Dưới tán cây rậm rạp, hàng trăm đặc công chậm rãi tiếp cận nhà kho, bốn bề tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc. Giang Ly đã quan sát địa thế xung quanh nhà kho, vị trí sắp xếp rất khéo léo, địa hình xung quanh cao, bốn phía trống trải, nếu bên dưới có xảy ra chuyện gì thì người bên trong cũng có thể phát hiện kịp thời.
Ba mặt của nhà kho đều không có gì che chắn, chỉ có một mặt phía Bắc là giáp với khu rừng rậm rạp. Núi Quyết rất cao, cao đến mức thật sự không thể nhìn rõ đỉnh núi.
“Cậu dẫn đội tấn công cánh phải, Tiểu Đinh dẫn đội tấn công cánh trái, Cục thành phố Cương Bắc lát nữa xuất phát đến đằng sau nhà kho, cố gắng không cho những kẻ này có cơ hội chạy vào rừng.” Giang Ly ngồi xổm ở đằng sau bụi cỏ quay đầu lại nhìn Tô Ngôn bên cạnh: “Đội của tôi sẽ tấn công trực tiếp ở giữa, có vấn đề gì không?”
“Không có!” Đinh Khải Nhạc và Tạ Đồ đáp.
Tô Ngôn lại cau mày phản đối: “Cho em canh giữ trong rừng đi, không ai quen thuộc với cánh rừng này hơn em, nếu tấn công nhà kho thất bại, để chúng chạy ra ngoài thì vào trong núi em vẫn có ưu thế hơn.”
Giang Ly nghe vậy liền nhìn cô thật sâu, sau vài giây mới gật đầu đồng ý, giơ tay ra hiệu Đinh Khải Nhạc và Tạ Đồ chia hướng đi.
Tô Ngôn cũng đứng dậy chuẩn bị xuất phát, trước khi rời đi cô nghe thấy tiếng người kia thở dài: “Tự bảo vệ mình nhé.”
Cô không quay lại, chỉ vẫy tay chào rồi dẫn theo một tiểu đội đặc công chạy thẳng đến phía Bắc nhà kho. Vì để che giấu tung tích, họ chỉ có thể chật vật băng qua rừng rậm, cũng may mọi người đều đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt nên vẫn giữ vững được tốc độ. Họ nhất định phải nhanh chóng dồn về phía sau để tạo thành một tuyến phòng thủ, như thế 3 phía còn lại mới có thể bất ngờ tấn công.
Ngay lúc họ sắp tới địa điểm đã định thì cánh cửa kho dẫn vào núi đột nhiên phát ra một tiếng động lớn, sau đó một bóng người nhanh chóng lao vào trong rừng.
Không ổn!
Tô Ngôn thấy thế vội vàng tăng tốc, nói vào máy truyền tin trên lỗ tai: “Không ổn rồi, đã bị lộ! Nhưng chỉ có một người chạy ra, những người bên trong có lẽ là chưa phát hiện!”
1 giây sau giọng nói của Giang Ly liền truyền tới: “Nếu bây giờ tấn công vào…”
“Có thể, kẻ chạy ra cứ giao cho em!” Cô đáp lại một cách dứt khoát.
“Được!” Giang Ly trầm giọng đáp.
Chỉ vài giây sau, đặc công từ mọi người hết sức ăn ý đổ vào nhà kho, âm thanh phá cửa lộp bộp không dứt. Tô Ngôn cũng đã đến chỗ bóng người kia chạy vào núi, sau khi bàn bạc với tiểu đội trưởng đội đặc công xong, thống nhất cô dẫn một đặc công khác tiến hành truy kích vào núi, những người còn lại ở lại để phòng lại có người chạy ra từ kho hàng.
Tô Ngôn tiếp tục dẫn theo người đặc công kia chạy vào núi, vì trước đây quân đội đã trưng dụng núi Quyết nên thật ra đây là một khu núi hoang sơ với hệ sinh thái nguyên thủy chưa phát triển, tiềm tàng rất nhiều nguy hiểm. Hai người các cô đuổi theo vài phút cũng chưa thấy được bóng dáng của người đó, Tô Ngôn liền thả chậm tốc độ quan sát xung quanh.
