Cảnh Hồn

Chương 16

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Manh mối xem như đứt đoạn rồi.” Thái Thành Tể thở dài một hơi, có chút tiếc nuối: “Bùi Linh như vậy Bùi An chắc chắn sẽ không liên lạc đến.”

“Bà ấy không phải còn có con trai sao?” Giang Ly đột nhiên hỏi.

Thái Thành Tể hơi sửng sốt: “Đội trưởng Giang, anh sẽ không cho rằng Bùi An đường cùng sẽ đến nhờ cậy cháu trai mình chứ?”

“Lí do tới đây tìm Bùi Linh cũng không phải vì để hỏi chuyện của Bùi An.” Giang Ly bỗng có một dự cảm xấu, trước khi đi anh quay người lại liếc mắt nhìn bà lão đang nằm trên giường bệnh, rõ ràng chỉ mới hơn sáu mươi tuổi mà dáng vẻ đã rất tiều tụy. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên giường, vài mảnh tro bụi trong nhảy múa trong không khí, Bùi Linh mở to cặp mắt vô hồn của mình, cả gương mặt xám xịt.

“Thái Bao, gọi con trai của Bùi Linh đến Cục thành phố hỗ trợ điều tra.” Lúc anh nói những lời này, đôi mắt tối sầm lại, hình như có điều gì suy nghĩ.

“Vâng!” Thái Thành Tể đáp, nhìn theo bóng lưng cao lớn đang bước nhanh phía trước gãi đầu rồi than thở với Tô Ngôn: “Sao tôi có cảm giác đội trưởng Giang đang tức giận nhỉ?”

Trong lòng Tô Ngôn cũng có chút nặng nề, cô nghĩ trong lòng Giang Ly cũng đã suy đoán đến khả năng kia, nếu đúng là thật thì cũng quá đáng sợ rồi. Cô đi ngang với Thái Thành Tể, miễn cưỡng nói: “Nguyên nhân ban đầu đội trưởng Giang đến tìm Bùi Linh không phải là vì Bùi An mà là định hỏi thăm một chút về mối quan hệ với Bùi Toa Toa, vì sau khi điều tra ở thôn Đại An, có bằng chứng cho thấy trước đây Bùi Toa Toa đã được Bùi Linh đưa đi chăm sóc vài năm. Vì cái gì mà Bùi Toa Toa phải rời khỏi thôn Đại An, mà lúc Bùi Toa Toa trở về thì Bùi Linh đã xảy ra chuyện chưa, những chuyện này đều rất quan trọng.”

“Bùi Toa Toa…” Thái Thành Tể thì thầm trong miệng mấy lần, bỗng mở to hai mắt: “Ý của đội trưởng Giang là… là… cô Bùi Toa Toa kia…” Câu nói vừa thốt ra đã nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Tô Ngôn, hình như không nói nên lời trước phản ứng chậm chạp của anh ta.

“Em đang nói đội trưởng Giang nghĩ đồng bọn của Trương Lương là Bùi Toa Toa?” Anh ta suýt nữa bị nước bọt của mình làm cho sặc chết: “Vậy thì cô ta làm gì? Thay Trương Lương giải quyết hậu quả hả? Một cô gái tay trói gà không chặt làm sao nhấc được xác chết?”

Tô Ngôn nghe vậy liền cười đầy ẩn ý: “Anh Thái, anh quá xem thường con gái thời nay rồi, khi cần thiết họ có thể bổ đầu anh ra đấy.”

Thái Thành Tể đang muốn phản bác lại nhưng chợt nghĩ tới lúc ‘cô gái nhỏ’ trước mặt này tay không đánh bại tên hung thủ cầm dao giết người, lập tức im bặt.

Đến khi 3 người trở về văn phòng đội Chuyên án của Cục thành phố thì Hạng Dương đang ngồi nói chuyện phiếm với một người đàn ông trung niên. Thấy họ trở về, Hạng Dương vội vàng đứng lên: “Đội trưởng Giang, đây là con của bà Bùi Linh, anh Lại Hướng Minh.”

“Chào đồng chí cảnh sát.” Lại Hướng Minh tiến lên bắt tay Giang Ly.

