Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 7

2.

Roy tỉnh lại trong cơn mê mang nửa vời, mở to mắt nhìn trần nhà xa lạ.

"Tỉnh rồi!" Jc vỗ tay một cái, mỉm cười chìa ra một miếng mứt quả: "Ngậm vào mới có thể nói chuyện được!"

Cổ họng khô đắng cảm nhận vị chua ngọt dễ chịu, Roy gật đầu nói cảm ơn, túm lấy balo muốn xuống giường.

"Cậu đi đâu vậy?" JC hứng thú nhướng nhướng mày: "Nơi này là quân doanh Alpha 098, trưởng chỉ huy của chúng tôi cứu cậu về."

Nhìn nhìn vị Beta trước mặt, Roy sửng sốt một lúc, lại gật gật đầu, móc ra căn cước: "Tôi trở về sẽ hậu tạ mọi người, đây là-..."

"Ý tôi không phải thế." JC xua tay: "Cậu tốt xấu gì cũng phải gặp trưởng chỉ huy của tôi một chút a."

Roy ngẫm nghĩ: "Cũng đúng, nhưng mà..." Bây giờ không phải lúc...

Cửa mở ra cắt ngang câu nói của Roy, khí tức Alpha mạnh mẽ choáng ngợp lấn át căn phòng, Roy vô thức run rẩy trong chốc lát, lùi ra phía sau JC. Bác sĩ JC sờ cằm, y đại khái đã hiểu cái "nhưng mà" của tiểu Omega này là gì rồi.

Dù là đứng cách xa, nhưng mùi vị bá đạo của Alpha quá mãnh liệt, Roy còn đang trong cơn bệnh đương nhiên chịu không nổi. Trước kia daddy có dặn Omega chưa trưởng thành đừng nên tới gần Alpha, ngay cả papa cậu cũng hạn chế nói chuyện, Alpha bọn họ tính tình cường hãn, vị đạo trên người hiển nhiên cũng cường hãn theo.

Người này...là Karry?

Nam nhân anh tuấn cương trực, mắt hẹp mày kiếm, một vết sẹo vắt ngang sống mũi, toàn thân tản ra cảm giác áp bách của dã thú. Hắn là một quân binh, luôn luôn hành động theo quán tính nhiều hơn là lý trí. Biết mình làm tiểu Omega sợ, Karry liền thu liễm khí chất thường ngày, ho khan một tiếng.

"Ừm, nghe nói anh là người đã cứu tôi...Cảm ơn..." Kỳ thật Roy không thấy có gì đáng sợ, chỉ là hơi khẩn trương, sau khi tiếp xúc rồi cũng không có khó chịu, liền bước tới vươn tay ra: "Tôi là Wang...Rebertine Andrelance Roy, hân hạnh gặp anh." Suýt nữa nói nhầm!

"Karry." Hắn cũng vươn tay ra, khoảnh khắc nắm lấy tay cậu liền có một dòng điện giần giật chảy qua, đồng thời não bộ co rút cảm khái, tay thật mềm, mặc dù đêm đó ôm cậu cũng thấy rất mềm...

"Anh tìm thấy tôi ở đâu?"

"Chân núi."

"Anh có thấy trên núi còn người nào không?"

Hắn lắc đầu. Roy cau mày.

"Nơi này không thể kết nối với bên ngoài, từ trường khá mạnh, nếu cậu muốn liên lạc với người nhà thì phải chờ hai tuần nữa, đợi từ trường giảm bớt." JC tốt bụng nói: "Cậu cứ yên tâm ở lại đây, tuy rằng tất cả đều là Alpha nhưng sức nhẫn nại của họ rất tốt, sẽ không tùy tiện trêu chọc Omega..."

Roy đỏ mặt. Karry sửng sốt, vị trí ngực trái có gì đó đập bùm bùm.

"Ân, nếu cậu có ưng ý người nào trong cái đám sinh vật bá đạo này..." JC mỉm cười thần bí: "Tôi cũng có thể làm mai cho cậu."

Roy cuối cùng cũng không rời đi, nhưng tất nhiên không phải vì cái lí do tìm Alpha như JC nói, mà là không cách nào liên lạc với daddy papa. Bệnh cậu chưa khỏi, không dám đi xa, lỡ như thời tiết chuyển biến một chút liền toi, Roy cào tóc, đây chính là nhược điểm trí mạng của Omega, không thích nghi được với môi trường!

