Cành Đào Bên Hiên

Chương 4

17.

Những ngày đông lúc nào cũng có những việc đáng để ta kỳ vọng.

Sắp đến cuối năm, Ứng Tầm đều sẽ đưa ta ra khỏi Đông Cung mua ít vật phẩm cho năm mới.

Lúc này bên ngoài kinh thành náo nhiệt vô cùng, so với Đông Cung lạnh lẽo đúng là một trời một vực.

Bất luận là những tiểu thương bán đồ ăn vặt từ trong phố đến ngoài cảng, hay là mùi rượu trong quán rượu bay xa mười dặm cũng khiến người ta say lòng và kể cả những hình nhân kẹo được bán bởi một láo bá cũng khiến ta lưu luyến.

Ta lười không chịu đi, muốn nghe lão bá kể thêm một câu chuyện nữa mới chịu về.

Đây cũng chính là lần bướng bỉnh duy nhất của ta trong năm nay.

Ứng Tầm mỉm cười nhìn ta, dịu dàng bóp chóp mũi của ta một cách cưng chiều, nói: “Nhĩ Yên, nàng vừa mới nói nghe xong một câu chuyện nữa là sẽ về mà.”

Sắp đến năm mới, Thích Hoa Nguyệt tất bật trong nhà, vài ngày trước đã bị Thích Hoa Lê đón về. Trước khi đi còn đặc biệt cất công đến tìm ta, đưa cho ta một bảng danh sách các món ăn vặt dài sọc, nàng ta nhìn ta khoanh tròn mười lăm món trong danh sách mới vui vẻ thu lại rời đi.

Trước khi đi còn nói rằng: “Nhĩ Yên tỷ, hẹn năm sau gặp lại!”

Thật tốt quá, sắp đón năm mới rồi.

Gần đây Vãn Giang rất vui vẻ, rõ ràng công lên chuyện xuống tất bật trong tẩm điện, nhưng cô ấy không có chút mệt mỏi nào, trên môi lúc nào cũng tươi cười, vừa làm việc vừa ca thán: “Thật tốt quá, qua năm mới thật tốt biết mấy.”

Năm mới, sau khi Ứng Tầm ăn tiệc cuối năm trong cung thì vội vàng trở về Đông Cung, chàng ấy nhìn thấy ta đứng ở cửa đợi chàng, đứng từ xa vẫy vẫy tay gọi.

Gương mặt anh tuấn của chàng ấy bị gió thổi ửng đỏ như trái táo tàu.

Ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng, chàng ấy nhìn thấy ta mỉm cười, một lúc sau cũng mỉm cười.

Ta nhìn thấy pháo hoa bắn lên bầu trời tạo thành đoá hoa rực rỡ, ta cũng nhìn thấy chàng chăm chú nhìn ta, ánh mắt rực rỡ còn hơn cả pháo hoa trước mặt.

Pháo hoa tan dần, Ứng Tầm ôm chầm lấy ta, đem hết nỗi lòng ra biện bạch cùng những bông tuyết rơi lất phất.

Chàng ấy nói: “Gặp được nàng, kiếp này của ta không còn nuối tiếc.”

18.

Qua năm mới Ứng Tầm lại bận rộn hơn, nghe nói bộ tộc Man Di ở tây bắc lại dấy lên chiến sự, chàng ấy thân là Thái Tử có nghĩa vụ ngày ngày bên cạnh Hoàng Thượng phân ưu.

Thỉnh thoảng chàng ấy trở về Đông Cung cũng chỉ đến chỗ Thích Hoa Nguyệt ăn một bữa cơm, sau đó lại vội vã chạy lại vào cung.

Ứng Tầm vừa mới vào cung một ngày Thích Hoa Nguyệt đã trở về, nàng ta mang theo hai hộp điểm tâm, nhìn thấy ta liền vui vẻ bước đến: “Nhĩ Yên! Ta trở về rồi đây!”

Nàng mặc chiếc váy đỏ lao vào lòng ta như một đợt pháo hoa bắn vào lồ ng ngực.

Ta rất thích cảm giác này.

Sau khi Thích Hoa Nguyệt trở về cả Đông Cung nhộn nhịp hẳn lên, ai nấy gặp nàng ta đều mỉm cười tự như năm mới thật sự có ý nghĩa khi có nàng ta vậy.

