[Nước N khô hạn, nhưng ở rìa sa mạc Nangala lại tồn tại một vùng đất nhiều mưa.
Mây vần vũ che khuất bầu trời, những cơn mưa có thể kéo dài liên tiếp vài ngày đêm. Nước mưa gom lại trong vùng trũng của sa mạc, hóa thành một hồ lớn.
Sau khi mưa tan, bầu trời quang đãng, mặt hồ phẳng lặng như gương. Đôi khi sẽ hiện lên cầu vồng trong làn sương mờ cuộn xoáy, một cảnh tượng vô cùng hiếm thấy.]
Đây là những điều được viết trong cuốn tạp chí mà Tạ Tư Chỉ đọc trên chuyến bay đến nước N.
Căn cứ của gia tộc Kingsley nằm ở rìa sa mạc Nangala.
Hứa Diên đã từng nhìn thấy một hồ nước bên ngoài qua ô cửa sổ nhỏ trong phòng giam của mình.
Tạ Đạc đã dẫn con tin rời đi, không rõ khi nào sẽ quay lại.
Trong sa mạc rộng lớn, việc tự mình trốn thoát hay tìm người đều vô cùng khó khăn. Nhưng nếu xung quanh có nguồn nước, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Khi Tạ Đạc lo liệu ổn định cho các con tin và quay lại, những người cứu viện sẽ ưu tiên tìm dọc theo bờ hồ.
Và hồ nước đó đang ở ngay trước mắt họ.
Thuốc giảm đau đã hết tác dụng. Da thịt Tạ Tư Chỉ ngày càng tái nhợt, lạnh lẽo, hắn khuỵu xuống.
Sỏi cát ven hồ còn ẩm ướt, cỏ dại mọc um tùm khắp nơi.
Hứa Diên đỡ hắn, nhưng hắn không để trong lượng cơ thể đè lên người cô.
Trên cả quãng đường, hắn chỉ tận hưởng sự ấm áp khi làn da chạm vào cô lúc cô nâng đỡ mình.
Bây giờ, hắn đã kiệt sức, nằm dài trên nền cát ẩm ướt, vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh mình: "Đến đây ngắm sao nào."
Nhưng Hứa Diên không còn tâm trí để ngắm cảnh, mọi sự chú ý đều hướng về hắn.
Hắn mặc áo khoác của Tạ Đạc, vết thương được che đi, cùng với tác dụng của thuốc giảm đau khiến hắn trông như bình thường. Vậy nên trước đó Hứa Diên không nhận ra mức độ nghiêm trọng.
Khi cô kéo mở áo hắn ra, cô mới nhận ra mình không dám nhìn kỹ, từng vết sẹo hiện ra khiến người ta khiếp sợ.
Thật khó tưởng tượng, Tạ Tư Chỉ đã mang trên mình bao nhiêu thương tích để đến tìm và đồng hành cùng cô đi đến tận nơi này.
Tạ Tư Chỉ nhìn vành mắt đỏ hoe của cô: "Em định khóc hết nước mắt trong đời luôn à?"
"Đợi vết thương lành lại thì xăm hình che đi, chắc cũng không xấu lắm đâu."
"Ai thèm quan tâm xấu hay không xấu chứ." Hứa Diên muốn dùng đầu ngón tay lau đi dòng nước mắt, nhưng tay cô giờ đã bẩn đến mức chẳng còn hình thù.
Tạ Tư Chỉ đặt tay ra sau gáy cô, hôn lên mí mắt cô.
Hắn hút đi những giọt nước mắt của cô, rồi hạ xuống, chạm lên đôi môi lạnh lẽo của cô.
Trong ký ức, những nụ hôn của hắn từng cháy bỏng như muốn nuốt trọn người khác, còn những nụ hôn dịu dàng như vậy lại thật hiếm hoi.
Hứa Diên nhắm mắt, để mặc hắn hôn.
Đêm xuân, mặt hồ phủ một lớp sương mỏng, lan tỏa từ giữa hồ ra bốn phía.
Mặt trăng ẩn hiện chẳng rõ đã núp sau cồn cát nào.
Hứa Diên và Tạ Tư Chỉ nằm cạnh nhau trên nền cát ẩm ướt, ngửa mặt nhìn lên bầu trời đầy sao lấp lánh.
Rất lâu rồi cô mới có được khoảnh khắc bình yên như thế.
