch lỏng bên trong trào ra ngoài. Hình ảnh tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục do chính mình bắn vào chảy dọc theo mông cánh hoa của em ấy cộng thêm hành động gợϊ ȶìиɦ trắng trợn thế kia, Vương Tuấn Khải không khỏi nuốt nước bọt một cái, đè nén tâm tình bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đồng thời dằn xuống cậu em trai sắp rục rịch xả súng.

“Em đang làm gì?”

“A!”

Vương Nguyên giật mình buông tay, thân thể chi chít dấu hôn bủn rủn ngã xuống, được Vương Tuấn Khải đỡ kịp. Cậu có chút sợ sệt nhìn vào mắt đối phương, thấy Vương Tuấn Khải chỉ lo lắng mình có đau không liền xấu hổ đỏ mặt, khàn giọng nói: “Em...bên dưới dinh dính khó chịu...”

Cho nên em đây là muốn đào nó ra?

“Trước khi tìm được thuốc có thể chấm dứt cơn phát tình của em, ta không cho phép em làm bất kỳ điều gì đối với Alpha dịch.” Vương Tuấn Khải vừa cưỡng chế ra lệnh vừa mềm lòng giải thích: “Phải có nó thì ta mới có thể ôm em được.”

Vương Nguyên hiểu hắn là muốn tốt cho cậu, nếu không có cái kia, mỗi lần cậu gặp hắn đều sẽ phát tình thì...còn bất ổn hơn.

“Em chắc là đói lắm rồi, mau ăn đi.” Vương Tuấn Khải kéo khay thức ăn qua, bên trên là một bát cháo thơm ngào ngạt, Vương Nguyên hiển nhiên đã đói đến mức mắt u quang xanh lè, liếm môi một chút rồi chẳng thèm kiêng dè gì nữa mà húp lấy húp để, đầu lưỡi vì nóng giật lên đau đớn, cậu còn chưa kịp kiểm tra thì kẻ nào đó đã vội vàng tách môi cậu ra, mày kiếm nhíu nhíu hình như rất bất mãn.

“Hiện tại ta lấy thân phận Hoàng tử ABO tinh cầu nói cho em biết, em không được làm tổn thương bất kỳ cái gì trên khối thân thể này.” Anh hơi kích động rút bát cháo ra khỏi tay cậu, chính mình thổi thổi vài cái đưa đến miệng Vương Nguyên: “Em là của ta, những gì của em đều thuộc về ta, rõ chưa?”

“...”

Ông đây mất tự do rồi ư?

Vương Nguyên uất hận nuốt cháo, trong lòng có một đàn Alpaca chạy băng băng trên thảo nguyên, vô cùng bi phẫn giấu nước mắt vào trong. Chẳng những cúc hoa tàn, trinh tiết nát, tiết tháo lả tả rơi rụng mà cả quyền tự do cá nhân cũng bị chà đạp thê thảm...

Mà khoan...

Hình như cậu bỏ lỡ trọng điểm?

“Ngươi, ngươi nói.. .ngươi là tiểu Hoàng tử...?” Vương Nguyên trợn tròn mắt, thấy cái gật đầu kiên định của Vương Tuấn Khải thì suýt nữa ngã ngửa ra hôn mê: “Hoàng, Hoàng tử Vương Tuấn Khải?”

“Đúng vậy.” Vương Tuấn Khải tưởng cậu bất ngờ với thân phận anh, ôn nhu sờ sờ tóc Vương Nguyên: “Đế đô chỉ có một Hoàng tử là ta.”

Mẹ kiếp, đây là nhân vật chính?

Đây là nhân vật chính?

Là nhân vật chính?

Nhân vật chính?

Vật chính?

Chính...?

Đàn Alpaca biến thành ngàn vạn con cừu non ‘be be’ chạy rần rần trong đầu Vương Nguyên.

Ai tới nói cho ta biết cái quỷ gì đang diễn ra a a a!!!

Kịch bản sao có thể lệch lớn như vậy a a a!!!

“Em sao vậy?” Vương Tuấn Khải để ý thần sắc tiểu Omega hết trắng lại xanh, trông rất không khỏe mạnh, tâm can dâng lên một trận lo lắng: “Khó chịu chỗ nào?”

Vương Nguyên khiếp sợ nhìn ý cưng chiều ra mặt của đồng chí nhân vật chính, không khỏi thổ tào, trong nguyên tác không phải vị này rất muộn tao lạnh lùng băng sơn lắm sao? Cư nhiên có thể mềm đến độ khiến cậu buông lỏng cảnh giác...

Hiện giờ chạy còn kịp không?

“Ta...ta...” Vương Nguyên cắn cắn môi, lẽ nào nói là mỗ đang sợ một ngày đẹp trời nào đó các hạ không vui – một phát xọc chết mỗ sao?

Đừng ngược tâm như vậy được không!

Dù chẳng biết tiểu Omega đang nghĩ cái gì nhưng sau khi nói ra thân phận, Vương Tuấn Khải cảm giác đối phương rất sợ mình, trong lòng có chút chán nản sầu muộn: “Ta biết lần trước ở sơn động kia...đã làm em sợ hãi, sau đó ta cũng đã cho người truy tìm em nhưng không có kết quả, may mắn em tự mình tìm đến, ân, em thích cây bút kia sao? Ta có thể trao nó cho em xem như quà chuộc lỗi, còn có, em muốn gì ta đều đáp ứng...”

Anh nhẹ nhàng ôm tiểu Omega vào lòng, trầm trầm nói: “Chỉ cần em đừng chạy đi đâu nữa.”

Vương Nguyên cứng ngắc luôn.