“Nhĩ Yên tỷ, sang năm mới mặc y phục đỏ mới đẹp chứ!” Nàng ta xếp gọn lại chiếc váy đỏ vừa mới năn nỉ ta mặc vào, vui vẻ mà cười tít mắt.

Trước nay ta rất ghét màu đỏ vì quá phần diễm lệ, so với tuổi tác của ta đã không còn mấy phù hợp cho nên ngoại trừ vài năm trước đây mặc y phục đỏ dành cho vũ cơ trong yến tiệc hoàng cung thì bình thường cũng chỉ khoác trên người y phục màu trắng.

Chỉ tiếc rằng đã không còn có thể để cho Ứng Tầm nhìn thấy ta trong bộ y phục đỏ nữa.

Mùng năm tết Ứng Tầm trở về, chàng ăn cơm tối tại tẩm điện của Thích Hoa Nguyệt, sau đó lại đến chỗ ta, hỏi ta gần đây thế nào, dùng bữa có thấy ngon miệng không

Ta nhìn thấy nếp nhăn giữa chân mày chàng ấy, cũng nhìn thấy quầng thâm dưới mắt, xương quài hàm đã gầy đi sắc nhọn như dao, ngẫm lại mấy ngày này chắc chàng đã mệt mỏi kiệt lực.

Ta kéo chàng ấy qua, bảo nằm lên giường gác đầu lên gối ta, ngón tay vuốt vào giữa tóc, dịu dàng xoa đầu.

Chàng ấy gần như nhắm mắt lại, lấy tay câu lấy vào một lọn tóc đang buông rũ xuống vai.

Một lúc lâu sau, chàng ấy nói: “Nhĩ Yên, khổ cho nàng rồi.”

“Điện hạ, Nhĩ Yên không khổ,” Ta nhìn thấy sự mệt mỏi của chàng, bàn tay mỗi lúc toát ra vẻ dịu dàng hơn, “Lúc nào người khổ cũng là điện hạ.”

19.

Gần đây càng ngày càng loạn, phía nam thường xuyên xuất hiện loạn đảng, phía bắc tộc người Địch nhăm nhe như hổ đói, Ứng Tầm bận rộn suốt mấy đêm trong hoàng cung.

Nửa tháng mới có được một lần duy nhất gặp mặt, nhưng lại là lúc ta đi thăm hỏi Thích Hoa Nguyệt mà gặp phải chàng ấy đang vội vã rời đi.

Hoá ra bọn ta không gặp nhau, không phải bởi vì chàng quá bận rộn mà là bởi vì trong lòng chàng ấy không còn có ta.

Chàng ấy nhìn thấy ta liền có chút kinh ngạc, vội nói: “Nhĩ Yên, không phải ta…”

Ta cúi người lùi sang một bên nhường đường, khẽ gật đầu ngoan ngoãn tỏ vẻ hiểu chuyện, nói: “Điện hạ bận rộn, Nhĩ Yên hiểu rõ.”

Tuyết rơi không phát ra tiếng động, ta nghe thấy tiếng thở dài của chàng, nhưng chàng không trả lời ta, cất bước rời khỏi viện.

Chàng rời đi rất kiên quyết, còn không nhìn gương mặt đang rơi lệ của ta lấy một lần.

Ta nhìn theo bóng lưng của chàng, trong lòng chấp niệm nghĩ rằng chàng sẽ quay lại nhìn ta.

Nhưng lại không có.

Chàng ấy biến mắt trước mặt ta, biến mắt giữa tuyết và gió không chút bận lòng.

Đôi lúc ta nghĩ, ta và nước mắt cốt cũng không mấy khác biệt, rơi xuống đất vỡ ra thành trăm thành vạn cũng không có ai quan tâm.

Đúng không?

Thưa điện hạ.

20.

Vào xuân Thích Hoa Nguyệt đã có hỉ, Ứng Tầm vừa bất ngờ vừa vui mừng khôn xiết, lúc chàng từ trong hoàng cung trở về cho dù đường còn rất xa ta vẫn nghe thấy tiếng cười của chàng.

Chàng ấy nói: “Hoa Nguyệt, có nàng ta thật hạnh phúc.”

Ta nghe những lời này bổ vào tai, như cơn gió lạnh vẫn còn bên cạnh, thổi vào cứa tận tâm can.