“Anh Lại, vô cùng cảm ơn anh đã đến phối hợp với cảnh sát chúng tôi.” Giang Ly cùng ông ta nói vài câu rồi mời đối phương ngồi xuống, bắt đầu giải thích một chút về tình hình hiện tại.

“Tôi cũng không muốn làm cảnh sát tốn công vô ích, lúc ấy tôi chưa biết mục đích của mọi người nên không nói đến chuyện của mẹ mình, mong mọi người thông cảm.” Lại Hướng Minh đẩy gọng kính đen trên mũi, thoạt nhìn là một người đàng hoàng chững chạc, sinh hoạt ngày thường chắc chắn rất quy củ: “Vừa nãy tôi có nghe vị kia cảnh sát nói, cậu tôi xảy ra chuyện gì sao? Mọi người yên tâm, cảnh sát muốn biết chuyện gì tôi đều cố gắng hết sức hợp tác.”

“Hai ngày nay Bùi An có liên lạc với anh không?” Giang Ly hỏi.

Lúc anh nhắc tới “Bùi An”, Lại Hướng Minh vô thức nhíu mày: “Không có.”

“Có vẻ như… mối quan hệ giữa anh và cậu anh không hòa lắm?” Ánh mắt Thái Thành Tể dừng lại trên người ông ta vài lần.

“Không phải là có mâu thuẫn nhưng cũng không thân lắm, từ nhỏ tôi đã không gặp cậu nhiều nhưng tình cảm của mẹ tôi với ông ấy rất tốt, trước khi mẹ tôi xảy ra chuyện họ thường nói chuyện điện thoại.” Lại Hướng Minh giải thích, lại nhíu mày: “Nhắc đến cậu thì tôi lại nhớ tới em họ con gái ông ấy, thật sự chẳng ra làm sao.” Nói xong còn hơi cong môi ghét bỏ.

“Nghe nói trước đây Bùi Toa được mẹ anh đưa về nhà ở mấy năm đúng không?” Ánh mắt Thái Thành Tể sáng lên, cuối cùng cũng nói đến chuyện chính rồi.

Lại Hướng Minh khẽ gật đầu: “Khoảng 9 năm… à, không phải, 10 năm trước, lúc đó Toa Toa mới mười mấy tuổi, vừa mới vào lớp 10. Mẹ tôi nói con bé quá quậy phá, cậu lại không quản được. Bà ấy nói dù sao người cô này cũng coi như một nửa người mẹ rồi, thấy mình cần có trách nhiệm giúp em trai chăm sóc con gái nên quyết định đem con bé vào thành phố học, tránh xa mấy đứa trẻ nghịch ngợm trong thôn không chừng sẽ trở nên ngoan ngoãn nghe lời hơn.”

“Sau đó thì sao? Bùi Toa Toa có trở nên ngoan ngoãn như mẹ anh mong muốn không?”

“Ngoan á?” Lại Hướng Minh như nghe chuyện cười: “Cô ta mà nghe lời sao? Tôi thấy cô ta như là bị bệnh tâm thần ấy. Lúc mới được mẹ tôi đón về thì cả ngày trốn trong phòng lảm nhảm gì đó, rõ ràng một giây trước còn nói chuyện rất bình thường với mẹ tôi, vừa thấy tôi và cha thì như gặp phải kẻ xấu trốn ngay vào phòng! Anh nói có đáng giận không? Chúng tôi chưa hề bạc đãi cô ta!”

Nghe những lời này xong, trừ ông ta ra sắc mặt mọi người đều trầm xuống, Tô Ngôn nghiêng đầu thoáng nhìn qua Giang Ly, phát hiện nét mặt của đối phương giống y hệt những gì cô tưởng tượng. Nếu lời Lại Hướng Minh kể là thật thì trước đây Bùi Toa Toa đã có biểu hiện từng trải qua chấn động tâm lý rõ ràng, còn đặc biệt nhắm vào nam giới. Nguyên nhân chỉ có một, đó là do cô ta bị đàn ông lạm dụng một thời gian dài!

