Đỗ Long rõ như lòng bàn tay lai lịch của Chúc Hồng Kỳ, điều này không là gì cả, điều mà làm cho anh ta hoang mang chính là Đỗ Long đột nhiên đổi giọng nói:
- Sếp Chúc, anh cũng ở huyện Vũ Khê hơn mười năm rồi, cũng là một người lãnh đạo nhiều năm rồi, thời gian mà anh làm được không ít việc có tầm ảnh hưởng sâu rộng, chế độ thay đổi mỏ than cũng chỉ là một trong số đó. Sau khi trải qua nhiều việc như vậy, anh thật sự không có gì hổ thẹn hay sao?
Chúc Hồng Kỳ cố gắng giữ điềm tĩnh, anh ta nghiêm nghị nói:
- Tất nhiên rồi, tôi từ khi đảm nhận lãnh đạo đến nay vẫn luôn rất nghiêm khắc với bản thân, tôi xứng đáng với Đảng, với nước nhà, với nhân dân, và xứng đáng với chính lương tâm của mình nữa.
Đỗ Long khẽ cười và nói rằng :
- Hình tượng của những tham quan trước khi bị bắt, thường rất hoàn mĩ không có khuyết điểm gì, mong rằng Sếp Chúc là trường hợp ngoại lệ. Tôi nhớ mọi chuyện như trong lòng bàn tay, với người khác cũng vậy, chỉ cần tôi muốn thì không ai có thể thoát ra khỏi tầm mắt của tôi được. Việc mà anh đã đồng ý với tôi, nếu như không thể làm được thì.., hì hì
Chúc Hồng Kỳ nghiêm nghị đáp:
- Tôi đã nói là sẽ cố gắng giải quyết, nhưng tôi không bảo đảm là sẽ làm được đến mức nào. Anh có thể hiểu được nhiều chuyện như vậy, dù gì cũng là người trong quan trường, anh phải biết rằng nhiều lúc có là Chủ tịch nước đi nữa cũng không tự làm chủ được mình....
Đỗ Long gật đầu, nhìn về phía sau Chúc Hồng Kỳ, hắn đáp:
- Được, tôi sẽ quan sát xem, anh có thể làm được đến mức nào....
Chúc Hồng Kỳ đang định nói thì đột nhiên sau lưng có một bàn tay giơ ra bịt miệng anh ta lại, tiếp đó cổ anh ta đau nhẹ như bị muỗi đốt vậy, anh ta kinh hãi muốn giãy giụa, nhưng đã bị Đỗ Long và những người sau lưng hợp lực lại khống chế. Vốn đã không có cách nào thoát ra được, chớp mắt anh ta liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt, toàn thân bắt đầu mềm nhũn ra, thuốc bắt đầu phát tác rồi.
Phó Hồng Tuyết ở sau lưng buông tay ra, Chúc Hồng Kỳ lung lay người nhìn Đỗ Long, anh ta cố gắng kiềm chế bản thân, môi rung vài cái rồi hỏi:
- Anh là....
Đỗ Long ghé sát mặt vào, nhìn chằm chằm vào Chúc Hồng Kỳ và nói:
- Tôi là Batman, còn có Miêu Nữ và Bạo Phong Nữ, anh đã nhớ chưa?
Chúc Hồng Kỳ đảo hai mắt, hôn mê bất tỉnh. Đỗ Long vứt anh ta và quần áo lên giường, nói với hai người đeo mặt nạ là Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình:
- Được rồi, chúng ta chuẩn bị rút lui.
Phó Hồng Tuyết nhìn Đỗ Long - người đang mặc quần áo thể thao, cô ta với đôi mắt mượt quyến rũ như tơ, nói rằng:
- Chủ nhân, nơi này tạm thời liệu có người nào tới quấy rầy không , chi bằng chúng ta tận dụng có chút thời gian này......
