Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 13

4.

Lin Sue lái xe đỗ ở tầng ngầm bãi gửi xe chung cư, xoay người tiến thẳng về phía ngôi nhà kiểu Âu ở đối diện. Sau vài tiếng chuông không có người mở cửa, cô âm trầm sai người phá khóa, đè nén tức giận xông tới cửa chính.

Lần này thì chỉ cần đẩy nhẹ thôi, khung cảnh bên trong làm Lin Sue cứng đờ.

Một người đàn ông điển trai cúi đầu gặm cắn ngực của thanh niên phía dưới, chân thanh niên câu lên thắt lưng anh ta, vẻ mặt thỏa mãn phát ra tiếng rêи ɾỉ như mèo kêu. Phát hiện có người đứng trước cửa, Kai bất mãn liếc Lin Sue, kéo áo sơ mi che cảnh xuân của Yuan, ôm cậu vào lòng.

“Cô tới đây làm gì?”

Lin Sue không nói gì, khinh thường nhìn Yuan, chỉ thấy cậu mặt đỏ hồng hương diễm cọ vào người Kai, ở góc độ anh không nhìn thấy, liếc Lin Sue, khóe môi nở nụ cười khiêu khích.

“Nếu chỉ để đứng đó thì tôi tiễn khách.”

“Khoan đã.” Lin Sue đột ngột lên tiếng, trấn định nói: “Cha mẹ anh đã đồng ý cho em ở lại đây rồi...”

“Đó là cha mẹ, không phải tôi, quan trọng nhất, đây là nhà của tôi, không phải họ.” 

Lin Sue sửng sốt, cô biết rõ người này gần đây mới nhận lại tổ tiên, tốt xấu gì cũng nên thể hiện chút tình cảm xa cách bao nhiêu năm, ai ngờ Kai cự tuyệt lạnh lùng như vậy, xem ra việc nhận tổ tiên trong mắt anh ta không đáng để ý. Sức ép từ gia đình căn bản không áp bức được Kai, cô chỉ có thể cắn răng bác bỏ: “Sớm muộn gì anh cũng kết hôn cùng em, còn dây dưa với cậu ta làm gì?”

“Cho nên?”

“Em muốn ở lại đây, chứng minh cậu ta không có cái gì tốt hơn em!”

“Tôi không đồng ý.”

“Đương nhiên em đến đây không chỉ có bấy nhiêu...” Cô ta vừa nói vừa bật điện thoại, trên màn hình xuất hiện cuộc gọi đến hai chữ ‘bác gái’, chẳng cần đợi chuông đổ lâu, một giọng phụ nữ trung niên truyền ra: [Lin?]

“Con chào bác.”

Kai giữ vẻ mặt xem xiếc nhìn Lin Sue đối thoại cùng ‘bác gái’ kia một hồi, đến lúc anh mất kiên nhẫn thì người phụ nữ kia muốn nói chuyện với anh.

“Có chuyện gì?”

[...]

Kai không nói, vẻ mặt bình tĩnh thoáng xuất hiện vẻ không hài lòng, Lin Sue để ý sắc mặt hai người cực kỳ không tốt, liền cười lạnh một tiếng, bắt đầu phân phó vệ sĩ thu thập vật tư dọn vào phòng dành cho khách của Kai. Anh không phản ứng gì, chỉ đưa Yuan về phòng, cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm cầm chặt tay anh: “Mới nãy em có sơ suất không?”

“Làm tốt lắm.”

Yuan mỉm cười: “May là trước kia em có làm việc trong đoàn kịch.”

Kai nghiêng đầu nhìn nụ cười của cậu, móng vuốt sói vươn ra tiếp tục thực hiện việc dang dở ban nãy: “Về sau đều trông cậy vào em.”

Hô hấp của Yuan bắt đầu dồn dập, cậu bị đẩy ngã xuống giường, toàn thân cao thấp chỉ có chiếc áo sơ mi và qυầи ɭóŧ nhỏ, hiện giờ quần cũng bị kéo đến đầu gối, mà người phía trên dùng một ngón tay không ngừng đâm rút vào nơi kia, miệng ngậm hoa anh đào trên ngực cậu. Cậu thả lỏng người mặc anh bày bố, ôm lấy anh thừa nhận từng nhịp lưu chuyển mạnh mẽ từ anh, không kiêng nể ai mà lớn tiếng rêи ɾỉ. Lát sau cả hai người đồng thời đạt đến cao trào, lại quần nhau một chặp đến giữa trưa.

