“Cái gì?!”
Trong văn phòng đội Chuyên án truyền tới một trận gào thét rung chuyển cả hành lang, có vài người đi ngang qua cũng tò mò ngó vào trong khe cửa, còn có một số người trực tiếp đi từ văn phòng của mình đứng ở cửa mình.
Trong văn phòng.
Thái Thành Tể đi vòng quanh bàn làm việc của Tô Ngôn, trên mặt lộ vẻ lo lắng: “Lý do gì mà lại bị cho ngưng chức chứ? Đừng nói là em gái đội chúng ta làm sai, cho dù thật sự có sai thì cũng không đáng bị đình chỉ chứ?”
Lúc này Hạng Dương bình tĩnh hơn nhiều, vừa rồi anh ta và Tô Ngôn ở cạnh nhau, vì không nghe được nội dung cụ thể của cuộc điện thoại nên anh ta cũng chỉ nghĩ là dù có tạm thời cách chức thì sự việc cũng không nghiêm trọng đến mức này, bèn mở miệng khuyên giải: “Thái Bao, anh đừng kích động như thế, tôi tin tưởng đội trưởng Giang và lãnh đạo Cục đều có chừng mực, sau khi phá được án thì em gái sẽ được trở lại.”
“Tin tưởng cái rắm ấy!” Thái Thành Tể càng thêm nóng nảy, nhưng rất nhanh sắc mặt đã cứng đờ, vội vàng giải thích: “Đội trưởng Giang, tôi không phải là không tin anh… Tôi chỉ không tin bộ phận giám sát thôi… Mấy người cũng biết chúng ta ngày nào cũng chịu áp lực, bây giờ làm nghề này cũng quá khó khăn rồi, đụng cũng không đụng được. Cứ tiếp tục như thế thì cảnh sát cả nước ai mà dám làm nữa, đến lúc đó tôi xem họ hung hăng càn quấy còn có thể làm được gì.”
“Em gái vừa mới vào Cục chưa bao lâu, bây giờ bị cách chức tạm thời, ai mà biết tương lai cô ấy sẽ bị ảnh hưởng gì chứ?” Anh ta đi tới trước mặt Giang Ly: “Đội trưởng Giang, anh không thể thương lượng với bên Cục được sao, tạm thời điều tới văn phòng hay bộ phận hậu cần gì đó cũng được mà, nếu không người bên ngoài nhìn vào sẽ nói đội Chuyên án chúng ta lúc nào cũng phạm lỗi! Rõ là bị thần kinh mà…”
“Thái Bao.” Giang Ly dùng ánh mắt chặn lại những lời nói của anh ta, sau đó mới giải thích cặn kẽ: “Dù trước đây Tô Ngôn có biểu hiện rất xuất sắc trong công việc, nhưng dù sao cô ấy cũng là người mới, trong Cục đã suy xét kỹ càng rồi mới đưa ra quyết định này, cũng là vì tốt cho cô ấy thôi.”
“Nhưng…” Thái Thành Tể còn muốn nói thêm.
“Anh Thái, tôi nghe theo an bài của lãnh đạo.” Tô Ngôn ngắt lời anh ta, đồng thời dùng ánh mắt trấn an đối phương, ngay sau đó tươi cười: “Tôi tin tưởng đội trưởng Giang, cũng tin mọi người sẽ giúp tôi trở về, về phần giám sát, nếu yêu cầu điều tra thì cứ để họ tra, dù sao tôi cũng là cây ngay không sợ chết đứng.”
Thái Thành Tể lập tức cảm giác mãn nguyện, rất nghĩa khí mà vỗ ngực: “Em gái yên tâm! Anh trai hôm nay thề với trời, có anh ở đây, nhất định sẽ không để cho em uất ức!”
Hạng Dương cũng phụ họa: “Đội trưởng Giang chắc sẽ nghĩ biện pháp để em nhanh chóng trở lại.”
“Tôi biết rồi~” Tô Ngôn nhẹ giọng nói: “Kỳ nghỉ dài hạn từ trên trời rơi xuống, tôi vui cùng không kịp đây. Mọi người xem tôi đã vào Cục được gần nửa năm rồi, chưa được nghỉ ngơi nghiêm túc bao giờ, mẹ tôi cũng luôn gọi điện mắng tôi vì không chịu trở về nhà đây. Giờ cũng tốt, khoảng thời gian này tôi sẽ về nhà để chơi với ba mẹ, giải trí một chút, tiện thể hẹn mấy người bạn ra ngoài dạo phố xem phim.”
