5.Chờ chút, tình huống này có chút quen thuộc?
Vương Nguyên trợn tròn mắt kinh nghi bất định, vừa mới mở miệng “ngươi...” một tiếng, cơn buồn nôn đúng lúc lại quặn lên, Vương Tuấn Khải hình như hơi cau mày lẩm bẩm cái gì đó, đáng tiếc thứ ngôn ngữ kia rơi vào tai Vương Nguyên như vịt nghe sấm.
Hắn bế y lên người, để lưng y thoải mái tựa vào ngực mình, bàn tay to lớn xù lông trắng nhẹ nhàng xoa lên bụng Vương Nguyên, động tác ôn nhu dịu dàng từng chút một giải tỏa bệnh án của y, lỗ tai thỉnh thoảng rung rung vài cái, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt nhưng lại tản ra một cảm giác thỏa mãn khác thường. Vương Nguyên ngẩng đầu ngắm hắn đến si ngốc, xấu hổ ho khan tự chỉ trích bản thân, sau đó buồn cười nhận ra, y cùng người này còn cái gì không làm đâu? Ngại ngùng cho ai xem?
Khu rừng tối qua vừa trải qua một trận mưa tầm tã, sáng nay khí trời rất tốt, gió xuân mát mẻ vờn quanh ngóc ngách trong vách đá. Vương Nguyên được Vương Tuấn Khải xoa đến mí mắt đánh vào nhau, tâm tình thả lỏng dễ chịu chưa từng có. Vì thế, Nhị hoàng tử Đại Khải quốc vô cùng có hình tượng mà ngủ vù vù trên người lang sói, ngoan ngoãn nhu thuận như một tiểu tức phụ nông gia, ném nghi hoặc "đến tột cùng là ai cũng bị mất một mảng lông" ra sau đầu, chuyên tâm chạy đi tìm Chu công đánh cờ.
Vương Tuấn Khải ôm y trong lòng, tầm mắt nhìn về phía cái bụng nhỏ phẳng lì giấu sau lớp vải ngả màu, biểu cảm băng lãnh mềm xuống vài phần, trông ngây ngốc lại quái dị vô cùng. Hắn ngô ngố giảm chậm động tác, chằm chằm nhìn vào bụng nhỏ ý đồ muốn thấu xuyên qua xem bên trong kia chứa cái gì, là đứa bé sao? Lúc này hẳn là chưa có tượng hình đi? Có thể làm cho Vương Nguyên khó chịu thì bản lãnh cũng không thiếu đó chứ...Vương lang quân nghĩ đến đây mắt lòe lòe ánh sáng xanh, giỏi lắm nhãi ranh, đợi sau khi ra đời xem ta làm thế nào thu thập ngươi!
Lang tộc xưa nay kết bạn lữ luôn chọn người có khả năng thai nghén cao để sinh ra hậu duệ ưu tú, bất kể người nọ xuất thân từ đâu gia cảnh như thế nào. Sau khi hài tử hình thành, lang quân sẽ mang bạn lữ về tộc để giống cái trong tộc chăm sóc cho đến lúc đứa nhỏ ra đời, toàn bộ công việc bảo hộ cùng bồi dưỡng không đến lượt lang quân bận tâm. Vương Tuấn Khải hắn từ nhỏ đã không ở trong tộc, lớn lên cứ như vậy rời đi thật xa, lúc này tìm được bạn lữ làm gì có chuyện đưa về tộc gì đó. Hắn chủ trương vẫn cứ là tự thân vận động thì hơn, dù sao thì đem Vương Nguyên giao cho đám người yếu ớt nhỏ nhẹ kia hắn thực sự không an tâm chứ đừng nói là Vương Nguyên y có đồng ý hay không.
Người này, quật cường thì quật cường, nhưng yếu ớt chỉ có mình hắn nhìn thấy.
Một khắc kia y gọi ba tiếng ‘Vương Tuấn Khải’ giống như ma chú không ngừng dội vào tai hắn, âm thanh nức nở nài nỉ vừa đáng thương vừa mỏng manh đứt gãy như thể đang cầu xin khiến hắn không thể kìm được bất kỳ điều gì, tâm hắn bị cào ngứa, bản năng càng đối với thân thể y sinh ra du͙ƈ vọиɠ kinh khiếp, ngoài việc không ngừng lưu lại mùi vị của mình trên người y hắn không nghĩ được chi nữa. Nam tử này, quả thật là cái bẫy rập ngọt ngào đau khổ nhất hắn vướng vào, còn ngu muội tình nguyện không bao giờ thoát ra. Lang tộc đối với cái gọi là tự do luôn có chấp niệm vĩnh hằng, thế nhưng Vương Tuấn Khải hắn lại có thể vì bạn lữ buông tha lang tính, cam tâm chịu ràng buộc vô hình mà hai bên đều chưa nhận ra. Hắn không biết nên gọi cảm giác này là gì, không ai dạy hắn cả.
