Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 47

3.

Vương Tuấn Khải trở về nhà lúc nửa đêm, nhìn thấy tòa biệt thự hai tầng vẫn còn sáng đèn thì lấy làm lạ, đương nhiên không ai nhìn ra trên mặt đại thiếu có biểu cảm gì, vì cứ thế nào thì hắn vẫn bày ra vẻ mặt băng sơn liệt cơ đó thôi. Chân trái vừa bước vào, mắt đã chạm đến tầm nhìn của một nam nhân áo đen ở phía đối diện. Người nọ anh tuấn khí phách, tác phong trên người làm kẻ khác liên tưởng đến một loài động vật ăn thịt - mà ngay cả Vương Tuấn Khải cũng có khí tràng tương tự: sói xám.

Nam nhân mỉm cười gật đầu chào hỏi, liền bị lão già quát đến nước miếng tung bay:

"Đang nói chuyện với ta mà cậu dám mất tập trung à?! Cậu nhìn cái gì?!!" Vương gia chủ tức giận liếc kẻ cướp nổi bật của mình, thấy con trai lớn lù lù bước vào nhà, lập tức đứng hình ba giây, sau đó nheo nheo mắt: "Về rồi đấy à."

Karry biết cha vợ tương lai đang cố sức thị uy với hắn trước mặt con trai lớn, bất quá không biết là Vương đại thiếu thần kinh thô không bắt được sóng siêu âm của lão ba hay là căn bản không buồn để ý đến, thẳng thừng đi ngang qua mặt họ tiến lên lầu hai. Vương gia chủ nhanh như chớp túm lấy Roy ném vào người anh hai cậu, hùng hổ ra lệnh:

"Giáo huấn nó cho ta! Lôi vào góc tường xử bắn năm phút!!"

"Thế là ý gì?!! Ông đã nói là sẽ từ từ đàm phán cơ mà!!!"

"Tiên sư mày...a phi phi!! Thằng ranh con láo toét, đến lượt mày nói đó hả?!! Lên phòng mau!!"

"Ông nhớ mặt tôi đó ông già!"

"Mày vừa mới nói gì thế hả???!!"

"Im hết đi." Vương Tuấn Khải bình thản nói.

"..."

"..."

Karry dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn Vương Tuấn Khải, à hóa ra vị này mới là chủ nhà chứ nhỉ? Lại nhìn Roy đang phun lửa tứ tung đối chọi gay gắt với lão bà vì mình, vui vẻ kéo cậu lại hôn một cái vang dội lên môi, sau đó đẩy cậu ra: "Lát nữa đưa em đi High N."

Roy đỏ bừng mặt vội chạy lên phòng, bỏ lại lão gia tử hóa đá cương tức đến tăng xông máu - và anh trai mặt than đang chầm chậm bước theo.

Đóng cửa phòng, hai anh em nhà họ Vương hiếm khi đối mặt cùng nhau nói chuyện. Tuy huynh đệ hai người không phải ruột thịt, nhưng tình cảm thì vẫn có, không phải loại huyết nhục tương tàn máu chó trong truyền thuyết. Chẳng qua bình thường hai người cũng không hay nói chuyện cùng nhau, bởi vì cái mặt của Khải đại nhân khiến cho người ta có cảm giác rất áp bách, tựa hồ chỉ cần nói sai cái gì là không khí đóng băng ngay. Roy lớn đến như vậy rồi chỉ có hai lần đối diện với anh trai, đầu tiên là khi cậu muốn nhúng tay vào việc buôn bán vũ khí, lần thứ hai, chính là hiện tại.

Vương Tuấn Khải không phải kiểu người chủ động nói chuyện, cho nên Roy mở lời: "Ba vừa đánh em."

"..."

"Ông ta nói nếu em còn giao du cùng Karry, nhất định sẽ chặt chân nhốt em lại, thiệt là...lão ba chúng ta nói chuyện thật thô thiển, từ bé đến giờ ông ta dọa sẽ chặt tứ chi em bao nhiêu lần cơ chứ, nếu thực sự ra tay thì em còn chả đủ tay chân cho ông nghịch đâu."

"..."

"Lão ba ngày càng quá quắt, tại sao già như vậy lại còn không tu thân dưỡng tính, sống nhân từ một chút thì dễ xẹp đi tí đẹp trai nào à? Chẳng lẽ ông ấy không biết nhan sắc cũng phụ thuộc vào đức độ?"