“Còn nữa, còn nữa!” Lại Hướng Minh như đột nhiên nhớ ra gì đó, nét mặt có chút kích động: “Mọi người biết vì sao tôi lại nói cô ta bị tâm thần không? Lúc ấy tôi tận mắt thấy cô ta lúc tan học về nhà nhặt được một con mèo hoang, lúc đầu tôi còn nghĩ chắc là con gái nên thích những động vật nhỏ nhắn đáng yêu này, muốn mang về nhà nuôi. Ai ngờ…” Đồng tử ông ta chợt co lại, nuốt nước bọt: “Cô ta, cô ta hung hăng nện con mèo đó xuống đất! Sau đó như là chưa hết giận nên cô ta từ nhặt một khối đá bên cạnh lên  đập xuống hai lần! Các người nói xem đây không phải là tâm thần thì còn là gì nữa?”

“Lúc đó anh phản ứng thế nào? Bùi Toa Toa có biết anh nhìn thấy cảnh đó không?” Giang Ly hỏi.

Lại Hướng Minh xua tay: “Tôi điên mới đi trêu chọc đứa bệnh thần kinh đó, lúc nào cô ta cũng u ám đáng sợ hết. Tôi có nói chuyện với mẹ tôi một lần, sau khi tốt nghiệp cấp 2 sẽ cho cô ta ở ký túc xá, không được ở nhà tôi nữa.”

“Cấp 2 Bùi Toa Toa học ở trường nào vậy?”

“Trường Văn Hoa, gần nhà tôi.” Lại Hướng Minh ngập ngừng.

Trường cấp 2 Văn Hoa nằm trong khu phố cổ, mà vị trí Trương Lương vứt xác nạn nhân đầu tiên cũng ở đó… Tô Ngôn nhướng mày, cảm thấy hơi kinh hãi nên vội hỏi tiếp: “Vậy cô ta học cấp 3 ở đâu?”

“Để tôi nghĩ một chút…” Vì thời gian đã lâu nên Lại Hướng Minh trong lúc nhất thời không nhớ ra được, nửa ngày sau mới chần chừ nói: “Là một trường tư thục, gọi là trường Trung học quốc tế Dụ Hoa gì đó.”

Tô Ngôn cắn cắn đầu lưỡi, ngôi trường này ở huyện Trường Thái, cùng một chỗ với chỗ Trương Lương vứt xác trong vụ án thứ 2. Giờ thì không ai có thể nói đây là trùng hợp nữa, chỉ có một khả năng là lúc Bùi Toa Toa còn là trẻ vị thành niên đã gặp được Trương Lương, sau đó 2 người bắt đầu cùng nhau gây án, chỉ nghĩ đến đây thôi cũng khiến người ta nổi hết da gà!

Lại Hướng Minh phát hiện ra không khí trong phòng lúc này không đúng lắm, ông ta thận trọng hỏi: “Các vị cảnh sát, có phải tôi nói gì sai không…”

“Không, không có, rất cảm ơn anh Lại hôm nay đã đến phối hợp.” Thái Thành Tể vội vàng cảm ơn, sau đó anh ta hỏi vài câu hỏi khác rồi kết thúc.

Vì Lại Hướng Minh còn bận làm việc nên nửa tiếng sau ông ta liền đứng dậy đi về. Thái Thành Tể và Hạng Dương cũng đứng dậy chuẩn bị tiễn ông ta. Lúc 3 người đi tới cửa Tô Ngôn chợt lên tiếng: “Anh Lại, mặc dù có chút mạo muội nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút, mẹ của anh sao lại bị tai nạn vậy?”

“À… Bà ấy rơi từ lầu 2 xuống, nhà chúng tôi là kiểu căn hộ duplex* nên có một khoảng thông tầng giữa 2 lầu.”



(*) Căn hộ có thiết kế thông tầng, nối liền 2 tầng nhà liền kề.

“Hôm xảy ra chuyện cô ta có ở nhà không?”

