Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 72

Quỷ hút máu. Lãnh khốc công x thâm tàng thụ. Shotacon =))))

1.

Tương truyền gia chủ đời thứ ba mươi lăm của dòng tộc Wampire sinh ra một quái thai mang hỗn huyết giữa quỷ hút máu và nhân loại, chẳng những làm cho huyết thống mất đi sự thuần khiết mà còn khiến hai giới quỷ hút máu và con người đấu tranh gay gắt hơn nửa thập kỷ. Sau đó đích thân vị gia chủ nọ đem đứa con dị huyết của mình giam lại, dùng đinh gỗ đào phong ấn nó trong hầm mộ tổ tiên, đời đời kiếp kiếp chịu cảnh cầm tù, tối tăm mù mịt không thấy đường ra.

Chiến tranh thế giới thứ hai bùng phát, hàng ngàn người di cư sang các khu vực có thể sinh tồn, lăng mộ quỷ hút máu bị súng đạn quật lên cày xới đến không còn manh giáp, toàn bộ hài cốt, xác ướp và quan tài đều nổ tung, bị chôn vùi giữa vô vàn thi thể người chết vì đói, giá trị linh thiêng của căn hầm mộ dần dần biến mất, như hạt cát giữa sa mạc, tựa giọt nước trong đại dương.

Trong chiến trường năm ấy, không một ai đủ tinh lực quan tâm kẻ dị huyết kia còn sống hay đã chết, nhưng người trong gia tộc Wampire đều biết rất rõ, nếu hắn quay trở lại báo thù, sẽ là một hồi tinh phong huyết vũ, máu nhuộm đỏ cả đất trời.

...

“Ngô...ưʍ...”

“Kêu lớn một chút.”

“Chủ nhân, không được, ta không được...a...!”

Trong căn phòng xa xỉ chất đầy đồ dùng quý giá cộp mác kiến trúc gothic lưu lại từ thời tây âu cổ điển, mùi vị tanh nhẹ đặc trưng chậm rãi phiêu tán, giữa tấm thảm dày thêu hoa văn cầu kỳ trên sàn nhà rộng lớn, một thiếu niên độ khoảng mười tám mười chín tuổi, mặc trên người bộ quần áo sang trọng thời thượng, cúc cài chỉnh tề, nếp gấp phẳng phiu, rõ là con nhà quyền thế ngậm thìa vàng sinh ra, khí chất cao quý đã ăn sâu vào từng cái nhấc tay nhấc chân. Có điều mấy ngón tay chưa bao giờ đụng đến việc nặng của hắn lúc này lại không ngừng chọc chọc vào cái miệng nhỏ bên dưới của người hắn ôm, đầu ngón tay tinh tế thon dài không tỳ vết liên tục đào bới khuấy động thịt huyệt mềm nhuyễn phấn nộn, khiến cho nó nhanh chóng đỏ lên, dâʍ ŧɦủy̠ ồ ạt tuôn trào ướt đẫm quần áo hắn.

Đứa trẻ ngồi trong lòng hắn chẳng qua chỉ đáng tuổi một học sinh cao trung đang thời kỳ trổ mã, thân người có hơi nhỏ nhắn nhũn ra dán dính vào người hắn, hai cánh tay trắng trẻo xinh đẹp như búp bê sứ run rẩy bám lấy vạt áo thiếu niên, thân thể không tự chủ nghênh hợp thỏa mãn động tác đâm chọc phía sau của hắn, trong đôi môi bị gặm cắn sưng đỏ phun ra từng chuỗi rêи ɾỉ động lòng người. Âm thanh non nớt còn chưa kịp vỡ giọng hết của cậu như tiếng đàn lẳng lặng rơi trong không gian tĩnh mịch, mang theo chút nỉ non van cầu, lại pha lẫn chút ngọt ngào suиɠ sướиɠ, đủ khiến người ta nổi lên tà tâm, chống cự không nổi tiểu ma yêu mê người.

Karry hôn nhẹ lên trán Roy, chậm rãi vói tay vào bên trong điên cuồng bới móc, dâʍ ŧɦủy̠ theo ngón tay hắn trào xuống, hắn càng không kiêng nể gì mà tách cánh mông sang hai bên, vỗ nhẹ gò má cậu bé: “Em tới.”

“Vâng...”

Dù bên trong người đang cuộn lên cảm giác muốn bị xâm lược, nhưng cậu bé vẫn ngoan ngoãn cúi đầu xuống, dùng răng tháo đai lưng lẫn quần của Karry xuống, nhanh nhẹn gỡ bỏ lớp phòng bị cuối cùng khiến người ta phát điên. Vật bên kia bật nảy ra, màu sắc tươi mới đậm đà cùng với độ lớn không ngờ của nó làm Roy không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt mê ly đăm đăm nhìn vào côn sắt, thuần thục vươn lưỡi liếm liếm bao qυყ đầυ, sau đó ngậm vào từ từ liếm lộng.

