Cảnh Hồn

Chương 73

Một chiếc xe cảnh sát dừng trước cửa “Thịnh Tửu Trang”, thu hút những người xung quanh chạy đến vây xem, cách đây một thời gian hầm rượu này xảy ra chuyện bị niêm phong làm cho những người gần đó rất hiếu kỳ. Dù sao ông chủ hầm rượu này cũng là một bí ẩn đối với họ, vì vậy càng nhiều người muốn biết đã xảy ra chuyện gì, bản chất con người là nhiều chuyện.

Trong xe.

Tô Ngôn ngồi trên ghế lái, sau khi dừng xe mới tháo dây an toàn ra, quay đầu nhìn cả nhà Tịch Huyên ngồi ở hàng ghế sau một chút. Trong lòng cô thầm thở dài, lần nữa xác nhận: “Tịch Huyên, nếu em không chấp nhận được thì có thể không vào. Dù cảnh sát bọn chị rất xem trọng chứng cứ có liên quan tới Diêm Phi, nhưng cũng không cần em hy sinh thế này. Bọn chị sẽ cố gắng bắt đầu từ những mặt khác, nhất định có thể định tội được hắn.”

Đối với những cô gái này, Thịnh Tửu Trang chính là cơn ác mộng lớn nhất đời mình, lúc ở Cục cô đã nghiêm túc phân tích những mặt hạn chế của phương pháp này cho đối phương nghe, tuy nhiên Tịch Huyên tỏ ra rất quyết tâm, mãnh liệt yêu cầu được trở về hiện trường vụ án để bản thân nhớ lại những chi tiết nhỏ. Vì vậy Giang Ly đã xin phép phía trên, họ mới đến chỗ này.

Nghe vậy, Tịch Huyên vô thức nắm chặt hai tay, mạnh đến mức các khớp xương đều trở nên trắng xanh.

“Nếu vậy thì một khi em nhớ được gì trong đó thì sẽ phải làm mới lời khai để làm chứng cứ, sau này em sẽ là nhân chứng chính trên tòa. Em có chắc trạng thái của mình hiện tại đã sẵn sàng không?” Tô Ngôn không thể phân tích tất cả các hạn chế cho cô ấy trong một lần được, khi một nạn nhân phải đối mặt với chính hung thủ gây ra vết thương cho mình thì thật sự cần phải có một dũng khí và ý chí cực lớn. Nếu cảnh sát tin tưởng vào lời khai của cô ấy, lỡ như lúc không đủ chứng cứ khách quan Tịch Huyên lại rút lại lời khai thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.

Vương Quyên và Tịch Hoành Nghĩa lo lắng nhìn nhau một cái, Vương Quyên chần chờ một lát, cuối cùng mở miệng khuyên nhủ: “Huyên Huyên, con đừng miễn cưỡng bản thân, ba mẹ không cần con liều mạng thế này, không có con thì chẳng phải cảnh sát cũng đã bắt được tên súc sinh kia rồi sao? Hay là trở về rồi tính…”

Hai người vất vả lắm mới có thể tìm lại được con gái, thật sự là không muốn để cô chịu bất kỳ nguy hiểm gì nữa, hiện giờ họ chỉ mong Tịch Huyên có thể yên ổn sống hết nửa đời sau, cứ bình yên như vậy là đủ rồi.

Một lúc lâu sau, Tịch Huyên mới khẽ lắc đầu sau đó nhìn về phía Tô Ngôn: “Em có thể.”

“Tiểu Huyên!” Tịch Hoành Nghĩa có chút nóng nảy.

“Ba, mẹ! Sao hai người không nghĩ đến nếu những tên cặn bã đó không nhận được quả báo thích đáng, thì con làm sao có thể sống hạnh phúc như hai người mong đợi đây? Mỗi ngày tỉnh giấc đều là trong sợ hãi, biết những tên súc sinh đó vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật, sao có thể không lo lắng đây? Nếu cứ tiếp tục như thế, con không chết trong 6 năm bị giam cầm thì sau này cũng sẽ chết mất. Sự sợ hãi và dằn vặt nội tâm mới là thứ hủy hoại con, con không muốn để đến một ngày nào đó bị phát hiện ra nằm chết trong phòng vì uống thuốc ngủ quá liều đâu! Con không muốn như thế!” Những câu cuối cùng cô nói ra, giọng nói có chút khàn đặc, cô ấy thở hổn hển, hốc mắt đỏ bừng. Cô ấy là người sống sót còn lại, đã qua nhiều năm bị giam cầm như thế vẫn duy trì được ý chí muốn chạy thoát, làm sao có thể cho phép bản thân sống trong sợ hãi suốt quãng đời còn lại được.

