Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 87

Hiện đại. Ngụy phụ tử. Cảnh sát công x hắc bang thụ. Cường thủ hào đoạt.

1.

Bóng tối. Là không gian của tội ác.

[Boss, phạm nhân đã hội hộp với đồng bọn ở cảng tàu phía đông, tổ trinh sát đang tích cực dò thám thông tin về con tàu vận chuyển dầu chuẩn bị đưa bọn chúng chạy trốn. Hiện giờ đội trọng án đang ráo riết truy đuổi đồng lõa trong vùng ngoại ô cách Trùng Khánh ba mươi kilomet hướng sáu giờ, nhóm còn lại trong tổ chúng ta sắp sửa giải cứu con tin ở tòa thương mại trung tâm, tình hình trước mắt không có hung hiểm, bởi vì đội biệt động số ba đã phong tỏa cửa an ninh tầng mười, tạm thời nắm giữ cục diện tích cực...]

“Ừm, tiếp tục theo dõi.”

[Bên CIA vừa thông báo đã tìm thấy dấu vết của tội đồ Macaron, Cục trưởng bảo chúng ta sau khi giải quyết xong vụ này phải nhanh chóng đến Bắc Kinh trong thời gian nhanh nhất.]

“Đã biết.”

[Boss, anh bây giờ đang ở đâu a? Mọi người lo đến sứt đầu mẻ trán..Chắc không phải anh đang ở nhà xem phim hoạt hình chứ?]

“Đương nhiên là không.”

“Ư...ưʍ...”

[... Boss, bên cạnh anh có người à? Để người nọ nghe được tin tức nội bộ của cảnh sát chúng ta không sao chứ?]

“Quả thật có sao. Người này là một tù binh tôi vất vả lắm mới bắt được.”

[Cục trưởng đúng là chỉ biết bóc lột sức lao động của cấp dưới, đã bắt boss tham gia vào chiến dịch giải cứu con tin, nửa chừng lại giao cho boss một hành động mới...A, bên kia đã có động tĩnh, tôi cúp máy trước đây, sáng mai boss không cần đến cảnh cục, để Tiểu Á giúp làm báo cáo là được! Chậc chậc, boss cũng phải tăng ca thật mệt mỏi a, ba mẹ của anh khẳng định đau lòng chết luôn...]

Tít tít tít.

“Dĩ nhiên đau lòng, có đúng không....” Người đàn ông siết chặt thân thể nóng rực ôm trước người, thắt lưng tinh tế hữu lực húc mạnh về phía trước, khóe môi tà tà gợi lên mạt cười thâm trầm phản chiếu trong gương: “...Ba ba của con?”

“Cậu, cậu mau bỏ tôi ra!!!” Người bị ôm quát lớn, sắc mặt ửng hồng dưới ánh đèn mờ nhạt của phòng tắm càng có vẻ yếu thế, hai mắt y phiếm nước trong suốt, gò má non mịn nổi lên một tầng hồng phấn, cánh mũi phập phồng hô hấp dồn dập, đôi môi bị hôn sưng đỏ, dùng sức cắn một chút lập tức chảy máu tươi. Toàn thân người nọ bị giày vò đủ, nếu không phải dính đầy vết hôn thì cũng là dấu tay xanh xanh tím tím, từng vệt từng vệt màu sắc đậm đà như vẽ, bị nước ấm xả lên càng trở nên tươi tắn.

“Con sao có thể để ba ba ấm ức một mình.” Vương Tuấn Khải cười nhẹ một tiếng, hai tay nằm dưới hạ thân Vương Nguyên tăng lực đạo lên, xoa nắn mông cánh hoa thành màu đỏ bừng, chen chân cọ xát huyệt khẩu sưng tấy. Trên miệng huyệt còn dính dấp chút dịch trắng chưa khô, mị thịt mềm nhũn đáng thương phơi bày trong không khí, vì lạnh mà co khép liên tục, rỉ ra chất lỏng không màu dinh dính. Hắn vói ngón tay vào trong chậm rãi xoay nhiều vòng kíƈɦ ŧɦíƈɦ u huyệt, móng tay gảy nhẹ nội bích bên trong, cố ý chơi đùa một cách lười biếng khiêu khích du͙ƈ vọиɠ trong người Vương Nguyên. Hậu huyệt theo bản năng hút chặt ngón tay hắn, phân bố dịch nhờn tràn ra cửa động, theo bắp đùi chảy dọc xuống sàn nhà tắm, khiến Vương Nguyên run rẩy không ngừng.