"..." Vương Tuấn Khải trầm mặc nghe em trai thổ tào hết nửa ngày, sắc mặt không đổi khí không suyễn, mãi đến khi Roy bắt đầu oán hận hắn sao không đáp lời cậu, hắn mới thong thả hỏi: "Em cùng người kia là loại quan hệ đó?"

"...Loại quan hệ gì chứ..." Roy thở dài, khổ sở nói: "Anh hai, lẽ nào anh cũng cảm thấy việc em và Karry ở bên cạnh nhau là kinh hãi thế tục sao?"

Vương Tuấn Khải không nói gì, không hiểu sao nghe em trai nói câu này, hắn bất giác nghĩ đến cậu thanh niên hắn vẫn đồng sàng cộng chẩm ở High N, tưởng tượng đến tình cảnh hai người lúc nào cũng cùng một chỗ, đầu óc hắn phiêu đến miền vô cực.

Thấy ánh mắt anh hai đột nhiên trở nên mơ màng, tuy rằng không nhìn ra hắn đang vui hay giận nhưng đây là lần đầu tiên Roy cảm giác anh hai hơi kỳ quái. Vương Tuấn Khải đi sớm về khuya cật lực làm việc, tới bây giờ vẫn chưa từng có tình nhân, vẻ mặt mê mang mù mịt của người đang tương tư này là gì? Lẽ nào do cậu nghĩ quá nhiều?

Vương Tuấn Khải suy tư hồi lâu, ánh mắt trầm ổn ngẩn người nhìn sàn nhà, nhìn đến mức Roy muốn ngủ gật luôn rồi hắn mới chậm rãi đứng dậy, đặt tay lên đầu đứa em xoa xoa hai cái.

Hành động này của muộn tao ca ca đại biểu cho việc hắn không phản đối hai người kết giao. Roy đã sớm biết anh hai không lằng nhằng như lão ba, chẳng qua dễ như vậy khiến cậu hơi hoang mang.

Thật giống như anh hai có gì đó không ổn...?

...

Vương Nguyên kết thúc học kỳ thứ hai của năm ba vào tháng sáu, vội vàng làm bài tiểu luận nộp cho giáo viên phụ trách rồi thu gom sách vở chạy đến High N. Hơn một tuần rồi cậu bận chạy bài đến tối mặt tối mày, còn phải giao hàng cho khu bệnh xá phía Tây Nam, mỗi lần tới High N đều là mười một mười hai giờ đêm, khuya đến mức ai ai cũng mệt mỏi. Nhưng làm cho Vương Nguyên buồn bã không phải là do giờ làm ảnh hưởng đến tiền lương, mà là gần đây Vương Tuấn Khải không có đến tìm cậu, một cú điện thoại của không. Vương Nguyên cười giễu cợt, cậu cũng không phải người yêu hắn, đòi hỏi nhiều như vậy để làm gì.

Có đôi khi Vương Nguyên sợ hãi, bọn họ ngay cả bạn bè cũng không thể làm.

"Khải đại thiếu ấy à? Tôi nghe đâu là anh ta ở nhà xử lí chuyện cá nhân gì đó." Trương Phàm vừa gặm chân gà KFC vừa oán hận: "Lão đại cũng thật là, cưa đổ nhị thiếu nhà họ Vương xong liền vứt hết công việc cho mình xử lí, đúng là trọng sắc khinh bạn, có mỹ nhân liền quên giang sơn..."

Vương Nguyên tò mò viết viết -- Nhị thiếu cậu nói chính là em trai của Khải đại thiếu à?

"Chính là cậu ấy, tôi nói a, sao lão đại lại hên vậy chứ..."

Tiếp tục viết --- Lão đại của chúng ta...là nữ sao?

Trương Phàm lập tức nhìn cậu bằng con mắt UFO, đem miếng giấy nhanh chóng xé đi: "Tiểu Nguyên, để lão đại biết được cái này của cậu chắn chắc sẽ cười rất rùng mình a, cậu có thấy một cô gái nào cao mét chín, cơ bụng tám múi còn buôn bán vũ khí xuyên biên giới, dùng thuần thục ba mươi sáu loại súng CS không a? Cực chẳng đã còn thích dùng áp suất thấp bóc lột nhân viên làm việc, mỗi đêm đi trêu hoa ghẹo nguyệt đến phát nghiện, phụ nữ như vậy có tồn tại tôi liền đi đầu xuống đất..."

