Đại sảnh Triệu gia
Triệu Uyên cùng hai hàng tộc lão ngồi ngay ngắn, sắc mặt đều xanh mét, khói mù như úp xuống
Dưới sảnh, Triệu Vân như một pho tượng tạc đá, lặng lẽ đứng đó, từng sợi từng sợi tóc dài lộn xộn ngổn ngang, che nửa khuôn mặt hắn, máu chảy ra giữa khẽ tay, còn đỏ hơn áo tân lang của hắn.
" nhục nhã, vô cùng nhục nhã ".
Đại trưởng lão Triệu gia quát lớn, cái bàn bị một chưởng đập nát.
" Tới rồi, cũng không thấy Liễu Thương Không lộ diện ".
" Nhưng lại lấy Thiên Tông làm lá chắn, quả thực đáng căm hận ".
" Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích ". Triệu Uyên trầm giọng, chấm dứt tiếng phẫn nộ trong sảnh.
" Là con, làm cho làm cho Triệu gia hổ thẹn .
Triệu Vân phịch một tiếng quỳ xuống.
" Không trách ngươi, đứng lên mà nói ". Triệu Uyên cười, có phần gượng ép.
" Đã không còn là võ tu, vị trí Thiếu chủ sớm hủy bỏ đi, cũng là tránh cho người ngoài nói này kia ". Đại trưởng lão nhìn lướt qua Triệu Vân, lại liếc nhìn Triệu Uyên, "Đường đường tộc trưởng gia tộc ngươi rốt cuộc muốn thiên vị đến khi nào ".
" Vội vã như vậy, để nhi tử bản thân lên thay sao ? " Triệu Uyên hừ lạnh một tiếng.
"Chẳng lẽ còn muốn đem Triệu gia, giao cho tên phế vật này? " Đại trưởng lão đột nhiên hét to một tiếng, phần đông tộc lão,cũng đều gia tăng sức ép , mũi giáo đều chỉ về phía Triệu Uyên, dáng điệu có phần ép bức.
" Các ngươi....... "
" Ta nguyện nhượng lại vị trí Thiếu chủ "
Triệu Vân lời nói bình thản, đã thành đoạn mạch phế thể, còn ngồi vị trí Thiếu chủ cũng không còn ý nghĩa nữa, chủ yếu nhất chính là, không muồn làm khó phụ thân, đường đường tộc trưởng, quá mức che chở, dĩ nhiên là chọc nhiều người tức giận .
" không ngờ lại tự mình biết mình " Đại trưởng lão ngồi thẳng hơn một chút.
" Đủ rồi "
Triệu Uyên lạnh lùng quát , trong mắt hàn mang hiện lên, uy nghiêm của tộc trưởng lộ ra không sót tí nào.
Đại trưởng lão cũng khí thế khí thế mãnh liệt, không rơi hạ phong, một đầu bị cường áp mười mấy năm, từ lâu nghĩ muốn phản rồi.
Oanh!
Một bên đại trưởng lão, một bên gia chủ, đối chọi gay gắt, làm cho không khí vốn đã kìm nén, như muốn ngưng lại.
" Triệu Vân "
đương lúc Giương cung bạt kiếm, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu gọi.
Liễu Như Tâm đến , dựa vào vách tường cẩn thận từng li từng tí ,lần mò đi vào đại sảnh.
thấy vậy, chúng trưởng lão sắc mặt trở lên xanh mét, lại nghĩ đến nỗi nhục của Triệu gia, đã bao nhiêu năm rồi , chưa bao giờ nhục nhã như vậy, nếu không phải tình cảnh không hợp, chắc chắn sẽ lao qua giết , một chưởng bổ đôi Liễu Như Tâm .
Triệu Uyên muốn nói lại thôi, mặc dù cũng chỉ thở dài .
Nha đầu kia, cũng là người đáng thương, cũng chính là Liễu Thương Không sau khi say rượu, sủng hạnh nha hoàn mà sinh ra.
Sinh ra đã mù, Liễu Thương Không tức giận, theo ý của hắn, là tỳ nữ ti tiện kia làm bẩn huyết mạch cao quý Liễu gia.
chính vì như thế, hắn chưa bao giờ để ý tới mẹ con các nàng.
