Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 93

Hiện đại. Nhị hóa công x dụ thụ. Nam nam dị giới.

(Nam nam dị giới: thế giới chỉ có nam, không có nữ, người có thể sinh con được gọi là ca nhi, trên cổ tay có một vết chu sa màu đỏ.)

1.

Nghe người ta nói, ba ba của y là do trèo được lên giường a cha mới có thể ngồi lên cái ghế chính thất phu nhân mà chẳng cần mỹ mạo song toàn hay là gia cảnh phú quý. 

Không bằng Vương Nguyên y cũng thử một phen?

...

Trung đại lục, thành phố S.

Vương gia chủ ngồi đối diện hai người con trai độ khoảng mười chín – hai mươi tuổi, cặp mắt hẹp dài màu nâu gỗ khẽ quét lên gương mặt đầm đìa nước mắt của người bên phải, miệng lại nhếch lên nói với người bên trái:

“Sự thật là vậy?”

“Chính thế.” Đối phương gật gật đầu, nhìn bộ dáng tinh anh sáng loáng có thể nhìn ra người này là một phần tử trí thức đặc biệt có địa vị, trên sống mũi còn gác một cặp kính gọng kim loại lóe lóe, trông có vài phần của người chuyên lãnh đạo. Vương gia chủ giật mình không nhẹ, nhưng mặt ngoài vẫn ra vẻ bình tĩnh ổn trọng, cho người nọ một cái nháy mắt: “Thu xếp phòng ở cho Nguyên thiếu gia nghỉ lại, dặn dò hạ nhân chăm sóc cẩn thận.”

“Đã biết, thưa lão gia.” Người nọ gật gật đầu, biểu tình ôn hòa xoay mặt qua: “Nguyên thiếu, hiện tại cậu chủ không có ở nhà, chi bằng tôi đưa cậu lên phòng trước, đợi cậu chủ về chúng ta hảo hảo nói chuyện, được không?”

“Ưm, mọi người nói thế nào thì là vậy đi...” Nguyên thiếu gia – Vương Nguyên sở hữu vẻ ngoài cực kỳ thanh tú, mắt hạnh mi cong, gò má vì khóc mà ửng hồng, vành mắt ướŧ áŧ lóng lánh thủy châu khiến người ta sinh lòng thương tiếc, lỡ nói một lời nặng nề làm cậu buồn cũng sẽ áy náy không thôi. Cậu quy củ đứng dậy, bối rối nhìn quản gia bên cạnh.

Vương gia chủ ho khan một tiếng, phất phất tay ý bảo cậu không cần để ý, bảo người hầu đưa cậu đi chọn phòng, chính mình ngồi lại tiếp tục bàn luận với quản gia.

“Đầu đuôi câu chuyện là thế nào?”

“Rất kịch.” Thanh niên mỉm cười: “Tuần trước Khải thiếu có ra ngoài ngoại ô S thị cắm trại qua đêm, ngài còn nhớ không? Lần đó đi cùng Khải thiếu có ba vệ sĩ và hai người hầu, tổng cộng năm người nhưng lại để Khải thiếu chạy vào khu rừng lân cận, mất tích một đêm.”

“Cậu muốn nói, trong một đêm đó không ai biết Khải Khải đi đâu?”

“Đúng, sau đó mọi người gấp rút tản ra đi tìm nhưng không thấy, đến lúc muốn gọi điện báo cảnh sát rồi thì Khải thiếu được một chiếc xe đưa về, chính là xe của nhà Vương Nguyên.”

Vương gia chủ sống đến chừng này tuổi, hiểu được ánh mắt tràn ngậm thâm ý của quản gia, cau mày nói: “Làm việc tắc trách đến thế là cùng, ngay cả thiếu gia cũng không bảo vệ được, giả sử nó bị dã thú tấn công thì sao?”

Thanh niên cười không nói.

“Cậu Hạ, cậu thực sự đã điều tra kỹ càng?”

“Vâng, toàn bộ những người có hiềm nghi đều lấy khẩu cung qua, người biết đều đã khai.” Hạ  Trường An chắc nịch: “Có điều cái thai mới một tuần thì chưa thể siêu âm xác nhận được.”

Vương gia chủ phức tạp nhìn Hạ Trường An, lại chuyển mắt lên hành lang lầu hai, nơi người hầu đang dắt Vương Nguyên tìm phòng.