Đỗ Long tính thời gian, mắt nhìn theo hai cô gái yêu kiều dễ thương, chỉ thấy Phó Hồng Tuyết dáng vẻ thon thả đang bị bó mình trên chiếc áo da, lúc đó cô ta cố ý ra vẻ POSS chọc người, cái bộ dạng đó làm cho người mê mẩn không thôi ( thèm nhỏ dãi ).
Chế phục của Âu Dương Đình không mạnh mẽ nóng bỏng như của Phó Hồng Tuyết, nhưng xem ra là cũng qua chọn lọc rồi. Mặc dù không có cách nào so được với những cô gái trong phim, nhưng cô ta cũng có nét đặc biệt riêng của mình. Cô ta không giống như nhưng cô gái bạo lực ( mạnh mẽ) , ngược lại lại giống cô gái có khả năng thu hút người khác và cũng có sự ngượng ngùng (e lệ).
Đỗ Long suy nghĩ rất nhanh rồi nói:
- Được, vậy chúng ta khẩn trương lên thôi....
Phó Hồng Tuyết mừng rỡ, cô ta mừng đến mức như muốn cởi cái áo da kia ra, Đỗ Long nói:
- Cô đừng cởi, bộ quần áo này mặc vào mất rất nhiều thời gian... .Tối nay anh chơi cả Miêu Nữ và Bạo Phong Nữ đang quần áo.
Phó Hồng Tuyết có đôi chút nghi ngờ, mặc quần áo thì làm gì được cơ chứ? Rất nhanh Đỗ Long đã nói cho cô biết đáp án: Chúc Hồng Quân bị đẩy xuống dưới giường, Đỗ Long cũng không cởi quần áo ra, hắn ta chỉ kéo quần xuống đầu gối. Hắn đứng ở mép giường, hai tay chống nạnh vẫy tay nói với Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết:
- Lại đây, thổi cho anh cái nào, đồng thời hai cô an ủi lẫn nhau, ai ra nước trước anh sẽ làm cho người đó trước.
Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết liếc nhau một cái, ngay lập tức giống như hai con chó nhỏ lao đến giành giật thức ăn, kết quả vẫn là Âu Dương Đình giật được trước. Có lẽ nguyên nhân ( nguyên cớ) là do tâm tính thay đổi nên cô ta ngửi thấy trên người Đỗ Long giống như mùi hoa lan vậy, vậy mà đột nhiên cảm thấy nghiện giống như mùi thuốc phiện. Cô ta không hề để ý cứ mút lấy mút để “cục cưng” của Đỗ Long. Ngược lại với bộ dạng si mê của Bạch Nhạc Tiên, Phó Hồng Tuyết không giật được, cô ta hôn lên người Đỗ Long với đôi chút oán hận, sau đó đổi mục tiêu đùa giỡn với Âu Dương Đình.
Không bao lâu, “cục cưng” của Đỗ Long cứng rắn kiên cường như sắt đá, còn Âu Dương Đình trong hoàn cảnh trong lòng đang mê muội, cũng bị Phó Hồng Tuyết chòng ghẹo làm cho xuân thủy tràn đầy. Đỗ Long ôm đầu cô ta, và mân mê lên môi mấy cái thật say đắm, sau đó quay người cô ta lại, bảo cô ta quỳ trước mặt, kéo xoạt cả quần ngoài và quần lót cô xuống, lộ ra cái mông trắng như tuyết vậy.
Đỗ Long hai tay nắm lấy mông Âu Dương Đình, cười nói:
- Tiểu Đình này, hình như mông em to hơn trước đó.....
Âu Dương Đình ngại ngùng lắc mông, ngoảnh đầu nũng nịu nói:
- Hi vọng sếp thích, em đã chuẩn bị xong rồi, mong sếp thương tiếc.
Đỗ Long cười ha hả, hắn ta nâng nhẹ mông cô ta lên, sau đó nhìn kĩ mục tiêu rồi liền mạnh tay đâm vào, chỉ nghe thấy “ xoẹt” nhẹ một tiếng thẳng đến phía bình ngọc. Âu Dương Đình kêu lên một tiếng, hai tay không có lực chống cự, hoàn toàn nằm sấp xuống dưới.