Nhóm Alpha khó có dịp trông thấy Omega, lúc cửa sổ phòng ban chỉ huy mở ra liền trố mắt ngó vào, báo hại Roy bị dọa giật mình, lúc sau thấy họ không có ác ý liền gật đầu chào hỏi, còn khuyến mãi thêm nụ cười mỉm mang tính sát thương cao, khiến một số người cười tươi đến mức mặt mày nở hoa. Thiếu niên Alpha ôm ngực cảm thán: "Oa, thiệt khả ái thiệt khả ái, tôi cũng muốn có một Omega!"

"Nói gì vậy, cậu ấy là của anh đại!!!"

"Đúng đúng, của anh đại!!"

"Tôi chỉ nói tôi mơ ước thôi mà, các người trù dập tôi như vậy làm gì..."

JC cười gian trá thò đầu vào giữa nhóm Alpha: "Nếu mọi người muốn có Omega ôm, thì hãy tác hợp anh đại với cậu ấy a, biết đâu cậu ấy sẽ giới thiệu bạn mình cho mọi người thì sao!"

"Nói hay lắm!!"

"Tác hợp, mau tác hợp!"

"Này." Phó chỉ huy Steelo huých bả vai JC: "Cậu có cao kiến?"

"Đương nhiên." Kẻ nào đó cười đến là đen tối: "Thật ra mấy ngày nay Roy không bị bệnh..."

"Có liên quan đến từ trường chỗ chúng ta?"

"Thông minh!"

Steelo vui vẻ chường mặt qua: "Hôn một cái?"

"Biến!!!"

...

Mấy ngày nay ở chung với mọi người trong quân doanh rất thoải mái, bọn họ là một đám Alpha thẳng tính thật thà, không có tranh đấu cũng không có mưu đồ, chỉ một mực rèn luyện năng lực, thỉnh thoảng cũng sẽ dạy Roy vài chiêu phòng thân, còn bày trò chơi khiến cậu cười nắc nẻ. So với nhóm Omega suốt ngày bàn tán nên thêu cái gì may cái gì, Omega nhà ai có chồng có con, Roy vẫn thấy hứng thú với súng đạn hỏa lôi nhiều hơn. Cậu căn bản vẫn là nam nha, đối với vũ khí lạnh trước giờ không có sức phản kháng.

Có điều, gần đây thân thể càng lúc càng kỳ quái, mỗi lần đứng quá gần với Alpha nào, Roy sẽ cảm thấy trong người có gì đó xao động mãnh liệt, thôi thúc lôi kéo muốn chui ra ngoài. Cậu giảm bớt thời gian tiếp xúc cùng họ lại, một mình ở trong phòng ôm chăn ngủ li bì. Chiều nay vừa mở cửa nhận thuốc của JC đột nhiên ngất đi, còn sốt một bận, nằm trên giường nóng hầm hập thở dốc.

Chưa bao giờ gặp tình trạng kỳ quặc như thế, cậu cũng không có tiền sử bệnh tật a, lẽ nào là do đổi không khí?

"Cậu không biết nguyên nhân?" JC mở to mắt kinh ngạc: "Thực sự không biết?"

"..." Còn phải gật đầu bao nhiêu lần nữa đây...

"Uầy..." JC nháy nháy mắt: "Tôi thật ra cũng không biết chữa bệnh này..."

"Vậy làm sao bây giờ...?"

"Nhưng cũng không phải là không ai biết."

JC kề sát tai Roy nói nhỏ một cái tên. Mặt Roy đỏ bừng, lần đầu tiên xuất hiện hai chữ ngượng ngùng.

"Karry a, anh ta rất tốt đó, bình thường nhìn có vẻ khó gần lại kiệm lời, vì anh ta là kiểu muộn tao (ngoài lạnh trong nóng, phúc hắc ngầm :D ) ! Để tôi nói cho cậu nghe, Karry là một tên siêu siêu siêu cấp hào phóng..."

Roy ngồi nghe JC lải nhải cả buổi trời, cậu không phải không biết hắn tốt. Karry cứu cậu về, cho cậu ở trong phòng hắn, còn mang thức ăn đặc biệt nấu cho Omega đến...

Roy che ngực, ừm, nơi này vì sao lại hồi hộp...