“Nếu con không nói, không vì chính mình đòi lại công đạo, vậy thì những người khác được cứu thì sao? Họ càng không có khả năng báo thù cho mình.” Tịch Huyên nhìn về phía Vương Quyên nói: “Mẹ, mẹ có hận Đàm Phương không?”

“Đương nhiên là hận, nếu không phải vì nó… Nếu nó báo cảnh sát thì con đã không chịu khổ nhiều năm như thế rồi! Có lẽ là mẹ đã sớm tìm được con rồi, hu hu hu…” Vương Quyên không khống chế được cảm xúc nữa, che mặt khóc rống lên.

“Nếu giờ con nghe lời hai người, thì chẳng khác gì con cũng giống Đàm Phương đúng không? Rõ ràng có khả năng cứu người khác nhưng lại lựa chọn làm như không thấy.”

“…” Vương Quyên và Tịch Hoành Nghĩa không phản bác lại được, chỉ giàn giụa nước mắt. Họ không biết nên cảm thấy may mắn hay là chua xót, rõ ràng người chịu khổ là cô ấy, ngày đêm bị tra tấn cũng là cô ấy, nhưng cô ấy vẫn tốt bụng như lúc trước. Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng càng thêm khó chịu hơn, không chút thoải mái.

Đinh Khải Nhạc ngồi ở ghế lái đã bị những lời này làm cho cảm động đến không nói nên lời, Tô Ngôn nhìn anh ta một cái, cuối cùng xác nhận lại với Tịch Huyên thêm một lần nữa rồi cũng mở cửa xuống xe. Lúc bước vào cổng chính của hầm rượu, Đinh Khải Nhạc bước lên mở cửa, dẫn mọi người đi vào.

Tô Ngôn theo sát phía sau, sau khi sải bước đi vào cô xoay người lại nhìn Tịch Huyên vẫn còn ngẩn người dưới bậc thang, sau đó đưa tay ra trước mặt cô ấy: “Vào thôi.”

Tịch Huyên ngẩng đầu lên nhìn khoảng không âm u tựa như sâu không thấy đáy đằng sau lưng cô, cuối cùng hít sâu một hơi, chậm rải bước từng bước lên bậc thang, vươn tay đặt vào lòng bàn tay của cô.

Trong khoảnh khắc đi vào hầm rượu, Tô Ngôn cảm thấy bàn tay nhỏ trong tay mình trở nên lạnh toát, dường như mùi bia quen thuộc trong phòng và tiếng phát ra từ sàn gỗ cao cấp kia đang kéo cô ấy trở lại cơn ác mộng đó.

Sau khi đi qua tủ rượu ở tầng 1, mọi người lần lượt đi xuống tầng hầm, không biết có phải vì bị bỏ trống vài ngày không mà không khí trong phòng rất lạnh lẽo. Tịch Huyên vô thức siết chặt tay Tô Ngôn, dính sát vào người cô.

“Em ổn chứ?” Tô Ngôn lo lắng.

Cô gái gật đầu lia lịa, tuy rằng hô hấp có chút gấp gáp nhưng cảm xúc vẫn ổn. Mặc dù cô ấy đã ở dưới tầng hầm này rất lâu nhưng chỗ này cũng không có ký ức gì tốt đẹp, cô ấy hít thở sâu vài lần rồi bắt đầu trả lời một vài câu hỏi, nhưng cũng không có gì quan trọng, phần lớn đều là tất cả có bao nhiêu nạn nhân, những chiếc lồng sắp xếp như thế nào,…

Nhưng câu hỏi này không cần cô ấy phải nhớ lại bất cứ cảnh tượng khó chịu nào, giúp cô ấy từng bước thích ứng với tiết tấu này, toàn thân dần dần thả lỏng.