Lin Sue ngồi một mình trong phòng bếp, toàn bộ thức ăn đều gọi bên ngoài tới. Phòng ngủ trên lầu truyền ra từng đợt âm thanh vô cùng nhỏ, nhưng rơi vào trong tai cô như ma chú khiến cô không cách nào bình thản. Nếu không phải Kai là con một của nhà tài phiệt nổi tiếng, cô cũng không ủy khuất mình như vậy. Tức giận nghĩ tới bản thân mình vốn là thiên kim tiểu thư, phải gả cho một tên cảnh sát quèn đã là uất ức chính mình, nay còn phải chạy đến đây xem hồ ly tinh và phu quân tương lai diễn cảnh tú ân tú ái, Lin Sue chỉ hận không thể biến Yuan bốc hơi khỏi thế gian.

Có điều đã từng bắt cóc thất bại một lần rồi, còn cơ hội tiếp cận Yuan nữa sao?

Đang tính toán, Kai đột nhiên bước vào tủ bếp, đi lướt qua như thể không xem cô tồn tại, thản nhiên lấy ra thức ăn đã chuẩn bị từ trước, theo lối cũ về phòng.

“Hai người...ăn cơm trên lầu sao?”

Lin Sue hỏi cũng biết không có ai đáp lại, càng siết chặt tay, chờ đợi cơ hội đuổi Yuan ra khỏi nhà, làm cho cậu thân bại danh liệt không có mặt mũi đi gặp ai!

Một ngày bình thường, Kai có công tác đột xuất ở cảnh cục nên đi sớm, trước khi rời nhà còn không quên dém chăn cho người trên giường. Nhìn cậu mệt mỏi ngủ say, trên thân thể đều là dấu chủ quyền của anh đóng lên, tâm tình Kai rất tốt, cúi đầu hôn lưỡi đến mức suýt nữa thì đánh thức cậu luôn mới luyến tiếc buông tha. Cảnh sát trưởng băng sơn rốt cuộc cũng hiểu được cái gì gọi là ‘không muốn đi làm’, thò vuốt sờ sờ mó mó vài cái rồi ra ngoài.

Đây là thời cơ tốt. Lin Sue nhìn chằm chằm bóng lưng Kai khuất sau bãi đỗ xe, âm thầm lên kế hoạch. Cô gọi điện cho quán bar ngầm, chờ người nọ tới mới chỉ vào phòng ngủ, âm độc nói: “Chỉ cần ngủ cùng cậu ta, tiền sẽ vào túi cậu.”

Người kia không nói gì, mũ lưỡi trai che khuất biểu cảm trên mặt, chỉ gật đầu rồi phá cửa phòng vào, đóng lại.

Sau đó tức giận.

Mẹ nó đúng là không thể giao anh trai cho cái tên t*ng trùng thượng não kia! Ăn con người ta sạch sành sanh không nói đi, cư nhiên dẫn gái vào nhà mưu đồ hãm hại chính thất!

Mã Tư Viễn vứt cái mũ xuống đất, tai nghe bluetooth nhấp nháy mấy cái, giọng nói dễ nghe mang theo thái độ cầu hòa của Vương Khải Lợi vang lên: [Tiểu Viễn, em tới chưa? Y như cũ mà làm nhé...]

“Ông đệch hai người muốn làm gì thì làm đi!! Ông đây quyết định mang ca ca về bao dưỡng!!”

[Ấy ấy bình tĩnh đừng manh động...Tiểu Viễn, em giúp người giúp cho trót đi, giờ chúng ta đang ở lưng chừng sườn núi, không thể-...”

“Ông không cần biết!!”

[Tiểu Viễn...]

“Tiểu Viễn.......?”

Âm thanh khàn khàn pha chút nghi hoặc của Yuan vang lên, Mã Tư Viễn lập tức đổi sắc mặt 180 độ, quay sang ân cần hỏi han: “Anh? Anh thấy trong người có khỏe không? Có buồn nôn hay đau bụng gì không? Khó chịu chỗ nào...”

Yuan méo mặt bất đắc dĩ --- Cậu cũng không mang thai!

