Về tới đại đội trị an thành phố Lỗ Tây, Đỗ Long và Hoàng Nham lập tức triển khai thẩm vấn Triệu Quang Huy.
Đỗ Long hỏi thắng vào vấn đề:
-Tối hôm qua, việc đi cướp nguyên liệu thô Bảo Ngọc là do ai chủ mưu?
Triệu Quang Huy ỉu xìu, nói ra một cái tên. Đỗ Long lại tiếp tục hỏi:
- Hắn là ai? Nhà ở đâu? Vẫn còn một người đồng bọn nữa của anh tên là gì?
Triệu Quang Huy mê muội ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Long, nói:
-Các anh không phải đều biết rồi sao? Còn hỏi làm gì nữa?
Đỗ Long sa sầm mặt, nói:
-Đây là thủ tục. Anh có nói không?
Triệu Quang Huy đành phải nói ra tỉ mỉ những thông tin về đồng bọn của mình. Hoàng Nham vừa ghi lại vừa ngầm lắc đầu. Người này cũng dễ lừa quá. Mới nói hai ba câu mà cái gì cũng khai ra hết. Thật dễ dàng phá được vụ án. Vận may của Đỗ Long quá tốt.
Sau khi Đỗ Long hỏi xong, sai người giam Triệu Quang Huy lại. Sau khi đợi Triệu Quang Huy bị áp giải đi, hắn ta cười nhìn vào bản ghi chép của gã, cười nói:
-Nhìn xem, lòng tốt thì sẽ được báo đáp, đây chính là chứng cớ rõ ràng!
Triệu Quang Huy không được khỏi im lặng. Hắn chỉ thấy Đỗ Long cầm điện thoại gọi cho Thẩm Băng Thanh, nói:
-Băng Thanh à, nghe nói bên các anh xảy ra vụ án cướp nguyên liệu thô Phỉ Thúy. Hiện giờ vụ án điều tra như thế nào rồi?
Thẩm Băng Thanh nói:
-Vẫn đang điều tra, sao thế? Anh muốn đến giúp đỡ sao?
Đỗ Long cười kiêu ngạo, nói:
-Ha....ha...Với bản lĩnh cao cường không gì không làm được của mình. Tôi có thể trực tiếp nói cho anh thân phận thật sự của ba phạm nhân đó. Anh trực tiếp đi bắt là được rồi.
Sắc mặt Thẩm Băng Thanh không biết ra sao. Nhưng rõ ràng anh ta ngừng lại một chút. Mãi đến lúc Đỗ Long hỏi ngược lại:
-Sao thế? Anh không tin sao?
Thẩm Băng Thanh mới nói:
-Ít nói nhảm đi, anh có phải là đụng vào phân chó rồi không. Lại đánh bậy đánh bạ đi bắt một phạm nhân rồi hả?
Hoàng Nham ở bên cạnh nghe rất rõ. Không thể không khâm phục sự hiểu biết của Thẩm Băng Thanh về Đỗ Long. Không ngờ vừa đoán thì trúng liền.
Đỗ Long cười lớn, nói:
-Anh đoán đúng rồi. Có một nghi phạm đang trong tay tôi. Tôi báo cho cậu tên và địa chỉ của hai người còn lại, cậu tự đi bắt đi.
Sau khi Đỗ Long nói thông tin cho Thẩm Băng Thanh, Hoàng Nham nói:
-Cục trưởng Đỗ, vụ án này được tính là khu bắc phá hay khu nam phá vậy?
Đỗ Long cười nói:
-Hoàng Nham, đừng nhỏ mọn vậy chứ. Trong tay anh vụ án nhiều như vậy, tôi tiện giúp anh phá mấy vụ là được rồi. Thế nào? Trong tay có vụ án nào khó giải quyết không? Tôi cho anh xem bản lĩnh thật sự của tôi!
Hoàng Nham chần chừ một lát, nói:
-Nếu như thật sự có vụ án phức tạp, vẫn còn nghi vấn không giải quyết đượ, tôi nhất định sẽ nhờ anh giúp đỡ. Hôm nay, anh chẳng phải là phải đi thăm hỏi người nhà của tội phạm sao? Bây giờ mới đi một nhà. Nếu như không được tốt, thì đi giải quyết vụ án khác đi?
Đỗ Long cười, nói:
-Vậy được, tôi tiếp tục đi thăm mọi người. Thế anh thì sao? Không phải đi cùng tôi, hay là đi điều tra vụ án của anh đi. Tôi tùy ý tìm dân cảnh của đồn cảnh sát vùng đó dẫn đường là được rồi.
Hoàng Nham đáp:
-Vậy được rồi! Cục trưởng Đỗ, anh nhớ chú ý an toàn.Có việc gì thì gọi điện cho tôi nhé.
Đỗ Long vẫy tay chào Hoàng Nham. Hoàng Nham muốn nói lại dừng lại, rồi bước đi luôn. Đỗ Long cầm danh sách mà Hoàng Nham đưa, một mình lái xe rời khỏi đại đội hình sự.
Trong danh sách đầu mà Hoàng Nham chuẩn bị cho hắn, có mấy trường hợp rất khó ứng phó. Kiểu người nhà phạm nhân nào cũng có. Thật ra là Hoàng Nham cố ý cho vào danh sách, để làm khó Đỗ Long. Nếu như Hoàng Nham ở đây, anh ta sẽ tự hỏi có cách nào để khống chế cục diện không. Nhưng Đỗ Long lại tùy ý dẫn một người đi... Vậy sẽ không biết sẽ xảy ra tình huống gì. Vì vậy trước khi Hoàng Nham đi, anh ta có chút do dự.