Vương Nguyên trừng to mắt chấn kinh hồi lâu mới hồi phục, tim đập thình thịch, đáy mắt có chút chờ mong. Nói thế có nghĩa là cả hai người bọn họ cũng giống như cậu, cũng chỉ thích nam nhân. Vậy...cậu có cơ hội đúng không?

Trương Phàm vốn đang lải nhải ca thán, mắt nhìn thấy boss đưa phu nhân tới liền xoành xoạch đổi sắc, tươi cười sáng rỡ như hoa cúc: "Boss, chị dâu, hai người tới!"

"Xem ra cậu rất nhàn ha." Karry cười đến là chói mắt: "Hay tôi để cậu qua giúp Lâm Kinh Vũ nhỉ?"

"Đừng nhắc đến anh ta nữa, boss." Vẻ mặt Trương Phàm như ăn phải ruồi: "Chẳng có chút tình thú gì cả."

"Chẳng phải chức nghiệp của cậu là huấn luyện viên tình thú sao? Dạy cho anh ta đi." Roy trêu chọc, ánh mắt lướt sang người Vương Nguyên, hiếm khi lễ độ gật đầu một cái. Vương Nguyên vừa nghe hai chữ "chị dâu" liền ngộ ra vị này chính là nhị thiếu gia, không khỏi rụt rè chào hỏi, cảm giác có hơi khẩn trương.

Cậu rất muốn hỏi Vương Tuấn Khải gần đây có rảnh không, nhưng từ miệng em trai hắn lại đi hỏi chuyện như vậy, tám phần mười là bị nghi ngờ mờ ám. Căng thẳng hồi lâu, Vương Nguyên cũng thấy mình không phải người cùng thế giới với ba kẻ còn lại, xin phép rời đi trước.

Vừa bước ra đến cửa, chiếc xe thể thao lướt tới, nhanh như chớp kéo cậu lên. Vương Nguyên hoảng sợ vùng vẫy ra, nhìn thấy chủ nhân chiếc xe mới bình tĩnh lại, trấn an trái tim đang bình bịch kháng nghị đây. Trương Phàm kinh hãi muốn hô hoán, bị Roy chặn lại. Nhị thiếu sờ sờ cằm nghi hoặc nói: "Đó...hình như là xe của mẹ cả, lâu rồi anh hai không có lấy nó ra dùng, sao hôm nay...Cậu trai đó có quan hệ gì với anh hai tôi?"

Tuy tiết lộ thông tin khách hàng là không tốt, nhưng hai người trước mặt là cơm cha áo mẹ của Trương Phàm, hơn nữa người nào người nấy đều là thái tử hắc đạo, cậu dám nhiều lời sao Trương Phàm nhỏ giọng đáp: "Khải đại thiếu vẫn hay đến đây."

Roy khiếp sợ há hốc mồm: "Cái gì???"

Vương Nguyên sau khi bị "bắt cóc" liền được chở vào một căn hộ nhỏ ở ngoại ô, Vương Tuấn Khải bế bổng cậu lên khiến cậu không thể không ôm hắn, ngạc nhiên nhìn hắn mở cửa nhà đưa mình vào. Cậu bị áp lên tường kịch liệt hôn lưỡi, hai tay run run siết chặt góc áo hắn, cả người bị giam hãm trong vòng tay của hắn. Vương Tuấn Khải tấn công quá hiểm, tốc độ sấm rền gió giật cuối lấy lưỡi nhân nhi trong lòng, bên trên hôn liếm cắи ʍút̼ đôi môi mềm mại như thể chẳng có thứ gì ngọt ngào hơn nữa, bên dưới chen vào giữa hai chân người ta đụng chạm bộ vị bí mật. Vương Nguyên bị hắn hôn đến tê dại, mặt đỏ bừng lại không thể kháng nghị, tới khi được thả ra lập tức hít không khí, mềm nhũn tựa vào ngực hắn điều chỉnh hô hấp.

Người này trước giờ luôn luôn mang tâm trạng điềm tĩnh thản nhiên, hôm nay cư nhiên gấp gáp như vậy là sao?

Vương Nguyên không hiểu gì cả nhìn hắn, thấy hắn cũng đang chăm chú nhìn mình, không tự chủ đỏ mặt. Cũng may cậu không nói được, nếu không đảm bảo sẽ nói lắp cho coi.