Mẫu thân của Liễu Như Tâm buồn bực mà chết ,đến tận khi chết , Liễu Thương Không cũng chưa từng liếc mắt nhìn một cái.
Mẫu thân ti tiện, nàng lại là người mù, là một người vô mạch phế thể, từ lúc còn bé lại bị khi dễ với đối xử lạnh nhạt, nói nàng là Liễu gia tiểu thư ,chẳng bằng nói nàng là một đứa hạ nhân, thậm chí ngay cả hạ nhân cũng không như vậy, nếu không phải ngại chuyện mặt mũi, bằng không, Liễu Thương Không sớm đem nàng đuổi ra Liễu gia .
Hôn lễ hôm nay, bề ngoài là gả nữ nhi, kì thực là đem nàng vứt bỏ .
cuộc đời của nàng, là một câu giải thích tốt nhất ....như thế nào là bi thảm.
Triệu Uyên nhìn về phía Triệu Vân, vô luận là âm mưu hay dương mưu, Liễu Như Tâm đích thật là gả cho hắn rồi.
Đã gả cho, thì là thê của hắn, đuổi hay là giữ lại , toàn bộ do hắn định.
Triệu Vân không nói, chậm rãi đứng dậy, kéo Liễu Như Tâm ra đại sảnh, có lẽ là đi quá nhanh, khiến cho Liễu Như Tâm không đuổi kịp, vài lần suýt té ngã, bàn tay nhỏ bé bị nắm rất đau, nhưng lại sợ hãi mà không dám nói.
Tới Triệu gia cửa sau.
Triệu Vân dừng lại , đem Liễu Như Tâm đẩy đi ra ngoài đi ra ngoài, lạnh lùng nói, "Ngươi bị đuổi ".
" Đừng Đừng đuổi ta đi ".
Liễu Như Tâm nước mắt giàn giụa, như bị kinh sợ, lần mò quoay lại, thế nhưng cửa đã đóng lại.
" xin ngươi, đừng đuổi ta đi ".
Trong bóng đêm,nàng van xin, khóc lóc thảm thiết , tiếng kêu tê tâm liệt phế .
Triệu Vân nhắm mắt làm ngơ,đi càng lúc càng xa, tuy biết Liễu Như Tâm không có lỗi, nhưng nàng dù sao cũng là người Liễu gia.
Hắn hận Liễu gia , cũng hận tất cả người Liễu gia.
Trong đó, cũng bao gồm tân nương mắt mù này.
Trở về phòng cưới , hắn đóng chặt cửa phòng, chỉ một hũ rượu ,hắn đổ vào miệng như không muốn sống.
Đêm,dần dần khuy, vạn vật đều yên lặng.
Dưới ánh trăng , có thể nghe thấy tiếng cánh cửa cọt kẹt , Triệu Vân lại đi ra, đi về phía cửa sau.
Ngoài cửa Liễu Như Tâm cuộn mình ở chân tường, ôm đôi đầu gối , run bần bật như một tên ăn mày.
" Ta biết, ta là một người mù, không xứng làm thê tử của ngươi .
Đêm lạnh lẽo, tràn đầy lời thì thầm nghẹn ngào của tân nương.
Có lẽ, tất cả mọi người đều không biết, tâm nguyện lớn nhất của nàng, đó là có thể mở mắt nhìn người tên Triệu Vân một lần, muốn nhìn một chút, đại ca ca từng gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực khi phải đối mặt với nhiều tên sát thủ.
phần ấm áp đó, là nàng cảm động muốn khóc nhất đối với thế gian này.
Triệu Vân đi đến, thấy Liễu Như Tâm vẫn ở đây, nhịn không được muốn cười.
một màn kích thích như vậy, thà trốn ở ngoài cửa Triệu gia khóc cũng không nguyện quay về Liễu gia băng giá.
đã từng, hắn coi Liễu Như Tâm như thân nhân, chỉ vì nàng là muội muội của Liễu Như Nguyệt.