Đỗ Long rõ như lòng bàn tay suy nghĩ của Hoàng Nham. Đối với hành động trẻ con của Hoàng Nham, hắn chỉ cười một tiếng. Với năng lực của hắn, còn sợ những tiếng khóc lóc om sòm hay sự nóng tính của người nhà nhân viên phạm tội sao? Hắn còn chẳng thèm dẫn người đi, mà trực tiếp tìm tới nhà.
Ở trong nhà của một nhân viên phạm tội, bà mẹ chồng khóc lóc với Đỗ Long kêu khổ. Hắn đỡ lấy tay bà và nhẫn nại an ủi. Mấy người con của bà vì buôn lậu thuốc phiện mà bị vào tù. Đến cả hai đứa cháu vì hít thuốc phiện mà bị đưa đi trại cai nghiện. Mấy người con dâu bị bắt cũng đã bị bắt, đi cũng đã đi. Vốn là một gia đình rất đông vui, hôm nay chỉ còn lại mỗi bà mẹ. Ngay cả cái nhà này, cũng là bà dùng cách tự tử mới lấy được về từ tay người con trai. Nếu không thì đã sớm bị thằng con trai nghiện hút của bà bán đi để đổi lấy thuốc phiện rồi.
Thuốc phiện hại người mà. Đỗ Long không biết nên an ủi bà lão thế nào. Sau khi dính vào thuốc phiện rồi thì rất khó có con nối dõi. Ngay cả chiến sĩ bộ đội đặc chủng với ý chí kiên định như Long Nguyệt, sau khi dính vào thuốc phiện thì chỉ có thể để mặc bọn bán thuốc phiện khống chế. Huống hồ là người bình thường?
Tỉnh Thiên Nam là vùng thuốc phiện lan tràn trầm trọng. Thành phố Lỗ Tây có thể nói là đặc biệt nặng nề. Ngoài gia đình bà lão kia ra, vẫn còn nhiều gia đình đều là do hít thuốc phiện mà trở nên bần hàn. Trong gia đình mà có một hoặc nhiều thành viên, vì phạm tội mà bị bắt rất nhiều. Thậm chí có không ít gia đình vì hít thuốc phiện mà tuyệt tự.
Những trường hợp này ở những vùng quê xa thì càng nghiêm trọng hơn. Đỗ Long mặc dù đã làm nên không ít thành tích trong việc cấm thuốc phiện. Nhưng trong tình hình đối lập, sự lan tràn của thuốc phiện ngày càng nghiêm trọng. Những cống hiến của hắn cũng chẳng thấm vào đâu.
Đối mặt với tình hình này, Đỗ Long cũng không còn đủ sức nữa. Trước tiên, hắn mang theo không phải là đại đội chống ma túy, tiếp đến năng lực cá nhân hắn cho dù có nổi bật, cũng không có cách nào giải quyết vấn đề nan giải của thế giới này, đó là hít thuốc phiện và buôn thuốc phiện.
Nhưng Đỗ Long lại hiểu rất rõ ràng. Nếu như cai nghiện khó khăn, vậy thì chỉ có cách chặn đứt đường buôn thuốc phiện, thậm chí phải diệt trừ tận gốc thuốc phiện. Để cho những người hít thuốc phiện không có thuốc để hút. Vấn đề ở chỗ, bắt người hít thuốc phiện cai nghiện, khó gấp mười nghìn lần.
Ngoài người nhà của những người hít thuốc phiện ra, Đỗ Long còn đến thăm không ít gia đình những người bị tù. Có thể nói, nhà nào cũng có chuyện khó nói. Đỗ Long dùng hết vốn liếng mới có thể giải quyết vấn đề. Những vấn đề nhất thời hắn không có cách nào giải quyết, thì hắn ghi chép lại, đợi về sau có thời gian rảnh, rồi sẽ nghĩ cách cũng chưa muộn.
Cứ bận rộn như thế cả ngày, lúc hơn bốn giờ chiều, Đỗ Long đột nhiên nhận được điện thoại từ Hàn Vĩ Quân- Cục trưởng Công an. Ông ta gọi Đỗ Long về Cục Công an, thần thần bí bí không chịu nói tại sao. Nhưng Đỗ Long lòng dạ biết rõ, chắc chắn là trong tỉnh lại có nhân vật lớn đến.
Đỗ Long nhanh chóng trở về Cục Công an. Dưới sự giới thiệu của Hàn Vĩ Quân, Đỗ Long gặp Chúc Hồng Kì- Phó Chủ tịch tỉnh đã giải quyết tốt hậu quả của thành phố Lỗ Tây, và Thái Bắc Thắng - Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật tỉnh.
Bốn năm trước, Đỗ Long đã nhớ tên Chúc Hồng Kì rồi, nhưng hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt. Thái Bác Thắng thì gặp hai lần rồi.
Đỗ Long lên trước khom mình chào, Chúc Hồng Kì cười, nói:
-Đỗ Long, tôi sớm đã nghe nói đến tên cậu rồi, nghe danh không bằng gặp mặt. Cậu còn trẻ hơn tôi tưởng tượng đó. Đúng là tuổi trẻ tài cao. Trên đường đi Chủ nhiệm Thái đã nói cho tôi không ít chuyện của cậu. Nghe nói, cậu đoạt giải quán quân cuộc thi đấu võ cảnh sát toàn quốc. Cậu đã từng đánh đuổi mấy chục cuộc bao vây tấn công của tổ chức phản động. Tối qua đối mặt với mấy bọn lưu manh, cậu quả nhiên đã cho thấy uy phong của công an chúng ta. Thật lợi hại..lợi hại..