“Cút, cậu mau cút,...” Vương Nguyên khó khăn rít qua kẽ răng, trong đôi mắt ngập sương mù vừa có tìиɦ ɖu͙ƈ vừa chất chứa phẫn hận mơ hồ, làm cho dung mạo kinh diễm vốn đã bị tình triều bao phủ giờ càng thêm cường dã yêu nhiên, chẳng những không phát được uy thế của người bề trên mà còn khiến tâm tư nam nhân rục rịch, khơi mào ý chí xâm lược của Vương Tuấn Khải. Hắn liếm nhẹ răng môi khô khốc, cúi đầu gặm cắn bả vải rồi một đường trượt xuống hôn liếm tấm lưng trần trắng trẻo của người trong lòng, đầu lưỡi nóng rực đảo loạn lưu chuyển tứ phía, liếʍ ɭáρ trên da thịt trơn nhẵn yêu thích.

Vương Nguyên bị hắn liếm run rẩy, cố gắng ép bản thân mình giữ tỉnh táo trước móng vuốt không kiêng nể ai của người kia, trong lòng vạn mối tơ vò rối rắm hỗn độn, ngay cả ý chí sắt đá bình thường cũng bị lộng cho lung lay. Y hít sâu một hơi, nghiến răng lách người thoát khỏi vòng vây công hãm, nhấc bàn chân lạnh ngắt tung cước đá hậu ra phía sau, ý định muốn đánh Vương Tuấn Khải té xuống. Vương Tuấn Khải dường như đoán trước được ý đồ của y, thuận tay chụp lấy bàn chân trắng nõn kia giữ chặt, hạ thấp người ngồi xổm xuống bắt đầu cắn từ lòng bàn chân lên đùi. Vương Nguyên kinh hãi vùng vẫy rút chân về, sức lực hạn chế khiến y không tài nào phản kháng được cử chỉ khiếm nhã của người kia, trái lại còn trợ trụ vi ngược làm cho hắn có cơ hội làm chuyện xằng bậy.

Hai giờ trước đó.

Vương Nguyên bị trói chặt hai tay bằng còng số 8, móc lên song sắt cửa sổ phòng tắm, một chân bị Vương Tuấn Khải bắt lấy, chân còn lại chỉ có thể miễn cưỡng đứng vững thì lại bị thương, trên người quần áo xộc xệch, đã muốn cởi xuống hai phần ba.

Nước ấm trên đỉnh đầu liên tục xối xuống khiến Vương Nguyên có hơi khó thở, di động thân người chẳng còn bao nhiêu sức lực. Cơn đau âm ỉ từ khớp gối truyền tới làm y có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, lại nhịn đau cắn răng kìm nén biểu tình đau đớn, cố gắng bày ra vẻ mặt lạnh lùng tức giận, khó khăn không để đâu cho hết.

Vương Tuấn  Khải rõ ràng biết y bị thương, vẫn cố tình để vết thương thấm nước, máu tanh theo nước nhỏ xuống nhuộm đỏ cả sàn phòng.

“Ba ba, rất lâu rồi con không có gặp người, Tiểu Khải cực kỳ nhớ người, thế mà lúc này gặp lại người lại tỏ ra xa cách lạ lẫm như vậy, người không biết con đau lòng lắm sao?”

“Đừng có hoa ngôn xảo ngữ, cậu biết đau lòng sao?” Vương Nguyên vùng vẫy hai tay, trên cổ tay từng đường rách trầy xước lại rỉ máu, chẳng qua mấy thứ này không ảnh hưởng gì đến y, mà tâm tư trong lòng mới thật sự làm y lo sợ: “Cậu bắt tôi để làm gì? Tôi cũng không còn là ba ba của cậu!”