“Có, tôi nhớ lúc ấy tôi đang đi công tác, Toa Toa đến nhà tôi phát hiện ra mẹ tôi bị thương nên đã gọi 120 đưa bà ấy vào bệnh viện.” Lại Hướng Minh nhắc tới Bùi Linh thì nét mặt hơi buồn bã: “Sau khi mẹ tôi xảy ra chuyện thì ba tôi cũng qua đời không lâu sau, có lẽ là do đau buồn quá độ… haizz…”

“Cô Bùi có thường xuyên đến nhà anh không?” Tô Ngôn lại hỏi.

Lại Hướng Minh nghĩ ngợi một chút rồi trả lời: “Cũng không hẳn, lúc đó cô ta cũng đã đi làm rồi, nhưng quan hệ với mẹ tôi khá tốt, thỉnh thoảng sẽ đến thăm nhà một chút, còn mua ít hoa quả hoặc đồ dùng chăm sóc sức khỏe linh tinh cho mẹ tôi.”

Tô Ngôn nhanh chóng tiếp thu những tin tức liên quan, sau đó cười thân thiện: “Cảm ơn anh Lại đã phối hợp, anh đi thong thả.”

Hôm nay Lại Hướng Minh bị thái độ nhiệt tình của mấy người bọn họ làm cho choáng váng đầu óc nên chỉ hừ hừ ha ha đáp lại vài tiếng rồi cùng Hạng Dương và Thái Thành Tể cùng đi ra cửa thang máy, vừa đi vừa nói: “Bây giờ Cục cảnh sát đều dùng thái độ này nói chuyện với nhân dân sao, đúng là đáng tuyên dương, nếu chỗ nào cũng giống vậy thì làm gì có chuyện cảnh sát và người dân mâu thuẫn nữa…”

‘Đinh’, thang máy đã đến.

Giang Ly đi tới bên cạnh gõ gõ mặt bàn trước mặt cô, làm cô lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ: “Cô cũng có cảm thấy chuyện Bùi Linh có liên quan tới Bùi Toa Toa sao?”

“Đội trưởng Giang, không biết anh đã nghe qua câu này chưa.” Khóe môi Tô Ngôn hơi nhếch lên: “Tất cả trùng hợp ngẫu nhiên đều là kế hoạch đã được sắp xếp sẵn.”

“Đáng tiếc là hiện tại chúng ta không có chứng cứ gì ngoài suy đoán.” Giang Ly ngoài miệng nói vậy nhưng là trên mặt lại không có gì ra vẻ là ‘Đáng tiếc’. Từ trước đến nay anh đều tin trên thế giới này không có tên tội phạm nào hoàn hảo, chỉ cần có làm thì nhất định sẽ để lại dấu vết, quan trọng là có người phát hiện ra được những dấu vết đó hay không thôi.

Tô Ngôn đang định nói thì Hạng Dương và Thái Thành Tể đã trở lại, thấy hai người họ vẫn đứng đó thì vội chạy tới. Hạng Dương nôn nóng đập cái tay của Thái Thành Tể đang khoác trên bả vai mình sau đó nói: “Đội trưởng Giang, dựa theo những gì Lại Hướng Minh nói thì Bùi Toa Toa này đúng thật là có hiềm nghi khá lớn. Chỉ tiếc hiện tại chưa tìm được Bùi An, nếu không không chừng từ trong miệng của hắn có thể lấy được vài thông tin. Bùi Toa Toa là con gái của hắn, nếu thật sự có vấn đề sao hắn có thể không biết được.”

“Nói bừa… Theo những gì anh Lại nói thì từ nhỏ Bùi Toa Toa đã có thói quen ngược đãi động vật, chuyện chó mèo thôn Đại An vô cớ biến mất nói không chừng là chuyện tốt do cô ta làm. Có thể Bùi An cũng không biết con gái mình có tính cách vặn vẹo như thế, bằng không sao hắn không đưa Bùi Toa Toa đi điều trị tâm lý mà lại giấu diếm nhiều năm như vậy. Anh nghĩ hắn sẽ đem con gái giao cho cảnh sát sao?” Thái Thành Tể bác bỏ quan điểm của anh ta rồi tự gật gù đắc ý: “Tôi đề nghị chúng ta nên tiếp tục từ bên Trương Lương kia, dùng những thông tin hiện tại có được để từ từ công phá phòng tuyến tâm lý của hắn!”