Nơi này cô vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, có thể xác định được người đó chắc chắn là Lương Khâu, trừ hắn ra sẽ không có ai quen thuộc với tuyến đường vốn dĩ dùng để huấn luyện lính đặc chủng này.
Suy nghĩ một lát, cô giải thích tuyến đường này cho người đặc công đi theo một cách cẩn thận. Người này cũng đã có khá nhiều kinh nghiệm tác chiến trong rừng, vì vậy cô cũng không cần lo lắng quá nhiều. Sau khi liên tục xác nhận đối phương đã ghi nhớ tuyến đường xong, cô ngẩng đầu phân biệt phương hướng một chút rồi chui vào bụi cỏ bên cạnh, biến mất trong nháy mắt.
Càng vào sâu trong núi, ánh sáng càng yếu dần, trên vách đá hiểm trở, một người đàn ông mặc quần áo hàng ngày đang ra sức leo lên. Thỉnh thoảng hắn sẽ mượn những cành cây rậm rạp bên cảnh để làm điểm tựa, tay phải hắn còn đang cầm một khẩu súng.
“Ha… Ha…” Xung quanh chỉ có tiếng hắn thở, cuối cùng sau mười mấy phút hắn cũng leo tới nơi có địa hình thoai thoải, không nhịn được mà dựa vào vách đá, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp của mình.
Hắn nheo mắt lại, ở đây 3 4 mét đều không có cây cối gì, ánh nắng có thể chiếu vào. Ngẩng đầu nhìn mặt trời mờ ảo, khuôn mặt nho nhã lấm tấm những hạt mồ hôi.
Chậm rãi tựa đầu vào tảng đá, hai mắt nhắm nghiền lại, hắn định nghỉ ngơi 1 phút rồi sẽ tiếp tục leo.
Đột nhiên trước mắt tối sầm lại. Người đàn ông nhíu mày mở mắt ra, cứ tưởng mặt trời bị mây che nhưng không ngờ có một người đang leo lên đỉnh vách đá mà hắn đang dựa vào, nhìn kỹ lại còn là một người phụ nữ trong bộ đồng phục đặc công tác chiến.
Tô Ngôn nhìn thấy hắn thì tỏ vẻ như rất sợ hãi, buông tay nhảy ra khỏi vách đá, sau khi vững vàng tiếp đất còn phủi đất cát trên tay đi, trong nhát mắt đã nhanh chóng rút súng bên hông ra nhắm vào hắn: “Bác sĩ Lương, anh đang mệt sao?”
Gương mặt Lương Khâu co rúm, hắn biết hành động nhằm vào Tinh Võng lần này là của cảnh sát, nói thật thì lúc hắn phát hiện ra máy bay không người lái trong kho hàng đã rất ngạc nhiên, không ngờ cảnh sát sẽ tìm đến chỗ này nhanh như vậy. Trong sự sợ hãi, để tăng cơ hội chạy thoát nên hắn không tốn thời gian thông báo với những người khác, trực tiếp lao thẳng ra dãy núi phía sau. Vấn đề là đây là nơi quân đội huấn luyện, người của cảnh sát làm sao có thể mò ra được?
Hắn ta nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mắt, không dám tùy tiện hành động, chẳng hiểu vì sao người trước mặt hoàn toàn xa lạ, nhưng lại cho hắn một cảm giác quen thuộc đến kì lạ.
“Bác sĩ Lương đang định đi đâu vậy, chi bằng để tôi đoán một chút nhé, anh đã tự làm một cái hang động để trốn rồi? Là cái hang ở hướng Tây Bắc, hay là cái ở phía Đông Bắc vậy?” Những nơi Tô Ngôn vừa nói đầu là điểm nghỉ ngơi của lính đặc chủng thỉnh thoảng lui tới, nếu trong quá trình huấn luyện có bị thương gì nghiêm trọng cũng sẽ tự đến 2 chỗ này.
Đồng tử Lương Khâu hơi co lại, trong lòng có chút run rẩy: “Mày rốt cuộc là ai?”