Giữa cô và Tạ Tư Chỉ là một mớ bòng bong không thể gỡ, quá khứ như những đám mây đen khiến cô không muốn nhớ lại.
"Mấy năm nay em làm gì?" Hắn bất ngờ hỏi.
"Ăn rồi ngủ." Hứa Diên suy nghĩ một lát, nói thêm: "Làm bánh nữa."
Cô nói thật đơn giản, nhưng Tạ Tư Chỉ có thể hình dung ra từng khung cảnh mà cô trải qua.
"Em có từng nghĩ đến anh không?" Hắn nghiêng đầu nhìn cô: "Dù chỉ một chút thôi cũng được."
Hứa Diên im lặng một lát, nhẹ gật đầu.
Tạ Tư Chỉ khẽ cười không hỏi thêm. Trong nỗi nhớ của cô, tình yêu nhiều hơn hay oán hận chiếm phần lớn, hắn không cần biết nữa.
"Muốn biết anh đã làm gì không?"
Hứa Diên nghiêng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn cô.
Giọng hắn bình thản: "Anh đã nhảy dù từ trên cao xuống, vượt qua những con sóng dữ dội nhất, trượt tuyết ở những ngọn núi hiểm trở nhất của dãy Alps."
"Anh cứ nghĩ khi đứng trước sinh tử, nỗi nhớ em sẽ bị xóa nhòa. Nhưng sự thật là dù anh đã trở thành người đứng đầu Tạ gia, dường như nắm trong tay tất cả, anh vẫn không ngừng nhớ về ánh trăng ở sa mạc và cái đêm xuân khi em đứng trên tầng lầu nhìn anh."
Tạ Tư Chỉ nhớ rõ đêm đầu tiên Hứa Diên đến trang viên.
Ánh mắt cô trong veo, gió đêm lướt qua mái tóc dài, cô đẹp như một tiên nữ rơi xuống trần gian.
Cô hoàn toàn tin tưởng hắn, mà trong lòng hắn lại cười thầm. Sao có người ngây thơ đến mức chọn hắn làm đồng minh?
Bây giờ nhớ lại, đêm ấy không có toan tính, không có âm mưu.
Họ đã gặp nhau nhưng mọi thứ vẫn chưa bắt đầu. Đối với họ, đó mới là khoảng thời gian đẹp nhất.
Nếu đời người có thể quay lại khoảnh khắc đó, hắn sẵn sàng dốc hết sức mình.
"Anh không biết sinh ly tử biệt cái nào đau đớn hơn."
"Có lẽ là sinh ly."
"Vì với tử biệt, khi nhớ về một người, vẫn có thể kết thúc sinh mệnh để tìm cô ấy."
"Nhưng sinh ly trong đời, chỉ cần nghĩ cô ấy sống ở góc khuất mà anh không thể chạm tới, cô ấy trò chuyện cười nói với người khác, thậm chí kết hôn sinh con, những năm tháng còn lại của cuộc đời sẽ không liên quan gì tới anh nữa, thì nỗi đau ấy như bóp nghẹt anh."
Hắn cụp mắt, gương mặt khi nói chuyện vẫn giữ sự ung dung.
"Ở đây có đau không?" Đầu ngón tay hắn chạm vào chữ "Chỉ" trên eo cô.
Hứa Diên lắc đầu rồi gật đầu: "Suýt nữa thì quên mất rồi."
Trong túi áo của Tạ Đạc chất đầy những thứ kỳ quặc.
Giấy lau đã dùng, vỏ đạn bỏ đi, và một thanh socola được bọc trong giấy gói kẹo đủ màu.
Tạ Tư Chỉ mở giấy gói ra, tiện tay ném thanh socola sắp tan xuống đất.
Hắn đưa giấy gói kẹo cho Hứa Diên: "Gấp cho anh một con diều nữa nhé."
Cô đã từng gấp cho hắn hai lần.
Lần đầu, khi họ gặp nhau hồi nhỏ, cô đưa cho hắn một con diều giấy cùng một chai sữa nóng.
Lần thứ hai, vào một đêm khuya ở trang viên, hắn xông vào phòng cô, đưa cho cô một chiếc khăn giấy còn lưu hương thơm.
Dường như mỗi lần gấp diều, cô lại có thêm một cuộc gặp gỡ mới.
Hứa Diên nhận lấy giấy gói kẹo.
