Mã Quang Minh mặt trầm xuống, nói:
- Cháu nghĩ rằng chú không muốn giáo huấn gã một trận sao? Nhưng mà luôn có người bảo vệ cho gã! Chú có thể làm gì được? Mất cả cái chức vụ này đi bắt gã, để sau đó vừa quay đầu đã có người thả cho gã đi? Cái giá phải trả cũng là quá lớn rồi? Đỗ Long, núi xanh còn giữ được, lo gì không có củi đốt. Hạ Hồng Quân cũng không phạm tội giết người, chỉ cần gã vào ngồi tù, dần dần để gã nhạt dần trong mắt của mọi người, đến lúc đó mới nghĩ biện pháp cứu gã không được sao?
Để cho Mã Quang Minh nói đến nước này đã là rất tốt rồi, ông ta đã coi Đỗ Long là tâm phúc của mình, Đỗ Long cũng biết thế nói:
- Cháu cũng biết như vậy, nhưng trong lòng cứ cảm thấy không thoải mái chút nào, ôi, chỉ là một gã du côn lưu manh dựa vào cái gì mà lại có cái ô dù lớn như vậy?
Mã Quang Minh nhìn bốn phía một chút, nói đến:
- Cháu xác định xung quanh không có ai đấy chứ?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không có, người ta sớm đã không cần vật kia rồi. Họ lo lắng bị phát hiện cho nên ngày hôm qua cháu trở về đã không thấy nữa rồi.
(Vật kia ở đây chính là máy nghe trộm – chú thích của BTV)
Mã Quang Minh gật gật đầu, nói:
- Vậy là tốt rồi, chú đi trước đây. Bây giờ việc giải quyết vấn đề tranh chấp giữa các mỏ than như thế nào mới là chuyện cần quan tâm đặc biệt!
Mã Quang Minh đi rồi Đỗ Long cũng đi luôn, hắn đi nói chuyện phiếm với Hạ Hồng Quân, đem lời nói của Mã Quang Minh nói cho gã, nói gã không cần lo lắng. Hạ Hồng Quân ha hả cười, nói:
- Ngồi trong tù cũng nhàn nhã quá, không có việc gì làm, cũng không phải lo lắng cái gì,… tôi nói rồi tôi muốn được làm đại ca trong tù này.
Chỉ cần cảnh sát không can thiệp, lấy năng lực của Hạ Hồng Quân, muốn làm đại ca trong tù quả là việc có thể lường trước. Đỗ Long cũng ha hả cười, nói:
- Có thể, nhưng đáng tiếc một điều là bọn Lý Võ Uy có ô dù che chắn cho chúng. Bọn chúng làm nhiều chuyện thương thiên hại lí như vậy không ngờ đến nay vẫn chưa có ai dám sờ đến gã. Ông trời đúng là bị mù mắt mất rồi.
Hạ Hồng Quân nghiêm chỉnh nói:
- Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo (làm việc thiện sẽ gặp lành, làm điều ác sẽ có ác báo), chỉ là bây giờ gã chưa bị mà thôi, cậu hãy chờ xem gã gặp xui xẻo.
- Tôi không thể đợi được lâu đâu, tôi hận không thể tự tay làm thịt gã!
Đỗ Long tức giận nói. Lý Võ Uy này không chỉ là một trong vài vị giám đốc công ty mỏ than lớn nhất của huyện Võ Khê, mà còn là tên cầm đầu bọn xã hội đen ở huyện Võ Khê, chuyên gia cho vay nặng lãi tại huyện Võ Khê. Người này hại không biết bao nhiêu người táng gia bại sản, đúng thật là chết không có gì đáng tiếc!
Hạ Hồng Quân cũng không có đáp lời, chỉ có điều gã đột nhiên cười lạnh, ánh mắt của hắn thâm thúy khiến cho người ta lạnh lẽo, giống như đông kết mọi vật trong nháy mắt.
Ở dưới áp lực của chính phủ, các giám đốc mỏ than huyện Võ Khê, những nhà tỉ phú, những kẻ luôn keo kiệt cuối cũng cũng nhượng bộ chút ít, sự kiện tranh chấp giữa các mỏ than cũng thuận lợi giải quyết.
Cuối cùng thì người chết cũng được chôn cất, người bị thương dần dần cũng xuất viện, tiền hậu táng (cho người đã chết) và tiền bồi thường cũng được phát đầy đủ, huyện Võ Khê rồi cũng bắt đầu yên tĩnh trở lại. Toà án nhân dân huyện Võ Khê bắt đầu tiến hành thẩm phán các thủ phạm, thẩm việc này được giải quyết thật sự rất mau, bởi vì phán quyết sớm đã được tòa án quyết định. Mã Quang Minh nói cho Đỗ Long đây là một loại cân bằng. Đỗ Long đứng xem những người này diễn trò khôi hài, người được dự thính ở đây cũng không phải là những người dân bình thường. Lý Võ Uy cũng đến dự thính. Đỗ Long ngồi cùng dãy ghế với gã, nhưng cách một lối đi nhỏ và mấy chỗ ngồi. Đỗ Long ngẫu nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Võ Uy một cái. Lý Võ Uy đối với hắn cũng có mấy phần hứng thú, ánh mắt hai người gặp nhau trong nháy mắt, trên mặt đều nở ra một nụ cười dối trá.