Ngự y bắt mạch cho Thích Hoa Nguyệt đúng lúc ta cũng ngồi trong viện, ta kéo tay Vãn Giang hỏi: “Ngươi nói xem đứa trẻ này của Thích Hoa Nguyệt sẽ giống Hoa Nguyệt hơn hay giống điện hạ hơn? Có khi nào nó sẽ thích cười giống như mẫu thân nó không?”

“Chắc là thế, nương nương.”Cô ấy dùng tay còn lại vuốt lấy tóc ta an ủi, “Đứa trẻ này cũng có thể giống nương nương là một người dịu dàng.”

Ta lau đi nước mắt, cúi đầu không nói.

Nếu như Phúc Phúc của ta vẫn còn, nó sẽ giống ta hay giống Ứng Tầm đây?

Tuy nhiên đến cuối cùng ta cũng chẳng có nổi phúc phần này.

21.

Ba tháng đầu thai kỳ của Thích Hoa Nguyệt, ta trước sau không chịu gặp nàng ta, Thích Hoa Nguyệt vừa tức vừa giận, nhưng lòng ta đã kiên quyết không muốn gặp, sợ rằng ta sẽ đem xui xẻo lây sang nàng ta.

Mỗi ngày Ứng Tâm chạy tất bật giữa hai nơi Đông Cung và hoàng cung, mỗi lần chàng ấy trở về chàng đều chạy đến chỗ Thích Hoa Nguyệt mang những món đồ mới lạ trong hoàng cung chọc cho nàng vui vẻ.

Ta cũng muốn làm cho hài nhi trong bụng nàng ta vài bộ y phục, cũng giống như lúc ta mang thai nàng ta đã từng may cho Tiểu Phúc Phúc một bộ y phục vậy. Tuy nhiên nữ công ta không khéo, thêu đầu một con hổ nhỏ mà xiêu xiêu vẹo vẹo, trước sau nhìn cũng không giống đầu một con hổ mà chỉ giống một con mèo mặt mũi lem nhem.

Sau cùng ta nghe thời lời Vãn Giang, làm cho Thích Hoa Nguyệt một chiếc gối mềm.

Trên mặt gối sẽ thêu một đứa bé đang ôm thỏi vàng, thật ra ta vốn định thêu đứa bé đó ôm cá chép, nhưng ta lại không giỏi thêu những hình thù phức tạp như vậy, hơn nữa nếu một đứa bé ôm vàng ngụ ý điềm lành, cho nên mới đổi thành thỏi vàng.

Tổng cộng mười bảy nghìn tám trăm mũi thêu, mỗi mũi ta đều ở trước tượng phật mà cầu nguyện.

Ta nghĩ Hoa Nguyệt không đáng phải gặp chuyện bi thảm giống ta, hài nhi của nàng ta phải sống tốt, phải bình an mà gặp mẫu thân nó, phải bình an khôn lớn và phải bình an…

Bình an mà gọi Hoa Nguyệt một tiếng: “Mẫu thân.”

Nàng là một người hết mực dịu dàng, nàng nên có phúc phần mà ta không có.

22.

Ta thêu chiếc gối suốt hai tháng liền, cuối cùng một đêm trước thời hạn ba tháng thai kỳ kết thúc ta đã hoàn thành. Trong lòng ta vui mừng khôn xiết, căn dặn Vãn Giang mau đưa tặng đến tẩm điện của Thích Hoa Nguyệt, đem món đồ mang phúc vận mà ta hàng ngày cầu nguyện trước phật đem đến giao tận tay cho nàng ta.

Đêm đó ta không trực tiếp đi, sáng sớm ngày tiếp theo ta liền bị Ứng Tầm triệu đến.

Ngày hôm đó bầu trời u ám, mặt trời trở nên tinh quái khó chịu, lười trèo l3n đỉnh không chịu rọi nắng xuống con đường ta đi.

“Nhĩ Yên, ta trước giờ chưa từng nghĩ nàng sẽ làm ra loại chuyện… như thế này!” Sắc mặt của Ứng Tầm rất khó coi, ánh mắt thốt ra nỗi thật vọng không thể tả bằng lời. Trước mặt chàng ấy đặt một cái chậu lửa, ánh lửa vàng vút lên hừng hực, thứ đang cháy bên trong chính là chiếc gối mềm mà ta đã thêu.