Dải ngân hà sáng rực trên bầu trời, muôn vật tĩnh lặng như khói sương.
Giấy gói kẹo phát ra tiếng sột soạt trong tay cô, cô gấp xong rồi đưa cho Tạ Tư Chỉ.
Nhưng hắn không nhận, chỉ nghiêm túc nhìn cô: "Hứa Diên, chúng ta làm lại từ đầu nhé."
Trong mắt hắn dấy lên một làn sương mỏng, rồi bùng lên ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cô: "Anh sẽ cố gắng học cách làm một người bình thường. Lần này, anh không cần em dạy anh cách yêu nữa."
Làn sương dày đặc, theo gió cuốn từng đợt vào bờ.
Thấy cô không trả lời, Tạ Tư Chỉ lại hỏi: "Hay là em có điều kiện gì sao?"
"Phải." Hứa Diên suy nghĩ một lát rồi dịu dàng nói.
"Anh đồng ý."
"Không hỏi là gì à?"
"Không cần hỏi." Hắn nói nhỏ: "Anh đồng ý hết."
Hứa Diên nói: "Em đói rồi."
Cô thêm một câu: "Ngay bây giờ."
Cô bị nhốt, đã lâu không được ăn gì.
Tạ Tư Chỉ sờ vào túi áo. Hắn vừa vứt miếng socola duy nhất có thể ăn vào trong cát rồi. Giờ nhặt lại cho cô ăn ... rõ ràng là không được.
Hắn cau mày bối rối, cảm thấy lời mình vừa nói quá tự tin.
"Không làm được sao?" Hứa Diên nhìn chằm chằm hắn bằng đôi mắt trong veo.
Tạ Tư Chỉ mím môi, định lên tiếng thì Hứa Diên lại nói: "Hay để em nhìn cầu vồng trong sương một lần đi."
[Mây vần vũ che khuất bầu trời, những cơn mưa có thể kéo dài liên tiếp vài ngày đêm. Nước mưa gom lại trong vùng trũng của sa mạc, hóa thành một hồ lớn.
Sau khi mưa tan, bầu trời quang đãng, mặt hồ phẳng lặng như gương. Đôi khi sẽ hiện lên cầu vồng trong làn sương mờ cuộn xoáy, một cảnh tượng vô cùng hiếm thấy.]
Khi đến thành phố Waba, Tạ Tư Chỉ lang thang trên khắp các con phố, thỉnh thoảng nghe người địa phương tụ tập trò chuyện.
Họ nói, Hồ Cầu Vồng chỉ là chiêu trò du lịch, thực chất đây là một hồ nước bình thường.
Có lẽ thật sự từng có người nhìn thấy cầu vồng trong sương, nhưng đó là chuyện từ rất lâu rồi.
Muốn nhìn lại, có lẽ phải chờ nhiều năm nữa.
Tạ Tư Chỉ mỉm cười.
Sương mù mờ ảo trong mắt hắn tan biến, hắn có thể nhìn rõ đáy mắt mình.
Khi nhìn Hứa Diên, phản chiếu là ánh sáng sao vụn vỡ từ dải ngân hà trút xuống.
Hắn nói: "Được."
Gió đêm v**t v* sa mạc bát ngát, ngân nga những bài ca cổ xưa trong không trung.
Dưới vòm trời, thế giới hoang vu cô tịch. Chỉ có mảnh đất được sương mù bao phủ, ngọn gió thổi qua lại dịu dàng khác thường.
Hứa Diên nâng tay Tạ Tư Chỉ đeo chuỗi hạt trầm hương lên cổ tay hắn.
Năm ấy, cô từng cầu bình an cho hắn tại ngôi chùa giữa lưng chừng núi.
Bao năm qua, chuỗi hạt từng bị vỡ, từng bị mất, từng được trả lại cho cô, vòng quanh một hồi cuối cùng vẫn trở về tay hắn.
......
Bệnh viện Thánh Đức tọa lạc trên một ốc đảo giữa sa mạc Nangala.
Nghe nói đây là một bệnh viện điều dưỡng tư nhân dành riêng dành cho giới thượng lưu của nước N, khung cảnh rất yên tĩnh. Đứng bên cửa sổ có thể nhìn thấy Hồ Cầu Vồng huyền thoại.
Hứa Diên đã dưỡng thương ở đây một tuần, những vết thương nhỏ trên người gần như hồi phục.