Tô Ngôn thấy đã đến lúc, nháy mắt với Đinh Khải Nhạc sau đó tất cả ra khỏi tầng hầm, đi dọc theo cầu thang lên tầng 2. Vừa bước lên bậc thang đầu tiên, Tịch Huyên đã dừng lại, sắc mặt trắng bệch cố khống chế sự run rẩy trong người mình.

Sau khi hoàn hồn lại, cô ấy nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mọi người bèn miễn cưỡng mỉm cười, cố ý nói với giọng nhẹ nhàng: “Những tên súc sinh đó sẽ tròng một cái tròng cổ cho em, kéo em từ trong lồng ra, chúng sẽ lấy dây thừng kéo em lên lầu… Có thể nói, đây là lần đầu tiên em đi lên bậc thang này…

Chỉ là cô ấy không phát hiện ra giọng nói của mình bây giờ sắc bén tới cỡ nào, thậm chí còn hơi nghẹn ngào.

“Tiểu Huyên…” Vương Quyên nhìn cô ấy với ánh mắt khẩn cầu.

Cô gái chớp mắt cố nén những giọt nước mắt sắp trào ra, sau đó dùng tốc độ thật nhanh đi lên tầng 2. Lúc nhìn thấy chiếc ghế sô pha đắt tiền ở khu vực tiếp khách, cô ấy nhắm chặt hai mắt lại, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở.

“Tịch Huyên.” Tô Ngôn đi đến trước mặt cô ấy, sau khi cô ấy mở mắt ra liền nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ một: “Lúc người đàn ông đó thả lỏng sẽ tiết lộ rất nhiều tin tức, đặc biệt là trước mặt mọi người, chị có hiểu ý em không?”

Tất nhiên là cô hiểu, những cô gái này đối với đám cặn bã kia căn bản không phải là người, họ chỉ là một vật dụng, một con thú cưng, một công cụ để giải tỏa nhu cầu. Vì vậy lúc chúng nói chuyện cũng không hề chú ý để họ, nếu không phải vì chúng đều mang mặt nạ thì có lẽ họ đã biết nhiều bí mật hơn, thậm chí là cả bí mật kinh doanh. Nhưng vì không biết những người này là ai nên rất nhiều thông tin không được chú ý đến.

“Bây giờ em suy nghĩ kỹ lại, các nạn nhân vẫn luôn là những người này sao?”

Tịch Huyên nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, không phải, lúc em vừa đến không có nhiều người như vậy, về sau mới dần tăng lên. Nhưng sẽ có một vài người chống đối quyết liệt, bọn em… bọn em đều không dám nghĩ tới những người đó đã bị đưa đi đâu, có lẽ là tặng cho người khác, cũng có lẽ…”

Tức là thường xuyên có những nạn nhân khác không rõ tung tích, vậy những người đó đang ở đâu? Có phải sẽ giống như 4 người bị đưa đi ở công ty hậu cần kia không?

“Nhưng mỗi khi có người biến mất thì ông già kia sẽ đến dọa chúng tôi, nói là vì họ không nghe lời nên bị “xử” rồi.

Tô Ngôn hơi thở dài một chút, hỏi tiếp: “Em nói Diêm Phi xuất hiện cách đây không lâu, cụ thể là bao lâu, em có xác định được không?”

“Khoảng… chừng 1 năm… Mặc dù em bị nhốt trong này không có khái niệm thời gian, nhưng mỗi năm đến Tết em đều biết.” Tịch Huyên khẳng định: “Trước Tết năm ngoái khoảng một thời gian thì hắn ta xuất hiện, giờ cũng không còn bao nữa lại đến Tết rồi, chắc là khoảng 1 năm.”

1 năm.

Tô Ngôn hơi nhíu mày, lần đầu tiên cô gặp Diêm Phi là nửa năm trước, vậy 1 năm trước là lúc hắn ta vừa từ nước ngoài về. Chẳng lẽ hắn vừa về nước đã bị Tân Khải dụ dỗ làm ra những chuyện này sao? Cũng không hẳn, nếu Diêm Phi có tài khoản của Tinh Võng thì không chỉ mới dính líu đến chuyện này 1 2 năm được.

Cô bỗng nghĩ tới tấm ảnh chụp phong cảnh trong phòng của Diêm Phi ở biệt thự.

“Em nghĩ cẩn thận lại xem sau khi những nạn nhân đó biến mất, lúc chúng tới có hay bàn luận về chủ đề nào cố định không?”

