5.Tiểu yêu tinh đột nhiên hôn mê, mặc dù không biết nguyên nhân xuất phát từ đâu nhưng cũng đủ hù cho Kyles đổ mồ hôi lạnh. Hắn loay hoay nửa ngày cũng không làm sao gọi tỉnh được Roy, liền thả cậu xuống chăn, tâm tình tồi tệ bước ra cửa gọi điện thoại.
Lâm Kinh Vũ lau sạch cái tách thủy tinh trong suốt, sáng đến không thể sáng hơn, đang tỉ mỉ kiểm tra xem có vết bẩn nào sót lại không thì điện thoại rung bần bật, trên màn hình hiện lên hai chữ "đại boss" to đùng có trọng lượng không nhẹ. Anh vội để cái tách xuống, vừa nhấc máy, đầu dây bên kia chỉ nghe một tiếng "A" vang dội. Sau đó...
Không có sau đó nữa.
[Boss?]
Thanh niên mảnh khảnh ngồi xổm xuống sàn nhà, trên tay cầm theo cái đèn bàn lộng lẫy, đồng tử đen sẫm lạnh ngắt nhìn nam nhân ngã úp sấp dưới đất, rồi lia đến chỗ cái điện thoại, nheo nheo mắt. Khoác vội bộ quần áo rộng thùng thình lên người, cậu lao xuống lầu.
Hai bảo vệ nhà Kyles nghiêm cẩn cúi chào chiếc Hummer đắt tiền gấp gáp lượn ra khỏi gara, không khỏi nghi hoặc ông chủ lớn của mình rốt cuộc đi đâu? Đời sống về đêm của ông chủ trước giờ rất tịch mịch, chẳng lẽ là tìm thú vui cải thiện chất lượng?
Roy vừa lái xe đến ngã tư đường, liền bật GPS, xác định người trong nhóm lính đánh thuê tìm được mình mới cẩn thận nhảy xuống xe, trốn vào một lùm cây trong công viên. Đúng như cậu dự đoán, không đầy năm phút sau, người của Kyles lập tức ập tới, một đoàn xe rầm rập nối đuôi nhau dừng bên cạnh Hummer, các men in black quy củ bước xuống xe dàn thành một vòng vây kín bao bọc lấy công viên cây xanh, chờ chỉ thị của sếp. Roy không thể làm gì khác là để lại cho thanh niên tóc nâu một tin nhắn thông báo, sau đó lặng lẽ tắt thiết bị định vị đi.
Cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa xe màu đen, chỉ mơ hồ thấy một bóng lưng quen thuộc im lặng ngồi trong đó, mũi dâng lên một trận chua xót, Roy mím môi co rụt người lại, trong bóng đêm tĩnh lặng tự trấn an chính mình.
Không phải là hắn đâu.
Chắc...không phải là hắn đâu.
Nhưng không hiểu ông trời cố tình trêu người hay vận số của cậu quá buồn cười, người mở cửa bước ra, chính là Karry. Hắn đanh mặt, sát khí âm trầm vờn quanh như một con thú dữ chuẩn bị săn mồi, quần áo trên người chính là bộ veston mà Kyles mặc ban nãy, tóc cũng chưa kịp nhuộm lại thành màu đen. Hắn đứng giữa đám vệ sĩ, bóng hình đổ dài trên mặt đường bị ánh đèn chiếu lên hình thù đơn độc, ánh mắt như có như không lơ đãng lướt qua chỗ Roy đang trốn. Dù biết hắn sẽ không nhìn thấy mình, nhưng trái tim cậu vẫn mãnh liệt nảy lên, song song đó là sự cay đắng không nói nên lời, giống như bạn đem một bí mật nói cho người tín nhiệm nhất nghe, sau đó đối phương thông cáo cho toàn thế giới biết. Cảm giác vừa rát buốt vừa tê dại này tựa như xát hành tây vào mắt vậy, dù có rửa sạch cũng không tài nào gột hết khó chịu.
Roy tựa vào bụi cây nghe Karry nhỏ giọng phân phó tay chân tìm cậu, tâm tình trống rỗng không biết dùng từ gì để miêu tả, mãi đến khi thấy hắn đấm mạnh vào xe, tức giận quát tháo đám người không tận lực làm việc, cậu mới chậm rãi hoàn hồn, thở hắt một tiếng.