“Cho tới bây giờ bác sĩ Lương chắc cũng không còn mong đợi bản thân mình có thể bình yên thoát thân nữa rồi, đúng không?” Tô Ngôn vừa nói vừa lên nòng khẩu súng trên tay: “Anh là một chuyên gia tâm lý học, nhưng nghĩ thử xem anh hạ gục tôi nhanh hơn hay khẩu súng trong tay tôi bắn ra nhanh hơn nào? Thế lực trong nước của Tinh Võng nay đã gần sụp đổ rồi, chẳng lẽ anh còn mong chờ một ngày nào đó có thể “Đông Sơn tái khởi*” sao? Tôi nghĩ chắc giờ người trong kho hàng cũng đã bị cảnh sát khống chế rồi, bác sĩ Lương cũng đừng chống cự vô ích nữa.”
(*) Đông Sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại.Lương Khâu cười lạnh một tiếng, không nói một lời, trong nháy mắt liền bóp cò!
Pằng!
Pằng!
Tô Ngôn nhanh hơn hắn, khoảnh khắc nhận ra động tác bóp cò của ngón tay hắn thì đã nhanh chóng nhảy sang một bên. Vì cô thành công bắn trúng cánh tay phải của đối phương nên viên đạn hắn bắn ra cũng bị lệch hướng, chỉ sượt qua sát người cô, găm vào thân cây cao lớn phía sau.
“A!” Lương Khâu rên lên một tiếng, khẩu súng trong tay hắn lập tức “lạch cạch” một tiếng rơi trên mặt đất, hắn ôm cánh tay mình nhịn đau, dòng máu ấm chảy ra từ kẽ tay trái, tí tách rơi xuống.
Phản ứng của hắn cũng xem như rất nhanh, cấp tốc ngồi xổm xuống định lấy bàn tay trái đầy máu nhặt lại khẩu súng trên mặt đất. Tô Ngôn thấy thế bèn nghiêng người xuống thấp, dùng chân quét một phát đá khẩu súng xuống vách núi. Sau đó cô đúng dậy, dí họng súng vào trán Lương Khâu vẫn đang giữ tư thế cúi xuống đất.
“Kết thúc rồi, bác sĩ Lương.” Tai cô khẽ giật giật, nghe được tiếng bước chân truyền tới, có lẽ là những đặc công còn lại đã đến. Tuy hình như bước chân có gì đó không đúng, nhưng tình huống trước mắt không cho phép cô phân tâm, cũng không có thời gian để ngẫm nghĩ nữa.
Lương Khâu có vẻ như hoàn toàn không sợ, mặc dù vẫn cúi đầu như cũ, nhưng hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó dùng tay trái không bị thương kéo khóa bộ quần áo thể thao ra.
Trong nháy mắt Tô Ngôn đã trợn tròn mắt, chỉ thấy trong ngực hắn đang buộc một trái bom đơn giản, bàn tay trái của hắn đang đặt ngay công tắc.
Lúc này, cô đã có thể nhìn thấy bóng người từ phía dưới đang leo lên, trong lòng cô lo lắng đến cực độ, không nhịn được hét lớn: “Quay lại đi! Có bom!!!”
Trong khoảnh khắc đó, cô không do dự bóp cò súng, một lỗ hổng xuất hiện trên thái dương của Lương Khâu, nét mặt của hắn vẫn là nụ cười bệnh hoạn như trước. Nhưng trước giờ khắc sinh tử, hắn đã thành công ấn công tắc.
Sau khi Tô Ngôn nổ súng thì ngay lập tức nhảy về hướng người đang leo lên.
Bùm! Bùm! Bùm!
Chỗ vách đá vừa rồi và cây cối ở đó đều bị sức công phá của quả bom ảnh hưởng, thậm chí trong nháy mắt đó cô cảm thấy ớn lạnh trên sống lưng, những tảng đó lớn bị nổ tung rải rác sau lưng cô, có vài mảnh đã sắp văng vào người cô!
Đột nhiên, một bóng người lao ra từ bụi cây phía trước, Tô Ngôn chỉ kịp nhìn thấy người đó mặc quần áo đặc công.