“Nói đi nói lại cũng là do cô ả Lin Sue kia, đúng là mặt dày không biết ngượng...” Mã pháp y như bị cào trúng chỗ đau hăng say miệt thị đối phương không ngừng, nói đến mức Yuan há hốc mồm kinh hãi. Vương Khải Lợi ở đầu dây bên kia liên tục xoa lỗ tai, thầm nghĩ không bằng cứ để Tiểu Viễn nhà mình đứng trên đầu ngọn sóng, trực tiếp đứng trước nhà Lin Sue mắng nhiếc sỉ vả cô ta, có khi sẽ đẩy nhanh tiến độ kế hoạch không chừng...

Đợi đến khi Kai trở về, chỉ thấy Lin Sue vui vẻ ra mặt chạy ra đón anh, còn vươn tay muốn chỉnh lại tóc bị gió thổi loạn của anh. Kai nghiêng đầu tránh đi, trực tiếp lên lầu.

Lin Sue mừng thầm, giả vờ huyên thuyên về vài món ăn trong bếp, sau đó quy củ đứng một bên chờ Kai nổi cơn thịnh nộ.

Có điều bão táp cuồng phong gì đó không tới, ngược lại Yuan thanh tú ôn nhu mở cửa cho anh, trên mặt còn cả ý cười chưa dứt: “Anh đã về?” Sau đó liếc nhìn Lin Sue như kiểu --- Ở đây không chào mừng cô.

Đối với thái độ ngơ ngác rồi hận không thể lục tung phòng ngủ nhà người ta lên kiểm tra của cô gái, Kai biểu thị bằng một chữ ‘Cút’.

Lin Sue thẫn thờ trở về phòng, nghĩ không ra rốt cuộc tên MB kia chạy đi đâu, gọi vào số di động riêng của người nọ không được, gọi đến quán bar thì nhận hồi âm: Chỗ bọn họ căn bản không có ai tên xxx. Lin Sue điên tiết ném điện thoại xuống sàn, ấm ức gọi điện cho người quen.

[Cậu thanh niên đó có đẹp không?]

“Một con hồ ly tinh!! Bồ nghĩ có đẹp không?!!” Mặc dù biết cô bạn này của mình vô cùng phóng túng, nhưng hồ ly kia cong mà, lẽ nào gay cô nàng cũng không bỏ qua?

[Bồ yên tâm, trước giờ có mấy ai đủ sức chống cự lại tớ, họa chỉ có cái thứ yếu kém ở phương diện kia mới không ‘dậy’ nổi thôi, nhưng đó cũng chỉ là số ít.]

Rất không may cho cô nàng, Yuan nằm trong số ít đó, hiển nhiên cậu có ‘yếu kém’ hay không thì Kai đã được chứng thực rất rõ ràng, nghĩ đến bộ dáng động tình của người kia, anh chỉ hận không thể một ngụm nuốt luôn cậu vào bụng.

Ai cũng đừng mong nhìn!

Mã Tư Viễn sau khi nghe tin này liền lật bàn, má nó, đã thế ông đây phải thân chinh xuất trận mới được!

Vì thế cho nên, khi Lin Sue dẫn theo bạn khuê mật vào nhà, lập tức nhìn thấy ‘Yuan’ cực kỳ ngạo kiều ngồi bắt chéo chân trên sofa xem sách. Hình thể của Mã pháp y tương tự Yuan, mặc bộ quần áo đoan chính mười phần, trên sống mũi gác một cặp kính không gọng, tóc hơi dài rũ xuống trước trán, không phải người quen thì không nhận ra. Toàn thân toát ra khí chất ‘cấm dục’ siêu cường, khiến cô nàng nọ hưng phấn muốn bắt chuyện ngay lập tức.

Mã Tư Viễn đẩy gọng kính, ngó tiểu thư ăn mặc lỗ chỗ như ăn mày, âm thầm cảm khái cái mốt thời thượng ngày nay đúng là làm cho chỉ số thông minh nhân loại bị suy thoái! Mẹ nó người hiện đại không muốn cư nhiên muốn trở về nguyên thủy? Mã pháp y giật khóe môi ngó bánh bao núng nính, lại ngó số đo ba vòng tỷ lệ ngoại cỡ, một lần nữa quan ngại sâu sắc về vấn đề thẫm mỹ, phải giải phẫu cái loại thi thể này cậu thật không có hứng thú...