“Ba đừng nói vậy, cổ nhân có câu thế nào? Ân? Một ngày làm cha, cả đời cũng làm cha. Người không thể vì chúng ta nằm ở hắc bạch lưỡng đạo mà phủ nhận mối quan hệ phụ tử suốt năm năm.” Vương Tuấn Khải đứng dậy, từ phía sau ôm siết lấy Vương Nguyên, hơi thở nóng bỏng tràn ngập sự xâm lược phả lên vành tai mẫn cảm của y, độc đoán nói: “Chúng ta rõ ràng thân thiết như vậy, tại sao bây giờ còn thua cả người dưng nước lã? Ba ba, con trai hiếu thảo của người đang nghĩ, có phải lâu quá không gặp nên tình cảm bị phai nhạt không? Hôm nay trên đường vô tình gặp được ba ba, con trai đã nghĩ, sao không nhân cơ hội này hảo hảo vun đắp hâm nóng tình cảm một chút...”

“Đừng nói càn!! Cậu cố ý ngáng chân tôi, cưỡng ép chế trụ tôi kéo đến đây, còn ra vẻ quân tử chính trực! Cậu không phải cảnh sát ư?! Sao có thể làm chuyện phạm vào luật pháp như vậy!”

“Ba ba, con đã nói bao nhiêu lần chứ?” Vương Tuấn Khải nhẹ giọng cười, vươn lưỡi ngậm vành tai mẫn cảm vào miệng chơi đùa, hàm hồ nói: “Đừng đem luật pháp ra hù dọa con, cũng bởi vì con là cảnh sát, so với ai con hiểu quy tắc rõ hơn hết...Ba ba, nhân quả nhãn tiền, người nghe qua chưa?”

Hắn luồn tay sờ xuống bên hông Vương Nguyên, tóm khẩu súng ngắn ném ra ngoài.

Người Vương Nguyên căng cứng, một nỗi sợ hãi bao trùm lấy y từ đầu đến chân, y run mạnh một cái, tưởng chừng ngay cả khi đối mặt với họng súng đen ngòm, y cũng chưa từng sợ như vậy.

Thấy Vương Nguyên cường ngạnh kiểu gì cũng không muốn cùng hắn dây dưa, mâu quang Vương Tuấn Khải trầm xuống, nhìn đăm đăm vào áo T-shirt của Vương Nguyên – đã bị nước thấm trở nên trong suốt, da thịt mơn mởn lộ rõ cảnh xuân vô biên, nhất thời khiến hắn miệng khô lưỡi khô, nào còn tâm trí chất vấn ai nữa.

Vương Nguyên mẫn cảm nhận ra hơi thở của hắn thay đổi, không tự chủ căng thẳng, chẳng biết tiếp theo tên này lại muốn giở trò gì.

Áo T-shirt bị kéo phăng xuống, phần nào còn vướng trên người y đều bị xé thành vải vụn.

Mẹ kiếp, khí lực thằng nhóc này lớn như vậy, chả cần cái còng tay thì Vương Nguyên cũng không đánh lại hắn.

“Cậu rốt cuộc muốn làm gì?!!” Vương Nguyên đâu phải lần đầu tiên quen biết Vương Tuấn Khải, hắn nói ‘hảo hảo ôn lại tình cảm’ dĩ nhiên không đơn giản là ngồi xuống chuyện trò, tên oắt ranh này từ bé đã không yên phận làm trẻ em ngoan ngoãn, cực chẳng đã suốt ngày chỉ biết chạy theo đám đàn ông bưu hãn thô kệch học đòi toàn thói hư tật xấu! Vương Nguyên quát xong cũng không thấy hắn nổi điên, ngược lại hắn chỉ tặc lưỡi hai cái, nhếch miệng cười đầy khoái ý, dính sát càng sát vào người Vương Nguyên, lơ đãng nói: “Ba ba, đừng làm bộ không biết.”

“Cậu...” Y nói được một nửa, cơ thể cứng đờ.

Y sao có thể không cảm nhận được thứ nào đó đang cọ trên rãnh mông mình.

“Cậu, cậu...!!” Y vừa giận vừa thẹn, máu huyết toàn thân dồn lên não, nghiến răng nghiến lợi rống lên: “Nghịch tử, cậu còn coi tôi là ba ba là mau thả tôi ra!!”

“Ba ba vĩnh viễn là người cha con tôn kính nhất.”

“Vậy thì gỡ cái còng này xuống nhanh!”

“Ba ba đừng lừa con, ba ba chạy mất thì sao?” Hắn miết nhẹ răng nanh lên cổ y, ánh mắt lạnh lẽo: “Giống như trước kia, bỏ con lại một mình...”