Ca nhi tên Vương Nguyên này sáng nay chạy đến nhà ông, tự mình nói là đã bị con trai Vương Tuấn Khải của ông nhúng chàm, hiện giờ trong bụng mang thai cốt nhục thằng bé.

Vương Tuấn Khải là một đứa trẻ ngoan ngoãn, cực kỳ ngoan ngoãn, dù tính tình có chút quái gở, nhiều lúc nổi chứng thất thường nhưng Vương gia chủ biết rất rõ nó không phải dạng người tùy tiện quan hệ bậy bạ với người khác, thậm chí có khi đến cách thức thế nào nó cũng không biết, làm sao khiến cho con người ta có thai? Vương Tuấn Khải chưa từng tiếp xúc với ca nhi, nó đâu giống kẻ sẽ tùy tiện đi chọc ghẹo ca nhi.

Sở dĩ Vương gia chủ có thể khẳng định nghi hoặc của mình như vậy, là bởi vì...

“Không, không ăn!!!”

“A, cậu chủ, đừng có chạy, coi chừng ngã!”

“Đã nói là không ăn!!”

“Được rồi được rồi, không ăn...”

Một thanh niên vọt vào phòng khách, trên người khoác một bộ tây trang nhăn nhúm rúm ró, cái nơ trên cổ áo bị hắn ta tháo xuống treo lên đầu, thành ra trên mái tóc đen nhánh lúc này nhiều thêm một cái ‘kẹp’ màu hồng phấn trông quái dị vô cùng. Thanh niên xụ mặt dẩu môi đi lướt qua sofa, không thèm để ý xem ai đang ngồi ở phía bên này.

“Khải Khải.” Vương gia chủ nghiêm mặt, thanh niên kia lập tức xoay qua, làm mặt quỷ với ông: “Chào a cha.”

“Thằng nhóc này, xuống đây ba nhìn xem.” Vương gia chủ bình thường vẫn hay có công tác ở nước ngoài, ba ba của Vương Tuấn Khải do sinh khó mà mất sớm, ông lại không lấy vợ mới, cho nên ở nhà đều là người hầu là Hạ quản gia chăm sóc con trai, dẫn đến tình cảm phụ tử hai người không mấy mặn mà.

Vương Tuấn Khải nghe a cha nói, dậm dậm chân cắn ngón tay đi qua, yên lặng ngồi xuống.

Đứa bé này năm nay đã sắp mười tám tuổi, hành vi lại như con nít mẫu giáo, trong một gia tộc giàu sang quyền quý thế này chỉ có một lý do duy nhất: Nó bị thiểu năng trí tuệ.

Đây chính là nguyên nhân Vương gia chủ tin tưởng Vương Nguyên đang diễn trò. Dù sai thì Vương tộc chính là dòng họ lưu truyền từ đời cổ kim, là một trong thất đại gia tộc nổi danh hùng mạnh trên đất Trung đại lục, người muốn dòm ngó lôi kéo quan hệ không ít, lợi dụng trèo cao một bước lên mây như Vương Nguyên cũng không thiếu. Chiêu khổ nhục kế này không phải ông không biết, chỉ là sự việc còn đang trong vòng mập mờ, lại chưa có chứng cứ xác thực Vương Nguyên không mang thai.

Đợi đến khi siêu âm không có gì mới đuổi người ra khỏi nhà chẳng phải là mất mặt Vương tộc sao?

“A cha? A cha!!” Ngốc manh không thấy cha phản ứng, liền quát lớn: “Ba hồn bảy vía sưu về đây!!!”

Vương gia chủ đau đầu xoa thái dương: “Buổi kiểm tra thế nào rồi?”

“Rất tốt rất tốt...~” Kẻ nào đó lại phát bệnh, vẻ mặt ngây ngốc gật gật đầu, lại mếu máo tức giận nói: “Người xấu cứ bắt Khải Khải nhét vào cái ống tròn rà tới rà lui, bên trong không có ánh sáng, sợ lắm...”

“Không có việc gì, đó là chú bác sĩ không phải người xấu, chú muốn kiểm tra sức khỏe của con nên mới chụp quang não. Khải Khải ngoan, con có nghe lời chú bác sĩ không?”