Người đó cực kỳ dứt khoát lao tới chỗ cô sắp tiếp đất, cả hai theo quán tính cùng ngã nhào về sau. Trong lúc ngã xuống đó, đối phương nhanh chóng xoay người, che cô dưới thân mình, ngay lập tức một tảng đá lớn rơi thẳng xuống nện vào lưng người đó.
Tô Ngôn đang muốn thoát ra, nhưng sức lực của người phía trên lại càng lúc càng lớn, đè chặt cô trong ngực mình, khiến cô gần như không thể động đậy được.
Quá trình này nói ra thì dài, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong vòng 1 phút, cuối cùng động tĩnh xung quanh cũng bình ổn lại. Cuối cùng cô cũng có thể cử động, lúc này mới nhìn rõ mặt của người đã bảo vệ cô.
“… Đội trưởng Giang? Đội trưởng Giang?”
“Giang Ly? Giang Ly!!!!” Cô không quan tâm đến tấm lưng máu thịt be bét vì rơi xuống mặt đá sắt nhọn của mình, hoảng hốt cực độ gào thét, cảnh tượng trước mắt dường như đang dần trùng khớp với kí ức về trận chiến trước kia. Mặt cô đầy nước mắt, cảm xúc như muốn sụp đổ: “Giang Ly? Giang Ly?”
“A…”
Cuối cùng người trên người cô cũng lên tiếng, mặc dù là đã bất tỉnh, hai mắt vẫn nhắm chặt, những đã để cho cô cảm giác được sự sống trong tích tắc.
Cô ôm cổ người đàn ông đó thật chặt, khóc không thành tiếng.
…
3 ngày sau, bệnh viện trung tâm thành phố Nam Thành.
Tô Ngôn từ xe taxi bước xuống, xách theo 2 túi trái cây đi vào cổng khu nội trú. Sắc mặt cô hơi tiều tụy, trên trán còn một miếng băng gạc, dù sao cô cũng bị một vài vết thương trong lần hành động mấy ngày trước.
Vào thang máy đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, tầng này rõ ràng khác biệt so với những tầng phòng bệnh bình thường, ít người và sạch sẽ.
Cô bước ra thang máy rẽ vào bên trái, đến trước một căn phòng bệnh rồi đẩy cửa bước vào một cách quen thuộc. Căn phòng này một dãy phòng rất rộng. Hôm qua bọn người Thành Tể đến còn than than “Chủ nghĩa tư bản độc ác”.
La Lan đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên sô pha nghe tiếng động thì bừng tỉnh, nhìn thấy là cô liền nở một nụ cười hiền dịu: “Ngôn Ngôn đến đấy à, không phải con vừa về sáng nay sao? Dì đã nói con về nghỉ ngơi cho khoẻ rồi ngày mai hãy đến, sao con không nghe lời thế này?”
La Lan vừa nói vừa đứng dậy, đưa tay lấy túi trái cây trong tay cô, dù ngoài miệng nói là vậy nhưng trên mặt không giấu được sự hài lòng. 3 ngày trước Giang Ly bị thương trong lúc chấp hành nhiệm vụ, sau khi cấp cứu ở bệnh viện thành phố Cương Bắc thì đã quay lại bệnh viện trung tâm thành phố Nam Thành. Trong khoảng thời gian này, Tô Ngôn luôn túc trực, nói là “một tấc không rời” cũng không quá đáng.
Là một người mẹ bà cũng không muốn gì nhiều, tận mắt nhìn con trai lớn lên, vất vả lắm mới có người ở bên.
“Cục bắt con nghỉ làm, ở nhà mãi cũng chán lắm.” Sau khi đặt trái cây xuống, Tô Ngôn nhìn vào trong giường bệnh.
La Lan còn định nói gì đó thì điện thoại trong tay đã vang lên, bà liền xoay người ra khỏi phòng bệnh để nhận điện thoại.
Tô Ngôn rón rén đi tới bên cạnh giường bệnh, người đàn ông trên giường dường như đang ngủ say, chỉ là đôi môi vì mấy ngày không ăn không uống nên hơi tái nhợt. Nhìn bộ dạng có chút gầy gò tiều tuỵ của anh trên giường, cô thấy tim mình như thắt lại. Tô Ngôn ngồi xuống cái ghế cạnh giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, cúi đầu xuống dán trán mình vào.