“Giỏi lắm...” Thiếu niên khàn khàn thốt ra, hai tay ôm cánh mông tiểu ma yêu thô bạo xoa nắn, xúc cảm co dãn ấm nóng này hắn rất thích, đầu ngón tay chuyển đến bên trong hậu huyệt, ra ra vào vào, dùng ngón tay chơi đến bất diệc nhạc hồ, khiến Roy run rẩy cắn nhẹ lên côn ŧɦịŧ trong miệng, nước bọt trào ra dính dấp trên cần cổ.

“Được rồi.” Thiếu niên hài lòng vỗ cánh mông tươi tắn, dễ dàng kéo cậu bé lại, đặt cậu ngồi lên người mình như tư thế ban đầu, nhẹ giọng ra lệnh: “Động.”

Roy chống tay lên vai hắn, lắc lư mông cánh hoa nhắm thẳng côn ŧɦịŧ bừng bừng phấn chấn mà ngồi xuống, trải qua nhiều lần rèn giũa cậu đã không còn thấy đau, ngược lại vì động tác này mà hưng phấn giãy giụa, vặn vẹo cái eo nhỏ mỏi nhừ thay đổi góc độ để hậu đình ngậm lấy cả cây côn ŧɦịŧ. Cậu kìm nén tiếng rên nhẹ, lại vì kɦoáı ƈảʍ vượt trội ào ào xông thẳng ra toàn thân mà suýt chút nữa hét lên, thân thể không nhịn được đong đưa lên xuống, dâm huyệt tham lam vốn đã bị ngón tay trêu chọc đến đói khát nay được nhồi đầy liền mấp máy co giật, cố gắng hút chặt côn ŧɦịŧ nóng rẫy. Roy nhấc lên hạ xuống tự mình chuyển động, côn ŧɦịŧ tím đỏ giữa hai chân được mị huyệt không ngừng phun nuốt, tiếng nước dính dấp không thể không phát ra, càng khiến cậu bé phấn khích cọ xát người vào Karry, ngăn không được tiếng ngâm nga lớn mật, rồi lại vì âm thanh phóng đãng của chính mình mà đỏ bừng cả mặt, cánh mũi phập phồng lúc nặng lúc nhẹ.

“Chủ nhân, chủ nhân của em...Ư...” Roy ở trên người thiếu niên lắc lư thân thể ngày càng điên loạn, thắt lưng mảnh khảnh còn chưa trưởng thành cứ uốn éo câu dẫn thiếu niên, tính khí phía trước cương cứng rung động theo từng cử chỉ, dựng thẳng đáng yêu khiêu khích người ta chạm vào. Cả người cậu toát ra phong tình vạn chủng, dâm mỹ mà không thô tục, dù hành vi cưỡi tới cưỡi lui kia có không phù hợp với tuổi của cậu thì cũng chẳng làm cho ai chán ghét được.

“Ưm, chủ nhân, chúng ta đổi, đổi tư thế...”

“Em còn chưa làm xong nhiệm vụ.”

“Ân, a...Em sai rồi...Ưʍ...” Roy cúi đầu nức nở, thân người vặn vẹo càng lúc càng gấp gáp, nghe thấy hơi thở dồn dập của chủ nhân liền như nhận được cổ vũ mà gia tăng tốc độ, mỗi lần nhổm lên hạ xuống đều chạm đến sỉ mao của Karry lưu luyến va chạm vài cái rồi mới rời đi. Lông mao cứng rắn cọ xát liên hồi cùng phiến mông, gây ra cảm giác tê rần ngứa ngáy nhỏ bé nhưng mạnh mẽ, nơi tiếp xúc bị cọ đến đỏ lên, thấm đẫm dịch lỏng trong suốt.

Karry thở dốc ôm cậu trong tay, cường liệt bắt lấy cái miệng thốt ra tiếng rêи ɾỉ mị hoặc kia, hôn xuống, đầu lưỡi cạy mở khớp ham thừa cơ luồn quét, đánh cho thần trí hai người dạt tới vô cực. Cảm giác kết hợp chặt chẽ đầy đủ này khiến hắn thiếu điều muốn bay, nhẫn không được xoay ngược tình thế, đè Roy xuống thảm trải sàn, kéo căng hai chân cậu ra, mỗi lần đều đâm thẳng trụ sắt bén nhọn xuyên xỏ vào trong tao động sũng nước kia, không cách nào dừng lại.

“A~! A~!... Ư...chủ nhân, sướng, sướng quá...” Cậu thét lên, vùng vẫy nâng cao cái mông phối hợp cùng chủ nhân, tuôn một tràng dâm ngôn uế ngữ, nghe tiếng tinh nang bình bịch đánh vào mông mình thì càng thêm dâm tao, đưa tay vuốt ve sục sạo tính khí phía trước: “Chủ nhân...ư, a...! Sâu một chút, dùng lực...”

Chỉ lúc này, cậu mới có thể ở vị trí ngang hàng với chủ nhân mà cả gan sai khiến hắn, hấp dẫn hắn, kéo hắn vào tìиɦ ɖu͙ƈ trầm luân mê loạn dập dìu. Thiếu niên cắn cắn lên cổ cậu, nâng hai chân lên cao để lộ cảnh côn ŧɦịŧ xâm phạm hậu huyệt cho cậu xem, chậm rãi vươn hai cái răng nanh dài đâm vào động mạch trên cổ cậu bé, mùi máu tươi tanh ngọt lập tức tản ra.