Bỏ con lại một mình...

“Không, tôi...A..!! Thằng nhãi ranh chết tiệt, con mẹ nó buông lão tử...Ư...Đừng có cắn, đau quá!”

“Biết đau sao? Biết đau sao lúc ấy lại rời đi?”

“...” Đồ oắt con thù dai!

“Ba ba, ba có biết con sống một mình, rất cô đơn hay không?” Vương Tuấn Khải ngữ khí ôn nhu tội nghiệp nói: “Năm đó sau khi tìm được cái nhà đã sinh ra con, người liền xem như không có đứa con này mà đem con giao cho bọn họ, cũng không để ý đến tâm tình của con uất ức như thế nào...Cho dù ba chỉ là cha nuôi, nhưng người cùng con sống suốt năm năm, tình cảm sâu đậm không ai đong đếm được. Con từng nghĩ, không tìm được tổ tiên chân chính cũng được, theo ba ba làm xã hội đen lang bạt cũng không tồi...”

Vương Nguyên nghe ra chút oán hận lẫn đáng thương trong lời nói, nội tâm quật cường hơi hơi dao động...Được rồi, là hoàn toàn dao động, buột miệng thốt ra: “Nhà cậu tiền bạc quyền thế đều không thiếu, trở về nhận lại tổ tông chắc chắn tiền đồ vô lượng, đi theo tôi chỉ có nguy hiểm...”

“Vì thế nên ba ba bỏ rơi con.” Hắn ủy khuất nói, chôn đầu vào hõm vai Vương Nguyên: “Con không cam tâm.”

“Cậu...”

“Cho nên, lúc này nên hâm nóng tình cảm.”

“Cậu, cậu, cậu...!! Không được, mau dừng lại!!!”

Vương Nguyên gào thét giãy dụa, bị lang sói xoẹt xoẹt lột sạch như nhộng, trần trụi đứng trước gương bị hắn ôm trong tay, tận tình sờ vuốt. Vương Tuấn Khải thuần thục vuốt ve trêu chọc cơ thể đầy sức cám dỗ trong lòng, mò mẫm sờ soạng da thịt gợi cảm, luồn xuống giữa nơi bí mật cầm lấy vật hình trụ đang say ngủ, bắt đầu nhu niết.

“Hô.. hô...mau buông, đừng như vậy, mau buông ra...” Vương Nguyên suy suyễn nói, âm thanh tràn ngập từ tính dụ dỗ pha lẫn quẫn bách cực độ, hiển nhiên đã bị thằng con chết tiệt khơi dậy du͙ƈ vọиɠ, hai chân run rẩy không đứng vững: “Không thể, tôi là ba ba cậu, cậu không thể...A...”

“Nhìn xem ba ba hưởng thụ chưa kìa, còn dối lòng.” Vương Tuấn Khải đem kỹ thuật siêu cấp nhuần nhuyễn mê say phục vụ y: “Mỗi khi nhớ đến người, con đều nghĩ tới gương mặt xinh đẹp đầy vẻ câu nhân của ba ba, bị con hôn đỏ lên, vặn vẹo ở dưới thân con rêи ɾỉ, con liền bắn ra...”

Ngôn ngữ trắng trợn như vậy, Vương Nguyên nào còn đường tự gạt mình.

“Chúng ta, chúng ta rõ ràng không phải loại quan hệ đó...” Y vẫn cố gắng níu kéo tình hình: “Bỏ tôi ra, chúng ta, liền, liền trở lại như xưa...A...Ưʍ...nơi đó, nơi đó, đừng chạm vào, không được,...A!!!”

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm dòng dịch trắng đục đặc sệt trào ra bàn tay mình, ánh mắt trở nên nguy hiểm: “Không. Cũng bởi vì lần đó mà con đã thề...” 

Vương Nguyên sau cao trào có chút thất thần, tròng mắt mê ly không có tiêu cự nhìn hắn. Vương  Tuấn Khải bị nhìn đến ruột gan ngứa ngáy, thô bạo nắm cằm y hôn xuống, điên cuồng hút nước bọt trong miệng Vương Nguyên.

Con đã thề, nhất định phải chiếm lấy ba ba cho bằng được!
Bình Luận (0)
Comment