Tịch Huyên cúi đầu nhắm mắt lại, cau mày suy nghĩ miên man, sau vài phút bỗng vội vàng ngẩng đầu lên nói: “Trước đây em không chú ý lắm, nhưng từ khi Diêm Phi đến thì trong 1 năm đó mất đi 2 người, nhưng sau những lần đó thì hai bọn chúng đều nói về một đề tài, là golf.”

“Hai bọn chúng?” Tô Ngôn hỏi.

“Là Diêm Phi và ông chủ của hầm rượu này, vì em đã thấy người đó 6 năm trước, mỗi lần hắn tới ông già kia đều gọi hắn là chủ nhân.” Tịch Huyên cắn môi nói: “Mặc dù hắn luôn đeo mặt nạ nhưng chưa từng giấu giếm thân phận của mình.”

Tân Khải có lẽ lớn hơn Diêm Phi vài tuổi, nếu là 6 năm trước thì hắn cũng đã 27, 28 tuổi.

“Golf…” Tô Ngôn lẩm bẩm, đột nhiên nhớ ra gì đó rồi xoay người chạy xuống cầu thang.

Đến khi bọn người Đinh Khải Nhạc phản ứng lại thì cũng nhanh chóng chạy theo, thấy Tô Ngôn đang đứng dưới khoảng trống đối diện cửa ra vào lầu 1, nghiêng đầu nhìn những bức ảnh treo trên tường.

Đinh Khải Nhạc đi tới bên cạnh, nhìn theo tầm mắt cô, cuối cùng dừng trên tấm ảnh lớn nhất, Diêm Phi và Tân Khải đang tươi cười cầm gậy đánh golf.

“Sau khi căn cứ vào lời khai của tên quản lý để điều tra quỹ tích của những chiếc xe tải kia đã có phát hiện gì?” Tô Ngôn quay đầu lại hỏi.

Đinh Khải Nhạc lắc đầu: “Quỹ tích của mấy chiếc xe đó từ khi ra khỏi khu phát triển đã đứt đoạn, chúng đều biết hệ thống camera ở khu đó vẫn chưa hoàn thiện nên có rất nhiều kẽ hở để chui ra. Hiện tại đang truy tìm tài xế lái mấy chiếc xe đó, nhưng tạm thời vẫn chưa có tin tức gì.”

Ngay cả trong tình huống tốt nhất là những người tài xế đó đều ở Thành phố Nam Thành, thì chuyện tìm trong hơn mấy trăm vạn nhân khẩu cũng là một vấn đề. Lỡ như họ đã ra khỏi thành phố thì lại càng mất nhiều thời gian hơn.

“Mang bức ảnh này về Cục đi, tiện thể điều tra xem dưới danh nghĩa của Tân Khải và Diêm Phi có tài sản nào là sân golf không. Hiện tại có Tịch Huyên làm chứng rồi, xin lệnh khám xét cũng không khó.” Tô Ngôn nheo mắt nói.



Câu lạc bộ golf Phương Đông Thanh Hà nằm ở vùng ngoại ô của Thành phố Nam Thành, khá vắng vẻ nhưng cũng không thật sự là vậy. Nói là vắng vẻ vì xung quanh chỗ này không có người ở, khu dân cư gần nhất cũng cách rất xa. Nói không vắng là vì gần đó có một làng du lịch, chủ yếu là suối nước nóng, khách du lịch lui tới không ít. Vào ngày thường, nếu du khách có nhu cầu có thể đến đây đánh vài gậy, mà những khách hàng ở sân golf này cũng không phải hạng dân thường, thế nên càng thích chỗ yên tĩnh.

Sau khi xuất trình giấy tờ với bảo vệ cổng, mấy chiếc xe cảnh sát chạy vào rồi dừng trước sảnh tiếp khách của câu lạc bộ. Vừa bước vào đã gây chú ý cho mọi người, hôm nay cũng không phải cuối tuần nên phòng nghỉ bên cạnh sảnh có khá ít người, dọc theo cánh cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy cả cái sân lớn bên ngoài, lúc này đang có 3 người khách đang chơi.