Cậu cần gì phải đau khổ vì hắn chứ...?
Tên đó đã đùa giỡn cậu thành quen, ngay cả giả trang thành người khác, xem cậu là vật phẩm trên sàn giao dịch cũng làm rồi, phỏng chừng cậu trong mắt hắn chẳng qua chỉ là món đồ chơi tùy ý sử dụng, chơi chán thì vứt, không hề luyến tiếc.
Hắn đáng giá để cậu quan tâm như vậy sao?
Nhưng ánh mắt một khắc khi hắn rời đi kia...Lẽ nào cũng là giả tạo?
Điện thoại rung lên nửa chừng khiến Roy giật thót, tín hiệu nhấp nháy nói cho cậu biết, thanh niên tóc nâu đã tới gần đây. Roy quan sát đám men in black, chầm chậm đứng dậy bắt đầu luồn lách qua từng bụi cây, đến gần thanh niên. Lúc đi ngang qua bụi rậm phía sau Karry, Roy phức tạp nhìn bóng lưng của hắn, Karry như có linh cảm đột ngột xoay đầu lại, bốn mắt giao nhau khiến đôi bên chết sững.
"Roy!! Em đứng lại!!" Karry hoảng lên, dùng tốc độ nhanh nhất từ lúc sinh ra đến giờ phóng tới chụp lấy Roy, hành vi bất ngờ của hắn làm cậu không kịp phản kháng, đến lúc rơi vào vòng tay còn vương hơi sương mới bần thần hồi phục, kịch liệt giãy giụa.
"Roy, nghe anh nói, trước hết nghe anh nói đã!!"
Sự kháng nghị trong im lặng của cậu khiến Karry thực sự sợ hãi, trên mặt Roy không biểu hiện vui giận, nhưng môi đã bị cắn đến bật máu, đôi mắt quật cường chất chứa đầy chán nản, giằng co hồi lâu vẫn không thoát được hắn, nhưng cậu vẫn như trước điên cuồng vùng vẫy, tay chân đấm đá loạn xạ không yên phận chút nào. Karry cường ngạnh đè tứ chi cậu lại, thô bạo cướp cánh môi cạy mở khớp hàm Roy, đầu lưỡi bóng bỏng chen vào quất quít lưỡi cậu, mút đi toàn bộ nước bọt cùng sức nhẫn nại của Roy.
Thanh niên tóc nâu từ trong góc đi ra, vẫy vẫy tay với đám men in black, hiện trường trong phút chốc chỉ còn cặp bạn tình giận dỗi nhau bày trò tình thú.
"Trở về với anh được không? Anh xin lỗi, đừng rời bỏ anh, đừng tránh mặt anh..." Hắn buông đôi môi sưng đỏ ra, ôm chặt cậu như thể muốn khảm sâu vào người mình, siết đến mức Roy phát đau: "Anh sẽ giải thích với em, tuyệt đối không lừa gạt em nữa!"
...
"Ah...chết tiệt...a..."
Thanh niên mở rộng hai chân ngồi trên sàn xe, nửa người trên vẫn còn áo xống chỉnh tề, nửa người dưới đã bị lột sạch sẽ, trên bắp đùi trong non mịn trắng trẻo toàn là dấu hôn mới mẻ, nước bọt bóng loáng dính dấp trên da thịt mê người. Nam nhân vùi đầu vào giữa hai chân thanh niên, ngậm lấy tính khí cương cứng ra sức liếm lộng, sắc mặt ửng hồng cùng biểu hiện say mê của hắn khi phục vụ cho tiểu yêu tinh khiến cậu hưng phấn muốn chết, vật trong miệng hắn trướng to một vòng, lỗ nhỏ trên linh khẩu chảy ra dâʍ ɖịƈɦ trong suốt, bị nam nhân liếm nuốt tất cả. Hắn đảo loạn đầu lưỡi, cố tình chọc vào lỗ nhỏ mẫn cảm làm thanh niên giật bắn người run rẩy, cả người nổi lên tầng hồng nhạt, hô hấp hỗn loạn, tiểu huyệt phấn nộ bắt đầu hé ra rụt vào, dâʍ ŧɦủy̠ tí tách chảy xuống sàn xe.