Hắn thật ra muốn cùng Vương Nguyên làm rõ việc này, nhưng là không cách nào câu thông ngôn ngữ được. Tiểu bạch lang vò vò mớ lông loạn thất bát tao trên đầu, vừa ngắm mỹ nhân vừa suy tư về tình trạng chung sống về sau của hai người, càng nghĩ càng phiền, cuối cùng đưa ra kết luận: sau này việc lớn nghe Vương Nguyên, việc nhỏ cũng nghe Vương Nguyên, hắn chỉ cần phụ trách chuyện săn thú là được, có gì cứ trực tiếp dùng hành động biểu đạt là được.
Vương Tuấn Khải vừa nghĩ tốt, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh ù ù, hắn trừng mắt nhìn con bọ cánh cứng lượn vòng trên đầu hai người, gầm nhẹ một tiếng sau đó cuống quít nhìn xuống.
Vương Nguyên mở cái khe nhỏ xíu, ngơ ngác nhìn hắn:"...Là tiểu bạch lang đúng không..? Ân, nó đã về sao... "
"..."
Chưa bao giờ Vương Tuấn Khải hận rào cản chủng loại như lúc này.
"Hưʍ...?"
Hắn đen mặt đè y xuống dúi vào đống bông giữ ấm mới tha về sáng nay, mặt than nhìn y lần thứ hai thiếp đi, huơ cái móng vuốt chụp trúng con bọ ném ra ngoài.
Vương Tuấn Khải cọ nhẹ gò má ửng hồng của Vương Nguyên, lần đầu tiên sinh ra xúc động muốn giấu y đi giống như giữ khư khư món báu vật vô giá mà hắn may mắn nhận được. Ngay cả khi hắn không thể cùng y nói chuyên yêu đương, thì Vương Tuấn Khải vẫn muốn dùng ôn nhu vô hạn hắn chưa bao giờ dành cho ai đặt hết lên người y.
[Chậc chậc, thiệt là ấm áp quá đi~][...]Vương Tuấn Khải dùng ánh mắt cho sinh vật chết nhìn con thỏ đột nhiên xuất hiện trong lãnh địa của mình, sau bao lần dùng hành động lẫn uy hiếp đe dọa tên này không được phép ló mặt ra vẫn không thành công, tiểu bạch lang thân ái quyết định không thèm để ý đến thỏ tinh nữa, nếu nó ngu xuẩn nhảy lên người bạn lữ của hắn như lần trước, cứ trực tiếp vứt lên làm thỏ nướng là được.
Thỏ tinh phe phẩy cái tai to, nếu nó có gương mặt như con người nhất định sẽ bĩu môi xì hai tiếng. Con sói trắng này ấy mà, chẳng qua là từ nhỏ không cười được nên cơ mặt liệt luôn rồi, chẳng những không có khả năng giao tiếp còn khiếm khuyết kỹ thuật biểu đạt cảm xúc, cứ nghĩ là ế tới thăng thiên luôn ấy. Ai ngờ lại bắt được miếng thịt tươi béo bở thế này, đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ, mèo mù vớ phải cá rán!
Nhìn Vương Nguyên không phòng bị nằm trong lòng lang tinh, con thỏ chép miệng:
[Ngươi nói cho y biết chưa?][...][Loài người tâm tư rất nặng đấy, nếu y biết trong bụng mình có một sinh mệnh đang nhen nhóm sống sót nhất định sẽ phản ứng rất lớn.][...Nói.][Dù sao y cũng là nam nhân, ngươi nghĩ một nam nhân đường đường chính chính sẽ chấp nhận việc mình mang thai sao?][Có gì không đúng?][...Nói ngươi ngốc đúng là không sai vào đâu được, ai nha nha nha ta đây là đang giảng giải vấn đề cho ngươi hiểu, nhe nanh múa vuốt làm cái gì!...Động vật ăn thịt gì đó là đáng ghét nhất!] Con thỏ nhảy qua nhảy lại trên tảng đá, bộ dạng tức giận thở phì phì vô cùng đặc sắc, mãi sau mới hừ hừ bò xuống, vênh mặt nói: [
Gia tộc ta đời đời thờ phụng thánh thủ thần y Tùy Ngọc Nguyên Quân, bản thân ta đi theo y gần trăm năm có lẻ, từng xem qua cơ chế sinh sản của phàm vật nhân gian. Từ yêu ma thần thú cho đến con người đều không thoát khỏi quy luật tự nhiên đó, nhưng là người chịu trách nhiệm mang thai của nhân giới được gọi là nữ nhân, không phải nam nhân, tương tự như giống cái của tộc thú chúng ta vậy...][...Ngươi có thể đi.][Gấp cái gì chứ, tiếp theo mới quan trọng này...] Thỏ tinh vuốt vuốt củ cà rốt của nó, trầm ngâm giải thích:
[Thân thể nam tử không phù hợp với thai nghén, lúc sinh sản nhất định cực kỳ khó khăn, ta thấy ngươi tốt nhất nên tìm Tùy Ngọc Nguyên Quân cầu ngài ấy hỗ trợ cho y đi, nếu không đến lúc chuyển dạ chắc chắn sẽ xuất hiện dị biến, ngươi trở tay không kịp đâu. Ngươi biết rõ, thời gian mang thai của lang tộc chỉ có ba tháng, không còn sớm, ngươi mau hành động đi.]...