Vương Tuấn Khải vẫn luôn cảm thấy người này rất quen thuộc mới để cậu thân cận cùng mình, giờ khắc này cảm giác đó càng mãnh liệt, nhưng hắn làm thế nào cũng không đoán ra chân tướng. Trước kia hắn từng gặp một tai nạn, đã sớm không còn nhớ được ký ức quá khứ nên chẳng thể biết Vương Nguyên cùng hắn có giao tình hay không.

Nếu có một phương thức để hắn nhớ lại, Vương Tuấn Khải khẳng định sẽ lựa chọn nó.

Vương Nguyên muốn ra dấu, lại phát hiện có thứ nóng nóng cọ vào chân mình, mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn, nuốt nước bọt khô khốc không dám nhìn hắn.

Kết cục là, chuyện gì tới cũng sẽ tới.

Vương Nguyên khó khăn nâng tay chỉ phòng tắm, làm một dấu hỏi, bên dưới liền thúc mạnh một cái khiến cậu suy suyễn thở dốc, bất đắc dĩ nhìn Vương Tuấn Khải. Hắn hiện tại đang ngồi trên sofa, khóe kéo quần mở lớn thả người anh em tinh lực tràn trề phấn chấn chạy ra ngoài, mà cậu lại trống trơn không một mảnh vải, hai chân dang rộng ngồi trên người hắn, mông cánh hoa trắng nõn bị hắn kéo sang hai bên để lộ mị huyệt ướŧ áŧ ấm nóng. Vương Nguyên chật vật chống đỡ trên vai Vương Tuấn Khải, thắt lưng không ngừng chuyển động lên xuống, mị thịt gắt gao bao lấy cự vật, đem nó chôn sâu tới tận cùng, va chạm điểm G bí ẩn bên trong cơ thể cậu. Tiếng nước nhóp nhép liên tục đánh vào màng nhĩ, cùng với sắc mặt ửng hồ dụ hoặc của cậu làm hắn nặng nề thở ra, kéo người kia lại hôn sâu.

Động tác này khiến cho vật kia đột ngột xuyên sâu vào tuyến tiền liệt, khiến Vương Nguyên giật bắn người "ưm" một tiếng, thân thể hưng phấn run rẩy kịch liệt, bởi vì không chịu nổi kɦoáı ƈảʍ quá lớn kíƈɦ ŧɦíƈɦ muốn khóc nên cậu không ngừng xoay eo lắc mông, tiếng nức nở vụn vặt cũng thốt ra. Càng vặn vẹo cơ thể càng cảm nhận cự hành tiến sâu, không lưu tình công thành đoạt đất, Vương Nguyên vừa thư sướng vừa hỗn loạn kháng cự, đầu ngón chân co quắp lại. Sau đó cậu bị đè lên sofa, hai chân tách rộng quấn lấy thắt lưng nam nhân, thừa nhận sáp nhập hùng hục từ bên dưới. Âm thanh giao hợp lách chách vang lên, dâʍ ɖịƈɦ bị ép văng tứ tung ướt đẫm sofa, Vương Nguyên chịu không thấu kɦoáı ƈảʍ cực đại, không bao lâu bắn ra ngoài. Tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục nóng ấm dính lên bụng hai người, nhiều đến mức chính cậu cũng thấy xấu hổ che mặt lại. Vương Tuấn Khải thế nhưng gỡ tay Vương Nguyên ra, hữu ý vô tình hôn lên trán cậu, cũng tiết ra bên trong người Vương Nguyên.

Cậu kinh ngạc nhìn hắn, tâm can run mãnh liệt, hình như có thứ gì đó vừa lóe lên.

Vương Nguyên có nằm mơ cũng không nghĩ tới tối hôm nay, bọn họ lại ôm nhau ngủ. Trước kia sau mỗi lần làm xong, hắn đều trở về nhà hoặc trực tiếp đến công ty tăng ca, cậu biết rõ hắn đồng ý cùng cậu làm là do nhu cầu sinh lý chứ không xuất phát từ tâm. Nhưng mà tình hình hiện tại là sao a???

Vương Tuấn Khải vùi đầu vào gối, đây là căn hộ trước kia của mẹ hắn, khi rảnh rỗi vẫn thường cho người dọn dẹp, quả nhiên cũng có lúc dùng tới. Ôm cậu thanh niên đang ngơ ngác vào lòng, Khải đại thiếu lặng lẽ nhắm mắt lại, hắn muốn biết, cảm giác của mình đối với Vương Nguyên rốt cuộc là như thế nào.
Bình Luận (0)
Comment