Ha ha.

Hồi đó xem tiểu thuyết đam mỹ là vì muốn kiểm tra coi mình có cong hay không. Giờ tốt lắm.

Ha ha.

Trực tiếp bị người ta đè ra ăn sạch sẽ mà còn đánh dấu chủ quyền luôn. Nghe nói sau khi hình thành Alpha kết trong Omega sản đạo, Omega sẽ có thai?

Sẽ có thai?

Có thai?

Thai...?

Nhất thời con đường tương lai trước mắt Vương Nguyên đầy rẫy ma chướng.

Cộc. Cộc. Cộc.

Vốn dĩ thấy tiểu Omega dịu xuống không còn căng thẳng nữa, tâm tình Vương Tuấn Khải cũng tốt lên khá nhiều, đương muốn cho em ấy ăn thêm phục hồi sức lực, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

009 mở cửa cho Liễu Hạ Minh bước vào, không khí trong phòng đã bị nó lọc sạch sẽ, không có chút dấu vết gì chứng tỏ nơi này vừa trải qua một trận hương diễm đảo điên. Mà Liễu Hạ Minh cũng không có tâm tư để ý chi tiết nhỏ nhặt, thấy một người ngồi trên chiếc ghế gần cửa sổ, quân phục thẳng tắp cương nghị đầy cường hãn, ruột gan rối bời rốt cuộc cũng trấn định lại, nhẹ giọng kêu một tiếng: “Tiểu Hoàng tử.”

Đối phương không đáp lại.

Liễu Hạ Minh không còn giữ vẻ lạnh lùng cao ngạo thường ngày, ngược lại trên người chỉ khoác hờ một tấm áo choàng mỏng manh, gương mặt trắng nõn lúc này vì hồi hộp mà đỏ ửng, y cắn môi buông tay, áo choàng theo đó rơi xuống đất.

Khí tức Omega lập tức tản ra khắp nơi.

“Tiểu Hoàng tử, ta...ta ái mộ ngài đã lâu, vẫn luôn hướng ánh mắt về phía ngài, cũng biết ngài đối với ta...có ý...” Liễu Hạ Minh càng nói càng xấu hổ, khóe môi xinh đẹp nhẹ nhếch lên: “Ta kỳ thực là một Omega, bởi vì không muốn phục tùng bản năng mà sử dụng thuốc ức chế che giấu Omega tiết tố trở thành Beta, đầu nhập quân doanh cống hiến sức lực cho Đế đô. Ta muốn dùng năng lực của mình chứng tỏ cho mọi người biết, Omega cũng có thể làm những việc mà Alpha và Beta biết làm, không chỉ riêng việc ở nhà sinh con đẻ cái mà còn đạt thành tựu lớn trong xã hội, thay đổi cách nhìn của mọi người về Omega...”

“Nhưng là...ta, ta...vẫn không chống đỡ được kỳ phát tình.” Y cúi đầu, đáy mắt long lanh ầng ậng nước khổ sở vô cùng: “Nhưng ta không muốn ai ngoài ngài đánh dấu ta, cho nên Liễu Hạ Minh hôm nay...cả gan đến đây là muốn...”

Nửa câu sau tự nhiên ai cũng hiểu.

Liễu  Hạ Minh ưu thương nhàn nhạt, giọng nói chua xót pha lẫn không cam lòng, lại một mực trao tâm can cho Vương Tuấn Khải, thực sự là một Omega vừa mạnh mẽ vừa chung thủy, dù phút cuối có chút ủy khuất khiến người ta snh tâm thương tiếc nhưng nếu là Vương Tuấn Khải, nhất định sẽ đáp đứng.

Bởi vì hai người là nhân vật chính của . Đây cũng chính là lý do tại sao Liễu Hạ Minh lại tin chắc mình sẽ thành công như vậy. Y cảm thấy sự xuất hiện của Vương Nguyên là một uy hiếp lớn, vì vậy trực tiếp bỏ qua tiến trình tình tiết, chạy thẳng đến đoạn XXOO.

Liễu Hạ Minh thành công.

Nếu như Vương Tuấn Khải không phải là người trọng sinh, và nếu như Vương Nguyên không phải xuyên qua giả.

Liễu Hạ Minh đã hạ mình đến mức thấp hèn nhất, dùng sắc dụ mê mẩn tâm trí Vương Tuấn Khải mà vẫn không thấy hắn có vẻ gì là dao động, trong lòng ẩn ẩn cảm giác bất an. Y tin vào hào quang nhân vật chính, cũng tin vào nội dung cốt truyện, nhưng sao thế này...?

Người kia không thèm quay đầu nhìn y lấy một cái.

Liễu Hạ Minh cắn môi, bước nhanh tới gần đối phương, trong nháy mắt như bị tát một gáo nước lạnh.

Vương Nguyên che mặt chừa hai ngón tay, ánh mắt bối rối không dám đảo lung tung, trên người mặc chính là bộ quân phục màu đen của Vương Tuấn Khải, có nghĩa là người mà Liễu Hạ Minh hướng tới suốt từ đầu đến giờ không phải anh, mà là cậu.

Khụ, bị nhân vật chính thứ nhất ăn, bị nhân vật chính thứ hai cừu oán.

Có lẽ trong lịch sử những thành viên xuyên thư, cậu thê thảm nhất a...

“Ngươi, ngươi...tại sao lại là ngươi...?!!” Liễu Hạ Minh trợn tròn mắt vừa khiếp sợ vừa tức giận, vội chộp lấy áo khoác lên người, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng sừng sộ quát: “Vì sao...Vì sao ngươi còn chưa chết!!!”
Bình Luận (0)
Comment