Giờ bọn Thái Thành Tể mới nhớ tới gia cảnh của cô gái nhỏ trước mặt, lập tức cảm thấy an tâm hơn, lại thêm nét mặt thoải mái của cô nên mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Họ kích động như thế cũng chỉ vì sợ Tô Ngôn bị quyết định này mà chịu đả kích, nhưng giờ người trong cuộc cũng đã chấp nhận, không khóc lóc lung tung, tất nhiên những người còn lại sẽ không để ý nhiều nữa.
Cứ như vậy, Tô Ngôn dọn dẹp bàn mình một chút, sau đó trở lại phòng ngủ xách valy lên chiếc xe thể thao màu vàng tươi của mình, phóng trở về biệt thự, tiện thể doạ cho Trịnh Tuệ đang ngồi cắm hoa ở phòng khách hoảng sợ một trận.
Bà ta buông cây kéo và nhành hoa trong tay xuống, nhìn hành lý trong tay con gái rồi giật mình hỏi: “Thế này là thế nào?”
“Không phải mẹ luôn trách con không về nhà với hai người sao?” Tô Ngôn đưa ba lô và valy cho dì giúp việc, sau đó đi đến ngồi xuống sô pha.
“Nói thì nói như thế…” Trịnh Tuệ lại quay mặt nhìn hành lý đang bị dì xách lên lầu, sau đó tức giận nói: “Trước kia có mời con con cũng không chịu về, sao giờ ban ngày ban mặt đã trở về rồi? Nói đi, sao lại thế này?”
“Không có gì nghiêm trọng, chỉ là phạm chút sai lầm trong công việc nên tạm thời bị cách chức thôi.” Tô Ngôn thờ ơ cầm điều khiển chọn đổi kênh truyền hình, nhưng không biết rằng những lời này như sét đánh ngang tai Trịnh Tuệ.
“Sai lầm? Con…!” Đối phương chỉ cảm thấy nghẹn một hơi trong ngực, trợn trắng mắt, sau một lúc lâu mới nén xuống được, vặn vẹo: “Con là đang muốn làm mẹ tức chết đúng không? Vốn dĩ mẹ và ba con đã không đồng ý cho con đi làm cảnh sát, con lại càng muốn làm, giờ thì hay rồi, bị người ta cách chức tạm thời thì chạy về đây, cô đang chê chúng tôi chưa đủ mất mặt đấy à?”
Tô Ngôn hoài nghi nhìn bà ta một cái: “Không phải mẹ vẫn luôn ước con từ chức trở về làm cho công ty của ba sao? Sao giờ lại nói thế rồi?”
Trịnh Tuệ bị cô làm cho nghẹn họng, cuối cùng chỉ tức giận đáp lại: “Giờ cánh cứng cáp rồi nhỉ, tôi nói một chút cũng không được đúng không? Con phạm lỗi trong công việc thế này thì con trai nhà họ Giang sẽ nghĩ như thế nào?”
Đây mới là điểm mấu chốt, bà ta đang sợ cô mất đi cơ hội “cận thuỷ lâu đài*”.
(*) Cận thuỷ lâu đài: Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.“Mắc mớ gì đến đội trưởng Giang.” Tô Ngôn lườm bà ta một cái: “Bọn con chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, chỉ có thế thôi.”
Nhìn thấy con vịt đã nhét vào nồi lại bay đi, Trịnh Tuệ chỉ cảm thấy hoa mắt, bà ta nhìn dáng vẻ lười nhác của người đang nằm trên sô pha, lập tức đứng dậy đi lên lầu, đưa tay phải lên nâng trán. Lúc bước lên cầu thang, bà ta hô hào dì giúp việc trên lầu: “Mau đem thuốc giảm đau của tôi tới, bị con nha đầu chết tiệt này làm tái phát chứng đau nửa đầu rồi!”
Hai ngày sau, Tô Ngôn sống một cuộc sống hoàn toàn khác với lúc ở Cục cảnh sát, như cô đã nói, không có việc gì thì ở nhà cắm hoa với Trịnh Tuệ, sau đó đến khi đối phương bị chọc tức đến nghẹn họng thì ôm ba lô ra ngoài dạo phố cùng mấy người bạn tốt của nguyên thân, xem phim, lên mạng như những cô gái bình thường, vừa thư giãn lại vừa thoải mái.
Đến ngày thứ 3 thì Trịnh Tuệ và Tô Thế Minh đã không nhịn được nữa, họ chính mắt nhìn thấy công việc của con gái mình… hoặc nói cách khác là chuyện với con trai nhà họ Giang thật sự không tiến triển được nữa, kết quả liền nhanh chóng chuyển mục tiêu.
Ưu điểm của hai người này thật ra khá rõ ràng, có vẻ như trời sinh đã lạc quan vui vẻ, gặp khó khăn cũng tự biết trấn an mình, sau đó chờ không nổi thì nhanh chóng chuyển kế hoạch sang hướng khác.