Ta không biết bản thân đã làm ra loại chuyện gì, ta chỉ biết món đồ mang tất cả phúc vận mà ta đã cầu nguyện nay đã không còn.

Ta bổ về hướng chậu lửa, muốn cứu lấy chiếc gối, ta hoàn toàn quên mất đám lửa này lớn đến nổi nhất thời có thể đốt cháy cả cái mạng này của ta.

“Nàng điên rồi!” Ứng tầm cau mày mắng ta, “Nàng thật sự điên rồi!”

Ta không điên.

Ta cố giấu đi nỗi niềm tuyệt vọng nhìn vào chiếc gối đang dần dần biến mất trong ngọn lửa. Đây là món quà mà ta đã cất công không biết bao nhiêu đêm liền đã cùng Vãn Giang thắp đèn bỏ hết tâm sức, cũng là món quà mà ta thật lòng vui vẻ chúc phúc cho Thích Hoa Nguyệt…

Mười bảy nghìn tám trăm mũi thêu, mười bảy nghìn tám trăm lần cầu nguyện.

Bây giờ đã không còn, một ngọn lửa đã thiêu cháy tất cả.

“Tại sao chàng lại có thể đốt đi món quà mà thiếp đã cầu phúc cho Hoa Nguyệt….”

Ta bỗng mất đi sức lực, mặc cho Ứng Tầm lay vai ta cũng không thể trụ nổi, nước mắt ta ào ạt rơi xuống từ khe hở bàn tay. Ta nhớ đến hài nhi vô phúc trong bụng ta đến cuối cùng không thể sống.

Ta quả là một kẻ vô phúc.

23.

Ứng Tầm nói rằng trong gối có tẩm xạ hương một thứ khiến người ta ghét cay ghét đắng, cho nên chàng ấy tưởng rằng ta đã hại hài nhi của Thích Hoa Nguyệt.

Chàng nói ta ác độc, chàng còn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn ta.

Ta không phải là người như lời chàng ấy nói.

Ta vốn không bỏ thứ xạ hương gì cả, Hoa Nguyệt không thích mùi hương, sao ta phải bỏ hương liệu vào gối chứ?

“Thiếp không làm…” Ta níu lấy vạt áo của Ứng Tầm, giải thích với chàng ấy, “Thiếp và Hoa Nguyệt là tỷ muội, sao ta có thể hại muội ấy được chứ?”

Ứng Tầm hạ người xuống nhìn ta, lau đi giọt nước mắt trên mặt ta, ta nhìn thấy yết hầu của chàng động đậy, qua được một lúc thì nói rằng: “Nhĩ Yên, không sao đâu, ta đã thay nàng tiêu huỷ chứng cứ, phía Hoa Nguyệt ta cũng sẽ đi giải thích…”

Chàng không tin ta.

Sao ta lại là kẻ có thể tuyệt tình đến vậy!

“Điện hạ!”

Bi thương gột rửa tâm can, bên trong cơ thể toát ra bên ngoài một thứ cảm giác lạnh lẽo, rõ ràng một chậu lửa đang cháy trước mặt, nhưng ta vẫn cảm thấy rùng mình.

Trên đời này người thân nhất của ta, cũng là người gần nhất bên cạnh ta lại không tin ta!

Nhĩ Yên ơi Nhĩ Yên.

Ngươi thật đáng thương.

24.

Ứng Tầm không nói tiếp, chỉ rút lại vạt áo mà ta nắm chặt trong tay lại.

Ta bỗng dưng nghẹn lời, chỉ cảm giác rằng nếu nhìn thêm người nam nhân trước mặt thêm một lần nữa thôi thì sẽ làm ô uế mất tầm chân tình ta đã trao cho chàng ấy.

Chàng ấy không xứng với tấm chân tình của ta.

“Không phải tỷ ấy làm.”

Ta xoay người lại nhìn, người đang đến là Thích Hoa Nguyệt.

Nàng ta ôm bụng thấp người, bước đến trước mặt ta, ngẩng đầu đứng sóng đôi với Ứng Tầm.

“Nhĩ Yên tỷ sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện này,” Nàng ta quay lưng đứng trước mặt ta, “Chàng là phu quân của tỷ ấy, sao đến cả chàng cũng không tin chứ?”