Nhiều người mặc cảnh phục như thế đã nhanh chóng gọi được quản lý đến, Hạng Dương xuất trình lệnh khám xét và tiến hành câu thông, quản lý tỏ vẻ khó xử, vội vàng đi đến phía sau quầy lễ tân để gọi người. Chỉ một lúc sau, Tân Khải mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, gương mặt nghiêm nghị đi tới.

“Các người có ý gì? Không bằng chứng niêm phong hầm rượu của tôi nhiều ngày như vậy rồi, giờ lại đến câu lạc bộ của tôi làm gì? Tôi có thù với cảnh sát các người sao?”

Hạng Dương mặt lạnh lấy nhìn hắn, đem điều tra chứng nhét vào đối phương trong ngực: “Cái này là công việc của chúng tôi, còn xin Tân tiên sinh phối hợp, mà lại căn cứ cảnh sát chúng tôi mới nhất được đến chứng cứ, lúc này chỉ sợ anh lại phải cùng chúng tôi đi một lần. Về phần làm việc quá trình phương diện khẳng định đều là hợp pháp, anh nếu là có dị nghị, có thể đưa ra chất vấn, tin tưởng chúng tôi bộ phận hành chính sẽ cho anh một cái hài lòng trả lời chắc chắn.” Sau khi nói xong hướng về phía đằng sau đội kỹ thuật người cùng pháp y bộ môn đánh một thủ thế, một đống người tiến nhập phòng nghỉ về sau, đẩy ra cái kia đạo cửa thủy tinh tiến nhập sân bóng bên trong.

Tô Ngôn và Thái Thành Tể dẫn đầu, cả hai vừa cầm tấm ảnh kia vừa nhỏ giọng thảo luận, sau mười mấy phút cuối cùng cũng xác định được vị trí.

“Chính là chỗ này.” Thái Thành Tể xác nhận lại: “Gốc cây đằng sau y hệt trong tấm ảnh, đỉnh núi trập trùng phía xa xa cũng giống 8 9 phần.”

“Ừm.” Tô Ngôn cũng đồng ý.

Phương Giai Mậu sau khi nhận được ánh mắt của hai người thì lập tức dẫn đồng nghiệp cầm theo rađa giám sát bắt đầu dò trên khu vực này, cuối cùng xác định được một nơi chừng 10 mét, rộng khoảng 5, 6 mét, sau khi đánh dấu 4 góc thì bắt đầu đào xuống. Trong lúc đào, họ phát hiện ra khu vực này đã được trải lên một thảm cỏ mới.

Tân Khải lúc này đang bị cảnh sát khống chế đã bắt đầu biến sắc.

Mặt trời giữa trưa vẫn chói chang khiến mọi người không khỏi nheo mắt lại, Phương Giai Mậu đột nhiên hét lớn: “Có phát hiện!”

Bọn người Tô Ngôn vội vàng chạy đến xem, chỉ thấy trong bùn đất lộ ra một cánh tay người, thoạt nhìn là mới chôn xuống. Pháp y Trương Khải Sơn ngồi xuống bên miệng hố xác nhận người này chưa chết lâu, mới khoảng 1 tuần.

“Tiếp tục đào!” Hạng Dương trầm giọng.

Cho đến khi bầu trời đã hoàn toàn tối đen, nhưng trong sân cỏ không hề tối, nhờ có vài chiếc đèn pha cường lực rọi vào mà nơi này sáng như ban ngày.

Cuối cùng sau nhiều lần xác nhận, Phương Giai Mậu bước tới bên cạnh họ nói: “Đây có lẽ đã là toàn bộ…”

“1, 2, 3… 7… 9…” Thái Thành Tể đếm.

Dưới cái hố sâu trước mặt mọi người, trong khu đất rộng khoảng 60 mét vuông có tổng cộng 10 thi thể bị chôn giấu, trong đó có 4 thi thể chưa hoàn toàn phân hủy, sau khi pháp y xác nhận thì hẳn là 4 nạn nhân đã mất tích ở công ty hậu cần kia!

6 thi thể còn lại chưa xác định được thời điểm tử vong.

Gương mặt của Tân Khải đã không còn sự phách lối như trước nữa, chỉ đứng yên bất động ở đó. Sau khi Thái Thành Tể đếm xong, mọi người đều hướng mắt về phía hắn, bị những ánh mắt này nhìn chằm chằm, Tân Khải vô thức run rẩy, hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Bình Luận (0)
Comment