Giống như tối hôm nay.
Tô Ngôn xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn khách sạn 7 sao duy nhất ở Thành phố Nam Thành trước mặt mình, lúc này ở tầng cao nhất đang có một buổi tiệc thương nhân, người tham dự đều nắm giữ hơn phân nửa thị trường kinh doanh.
Gió đêm ùa tới, cô không khỏi quấn chặt chiếc áo khoác mỏng trên người, đi sau lưng Trịnh Tuệ và Tô Thế Minh đi vào trong sảnh tiệc. Như cô đã nói, hai người này vẫn luôn hướng về mặt tích cực, không biết mệt mà lặp đi lặp lại: Ngã xuống, đứng lên, ngã xuống, đứng lên.
Họ bước vào cái thang máy trong suốt có thể nhìn thấy toàn cảnh 360°, thẳng lên tầng 66. Trước khi vào sảnh yến tiệc, Trịnh Tuệ tự tay cởi chiếc áo khoác của cô ra, để lộ chiếc váy đuôi cá trễ vai màu đen. Sau khi nhìn tổng thể vài lần mới hài lòng dẫn cô đi vào.
Tô Thế Minh và Trịnh Tuệ mặt mày hớn hở dẫn cô đi chào hỏi người quen, Tô Ngôn hiếm khi ngoan ngoãn, chỉ cầm túi da đứng đó im lặng, quả thật đã lừa được không ít lời khen ngợi.
Đúng lúc cô đang cười đến đơ cả miệng thì sau lưng truyền đến một giọng nam quen thuộc: “Cô Tô?”
Cô xoay người lại, thấy Diêm Phi mặc âu phục màu xanh đậm, cầm ly rượu đỏ bước đến, trong đáy mắt loé lên một tia sáng.
Diêm Phi đến gần, hoàn toàn nho nhã lễ độ chào hỏi hai người Tô Thế Minh ở phía sau. Thấy thái độ thân thiện của anh ta, Trịnh Tuệ rõ ràng là hơi bất ngờ: “Hoá ra là Tiểu Phi à, ba mẹ con đâu?”
“Bọn họ ở bên kia.” Diêm Phi chỉ vào một góc cách đó không xa, vợ chồng nhà họ Diêm đang đứng đó nói chuyện với vài người.
Trịnh Tuệ thấy từ lúc anh ta đi tới ánh mắt chưa hề rời khỏi người con gái mình, tâm tư trong lòng lại bắt đầu nảy nở. Dù trước đây vì chuyện của Diêm Hạo mà quan hệ giữa hai nhà trở nên không vui vẻ gì, nhưng chuyện này chỉ cần con cái vui vẻ là được, họ là ba mẹ cũng không có quyền nói gì đúng không? Nghĩ đến đây, bà ta nở một nụ cười thân thiết: “Dì sang chào hỏi họ một chút, người trẻ các con nói chuyện đi nhé.”
Vừa dứt lời bà ta đã kéo Tô Thế Minh đi mất.
Lúc này có một nhân viên phục vụ đi ngang qua, Tô Ngôn vươn tay lấy một ly sâm panh, vừa nhấp miệng một chút đã nghe người đàn ông đối diện mở miệng.
“Tối nay đúng là một bất ngờ lớn, thật không ngờ sẽ gặp cô trong trường hợp này, tôi cứ nghĩ… cô Tô luôn khinh thường loại tiệc nhàm chán này chứ.” Diêm Phi nói tới đây thì dừng lại một chút, nét mặt hơi nghiền ngẫm: “Theo như tôi biết thì đội Chuyên án đang bận xử lý một vụ án lớn, sao cô Tô còn có thời gian đứng đây nhấm nháp sâm panh vậy?”
Tô Ngôn không khó chịu, chỉ nghiêng đầu nhìn anh ta: “Người ngay thẳng không nói chuyện vòng vo, với bản lĩnh của anh Diêm đây sao lại có thể không biết tôi đang bị treo giò chứ?”
Diêm Phi nghe vậy thì cười to hai tiếng, ai không biết còn tưởng hai người đang trò chuyện rất vui vẻ. Sau khi rút lại nụ cười, anh ta khẽ lắc đầu: “Nếu cô không nói, tôi đúng là không biết thật.”
“Nhưng bị ngưng chức cũng tốt, tôi nghe nói nghề cảnh sát hình sự này là vất vả nhất, xem như được cho một kỳ nghỉ dài hạn thôi, cũng không tệ lắm.”
Đối với chuyện này Tô Ngôn cũng không đáp lại, chỉ uống một ngụm sâm panh. Cô hơi ngẩng đầu lên, để lộ cái cổ thon dài và xương quai xanh quyến rũ, tư thế đoan trang mà quy củ.