“Hoa Nguyệt…”

Nàng xoay người đỡ ta đứng dậy, giọng điệu ấm áp,

“Nhĩ Yên, chàng ấy không tin tỷ, ta tin tỷ.”

Lý do nàng ta đến là muốn chống lưng cho ta.

25.

“Tại sao nàng biết?”

Ứng Tầm nhíu mắt nhìn chăm chăm vào Thích Hoa Nguyệt, giây phút đó ta phát hiện ra hoá ra nơi đây chỉ có mỗi ta là người ngoài.

Đến cả người trong lòng của chàng ấy Thích Hoa Nguyệt chàng cũng không tin.

Thích Hoa Nguyệt vừa định đáp lời Ứng Tầm, ta không nhịn được mà đi trước một bước chất vấn: “Ứng Tầm, trong thiên hạ này còn người mà chàng tin tưởng không? Trong mắt chàng chúng sinh độc ác, không được lấy một ai có lòng lương thiện sao?”

Chàng ấy vốn không phải như vậy, chàng thiếu niên của ta không phải như vậy…

Ta cố sức nhìn chàng ấy, rõ ràng chàng đứng trước mặt ta, nhưng làm thế nào ta cũng không nhìn rõ được. Ta bất lực dụi mắt, ta muốn nhìn chàng thật rõ, ta muốn nhìn rõ quá khứ của ta, nhưng dụi thế nào cũng chỉ thấy mỗi nước mắt lấm lem cả tay.

Ứng tầm tránh đi ánh mắt của ta không dám nhìn thẳng, một lúc lâu sau thở dài hỏi Thích Hoa Nguyệt lại một lần nữa: “Rốt cuộc sao nàng biết?”

“Một nô tỳ phục dịch trong phòng thiếp đã thắt cổ t.ự t.ử vào sáng nay, thiếp đã nhìn thấy bức thư tuyệt mệnh của cô ta.” Nàng ta nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, nhìn ta mỉm cười.

Ta biết lá thư nô tỳ t.ự s.át kia viết nhất định liên quan đến ta, hoặc có thể nói liên quan đến chiếc gối mà ta tận tay làm. Chẳng qua thứ thủ đoạn vu oan giá hoạ này quá đỗi hèn hạ, khiến cho ta có chút nghi hoặc.

Ngẫm nghĩ lại kĩ thì trước nay ta chưa từng đắc tội với ả nô tỳ đó, tại sao đột nhiên cô ta lại hãm hại ta?

Vả lại tại sao trước khi chân tướng vụ án còn chưa vạch trần thì cô ta đã vội tự sát?

Vụ án này quá nhiều nghi điểm, ta chỉ tạm thời ém lại hàng loạt câu hỏi trong đầu, đợi đến khi rời khỏi mới đi hỏi Thích Hoa Nguyệt cho rõ ràng.

Ứng Tầm vỗ nhẹ ấn đường, than thở, “Ta biết rồi.”

Chàng ấy dường như rất mệt mỏi, cả ngựa dựa vào chiếc ghế làm từ gỗ cây tử đàng, sắc mặt trầm xuống không nói lời nào. Ta không muốn cứ đứng đợi ở đây mãi nữa, hành lễ rồi nhìn lại chậu lửa đỏ rực đang bắn lốm đốm tia lửa một lần cuối, sau đó liền chuẩn bị cùng Thích Hoa Nguyệt rời khỏi nơi cung điện khiến người đau lòng này.

Ngay lúc bọn ta rời khỏi điện, chàng ấy bỗng gọi ta lại, nói: “Nhĩ Yên, ta sẽ trả lại trong sạch cho nàng, ta sẽ…”

Ta làm gì làm ra chuyện không trong sạch đâu?

Tỷ tỷ trong phường nhạc nói rất đúng, trong thế gian tình ái mới là thứ khiến người ta đau lòng nhất.

Ta thở dài, đáp: “Đa tạ điện hạ.”

26.

Tỷ tỷ từng yêu một người, lúc trẻ phong thái đ ĩnh đạc, là chàng thiếu niên tốt nhất trong mắt các cô nương trong kinh thành.

Đến bây giờ ta vẫn chưa có cơ hội gặp hắn, chẳng qua chỉ nghe qua lời tỷ tỷ thuật lại. Bọn họ vốn đã định xong hôn ước, tỷ tỷ đợi hắn năm năm, nhưng đến cuối cùng tỷ ấy vẫn không đợi được chàng thiếu niên trong lòng đến rước tỷ ấy theo như ước định.

