Ánh mắt của Đỗ Long đảo qua hai bên hành lang, nhìn xuyên qua vách tường thấy được bên trong phòng. Mặc dù trong ấy có người nhưng lại không phải là mục tiêu của hắn.
Cuối hành lang là một đường hướng về bên trái. Đỗ Long đi nhanh tới, bởi vì hắn sớm nhìn thấy bên đó tạm thời không có ai cả.
Đi qua vài gian phòng nữa, một cái cửa bất thường xuất hiện trước mặt Đỗ Long. Nhìn xuyên qua cái cửa sắt chống trộm siêu dày kia, Đỗ Long thấy mục tiêu của hắn và một người đàn ông trung niên đang nói chuyện trong đó. Đỗ Long cẩn thận dựa tai vào trên cửa nghe ngóng.
Thanh âm nhỏ bé dần lớn lên, chỉ nghe người trung niên kia nói:
- Đã suy nghĩ kỹ chưa, không phải anh đang thiếu tiền sao? Chỉ cần hoàn thành vụ làm ăn này là anh có thể cầm tiền mà cao chạy xa bay rồi. Dù gì thì anh cũng đã giết vài mạng người đấy thôi.
Đỗ Long nghe được tên to con nói:
- Sợ là không có phúc hưởng thụ số tiền này thôi. Tôi vốn sắp tiêu rồi, có muốn trốn cũng chẳng kịp. Bây giờ mà còn phạm tội nữa thì không khéo chưa chạy ra khỏi Bắc Kinh nữa là bị bắt rồi.
Người trung niên bảo:
- Anh không muốn làm thì nói sớm đi để tôi còn tìm người khác nữa.
Tên to con nói:
- Đừng nóng vội vậy chứ, tôi chưa nói không làm mà. Bất quá lần này khó khăn hơi lớn nên phải chuẩn bị đầy đủ, vả lại 200 ngàn quá ít, ít nhất cũng phải 500 ngàn mới được. Hơn nữa ông phải an bài xe trước cho tôi. Việc vừa xong là tôi muốn lập tức cao chạy xa bay ngay.
Đỗ Long đã xác định cơ bản tên to con kia chính là tội phạm giết người tại Hà Bắc đang bị truy nã - Vương Trung Hùng. Bây giờ có người săn lùng ráo riết y khắp nơi, thế mà lại không nghĩ tới y lại dám trốn ở Bắc Kinh. Nghĩ một chút cũng biết là có người bao che cho y, nếu không thì y sớm bị bắt rồi.
Chỉ nghe hai người trong cò kè mặc cả một phen, cuối cùng rốt cục cũng nhất trí với nhau. 400 ngàn tiền mặt được chia ra đưa trong hai lần, sau đó người trung niên kia còn phải an bài xe đưa tên kia ra khỏi thành phố. Mặt khác, y còn muốn một cây súng, người trung niên kia cũng phải bất đắc dĩ đồng ý.
- Nhận được súng và tiền rồi thì chỉ trong vòng ba ngày là tôi sẽ giúp ông làm việc. Ông cứ an bày tốt hết đi rồi chờ tin tốt của tôi.
Vương Trung Hùng nói.
Tiếng bước chân dần đi về hướng cửa, Đỗ Long vội vàng nghiêng người rời khỏi ngay. Lúc hắn đi ra từ cửa sau, tên bảo vệ buồn bực nhìn chằm chằm hắn, không biết cái tên lạ mặt này có lai lịch ra sao.
Đỗ Long cũng không cho bảo vệ bất luận cơ hội nào để đề ra nghi vấn của mình mà cứ đi thẳng vào trong sàn nhảy.
Đỗ Long rất nhanh chóng tìm Thẩm Băng Thanh và Mã Ngọc Đường đang trốn trong góc hưởng thụ thế giới của hai người. Thấy hắn đến đây, Mã Ngọc Đường lập tức hỏi:
- Sao rồi? Có bắt được tên nghi phạm đó không?
Đỗ Long nói:
- Chỗ này ồn quá, không thích hợp nói những chuyện như thế này. Băng Thanh, tôi chuẩn bị về đây, cậu định ở lại với Tiểu Đường chút nữa không?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Không được, tôi cũng muốn về sớm nghỉ ngơi. Ngày mai còn phải đi học nữa mà.
Mã Ngọc Đường chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Các anh thật là, người ta vất vả lắm mới ra ngoài chơi... Được rồi được rồi, em về với mấy anh luôn. Thật là, thế giới ở trong mắt các anh chẳng có nơi đâu là an toàn cả.
Sau khi Mã Ngọc Đường tạm biệt bạn bè mình xong liền theo Đỗ Long rời khỏi quán bar. Đỗ Long nói:
- Thế giới này vốn cũng không an toàn chút nào cả, nhất là mấy nơi thế này. Đi vệ sinh còn có thể gặp được tội phạm giết người nữa thì còn có thể chờ mong gì đây?
- Cái gì? Tên đó là tội phạm giết người?
Mã Ngọc Đường vừa kinh ngạc lại vừa hưng phấn hỏi. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc khoảng cách gần thế với tội phạm đấy.
Đỗ Long nói:
- Đúng vậy, em nghĩ chỗ này an toàn lắm sao? Băng Thanh, cậu nói cho con nhóc này nghe coi gần đây có những loại người gì đi.