Đỗ Long dùng sức va đập vào người Âu Dương Đình, khi cảm thấy cơ thể cô ta mang đến một cảm giác rất tốt đẹp lạ kì thì hắn cũng nói:
- Thương tiếc? Nếu như thương tiếc các em, các em sẽ có cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp không? Không biết chừng đã sớm bị tên khốn Ngự Nhã ăn thịt rồi ý chứ, hắn ta không thể đối đãi với các em như anh được ....
Trong lòng Âu Dương Đình cũng có chút tôn kính đối với Ngự Nhã, vì vậy khi nghe chủ nhân mới đánh giá thấp chủ nhân cũ của mình nên trong lòng cũng nổi lên sự kích động nhẹ, nhưng sự kích động nhẹ đó đã bị cái lớn hơn đánh tan rồi. Sự tôn kính và yêu thương đối với Đỗ Long giống như nước rò thuyền, nhanh chóng đã lấp đầy lòng Âu Dương Đình, cô ta kích động đến mức muốn khóc. Lúc này nếu như Đỗ Long muốn cô ta phải chết, chắc cô ta cũng không do dự gì nữa mà kết liễu đời mình.
Sự biến đổi của nội tâm khiến cho Âu Dương Đình không nhẫn nại như lúc bình thường, cô ta không tập trung được, người tê dại dần đi. Đỗ Long lại mạnh mẽ đâm vào, cảm giác đã kém đi nhiều, hắn đẩy ngã cô sang một bên, liền bắt lấy Phó Hồng Tuyết ở bên cạnh lên trước mặt.
Phó Hồng Tuyết quỳ ở trước mặt Đỗ Long, đúng lúc mà cô ta đoán Đỗ Long sẽ dùng cách gì với cô, thì chỉ cảm thấy hắn ta đang ôm lấy mông đầy đặn của cô và nói:
- Hồng Tuyết, mông của em thật là gợi cảm đó.
Phó Hồng Tuyết vui vẻ lắc mông , thích thú nói:
- Cảm ơn chủ nhân đã khen ngợi, nếu như chủ nhân đã thích như vậy, thì chủ nhân cứ đùa chơi vui vẻ đi ạ.
Đỗ Long nói:
- Nếu như có thời gian sẽ ôm nó chơi nghịch một ngày cũng được, tiếc rằng hôm nay chúng ta lại không có nhiều thời gian....
Nói rồi, hai tay Đỗ Long liền nắm chặt lấy mông quần da của Phó Hồng Tuyết, dùng lực chia ra hai bên, chỗ khóa nối của quần da bị xé ra thành tiếng. Phó Hồng Tuyết kinh ngạc, Đỗ Long giơ tay chạm vào, hắn cười ha hả nói:
- Hồng Tuyết, em quả nhiên không mặc quần lót bên trong, em đúng là đặt sai tên rồi, em nên tên là dâm nữ mới đúng!
Phó Hồng Tuyết ngượng ngùng đến mức toàn thân nóng lên, nếu như đổi lại là người khác nói, cô ta đã sớm đá cho một cái rồi, nhưng lời này là của chủ nhân nói, cùng lúc thấy xấu hổ cô ta cũng cảm thấy kích thích, cô ta nũng nịu nói:
- Em chỉ có bộ dạng này khi ở trước mặt chủ nhân thôi, em là dâm nữ của chủ nhân, xin chủ nhân cứ mạnh tay trừng phạt!
Đỗ Long dùng sức vỗ đập vài cái, trong tiếng kêu của Phó Hồng Tuyết, hắn ta chọc mạnh vào. Thể lực và sức nhẫn nại của cô ta đều hơn hẳn Âu Dương Đình, dưới sự mạnh mẽ của Đỗ Long, cô ta không ngừng kêu lên, thân hình mặc chiếc áo da không ngừng uốn éo, khiêu gợi đến mức tâm hỏa của Đỗ Long càng đốt càng rực lửa, cảm giác như mình đang chơi nữ anh hùng gợi cảm xinh đẹp trong phim ảnh vậy....