Xe Hummer được cải tiến có thiết bị nội thất tự động, chỉ cần bấm một nút, ghế sẽ xếp gọn sang hai bên, chừa lại khoảng trống cực rộng bên trong. Lúc này Roy thở dốc tựa vào thành xe, thắt lưng dẻo dai vô thức đưa đẩy vật trong miệng Karry, mười ngón tay luồn sâu vào tóc hắn, không bao lâu sau liền bắn ra, toàn bộ trôi tuột xuống dạ dày Karry.
"Anh..." Cậu đỏ bừng mặt không dám nhìn thẳng: "Nuốt cái đó xuống làm gì..."
"Chỉ cần là của em, cái gì cũng không sao." Karry sủng nịch hôn hôn cậu, tách hai chân tiểu yêu tinh quấn lên người mình, khẽ nói: "Để anh vào, được không?"
"Không." Roy chém định chặt sắt nói, dù thân thể có phản ứng thì sao? Cậu vẫn chưa tha tội cho hắn đâu!
"Đành vậy." Karry thở dài một tiếng, thình lình lật người cậu lại đè sấp lên xe: "Bảo bối, em không thích Karry, vậy để Kyles tới đi."
"Biếи ŧɦái...A~..."
"Bảo bối, làm sao? Hửm?"
"Không thích...ưm, hm..."
Roy bất lực bị hắn đè xuống, hoa cúc đáng thương phơi bày trước ánh sáng, ngón tay thon dài của Karry chọc mạnh vào bên trong nó, đào ra dâʍ ɖịƈɦ sền sệt ròng ròng chảy xuống, tiếng nước xì xì vang lên kíƈɦ ŧɦíƈɦ thính giác hắn, khiến hắn kích động nhanh chóng cứng lên, cách một lớp vải cọ xát mông cậu. Cảm nhận sức nóng kinh người từ vật kia truyền tới, Roy thẹn chín người mà không làm gì được, tao huyệt phóng đãng lại không tự chủ nhích đến tìm kiếm vật nọ, còn vô cùng không nghĩa khí mà ngứa ngáy khó nhịn, khiến cậu rêи ɾỉ than khẽ, ngọc trụ phía trước lần nữa đứng thẳng.
Nửa tháng không làm đối với hai kẻ từng điên cuồng sênh ca hằng đêm là việc đáng sợ không thể ngờ. Lúc súng cọ ra lửa cứ như thác vỡ đê, làm thế nào cũng không kìm nổi.
Karry hung hăng cắm vật nóng đã sớm căng phồng dữ dội vào tiểu huyệt, một đường lún đến tận cùng, mê loạn như mưa rền gió giật trừu sáp nhục tràng. Đầu nấm vĩ đại bừng bừng phấn chấn đâm tới đâm lui trong cúc huyệt, tốc độ cùng cường độ vô cùng mạnh ép nước bắn tung tóe ra ngoài, âm thanh nhóp nhép dâm mỹ hòa lẫn với tiếng âm nang đập bình bịch vào cái mông nhỏ tràn khắp xe. Hắn thở hồng hộc banh mông cánh hoa sang hai bên, thắt lưng chuyển động kịch liệt như muốn phát tiết toàn bộ chịu đụng trong nửa tháng qua, một bên nỗ lực thao nát cúc huyệt, một bên cười cười liếm cần cổ Roy:
"Ông xã làm em có sướng không?"
"Ư...sướng...thật thích, ông xã, dùng lực mạnh một chút...a~a~~ đừng có ngừng..."
Roy bị hắn kéo vào hố tình nào còn sức giận lẫy, chủ động vểnh mông dâng tao huyệt cho hắn thao, bên trong co rút siết chặt côn ŧɦịŧ, bản tính phóng túng chỉ khi đối mặt với hắn bộc phát không giấu giếm. Biết người phía sau là Karry, cậu càng bạo gan hơn, kéo tay hắn đặt lên ngực mình van xin: "Ông xã mau đến...hành hạ tiểu đầṳ ѵú...Ngứa quá, tiểu yêu tinh không chịu nổi...ưʍ.."
Karry hiển nhiển không nhịn được khiêu khích dụ dỗ, thuận theo lời cậu xoa nắn hai đầṳ ѵú mẫn cảm. Roy thỏa mãn thở dốc, vặn vẹo cơ thể lắc lư theo luật động, đong đưa mông va chạm sỉ mao của nam nhân, kɦoáı ƈảʍ vừa đau vừa thích làm cậu khàn giọng rêи ɾỉ.