Ánh mắt Diêm Phi bỗng nhiên trở nên mãnh liệt hơn, anh ta mấp máy đôi môi hơi khô, cũng nhấp một ngụm lớn rượu đỏ, ánh mắt loé lên không biết đang tính toán gì trong lòng.
Tô Ngôn khẽ cau mày, ngay lúc cô thấy mình sắp không chịu nổi ánh mắt kinh tởm kia nhìn chằm chằm vào mình thì đột nhiên thấy trước mắt tối sầm lại, ngay sau đó một cái áo khoác trùm lên đầu cô. Lúc chưa kịp phản ứng lại thì một mùi hương quen thuộc đã tràn ngập trong mũi cô, nhất thời khiến cô bình tĩnh trở lại.
Giang Ly tại đi tới nhìn Diêm Phi vài giây mới phát hiện người phía sau vẫn giữ bộ dạng như cũ, vẻ mặt anh thoáng chút bất lực, đưa tay phải ra kéo âu phục xuống vai cô.
“Đội… Đội trưởng Giang?” Lúc này Tô Ngôn hơi lắp bắp, cô thật sự không nghĩ tới người đàn ông này sẽ đến đây.
“Nhiệt độ trong phòng thấp như thế, cô muốn chết cóng à?” Giang Ly hỏi.
Trên mặt cô hiếm thấy lộ ra vẻ ngượng ngùng, không nói lại mà chỉ vô thức siết chặt áo khoác trên người mình.
Đôi mắt phía sau cặp kính của Diêm Phi hơi nheo lại, ánh mắt nhìn hai người nói qua nói lại, sau đó ngừng lại trên chiếc áo khoác đang choàng trên vai Tô Ngôn, nụ cười trên miệng vô thức thay đổi: “Tôi không ngờ là cảnh sát Giang lại có hứng thú với loại tiệc này?” Lời này ngoài mặt không có gì lạ, nhưng hàm ý bên trong lại tràn ngập thái độ châm biếm.
Giang Ly như không để ý đến lời khiêu khích kín đáo của anh ta, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ gần đó gọi một cốc nước ấm, sau đó tiện tay cướp ly sâm panh trong tay Tô Ngôn, nhét cốc nước vào lòng bàn tay cô: “Uống nước ấm đi, tốt cho dạ dày.”
Cảm nhận được sự ấm áp đột ngột trong tay, Tô Ngôn chớp chớp mắt, nhất thời ngơ ngẩn. Đợi đến khi cô nhìn lại người đàn ông bên cạnh một lần nữa thì đã thấy anh cầm ly sâm panh vừa cướp được của mình uống một hơi cạn sạch.
Cánh môi mỏng dán vào chỗ vết son nhàn nhạt cô vừa mới để lên trên miệng ly.
Chẳng hiểu vì sao thấy cảnh này Tô Ngôn lại não mình đột nhiên biến thành bột nhão. Cô nghiêng đầu sang một bên uống một ngụm nước ấm nhỏ, cảm giác ấm áp từ dạ dày len đến tứ chân đang lạnh lẽo, ngay cả nhịp tim cũng hơi loạn nhịp.
Diêm Phi đứng nhìn “sự tương tác” của hai người, mặc dù trên môi vẫn là nụ cười ôn nhu nhưng đã hoàn toàn lạnh lẽo, bàn tay đang cầm ly rượu đỏ cũng đã nổi gân xanh, không biết đã dồn bao nhiêu sức.
Nhưng hai người ở đối diện cũng không quan tâm tới tâm tình của anh ta thế nào, lúc này chỉ thấy Tô Ngôn hơi ngước lên nhỏ giọng nói gì đó. Giang Ly như không nghe rõ, nhướng mày cúi xuống gần cô.
Cánh môi ửng hồ của Tô Ngôn khẽ mở, khoảng cách hai người gần trong gang tấc, chỉ cần cô nói thì hơi thở sẽ lập tức phả vào tai anh.
Ba!
Tiếng ly rơi xuống mặt đất khiến người xung quanh đều ngạc nhiên nhìn sang, tất nhiên cũng bao gồm Tô Ngôn và Giang Ly.
Dưới chân Diêm Phi, ly thuỷ tinh cao cấp đã biến thành những mảnh vỡ, văng tung toé khắp nơi, còn có một vũng nước nhỏ màu đỏ sậm toát ra mùi rượu thoang thoảng.
Nhân viên phục vụ gần đó vội vàng tiến lên xem tình hình, Diêm Phi nhận lấy khăn ăn đối phương đưa tới, nhẹ nhàng chùi tay, ánh mắt chưa từng rời khỏi người Tô Ngôn.
Anh ta vừa chùi vừa nhếch miệng: “Xin lỗi, bị trượt tay.”