Tỷ tỷ đã ch.ết thay ta.

Người thứ hai rời khỏi phường nhạc đáng ra là ta, vốn dĩ ta đã ch.ết trong tai bọn khốn có sở thích dày vò các cô nương trẻ.

Tỷ tỷ biết được kết cục của ta, cũng biết rõ nếu thay ta đi thì sẽ có kết cục thế nào, nhưng tỷ ấy vẫn đi, tỷ ấy đã đi không một chút do dự.

Trước khi đi tỷ tỷ đã hạ thuốc mê cho ta uống, nhốt ta trong phòng, ngồi lên kiệu theo đám nam nhân kia về phủ.

Tỷ tỷ từng nói, cả đời này của tỷ ấy chưa từng ngồi kiệu, ngày tỷ ấy xuất giá cho dù thế nào cũng phải ngồi một lần.

Không biết ngày hôm đó trên kiệu, đường đi có xốc không, kiệu có lắc lư không, có khiến tỷ ấy bị mệt không?

Thương thay cho phận đời, lần đầu tỷ tỷ ngồi trên kiệu không phải để gả cho người mình yêu mà lại là đi nạp mạng.

Cuối cùng tỷ tỷ vẫn không chờ được chàng thiếu niên đó.

Tất cả đều phải trách ta.

27.

Ngày hôm đó sau khi ta cùng với Thích Hoa Nguyệt rời khỏi tẩm cung thái tử, ta nhắc đến chuyện ta đã làm cho nàng ta một chiếc gối mềm. Khoé mắt nàng ta ửng đỏ nắm lấy tay ta nói, “Nhĩ Yên tỷ, tỷ là phúc vận của ta.”

Nàng ta đúng là người hết mực dịu dàng.

Chuyện chiếc gối đã qua được ba ngày, trong khoảng thời gian này ta không muốn gặp Ứng Tầm. Mỗi ngày chàng ấy đều đứng trước phòng ta muốn gặp mặt, nhưng ta chỉ xem như nghe rồi cho qua.

Vãn Giang nói: “Giữa phu thê với nhau nếu đã không tin tưởng thì còn gọi gì là phu thê chứ?”

Đúng lúc đó ta định cho tay vào túi chườm sưởi ấm, sau khi cô ấy dứt lời cũng không còn nghe thấy tiếng của Ứng Tầm nữa, chỉ thấy bóng của một người to lớn tiến sát ngoài cửa.

Ta nhìn vào túi chườm trong tay, từ tốn nói: “Ta vẫn chưa tính là thê tử của chàng, sao lại dám nhắc đến hai chữ tin tưởng?”

Bên ngoài chàng ấy nắm chặt bàn tay gõ cửa, nói: “Nhĩ Yên, nàng giận ta là đúng, là lỗi của ta, ta… ngày mai ta sẽ đến thăm nàng.”

Dứt lời chàng ấy vẫn đứng đợi ngoài cửa một lúc, nhưng ta lười đáp lời đến cả một tiếng “dạ” hồi âm cũng không có. Đợi đã lâu không thấy ta trả lời, chàng ấy thở dài rồi rời đi.

Lúc nào gặp ta Ứng Tầm cũng thở dài, dường như ta là nỗi phiền muộn của chàng.

Nhưng ta biết, ta còn không đủ tư cách.

28.

Qua được vài ngày Thích Hoa Nguyệt mang đến một mâm bánh ngọt đến thăm ta, phía sau còn dẫn theo một nô tỳ lạ mặt, từng bước theo sát bụng của Thích Hoa Nguyệt. Bây giờ bụng nàng ta đã to lên không ít, đi đường có chút không tiện, nhưng người người nhìn vào lại cảm thấy tinh thần vực lên hơn trước không ít, nhâm nhi trong miệng món bánh làm từ hoa đào, úp úp mở mở nói với ta: “Tỷ mau thử đi, rất rất rất ngon luôn!”

Ta và Vãn Giang vội vã chạy đến, mỗi người mỗi bên đỡ lấy cánh tay nàng ta ngồi kế bên chiếc bàn đá được đặt trong viện.