Trong những ngày này, ngoài bác sĩ, cô chỉ gặp Tạ Đạc một lần.
Nghe Tạ Đạc nói, phòng điều trị của Tạ Tư Chỉ ở ngay bên cạnh phòng cô. Hắn đã có thể xuống giường đi lại, nhưng dường như không có ý định gặp Hứa Diên.
Tạ Đạc còn nói, những con tin trong nhà tù đều bình an vô sự.
Tạ Tĩnh Thu bị người của mình bắt được. Tạ Tư Chỉ định giết cô ấy, nhưng chỉ cần Tạ Đạc cầu xin tha thứ, kế hoạch này rất có thể sẽ thất bại.
Hắn còn mang đến cho Hứa Diên một chú mèo Devon trắng, nói là bắt từ phòng bệnh của Tạ Tư Chỉ.
Hứa Diên nhìn Tiểu Hoa, năm năm không gặp, nó đã lớn lên nhiều.
Sau khi kiên quyết rời khỏi trang viên, cô tưởng Tạ Tư Chỉ sẽ trút giận lên con mèo của mình, nhưng không ngờ hắn lại chăm sóc nó rất tốt.
Tiểu Hoa dường như còn nhận ra Hứa Diên. Có lẽ do bản năng của động vật nhạy bén, nó cảm nhận được khí chất vô hại từ cô nên tiến tới, chạm nhẹ vào mắt cá chân cô.
Nhưng nó không ở lại phòng Hứa Diên lâu, lại lặng lẽ chui về phòng bên của Tạ Tư Chỉ.
Hứa Diên không nhịn được cười.
Ngày trước, một mèo một người luôn bất hòa.
Tiểu Hoa sẽ nhảy lên giường cào hắn mỗi khi hắn về ngủ vào ban đêm.
Còn Tạ Tư Chỉ thì ghét con mèo mà Bùi Tễ Ngôn tặng, luôn đá nó xuống giường, rồi túm cổ ném ra ngoài cửa.
Sau nhiều năm xa cách, cả người lẫn mèo đều không còn như xưa nữa.
Tạ Đạc rời khỏi phòng
Hứa Diên cầm một cuốn sách khoa học phổ thông lấy đại từ trên giá, chuẩn bị quay lại ghế sofa để đọc thì cửa sổ bỗng bị gõ nhẹ từ bên ngoài.
Ánh nắng ban ngày quá chói chang, Hứa Diên kéo một lớp màn voan trắng ra. Cửa sổ hướng ra hồ.
Nhìn ra cảnh vật bên ngoài, cô thoáng ngẩn người một giây.
Cuốn sách khoa học phổ thông nói: sau cơn mưa rào, những hạt nước lơ lửng trong không khí sẽ làm ánh nắng mặt trời bị khúc xạ và phản xạ, tạo thành quang phổ nhiều màu sắc, từ đó hình thành cầu vồng.
Đây là sa mạc, dù Nangala có khí hậu đặc biệt thì mỗi năm cũng chỉ có vài ngày mưa lớn ngắn ngủi.
Còn việc nhìn thấy cầu vồng trong sương, e rằng là chuyện rất xa vời.
Nhưng ngay lúc này, một chiết trực thăng lướt qua bầu trời, những hạt mưa lơ lửng trên bầu trời.
Thứ tựa như khói sương từ bờ hồ lan dần ra giữa lòng hồ. Dưới ánh mặt trời, nửa mặt hồ phủ sương, nửa còn lại treo lên một dải cầu vồng rực rỡ.
Sương từ từ tan đi, lượn lờ bay về phía xa.
Hứa Diên như một cánh bướm mảnh mai lao thằng vào màn sương, đôi cánh bị sương mù quấn lấy, không thể vùng vẫy, không thể đáp xuống.
Tạ Tư Chỉ đứng ở cửa sổ phòng bên cạnh.
Bầu trời trong xanh, hai người nhìn nhau.
Hắn mặc áo phông trắng, mái tóc đen rối trước trán tung bay theo gió.
"Em thấy chưa?"
Ánh mắt Tạ Tư Chỉ trong trẻo rọi xuống mặt hồ xa xa, toát lên vẻ ngây thơ, hồn nhiên đã mất từ lâu.
Hắn quay lại nhìn cô, nở nụ cười ấm áp, dịu dàng: "Cầu vồng trong sương mù."
(Hoàn chính văn)