..
“Ân, đừng...”
Phía sau bị hung hăng thao lộng, Vương Nguyên thở dốc đứt quãng rêи ɾỉ, thân thể xinh đẹp bị người phía trên đùa bỡn thành quen, phản ứng trong người cũng rất chân thật. Y mơ màng cầu muốn cầu xin hắn giảm nhẹ lực đạo, không ngờ ở bụng dưới dâng lên một trận đau đớn mãnh liệt. Vương Nguyên khổ sở mãi mới thốt lên được vài chữ ‘ta đau quá’, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc.
Vương Tuấn Khải cầm bàn tay lạnh ngắt của y, cố gắng dùng hơi ấm của chính mình ủ vào, Vương Nguyên đau đến gập người, môi bị cắn ra máu tươi, trong bụng như có ngàn vạn bàn tay đào móc khuấy động khiến y điếng người, suýt chút không khống chế được ứa ra nước mắt.
Lẽ nào thôi tình dược còn có tác dụng phụ?
Vương Nguyên mờ mịt hoảng sợ, chẳng lẽ ý muốn của hoàng huynh là để y tự mình bị giày vò trong du͙ƈ vọиɠ mê loạn, sau đó chậm rãi gϊếŧ chết y?
Vương Nguyên kinh hãi ngây người, không tự chủ lạnh cóng sống lưng, nếu không phải bên cạnh còn có một Vương Tuấn Khải thì từ lâu y đã ngất rồi. Y cười khổ trong lòng, lòng dạ quân tâm, quả thật khó dò, ca ca thiện lương nghiêm khắc của y, hiện giờ so với đồ tể chắng khác gì nhau. Y siết chặt bàn tay đang ôm lấy mình, trong lòng sản sinh mơ hồ luyến tiếc, chết lặng trong thống khổ chật vật hồi lâu, Vương Nguyên ngốc lăng nhìn Vương Tuấn Khải, trong mắt đều là mê mang tựa hải. Hãm sâu trong màu lam vô tận không có điểm dừng kia, từ khi nào chỉ tồn tại một hình dáng quen thuộc đến không có kẽ hở, từ khi nào đã hóa buốt lạnh thành gắt gao lo lắng, chăm chú một tấc không rời?
"A..."
Vương Tuấn Khải mày không cau có nhưng ánh mắt đã có chút hoảng hốt, hắn nghĩ tới những lời của thỏ tinh ban sáng, lòng như có tảng đá treo lơ lửng bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Giơ lên bàn tay phàm vật tầm thường dính chút ẩm ướt nhàn nhạt, hắn thẫn thờ nhớ lại nguyên nhân chính mình rời khỏi tộc, vết thương năm xưa âm ỉ cháy trong lòng giờ bỗng lập lòe đòi cháy, làm cho Vương Tuấn Khải trống rỗng.
Hắn không có linh lực. Dù là thần thú thì sao, không có linh lực thì có khác gì phàm nhân?
Trừ bỏ sống lâu hơn, hắn cùng nhân loài cũng chẳng có gì khác biệt.
Nếu hắn có linh lực, phải chăng Vương Nguyên sẽ không như vậy?
Vương Tuấn Khải lẳng lặng ôm Vương Nguyên đã đau đến không nói được im lìm ngồi trong sơn động, nhìn qua thê lương vô cùng.
Hắn đợi cho lửa cháy tàn mới đem Vương Nguyên nhét vào ổ bông, một mình bước ra ngoài tìm kiếm âm thanh vèo vèo của bọ cánh cứng. Khu rừng vẻ đêm rả rích toàn tiếng côn trùng kêu, một mảnh âm u bao trùm thiên nhiên như thể đã muốn chôn vùi nơi này từ lâu.
Thỏ tinh lấp ló sau cây gai bụi, láo liên hồi lâu mới thấy bọ cánh cứng chi chi hai tiếng, mếu máo bay đi.
Thỏ tinh:"..." Kể khổ với thỏ tinh ta đây cũng như không, ngươi nghĩ nhiều rồi.
Thân ảnh thon dài uyển chuyển ló ra khỏi rặng cây, con sói trắng hung mãnh lạnh lùng thoát cái tiến đến trước mặt thỏ tinh, trầm giọng nói:
[Tùy Ngọc tiên sinh đang ở đâu?][Ngươi xác định?]Lang tinh khinh thường nhìn con thỏ một cái.
[Ai nha nha nha được rồi!! Ta dắt ngươi đi tìm ngài ấy!!!]