“Tiểu tổ tông à, sao cô không biết cẩn thận vậy hả, hiện giờ cô là người đang mang thai đấy!” Ta lấy khăn tay cẩn thận lau đi vụn bánh dính trên môi nàng ta, sau đó nhìn nàng ta nhấc tay nhận lấy chung nước từ Vãn Giang rồi cúi mặt xuống một hơi nốc cạn.

“Tỷ tỷ à, ta biết rồi.” Nàng ta lau mấy giọt nước còn vương lại trên miệng sau đó đẩy mâm bánh ngọt sang trước mặt ta, “Tỷ tỷ mau thử đi, bánh vừa ra lò ta đã đem đến đây rồi đấy, tỷ xem có thơm không?”

Ta biết nàng ta sẽ không nghe lọt tai những lời ta nói, ta bất lực mà cắn một miếng bánh.

Ánh mắt của nàng ta cong cong tựa vầng trăng, cười vui vẻ nói, “Ta còn có một tin vui muốn nói cho tỷ biết.”

“Chuyện chiếc gối mềm, Thái Tử đã tra ra rồi.”

29.

Kì thực tin tức này khiến cho ta quá đỗi bất ngờ, thậm chí đến lúc Thích Hoa Nguyệt rời đi ta vẫn cứ mãi nghĩ đến chuyện này, gương mặt trơ ra nói lời tạm biệt.

Nàng ta nói ả nô tỳ kia là người trong hoàng cung, Trước đêm Vãn Giang tặng gối, có người nhìn thấy cô ta đã từng nhận ân huệ của cô cô trưởng sự cung Phượng Ngô.

Mà chủ nhân thật sự của cung Phương Ngô lại chính là Hoàng Hậu.

Lại là Hoàng Hậu!

Bà ta hại hài nhi ta chưa đủ, còn muốn hại luôn cốt nhục của Hoa Nguyệt!

Ta lại nhớ đến bi kịch ngày hôm đó, cơn đau từ lồ ng ngực tựa như bị xé nát.

Ta há có thể để cho Hoa Nguyệt phải nhận lấy nỗi khổ này, ta phải bảo vệ nàng ta.

30.

Lẽ đó, chập tối Ứng Tầm đến gặp, ta không còn ngăn cản chàng nữa.

Lúc chàng ấy bước vào còn có chút ngượng ngùng dường như một tiểu thiếu gia lần đầu gặp nữ tử trong khuê phòng, hai tay còn nắm chặt vạt áo bẽn lẽn gọi tên ta: “Nhĩ Yên…”

Tại sao ta lúc trước lại thích chàng ấy chứ?

Dường như ngày hôm đó ngồi trong đám văn võ bách quan, duy chỉ mình chàng ấy nhìn ta trong veo, không một chút tham lam, không chút d*c vọng trần thế, trong đổi mắt ấy đơn giản chỉ có ta, mỗi mình ta.

Ta lún sâu vào biển tình của chàng, đến cuối cùng bây giờ phải chịu cảnh đau xót tâm can.

Chàng ấy không yêu ta.

“Nhĩ Yên… Ta…” Chàng ấy có lẽ nhìn ta được một lúc lâu sau đó chủ động nói, “Ta nhất định sẽ bảo vệ hài nhi của Hoa Nguyệt…Ta sẽ không để nó lặp lại...”

Lời nói của chàng dừng lại tại đây, dưới ánh mắt nghi hoặc của ta, chàng chầm chậm cúi đầu.

Lặp lại cái gì nữa?

Lặp lại cái bi kịch kia?

Hay lặp lại việc hiểu lầm ta một lần nữa?

Ta không biết rốt cục chàng định nói điều gì, chỉ cúi sầm mặt uống trà, sau đó đưa qua chỗ chàng: “Điện hạ dùng chút trà nóng đi, gần đây khiến người chịu khổ rồi.”

Chàng ấy thật sự rất mệt, đêm hôm đó là lần đầu tiên ta nghe thấy tiếng ngáy chỉ ngay sau khi chàng ngã lên giường thiếp đi từ lúc nào.

Ta nằm bên cạnh nghe tiếng hoa rơi, trong lòng thầm nghĩ, lại đến một mùa hoa nở đầy cành, hoá ra sự đời làm gì có chuyện hoa nở không bao giờ tàn chỉ do người thưởng hoa không hiểu ra mà thôi.

(Còn tiếp)
Bình Luận (0)
Comment