Hạng Dương đẩy người đang dựa sát vào mình ra, tức giận nói: “Anh thì giỏi rồi, có bản lĩnh thì làm cho tôi xem đi? Anh làm được thì tôi gọi anh là ba.”

“Bên Trương Lương hiện tại có lẽ sẽ không có tiến triển gì nữa đâu.” Giang Ly lắc đầu: “Vẫn phải nghĩ cách tìm cho ra Bùi An, các anh có nghe trong điểm trong mấy lời Lại Hướng Minh vừa kể không, lúc Bùi Toa Toa vừa tới nhà họ rõ ràng có phản ứng sợ hãi đối với nam giới. Giả sử quan hệ giữa cô ta và Bùi An không phải là quan hệ cha con bình thường, kiểu như Bùi Toa Toa đã từng bị hắn ngược đãi trong thời gian dài, nếu dựa vào suy đoán này thì Bùi An sẽ là kiểu người liều mạng bảo vệ con gái mình sao?”

Đáp án tất nhiên là không, về chuyện tại sao hắn giữ kín chuyện Bùi Toa Toa bất thường cũng dễ lý giải, còn không phải vì hắn sợ bị Bùi Toa Toa vạch trần chuyện quay lén video để bán lấy tiền kia sao?

“Nhưng là bây giờ không tìm thấy Bùi An thì làm sao đây? Lỡ như hắn ta thật sự trốn trong xó xỉnh nào đó, mười bữa nửa tháng không ra khỏi cửa thì sao chúng ta tìm được chứ?” Thái Thành Tể có chút nghi ngờ: “Trương Lương chỉ khai ra một mình Bùi An, không lẽ hắn đang mê sảng sao?”

“Trương Lương sẽ không đâu.” Tô Ngôn bỗng nói chen vào làm cả 3 người còn lại đều hướng mắt về phía cô, cô cắn môi dưới nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Chúng ta đều biết mối quan hệ giữa 2 đồng phạm đều rất thân thiết, họ cùng nhau lựa chọn con mồi rồi lại cùng nhau phạm tội, lâu dần cảm giác tín nhiệm giữa 2 người sẽ trở nên sâu sắc. Đối với băng nhóm phạm tội như thế, vai trò thường được phân chia rõ ràng, hơn nữa địa vị cũng sẽ có cách biệt, nói đơn giản chính là một người điều khiển, một người phục tùng.”

“Nếu nhìn vào giới tính của họ, đa số mọi người theo bản năng đều nghĩ Bùi Toa Toa ở thế yếu hơn, nhưng nếu suy đoán của chúng ta là chính xác thì lúc 2 người thực hiện vụ án thứ nhất, Bùi Toa Toa còn là trẻ vị thành niên. Trong ấn tượng của chúng ta, trẻ vị thành niên lại càng dễ bị người khác khống chế, nhưng thật sự là thế sao?”

Hạng Dương và Thái Thành Tể bị tốc độ nói của cô làm cho kinh ngạc, nhìn kỹ Giang Ly còn phát hiện ý cười ẩn trong đáy mắt anh, vẻ mặt có chút tán thưởng.

“Tôi nhớ lần đầu tiên gặp Bùi Toa Toa là ở dòng suối chỗ phát hiện ra thi thể nạn nhân Nghê Duyệt, cô đứng sau lưng Bùi An, bởi vì cách quá xa mà lúc ấy lại quá đông người nên tôi không thể quan sát kỹ nét mặt của cô ta. Nhưng điều này lại phù hợp với tình huống kẻ giết người hàng loạt thích đích thân đến hiện trường hồi tưởng lại quá trình gây án để đạt được sự thỏa mãn trong tâm lý.” Tô Ngôn bắt đầu nhớ lại một ít kiến thức từ thời còn ngồi trên ghế nhà trường: “Lần thứ hai gặp cô ta là lúc phát sinh vụ án kế tiếp, chúng ta đến Ủy ban thôn Đại An lấy lời khai của nhân chứng. Cô ta cố ý đứng lấp ló ngoài cửa sổ để dẫn sự chú ý của tôi, đến lúc tôi ra ngoài hỏi thăm thì lại ấp a ấp úng, ánh mắt cũng bất thường, như vậy trong lòng tôi sẽ tự lưu lại một ấn tượng sâu sắc.”