Nhưng hắn, vẫn xem nhẹ Liễu Như Nguyệt, không chỉ bày ra âm mưu, còn đem người thân ra làm trò chơi, dùng thủ đoạn cực kỳ dơ bẩn, đem chính mình muội muội của chính mình, biến thành vật hi sinh cùng vật bồi táng của âm mưu này.
Có thể tưởng tượng, khoảng khắc nha đầu kia bị đưa lên kiệu hoa, là bất lực cỡ nào.
" Gả thì gả rồi, cố gắng đối đãi tốt muội muội " Lời của nàng, lại quanh quẩn bên tai hắn.
Lần này nghe tới, buồn cười đến cực điểm.
Có lẽ, trong mắt thiên chi kiêu nữ kia, người mù xứng với phế vật, chính là đương nhiên.
Cuối cùng, hắn vẫn duỗi tay ra, kéo Liễu Như Tâm lên.
Nha đầu đáng thương này, sẽ là phần nhân từ cuối cùng của hắn với Liễu gia.
Liễu Như Tâm nghẹn ngào, hai mắt đẫm lệ, nắm chặt lấy tay Triệu Vân, sợ lại bị vứt bỏ, tay hắn, tựa như trong lòng mẫu thân, thực ấm áp, cũng chính là một tia ánh sáng duy nhất trong thế giới tối tắm của nàng.
Quay về phòng cưới , Triệu Vân xé một tấm ga trải giường trải ra đất, hắn ngủ trên mặt đất, Liễu Như Tâm ngủ trên giường.
Trong bóng đêm, hắn cười tự giễu.
Động phòng hoa chúc thật lãng mạn, chú rể là phế vật, tân nương là người mù, một đôi trời đất tạo nên.
cực kì mỉa mai a!
cai này, Đều phải cảm tạ thiên chi kiêu nữ kia, là nàng viết nên bài nhạc uyên ương, nối liền dây hồng trần.
"Triệu Vân? "
Liễu Như Tâm gọi, giọng sợ sệt mà thanh linh, phá vỡ sự im lặng trong căn phòng cưới.
Triệu Vân tự nghe được, mặc dù mắt mở to, nhưng lại trầm mặc như băng, càng không mảy may đáp lại.
" Triệu Vân "?
Liễu Như Tâm lại kêu gọi.
Thật lâu không nghe được hồi âm, xác định Triệu Vân đã đi vào giấc ngủ, nàng lúc này mới xuống giường, trong bóng đêm lần mò mà tới, mỗi một bước kia, đều đi thật cẩn thận, cho đến khi mò tới thân thể của Triệu Vân mới dừng lại.
Triệu Vân nhíu mày, không biết muốn làm cái gì.
" Mẹ ta kể, thế gian có luân hồi, người tốt lên thiên đường, người xấu xuống địa ngục "
Liễu Như Tâm nhẹ giọng nỉ non.
Nói xong, nàng gỡ xuống chiếc vòng đang đeo trên cổ, chiếc vòng cổ hình trăng khuyết.
" Ta nguyện dùng chín kiếp luân hồi, đổi lấy Triệu Vân cả đời an khang "
Tân nương Mắt mù, nở một nụ cười yếu ớt, đeo lên cổ trượng phu mình vòng cổ trăng khuyết.
Nàng bị mù, nên không hề phát giác , bời vì nàng chín kiếp chúc phúc, chiếc vòng cố nguyệt nha kia lại lóe lên vầng sáng.
Nàng chưa nhận ra, nhưng Triệu Vân, lại thấy rõ rệt.
vòng cổ Nguyệt Nha khá là kỳ dị, có khắc một dòng hoa văn thần kỳ, giữa lúc mông lung, giống như còn có thể còn có thể xuyên thấu qua nó, trông thấy một nữ tử, ở dưới ánh trăng phiêu nhiên nhảy múa, chốc chốc ngoài đầu nhìn lại, đối với hắn thản nhiên cười.
nhìn nhìn, hắn chỉ cảm thấy tâm hồn mơ hồ,vốn không buồn ngủ ,vậy mà đầu óc hỗn loạn rồi lại hôn mê đi.
một lần nữa mở mắt ra, đã là thế giới một mảnh mù sương.