Đúng là đối với mấy tên tôm tép nhãi nhép này, thẩm phán rất nhanh đưa ra phán quyết. Cuối cùng quan toà yêu cầu đưa bị cáo Hạ Hồng Quân lên trước vành móng ngựa. Lúc Hạ Hồng Quân bị dẫn tới, thần sắc gã trông phi cực kì bình tĩnh, ở giữa hai viên cảnh sát áp gã đi lên. Lý Võ Uy đã sắp xếp cho bọn côn đồ ở trong thính phòng chửi bới, nhục mạ gã, Hạ Hồng Quân cũng không coi như không nghe thấy, căn bản gã không có bị ảnh hưởng gì, nhưng thật ra quan toà lại phải ra sức gõ cái bàn, quát lớn:
- Yên lặng! Yên lặng!
Toà án rốt cục an tĩnh lại, quan toà bắt đầu làm theo trình tự, luật sư Lưu Trác Cường đưa ra các yêu cầu về bản án mà Hạ Hồng Quân phải nhận.
Bản án của Lưu Trác Cường quả nhiên rất chính xác, gã vừa cố gắng vùi dập Hạ Hồng Quân, nói việc Hạ Hồng Quân tấn công các công nhân ở mỏ than Lam Hà đồng thời gây thương tích cho hơn mười người là đúng sự thật. Khách quan mà nói Hạ Hồng Quân đánh lén cảnh sát, bắt cóc, vào nhà người khác hành hung và vân vân chỉ là chuyện nhỏ rồi, bởi vì ở Trung Hoa chỉ cần mang súng đi hành hung người khác tức là đã phạm tội nghiêm trọng nhất. Chỉ cần vào điều này là đủ rồi, những cái khác thêm vào chỉ là để cho đủ mà thôi.
- Hạ Hồng Quân, đấy là bản án dành cho bị cáo, bị cáo có muốn thanh minh hay bổ sung cái gì không?
Quan toà nhìn Hạ Hồng Quân hỏi.
Hạ Hồng Quân không có yêu cầu pháp luật viện trợ, gã muốn tự mình biện hộ, gã đứng lên giọng nói chứa đầy khí phách nói:
- Bản tuyên án lúc nãy nói sai sự thật, tôi không có phạm bất cứ tội gì!
Trong phòng lại bắt đầu huyên náo, các tiếng húyt sáo, nổ vang lên, rất nhiều người lại bắt đầu chửi loạn, quan toà lại đập vài cái vào bàn quát:
- Cảnh sát mời duy trì trật tự, ở trong toà án không được ồn ào, ai vi phạm quấy nhiễu toà án thẩm vấn liền đuổi hắn đi ra ngoài! Hạ Hồng Quân, mời bị cáo tiếp tục biện hộ.
Hạ Hồng Quân nói:
- Bản án lúc nãy nói tôi tổ chức phát động mọi người công kích vào mỏ than Lam Hà, trên thực tế tôi còn từng nhất quyết phản đối hành động lần này là đàng khác. Tôi cũng đã cảnh cáo mọi người rằng đây chỉ là một cái bẫy, nhưng không ai nghe tôi cả. Nhóm nhân viên tạp vụ thậm chí còn cho tôi là gian tế của công ty Hắc Kim, có người ở đây có thể chứng minh đấy. Những người khác bị nhóm nhân viên tạp vụ dụ dỗ nên vẫn quyết định tiến hành trả thù công ty Hắc Kim. Vì bảo hộ cho nhân viên tạp vụ, tôi bất đắc dĩ đành phải tham gia hành động lần này. Sự thật đã chứng minh phán đoán của tôi, chúng tôi trúng mai phục. Đối mặt với các nhân viên công ty Hắc Kim vây quanh và điên cuồng tiến công, hai gã nhân viên tạp vụ bị đánh chết. Dưới tình huống hơn mười nhân viên tạp vụ bị thương, tôi chỉ đành phải nổ súng tiến hành phản kích. Tôi cũng không cố ý bắn vào chỗ yếu hại của bọn họ nên cũng không gây nên thương tích nghiêm trọng, tôi chỉ là đánh trả để tự vệ. Nếu tôi cố ý đả thương người, lấy tài bắn súng của tôi, hơn mười người căn bản là không thể sống đến hôm nay!