“Ngay sau đó chúng tôi lại đụng mặt nhau lần nữa khi trong lúc ở nhà Bùi An, lúc đó Bùi Toa Toa càng biểu hiện rõ tâm tình bất an, chắc là đội trưởng Giang lúc ấy cũng phát hiện. Sau khi tôi tìm cớ ra ngoài trước Bùi Toa Toa cũng thành công dẫn tôi và anh Hạng tới nhà Trương Lương, như thế thì cảnh sát chúng ta mới có thể  phát hiện ra điểm khả nghi của Trương Lương và tiến hành điều tra, cuối cùng xác định được hắn có liên quan đến 2 vụ án giết người ở thôn Đại An và những vụ án từ nhiều năm trước.”

“Lần đầu tiên tôi cùng Trương Lương trò chuyện đã cảm thấy có chút kỳ quái, sau đó mới từ từ nghĩ thông, tôi cảm thấy khó chịu là bởi vì hai người một số tương tác giữa 2 người có chỗ không đúng lắm. Vì dụ như lúc Bùi Toa Toa nói chuyện sẽ đưa tay vịn lấy vai của Trương Lương, tôi vốn nghĩ rằng đây là vì mối quan hệ của cả 2 không giống bình thường nên bất giác có những hành động thân thiết… Nhưng ngay sau đó, buổi tối lúc chúng ta đến nhà Trương Lương tiến hành lấy chứng cứ, Bùi Toa Toa lại thực hiện động tác này, lúc đó tôi mới bừng tỉnh, đây rõ ràng là một hành vi khống chế, ý nghĩa ẩn chứa trong đó là, tuyệt đối phục tùng!”

Tô Ngôn một hơi nói tới đây, cuối cùng cũng đến kết luận: “Mọi người phải biết rằng loại quan hệ giữa người điều khiển và người phục tùng là bền chắc không phá vỡ được, bởi vì trong lòng người phục tùng đối với người điều khiển có tính ỷ lại tuyệt đối! Đây cũng là lí do tại sao Trương Lương biết rõ những bằng chứng kia là do Bùi Toa Toa để lại trong phòng hắn nhưng vẫn cố ý cho cảnh sát phát hiện và bắt giữ hắn, hắn cam tâm tình nguyện gánh chịu tất cả tội danh. Lúc chuyện quay lén ở thôn bị phát hiện ra, Trương Lương còn hướng sự chú ý của chúng ta chuyển sang Bùi An, vì hắn muốn bảo vệ người điều khiển trong lòng hắn, nhất định sẽ không bán đứng người điều khiển hắn.”

“Chuyện này…” Thái Thành Tể sau khi cô nói xong liền xoay người đưa cho cô một ly nước: “Tôi có cảm giác nếu so với cô thì tôi đúng không có đầu óc.” Anh ta lúc nãy còn lầm tưởng người đang thao thao bất tuyệt là Giang Ly.

Hạng Dương khẽ gật đầu đồng ý, thật ra bọn họ cũng đã nghĩ ra một phần, nhưng còn chưa kịp mang tất cả đầu mối liên hệ lại với nhau.

“Đúng như những gì Tô Ngôn vừa nói, quan hệ giữa Trương Lương và Bùi Toa Toa đã nằm ngoài dự liệu của chúng ta. Giữa người với người bình thường có rất nhiều loại quan hệ, muốn tìm ra chính xác thì phải mất rất nhiều thời gian. Tra án là quan trọng nhất là chạy đua với thời gian, nên nhiệm vụ thiết yếu của chúng ta hiện tại vẫn là tìm hiểu về Bùi An kỹ hơn, cố gắng từ mọi manh mối tra ra hắn đường cùng sẽ đi đâu.” Giang Ly tổng kết một chút, sau đó Thái Thành Tể đi gọi người, đội Chuyên án cùng đội kỹ thuật mở cuộc họp.

Tất cả những bằng chứng và lời khai có liên quan đến Bùi An được bày ra, mọi người đều vắt óc suy nghĩ, hy vọng có thể bắt được hắn trong thời gian sớm nhất.