“Tô Ngôn?”
Giọng nói khàn khàn khiến cô nhanh chóng ngẩng đầu lên, nét mặt đầy kinh ngạc: “Anh tỉnh rồi?”
Giang Ly cũng ngẩn người, không tự nhiên ho khan hai tiếng rồi khẽ gật đầu: “Buổi sáng đã tỉnh lại…” Ánh mắt của anh bất giác nhìn bàn tay trái của mình đang được hai bàn tay trắng nõn nắm lấy.
Tô Ngôn không biết nên phản ứng lại thế nào, chẳng trách lúc nãy La Lan muốn nói nhưng lại thôi, hoá ra là định báo cho cô tin tốt này!
“A…” Cô bối rối nhìn xung quanh: “Mấy ngày qua bọn anh Thái đều rất bận rộn, từ khi tổ chức Tinh Võng bị chúng ta một mẻ hốt gọn ở Cương Bắc thì chúng cũng biết không còn hy vọng gì nữa nên đã thú nhận tất cả tội ác, còn cắn đến rất nhiều người. Hiện tại cảnh sát cả nước đều bận đi bắt người, đồng thời cũng giải cứu được rất nhiều nạn nhân. Theo kết quả điều tra, chắc chắn sẽ tìm thấy được nhiều nạn nhân hơn nữa…”
Giang Ly chỉ im lặng, trong đáy mắt thoáng hiện lên một ý cười nhè nhẹ.
“Nhưng mà… Em trai của anh… Tạm thời vẫn chưa có tin tức gì.”
“Không sao.” Giang Ly không ngạc nhiên với kết quả này, đã tìm nhiều năm như vậy rồi, dù kết quả cuối cùng là thế nào thì một nhà bọn họ đã sớm có thể bình tĩnh tiếp nhận rồi.
Tô Ngôn cụp mắt, lúc này mới phát hiện cô vẫn còn nắm tay anh liền lập tức lúng túng không biết phải làm sao, vội vàng định rút tay về: “Bây giờ anh đã ăn gì được chưa? Có muốn ăn trái cây không, em đi rửa cho anh…”
Nhưng cuối cùng cô cũng không thành công, Giang Ly phản ứng cực nhanh, lập tức nắm chặt lấy tay cô, hơi dùng sức kéo cô lại gần hơn: “Anh đã nói là sau khi nhiệm vụ kết thúc, anh có lời muốn nói với em, chẳng lẽ em không tò mò sao?”
“… Anh muốn nói gì với em…” Vì đối phương dùng sức nên lúc này Tô Ngôn đã nằm trên nửa người của anh, tâm trí nhanh chóng suy giảm, chỉ như một cái máy lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Khoảnh khắc tiếp đó, cô cảm thấy có gì đó lạnh buốt mà mềm mại dán vào trán của mình.
Đôi mắt đẹp vì quá kinh ngạc mà trợn tròn, nhìn yết hầu của người đàn ông gần trong gang tấc, vì vậy trên trán cô là… là…
Môi Giang Ly không lưu lại quá lâu, anh cúi đầu nhìn bộ dạng không còn bình tĩnh của Tô Ngôn, thấp giọng bật cười rồi lại hôn một cái, thở dài nói: “Em trung với nước.” Anh vừa nói vừa nâng cái cằm thanh tú của cô làm cô ngẩng đầu lên, cuối cùng cánh môi mỏng nhẹ nhàng in lên đôi môi hồng mềm mại kia.
Anh hơi lui lại, môi hai người cách nhau không quá một đốt ngón tay, anh lại lên tiếng lần nữa: “Anh, trung với em.”
Sau đó tay trái anh vòng ra sau đầu Tô Ngôn, đôi môi lại lần nữa dán vào môi cô, nhưng lần này dùng sức nhiều hơn.
Ý thức của Tô Ngôn dần trở nên mơ hồ, cảm giác được hơi thở quen thuộc nên cô từ từ nhắm mắt lại, hai tay đặt lên bờ vai rộng của anh.
Em trung với nước, anh trung với em.