Song phương tranh luận kịch liệt, Hạ Hồng Quân tuy rằng bình tĩnh nói năng lưu loát, nhưng mà Lưu Trác Cường lại nắm rõ luật pháp, và tinh thông tâm lý học, Hạ Hồng Quân dần dần bị hắn dùng ngôn ngữ tạo thành lưới vây lấy, hơn nữa hội thẩm tòa án năm người đều là người của Lý Võ Uy, vì thế thẩm toà án dần dần gây bất lợi lên Hạ Hồng Quân.
Khi trong lòng Đỗ Long nóng như lửa đốt, chỉ muốn nhảy tới, trực tiếp dùng một chưởng đánh cho Lưu Trác Cường tàn phế, bên ngoài toà án lại đột nhiên truyền đến một tiếng gầm rú thật lớn, cả toà án đều bị chấn động, những tiếng rầm rầm vang lên liên tiếp. Gần như tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi đều phát ra tiếng kinh hô. Nguyên nhân là vì mọi người đều thấy rõ sau cửa sổ là một dãy máy bay trực thăng, đang lơ trên không cách nơi này không xa.
- Trực thăng chiến đấu Vũ Trực 10!
Đỗ Long nhìn ra ngoài cửa sổ thấy dãy máy bay trực thăng kia thì lập tức hô lên. Hắn lại nhìn theo hướng của những người khác cùng, chỉ thấy ngoài cửa sổ có ba chiếc máy bay trực thăng đang lơ lửng, trong đó có một chiếc thuộc loại máy bay trực thăng chiến đấu mạnh nhất trong nước hiện nay – Vũ Trực 10, mặt khác hai chiếc còn lại cũng là máy bay chiến đấu cỡ trung z- 15. Giờ phút này chiếc Vũ Trực 10 đang cảnh giới bốn phía, súng bên trên cánh đã lắp sắn đạn. Loại súng này là súng máy hạng nặng với sáu nòng có thể xoay tròn đều, nó làm người khác thật sự phải sợ hãi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại phải xuất động máy bay trực thăng được vũ trang đầy đủ như vậy?
Cửa khoang hai chiếc z- 15 mở rộng ra, một đám chiến sĩ được vũ trang đầy đủ mặc trang phục ngụy trang theo bốn đầu dây thừng thép nhanh chóng trượt xuống mặt đất, sau đó bọn họ liền chĩa nòng súng vào trụ sở làm việc của toà án nhân dân huyện Võ Khê.
Ngay khi mọi người hoặc ngơ ngác không hiểu chút nào hoặc vì được nhìn thấy máy bay trực thăng chân chính làm cho họ hưng phấn cất tiếng hoan hô, Đỗ Long lại quay đầu lại nhìn về phía Hạ Hồng Quân. Quân đội sẽ không vô duyên vô cớ phái phi cơ cùng chiến sĩ đến huyện Võ Khê, khả năng duy nhất mà Đỗ Long có thể nghĩ tới lúc này là cùng chuyện này liên quan tới Hạ Hồng Quân.
Hạ Hồng Quân cũng quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy chiếc Vũ Trực 10, trên mặt của gã liền toả sáng xen lẫn chút bất ngờ, thật giống như xa cách gia đình từ lâu nay lại được gặp thân nhân.
Rất nhanh Hạ Hồng Quân liền cảm thấy ánh mắt của Đỗ Long, gã nhìn lại Đỗ Long, sau đó vui vẻ gật đầu mấy cái.
Vừa mới xuống khỏi phi cơ, đám chiến sĩ liền vọt vào toà án. Bọn họ ra lệnh cho mọi người ôm đầu ngồi xổm xuống. Nhìn thấy họng súng đen ngòm trước mặt không người nào dám cãi lời, ngay cả đám quan toà ngạo mạn cao kia hay là tên Lý Võ Uy giờ phút này cũng chỉ có thể ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất. Trong tòa án bây giờ chỉ còn một người là Hạ Hồng Quân ngang nhiên đứng thẳng. Tại thời khắc này, Đỗ Long mới đột nhiên cảm thấy người cao một mét sáu như Hạ Hồng Quân cao lớn đến dường nào.
Các chiến sĩ mặc quân phục ngụy trang (có hoa văn rằn ti, bác nào xem nhiều phim hình sự sẽ biết) nhanh chóng khống chế được toà án, ngay cả cảnh sát có vũ trang cũng phải giao súng cho bọn họ. Sau đó một vị chiến sĩ đi tới trước mặt Hạ Hồng Quân, chào gã theo nghi thức quân đội, thấy tay Hạ Hồng Quân bị còng nhưng gã vẫn chào trả lễ, chiến sĩ kia nhìn thấy vậy mặt lập tức nóng lên, nói:
- Đội trưởng, chúng tôi phụng mệnh tới đón anh về nhà!
Ánh mắt Hạ Hồng Quân cũng đỏ, gã cười khổ nói:
- Không được rồi, tôi bây giờ là nghi phạm, thân đang mang tội.