“Có...Khải Khải rất ngoan...” Vương Tuấn Khải lại ngẩn ngơ nói, đôi mắt hẹp dài có bảy phần giống Vương gia chủ lúc này mở to tròn xoe, kết hợp với gương mặt tuấn nhã anh khí của hắn trông cực kỳ buồn cười. Hắn cười ngốc hai tiếng, đột nhiên nhảy dựng lên la hét: “Người xấu!! Người xấu còn ghim cái mũi nhọn nhọn đáng sợ vào người Khải Khải...Oa, thật xấu xa...!”

Vương gia chủ bị hắn hù suýt chút tăng huyết áp, cố giữ bình tĩnh nói: “Không phải giờ con vẫn bình thường đó sao?”

Tuy rằng ông cũng không biết tiêu chuẩn ‘bình thường’ trong mắt thằng con ông là như nào.

Ngốc Khải vẫn rất giận dữ, bộ dáng sừng sộ khác hẳn hình tượng của hắn: “Không biết! Không thích! Không muốn đi!” Hắn chỉ vào mặt a cha, bắt đầu ăn vạ: “A cha cũng là người xấu! Người xấu cùng người xấu ăn hiếp Khải Khải, một đống người xấu làm chuyện xấu, Khải Khải muốn khóc...”

Vương gia chủ - gân xanh trên trán giật giật: “...” Thật nhiều ‘xấu’...

“Aii được rồi coi như a cha sai, a cha không nên ép con đi bác sĩ.” Mỗi tháng cần kiểm tra một lần, thôi cứ mời bác sĩ về nhà khám vậy: “Khải Khải giỏi nhất, con theo dì Lâm lên rửa mặt ăn cơm nha, Khải Khải ngoan...”

Hạ Trường An hứng thú nhìn hai cha con họ Vương đấu võ mồm với nhau, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía tầng hai. Ca nhi Vương Nguyên này nhạ ai không nhạ lại nhắm phải người ngốc, chẳng biết là vận số không may hay là mắt nhìn người của cậu ta có trục trặc nữa.

...

Vương Tuấn Khải ngốc ngốc đi theo dì Lâm trở về phòng, rửa tay kỹ càng theo từng công đoạn trên TV quảng cáo, giải quyết xong dạ dày mới cười cười đi lên phòng, chuẩn bị tập vẽ tranh buổi chiều.

Vừa đóng cửa lại, đã có người áp sát ôm chặt hắn từ phía sau.

“A, a, a!!”

“Đừng lên tiếng, nếu không ông trùm đến bắt cóc anh.”

Vương Nguyên nhẹ giọng thổi khí vào tai Vương Tuấn Khải, mặc hắn vùng vẫy vẫn không buông tay ra, liếm liếm môi nói: “Quên em nhanh như vậy?”

“Cậu là ai, tôi không có quen biết cậu nha...” Vương Tuấn Khải mếu mếu mặt: “Mau thả tôi ra, ca nhi và nam nhân không có được ôm nhau, dì Lâm đã dạy tôi rồi...”

“Nga, còn biết như vậy chứng tỏ không có ngốc lắm đâu, còn trị được.”

“Tôi không ngốc, nói cho cậu biết, tôi.không.ngốc!!”

Vương Nguyên không giống Vương gia chủ, sẽ không tùy tiện vuốt đuôi ngựa lung tung, nghe vậy chỉ cười khẽ một tiếng, mị mắt nhìn hắn: “Không ngốc? Vậy nhìn em đi, không dám nhìn mà còn nói nữa hả? Em mới không thèm tin...”

“Ai nói tôi không dám?!” Ngốc Khải quay đầu hùng hổ nói, gỡ tay Vương Nguyên ra đem cậu xoay người áp lên tường.

Tiếng cười trong trẻo như chuông bạc lại vang lên, Vương Nguyên đưa lưng về phía hắn, liếm liếm đôi môi hồng nhạt, áo kéo lệch xuống bả vai, phơi bày tấm lưng trần trắng nõn sạch sẽ không tỳ vết. Nửa người dưới chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ chữ T mỏng manh, cái mông trắng tròn đĩnh kiều không giấu được lộ ra ngoài, màu sắc và hình dạng đều có thể khiến bất cứ nam nhân nào mất bình tĩnh.

Cậu tà mị kêu lên một tiếng, cong eo nâng cái mông cọ xát người phía sau, biểu tình say đắm câu nhân nhìn Vương Tuấn Khải chờ mong.
Bình Luận (0)
Comment