Thẩm Băng Thanh quét nhìn xung quanh, nói:
- Mấy người trang điểm xinh đẹp kia toàn là gà móng đỏ cả. Mấy cái tên hết ngó đông lại ngó tây hẳn là trộm, còn hai người ngồi xổm hút thuốc trong góc tường chính là lũ buôn ma túy đấy. Xa một chút có hai người đang đi tới đi lui, hẳn là phòng trường hợp có chuyện thì thông báo với quán bar.
Mã Ngọc Đường nghi hoặc nhìn những người mà Thẩm Băng Thanh chỉ, nói:
- Thiệt hông vậy? Có khoa trương như vậy sao?
Đỗ Long nói:
- Không khoa trương chút nào đâu. Nơi nào càng nhộn nhịp thì xác xuất phạm tội càng cao. Không phải em đã từng thử rồi à? Sao còn dám tới chơi chỗ như thế hả?
Mã Ngọc Đường nói:
- Hôm nay là sinh nhật bạn em, mọi người đi chơi chung với nhau thôi. Em cũng rất cẩn thận đó, chưa ăn gì hết đâu. Mà đông người chắc là an toàn anh nhỉ?
Đỗ Long nói:
- Để Băng Thanh dạy em mấy chiêu phòng vệ đi, ít ra cũng phải có năng lực tự bảo vệ mình chứ.
Mã Ngọc Đường trông mong nhìn Thẩm Băng Thanh trong khi y lại nói:
- Cứ ít tới mấy chỗ như thế này là được rồi... Đỗ Long, nếu anh đã phát hiện tên kia là tội phạm giết người thì sao anh còn không bắt hắn lại?
Đỗ Long nói:
- Tình huống có hơi phức tạp. Cậu đưa Tiểu Đường về trường rồi về nhà trước đi. Tôi còn có việc, xong xuôi hết rồi nói sau.
Thẩm Băng Thanh nói với Mã Ngọc Đường:
- Em tự kêu xe về được không?
Mã Ngọc Đường chu mỏ, nói:
- Vậy còn không bằng ở đây chơi với bạn em luôn cho rồi.
Đỗ Long nói:
- Băng Thanh, cậu đưa em ấy về đi, đỡ cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Việc tôi cần làm cũng đơn giản lắm, một mình tôi xử lý được mà.
Thẩm Băng Thanh nghe vậy đành phải ra về cùng với Mã Ngọc Đường. Đỗ Long gọi điện thoại cho Nhạc Băng Phong, bảo:
- Băng Phong, giờ em có rảnh không? Giúp anh điều tra xem chủ quán bar U Cốc và người phụ trách chủ yếu ở đó là ai rồi gửi cho anh hình và tư liệu của họ.
Nhạc Băng Phong kinh ngạc nói:
- Anh tra mấy người này làm chi?
Đỗ Long nói:
- Có liên quan đến một vụ án nguy hiểm, giúp anh tra chút đi.
Nhạc Băng Phong giúp Đỗ Long tra được thân phận người trung niên kia, ông ta tên là Doãn Kế Lượng và cũng không là chủ quán bar mà chỉ là em họ chủ quán bar thôi.
Đỗ Long nghi hoặc xem tư liệu về Doãn Kế Lượng và và quán bar U Cốc, cảm thấy có chút kỳ quái. Doãn Kế Lượng nhiều nhất cũng chỉ là một tên nhân công cao cấp thôi, ông ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ? Hoặc số tiền này là anh họ ông ta cho, hoặc chính là ông ta tham ô được thôi.
Đỗ Long không biết người mà Doãn Kế Lượng muốn muốn giết là ai, việc duy nhất có thể xác định lúc này là Vương Trung Hùng sẽ phải tiếp tục ở lại quán bar, dùng thân phận là bảo vệ để ẩn núp trong ánh đèn mờ ảo này.
Đỗ Long không muốn báo án nhanh như vậy mà muốn đi theo Vương Trung Hùng đến hiện trường gây án. Đến lúc đó nhất định hắn sẽ làm rõ kế hoạch giết người của Vương Trung Hùng rồi đợi lúc y muốn ra tay sẽ lập tức bắt lấy y. Việc này có hơi phiền toái nhưng mà Đỗ Long thích.
Đỗ Long lẻn vào cửa sau quán bar. Mấy chỗ kiểu này thường cần thiết phải chuẩn bị nhiều cửa để chạy trốn, và mặc dù có người trông coi nhưng Đỗ Long cũng đã lừa gạt bọn họ rất dễ dàng.
Trong hành lang nhỏ vẫn loáng thoáng nghe được những thanh âm huyên náo. Đỗ Long lại đi đến trước cái cửa chống trộm đặc biệt kia, nhẹ nhàng gõ hai cái.
Doãn Kế Lượng rất nhanh chóng mở cửa ra, kết quả là nhìn đến một tên che mặt cầm dao xông vào. Doãn Kế Lượng còn chưa kịp phản ứng gì cả đã bị kề dao ngay cổ. Đỗ Long quát:
- Im miệng, nếu không thì thịt mày đấy!
Doãn Kế Lượng cả kinh rồi lập tức trấn định lại, ông ta bảo:
- Anh muốn gì nào? Tôi có thể cho anh tiền, đừng có làm bậy.
Đỗ Long quát:
- Câm mồm!
Hắn đóng cửa lại, quát:
- Két sắt ở chỗ nào? Mở ra cho tao!
Doãn Kế Lượng nói:
- Bình tĩnh nào... Két sắt ở dưới bàn làm việc đấy.
Đỗ Long đẩy y đến bàn làm việc, uy hiếp:
- Ngoan ngoãn một chút cho tao, nếu không tao làm thịt mày ngay!