"Tiểu yêu tinh nhỏ giọng, chúng ta còn đang ở trong xe." Karry tà ác nói, mút mạnh lên cổ cậu. Tiểu thụ dâm tao của hắn nghe được lời này chẳng những không thu liễm mà còn hưng phấn nhiều hơn, thân thể nhạy cảm run rẩy đến từng lỗ chân lông đều giãn căng. Khóe mắt phiếm hồng ủy khuất nhìn hắn, như móng vuốt cào ngứa tâm can Karry. Hắn không chọc cậu nữa, hung hãn đỉnh lộng thân dưới, vừa đâm rút vừa mắng nhỏ:
"Tiểu yêu tinh hư hỏng muốn hút chết ông xã sao!!"
"Ư...!! Cho em, cho em..."
Roy chẳng nhớ hai người đã làm bao nhiêu lần, có lẽ bọn họ đem nửa tháng nhung nhớ không ở bên cạnh nhau ra điên cuồng hết đi, chỉ biết Karry bắn rất nhiều vào người cậu, bắn đến mức cậu tưởng bụng sẽ trướng lên, nhưng là sau đó hắn lại nhanh chóng hồi máu, cậu em trai tinh lực hùng mạnh một lần nữa nghênh chiến, chà đạp cúc huyệt đến tê tái.
"Ông xã thao lỏng miệng nhỏ của em rồi." Roy nằm trong lòng hắn, giận dỗi nói lời hạ lưu khiếm nhã, thấy hắn sửng sốt nhìn mình thì đỏ bừng mặt, quay đầu đi.
Karry vừa mừng vừa sợ nghe chính miệng tiểu yêu tinh thừa nhận mình là ông xã của em ấy, vỗ nhẹ người cậu: "Lần nào làm em cũng rất chặt, anh khó khăn lắm mới ngừng được."
"Hừ...nói cho em nghe chuyện Kyles."
"Ừm..."
"Mau nói!!"
"Thật ra, Kyles là tên giả của anh ở Kuala Lumpur. Trong hắc đạo dùng càng nhiều tên giả sẽ càng tốt, lúc cải trang cũng tiện hành động..."
"Tại sao tự nhiên lại muốn dùng thân phận Kyles để dọa em?"
"Anh muốn biết." Hắn nâng cằm cậu lên hôn sâu, nụ hôn lần này ôn nhu nhẹ nhàng không chút tình sắc: "Trong lòng em rốt cuộc có anh hay chỉ coi anh là bạn giường."
Roy bĩu môi: "Cứ trực tiếp nói thẳng ra không được sao?"
"Đó không phải là phong cách hắc đạo bọn anh."
"Em cũng là hắc đạo!!"
"Tiểu yêu tinh vẫn còn non lắm."
"Hừ, đợi ông đây làm ra sự nghiệp, xem anh còn nói được không?"
"Sự nghiệp của em có năm phần là ông xã nhúng tay vào, em nói coi?"
"Anh...!! Chết tiệt, lại động dục? A~~"
"Tiểu yêu tinh ngoan ngoãn để ông xã nhúng em là được, hiểu chưa?"
"A...~"
Ring ring ring.
"Có chuyện gì?"
[Boss, khi nào cậu thả nhị thiếu về? Lão gia tử đã biết chuyện rồi, chuẩn bị sang khu Đông làm loạn đây.]
"Nói với ông ấy hắc đạo chúng ta đã cầm cái gì thì không bao giờ trả lại. Việc nhỏ như vậy anh còn phải hỏi ý tôi sao?"
Tút tút tút.
Lâm Kinh Vũ á khẩu nhìn điện thoại chuyển về màn hình chính, khóe mắt trông thấy lão Vương như gorila gào thét phun lửa, buồn bực thở dài. Làm gián điệp hai mang cũng khổ lắm chứ....
Có lẽ mình cũng nên tìm một người 419 chăng?
Thế là tối đó quản gia nghiêm túc vận quần áo đến High N, đụng phải Trương Phàm đang giãy đành đạch vì boss không về, chuyện quái gì cũng đổ lên đầu cậu ta.
Lâm Kinh Vũ nở nụ cười, xem ra đã có mục tiêu.
END