Cô nàng kia hiển nhiên phát hiện ra tầm mắt của ‘Yuan’, đắc ý cười với Lin Sue ngồi cạnh bên, mở miệng định lên tiếng thì ‘Yuan’ đã bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh như quân binh, âm u liếc cô một cái: “Muốn quảng cáo tiếp thị hay bán hàng đa cấp xin mời ra ngoài.”

Mỹ nữ: “...Không, không phải thế, em là bạn của-...”

“Định nói bạn của anh của chị của chú của cô bác họ hàng xa gì đó nữa hả? Chiêu này xưa xừ nó rồi. Tôi không có nhu cầu, mời cô đi cho.” 

Mỹ nữ nghe nói, tinh thần phấn chấn tăng cao, cũng không chùn bước vào sấn tới, bước qua ngồi bên cạnh Mã Tư Viễn, vừa há miệng lại bị chặn họng: “Sao còn chưa đi nữa? Chẳng phải đã nói là không thích rồi sao?”

“Nhưng biết đâu...” Mỹ nữ mãi mới thốt ra được một câu thì không trọn vẹn, ngón tay ngọc ngà như có như không kéo kéo dây áo. Mã Tư Viễn ‘ồ’ lên một tiếng, gõ gõ bàn: “Nằm xuống.”

Mỹ nữ phản ứng chậm nửa nhịp, quay đầu nhìn Lin Sue, quyến rũ bò lên bàn.

Sau đó thấy ‘Yuan’ hồ ly móc ra một bộ dụng cụ….giải phẫu, tuy rằng chưa từng thử qua nhưng nhìn bề ngoài cũng có thể thấy độ sắc bén của nó...

Lin Sue tỉnh táo kịp thời: “Cậu muốn làm gì?”

Mã Tư Viễn cười như không cười: “Cô nghĩ tôi muốn làm gì?” Dao vẫn còn sáng lóe đây này! Cậu liếc nạn nhân mặt đã trắng bệch, nhếch mép quỷ dị: “Thấy cô muốn hiến thân cho y học như vậy, tôi đây cũng không ngại mổ sống thử một phen...”

Tiếp theo chỉ nghe một tràng hét dài từ nhà Kai bắn ra, Vương Khải Lợi chôn tai trong heaphone hốt hoảng tháo ra, Yuan đang nằm gọn trong lòng Kai bị tiếng hét này làm giật mình, ngẩng đầu rên lên một tiếng, tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục bắn lên bồn tắm. Người phía sau tựa hồ bất mãn với phản ứng này của cậu, ôm thắt lưng cậu hùng hục ra vào, khiến cậu còn chưa thoát khỏi cao trào đã rơi vào vòng trầm luân mới, a a không ngừng.

Lin Sue xanh mặt nhìn khuê mật không tới năm giây đã chạy ra khỏi nhà, Mã Tư Viễn bình thản đẩy kính mắt xếp sách trở về phòng, bỗng có cảm giác thất bại mãnh liệt.

Khi cô còn chưa nghĩ ra được đối sách mới đuổi hồ ly đi, ở nhà gọi đến, giọng của ba gấp gáp vô cùng: “Lin, mau về công ty, có chuyện lớn xảy ra!!”

Chuyện lớn đó là gì? Vương Khải Lợi ngồi trong phòng cảnh cục cười đến là gian ác, hắn chạy đến nhà Kai rinh vợ mình về, dọc đường còn hứa hẹn đủ kiểu đảm bảo cô ả kia sẽ không quay lại khi dễ anh vợ này nọ, tiện thể ăn đậu hủ chút xíu, rồi mới đưa người về cảnh cục. Kai ôm Yuan đã bị anh làm đến tiết tháo không còn ngồi bên cửa sổ, nhìn bóng lưng Lin Sue vội vội vàng vàng, hài lòng cộng điểm cho Vương Khải Lợi.

Kai cúi đầu cọ cọ lên vai cậu: “Yuan.”

“Ưʍ.”

“Chúng ta kết hôn đi.”

Yuan tròn mắt nhìn anh, đỏ hoe mắt: “Được...Hm, đừng sờ nơi đó...”

“...”

“....Đừng, em...”

Rèm cửa buông xuống, cửa sổ đóng lại che khuất cảnh sắc bên trong. Thành phố lên đèn nhanh chóng, nhộn nhịp của đô thị đến buổi đêm mới chính thức bắt đầu.

END
Bình Luận (0)
Comment