Lúc mở cuộc họp đã là buổi tối, phòng làm việc của đội chuyên án khắp nơi đều là nước khoảng, trong gạt tàn cũng đầy tàn thuốc, vẻ mặt ai nấy đều mệt mỏi nhưng vẫn không có tiến triển gì.

Lúc này tất cả đều trở nên trầm mặc, Tô Ngôn cúi đầu nhìn xuống thấy có vài tờ tài liệu rơi dưới đất liền cúi người xuống định nhặt lên. Ngay lúc này, điện thoại trong văn phòng bỗng vang lên.

Cô liền đứng thẳng lên, bình thường đều do thực tập sinh nghe điện thoại, cô đi đến cầm lấy ống nghe đặt bên tai, thuần thục đáp: “Xin chào, đây là đội chuyên án Cục cảnh sát thành phố Nam Thành đội.”

“…”

Bọn người Giang Ly vẫn ở bên kia nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi nửa ngày cũng không nghe thấy câu tiếp theo của cô, Giang Ly mở mắt nhìn sang, chỉ có thể thấy góc nghiêng của cô, đôi môi hồng mím chặt, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.

“Ai vậy? Có việc gì?” Anh mở miệng hỏi.

Tô Ngôn đặt ống nghe lại chỗ cũ, ngón tay trắng nõn vì ban nãy xiết chặt ống nghe quá nên các khớp trở nên trắng bệch, cô hít sâu một hơi, chật vật mở miệng: ” Đã tìm được Bùi An rồi.”

“Cái gì?” Thái Thành Tể đang ủ rũ nghe vậy liền lập tức nhảy dựng lên, túm lấy áo khoác đang vắt trên ghế định xông ra ngoài: “Giờ hắn đang ở đâu? Ông đây phải tự tay bắt hắn về!”

“Chết rồi.”

“Con mẹ nó…” Thái Thành Tể định mắng tiếp lại im bặt, trợn tròn mắt xác nhận: “Em gái, em vừa nói gì?”

“Vừa rồi đồn công an gọi điện tới, nói là tìm được Bùi An ở thôn Đại An, nhưng người đã… chết rồi.” Bàn tay đang buông thõng của Tô Ngôn cũng nắm chặt lại.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh đến lạ thường.



Phanh!

Cửa xe bị đóng mạnh lại, Tô Ngôn và những người khác từ xe van bước xuống, một lần nữa lại đến dòng suối đầy đá cuội ở thôn Đại An. Dải phân cách đã được căng ra hết, xung quanh không ít người vây lại xem náo nhiệt.

Cảnh sát phụ trách của đồn công an tiến lên đón họ.

“Ở đâu?” Giang Ly nheo mắt nhìn về phía bên dòng suối.

“Chỗ này.” Viên cảnh sát chỉ về một hướng: “Sau khi nhận được báo án chúng tôi lập tức đến nơi, thi thể lúc đó đang bị ngâm trong nước phải đánh vớt lên. Con gái của người chết vẫn luôn khóc ầm ĩ, làm sao cũng không khuyên được.”

Theo hướng chỉ, mọi người thấy cỗ thi thể đang nằm bên dòng suối kia, bên cạnh là Bùi Toa Toa khóc nức nở, có vẻ như đang suy sụp tinh thần. Dù viên cảnh sát bên cạnh có khuyên giải thế nào cô ta cũng không chịu rời khỏi thi thể nửa bước, thậm chí còn muốn gục đầu xuống kêu khóc, mấy lần đều bị người cảnh sát đứng bên ngăn lại.

Giang Ly mang theo chính mình người trong đội, còn có đội kỹ thuật đồng sự cùng pháp y, giơ lên đường ranh giới, hướng bên dòng suối đi đến.

Bùi Toa Toa như nghe thấy động tĩnh, hai mắt đẫm lệ mịt mờ nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt đột nhiên trở nên giận dữ đứng dậy xông tới chỗ họ đứng, miệng còn hét to: “Là các người!!! Là các người bức tử ba tôi!!!”
Bình Luận (0)
Comment