Roy ré lên một tiếng đau đớn, hậu huyệt điên cuồng co rút ép chặt dị vật bên trong, báo hại thiếu niên suýt tiết ra bên trong cậu. Cảm giác tê ngứa nhanh chóng qua đi, cậu gấp gáp thở dốc, trong đầu như thể bị tiêm phải morphine mà dại ra một chốc, dùng mắt ánh ngập nước long lanh nhìn thiếu niên.

Karry hôn lên trán cậu, đỉnh mạnh vòng eo, cậu như bị đánh thức khỏi giấc mộng mà giật nảy lên, tính khí sưng phồng phụt một tiếng bắn ra ngoài.

“Chủ nhân, em, em không cố ý...em sai rồi...”

“Em ngồi dậy, nâng mông lên, đúng, chính là như thế.” Karry không có trách cứ cậu, ngược lại vỗ nhẹ người yêu cầu cậu quỳ sấp xuống. Bình thường cậu yêu nhất là tư thế này, bởi vì khi nó hắn sẽ cắm thứ kia bên trong cậu sâu hơn, lớn hơn, mài nhẵn điểm mẫn cảm của cậu, gãi ngứa cho dâm động bị dạy dỗ đến tao lãng. Cậu hưng phấn run run quay đầu nhìn hắn, chờ đến khi cự vật hung hãn sáp nhập tràng thịt, hai chân tê dại chống đỡ không đặng.

“Chủ nhân,...thoải mái,..ngô, ân...”

Trong phòng có chút tối tăm, nhưng cảnh xuân ngập tràn đã xóa đi vẻ âm u phiến diện.

Chiều tà dần buông.

Một người đàn ông trẻ tuổi đứng cạnh cửa sổ, trong tay cầm chiếc đồng hồ quả quýt xoay tới xoay lui.

“Wampire thiếu gia vẫn chưa dậy sao?”

“Vâng, thưa bá tước.” Người hầu quy củ đáp một tiếng.

“Chắc có lẽ do thằng bé lao lực quá độ đi, đêm qua nó đã phải hoàn thành bản thiết kế mà người khác phải mất một tuần mới làm xong, hẳn là giờ này còn đang ngủ bù.”

Victory khẽ cười, mái tóc dài màu vàng óng đổ xuống một bên trái, bộ quần áo màu đen ôm lấy thân người thon dài mảnh dẻ, cộng thêm gương mặt tinh xảo nho nhã nhu mềm, dễ khiến người ta liên tưởng đến một cô gái mặc quần áo nam nhân trà trộn vào lâu đài. Thomas hơi sững sờ, gene của nhà Wampire trước giờ luôn làm kẻ khác ganh tỵ, từ nam đến nữ ai ai cũng sở hữu một vẻ ngoài xuất sắc như thiên sứ. Dù đã gặp Victory rất nhiều lần nhưng gã vẫn không thể ngăn chặn trái tim trong lồng ngực co bóp mãnh liệt, bao giờ gã cũng thầm nhủ, đợi sau khi kế hoạch thành công, người mà gã cướp nhất định là Victory.

“Nếu bá tước có việc gấp, hay là để tôi gọi em ấy dậy.”

“Không dám nhọc ngài, nam tước Victory.” Thomas hơi cúi đầu, ánh mắt rơi xuống đôi giày sạch sẽ của Victory: “Chỉ cần giao cho Wampire thiếu gia cái hộp này là được.”

Victory tiếp nhận chiếc hộp gói bằng giấy lụa bóng loáng tỉ mỉ, mỉm cười gật đầu. Đợi sau khi Thomas vừa rời đi, đám người hầu cũng lục tục di chuyển đến góc tường, chậm rãi biến thành những con rối cứng ngắc khoác trên người bộ giáp của tù binh.

Victory nhẹ nhàng kéo khóe môi, diện mục xinh đẹp dần dần bị thay thế bởi vẻ yêu nghiệt tà khí, sương trắng tỏa ra bao bọc lấy xung quanh y, đôi cánh dơi to lớn mở phanh ra, móng tay đen dài nhọn hoắt khẽ mân mê chiếc hộp.

Bụp một tiếng, vỏ hộp nhanh chóng bị phá vỡ, chiếc đầu lâu có sáu lỗ tròn bên trong hộp bay lên cao, đối diện với ánh mắt hiếu kỳ của Victory.

“Chủ nhân, bọn chúng muốn ra tay.”

“Thuận theo tự nhiên đi.”

“Ta mang thứ này qua chỗ ngài.”

“Ân.”

Trong không gian vang lên thanh âm nhàn nhạt của một người, nhưng không ai có thể nhìn thấy hình dạng của người nọ.

- ---------------------------

Có thể là ngày mai tui sẽ hong up bài được =)))) khả năng là vậy hoi chứ bài tập làm hết nhanh thì hên xui =)))))))))) *thiếu đánh*
Bình Luận (0)
Comment