Giữa khuya, Roy hoang mang cuộn người lại, thân thể bốc lên từng đợt lửa khó chịu, miệng lưỡi khô nóng vô cùng. Tất cả các giác quan trên người bỗng trở nên mẫn cảm hơn bao giờ hết, tay chân bải hoải buồn bực, mồ hôi túa ra mỗi lúc một nhiều, da thịt run rẩy không ngừng, phía dưới càng thảm hơn, vật giữa hai chân cơ hồ là cứng lên nhanh chóng, mà khe mông lại ứa ra dịch lỏng ướŧ áŧ.

Roy cuối cùng biết chuyện gì đang xảy ra rồi.

"...Hm..." Cậu thống khổ rêи ɾỉ, trong đầu có vô vàn thứ đặc quánh dính chặt thần kinh không để cậu suy nghĩ, dã thú trong người dần thức tỉnh, cào cào móng vuốt muốn nhảy ra ngoài. Sâu trong người xuất hiện các đợt dao động mãnh liệt, dập dìu như thủy triều lên xuống, khiến người cậu nhũn ra như tương hồ.

Khi Karry mở cửa ra, bản năng sắc bén của hắn lập tức phát động. Khí tức Omega ngọt lịm bay khắp phòng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ xông thẳng vào đầu óc khiến hô hấp hắn thay đổi. Nhịn xuống cảm giác muốn tìm Steelo đánh một trận vì dám lừa gạt hắn, Karry bình tĩnh rút chân về, muốn đóng cửa.

"Ân, a...a..."

Âm thanh nhỏ như mèo kêu gãi ngứa lý trí hắn, Karry siết chặt tay, đột nhiên nhớ tới vấn đề của kỳ phát tình đầu tiên, nếu không mau đánh dấu áp chế Omega, người nọ có thể sẽ...

Karry nghiến răng buộc chính mình phải tỉnh táo, tiến đến gần giường, vị đạo thơm ngọt dụ hoặc của Omega mỗi lúc một nồng, bật công tắc đèn, hắn gần như đứng hình trước Roy.

Mặc dù biết cậu rất đẹp, nhưng lúc này tiểu Omega hắn cứu về ngày ấy hoàn toàn mất đi vẻ đẹp nhu thuận thường ngày. Roy nằm trên giường, hơi thở hỗn loạn, gương mặt diễm lệ đỏ bừng, mắt phiếm hơi nước, môi hồng cắn chặt lộ ra vẻ yếu ớt. Nút áo ngủ bị đứt, xương quai xanh cùng lồng ngực trắng tuyết lộ ra ngoài, nhiễm một tầng hồng sắc mê người. Roy nhìn thấy hắn bước vào, thở gấp hơn một chút, cong người ngẩng đầu biểu đạt sự khó nhịn.

"A.. a..."

Khí tức Omega tập kích Karry, hắn siết tay đến hằn năm dấu đỏ, áp chế cơn lửa nóng bụng dưới, ngồi xuống giường. Hiện giờ không thể nhân lúc cháy nhà mà hôi của, nếu sau khi đánh dấu mà Roy tỉnh lại, chán ghét hắn, thì hắn phải làm sao đây?

Karry chần chừ một chút, cúi người ôm lấy tiểu Omega đang động tình, ngón tay hắn run rẩy kéo cổ áo Roy ra, bị cậu túm lấy, cọ xát lên người hắn, Karry biết Roy bây giờ chỉ còn biết làm theo bản năng, nếu chính hắn cũng mất đi tỉnh táo thì chuyện lớn sẽ xảy ra.

"Ngô, ân...a, hm...a..." Giữ chặt tay chân không cho đối phương làm loạn, Karry cúi đầu liếm vai phải của cậu, chọn một chỗ cắn xuống.

"A a a!!" Roy đau đớn hét lên, nước mắt lăn dài trên má, vùng vẫy muốn thoát khỏi gọng kìm, da thịt cậu rất mẫn cảm, chỉ cần một vết xước nhỏ cậu đã đau đến trắng bệch mặt, huống hồ Karry còn cố tình cắn chảy máu, bảo cậu không khóc mới là lạ đó!

"Tôi..." Karry nuốt nước bọt một cái, thở hồng hộc: "Tôi tạm thời đánh dấu cậu, đợi cậu tỉnh lại chúng ta sẽ nói chuyện sau!" Nói xong vội vàng đóng cửa chặt lại, chạy đi tìm nước lạnh dội tắt dục hỏa.
Bình Luận (0)
Comment