Nghe thấy Đỗ Long nói vậy, đầu tiên Hàn Vĩ Quân nhìn sang Đỗ Long một cái. Hàn Vĩ Quân không phải trách Đỗ Long ngắt lời, mà là lo lắng hắn để lộ ra chuyện kia, cho nên mới nhìn Đỗ Long chớp chớp mắt.
Đỗ Long cũng không để Hàn Vĩ Quân thất vọng. Khi Trì Khánh Bân hỏi hắn bắt đầu tường thuật lại chuyện Tôn Hạo Long, sau đó hỏi ngược lại Trì Khánh Bân rằng vụ án này hắn có nên quản hay không. Trì Khánh Bân trả lời không hề nghi ngờ: - Đương nhiên phải quản chứ. Đối với các vụ án oan sai ngày trước, chúng ta phải dũng cảm sửa chữa. Có sai phải sửa chẳng phải chính là phẩm chất ưu tú của Đảng viên chúng ta sao? Đỗ Long, dựa vào biểu hiện thường ngày của cậu, thì việc này đáng lý không nên trở thành vấn đề mới phải. Lẽ nào đã có người gây áp lực cho cậu hay sao?
Đỗ Long nói:
-Chuyện này không bằng không chứng, tôi không khó mà nói được. Tuy nhiên sau khi tôi bắt tên hành hung đả thương người kia, thì không lâu sau đó cha y liền tới hối lộ tôi. Sau khi bị tôi cự tuyệt, không ngờ ông ta còn tuyên bố rằng không có quan chức nào mà ông ta không mua được. Đến ngày hôm sau Viện kiểm sát liền bác đơn khởi tố của tôi. Kết quả kẻ hành hung kia được phóng thích, còn người vô tội thì tới nay vẫn bị giam trong tù.
Trì Khánh Bân nghiêm nghị nói: - Người này thật là to gan, không ngờ lại dám công khai hối lộ cục phó công an. Vậy mà cán bộ của chúng ta lại bao che cho những kẻ như vậy, thật là khiến người ta đau lòng a. Chuyện này rốt cuộc là do ai làm? Có phải là một trong những vị ngồi đây? Hiện giờ đứng ra nhận lỗi vẫn còn chưa muộn.
Phó bí thư Đảng ủy Cục, chính ủy Trang Bằng Cử sắc mặt như đất. Y biết chuyện này nếu đã lôi ra thì không thể nào che dấu được nữa, cho nên y đứng lên cúi đầu nói:
- Phó Giám đốc Trì, thật xin lỗi. Tôi đã phụ sự kỳ vọng của anh và tổ chức.
Trì Khánh Bân liếc nhìn y một cái, nói: -Thì ra là anh a Trước hết anh trở về phòng kiểm điểm lại bản thân. Tan hội nghị xong, tôi sẽ trở lại nói chuyện cụ thể với anh.
Trang Bằng Cử mặt xám xịt luồn ra ngoài trong ánh mắt nhạo báng của mọi người. Trì Khánh Bân nói: - Được rồi. Xuất hiện sự việc như vậy thật là đáng tiếc, mọi người phải lấy đó mà làm gương a. Điều cán bộ Đảng viên chúng ta sợ nhất chính là những viên đạn bọc đường. Đỗ Long, cậu còn chuyện gì muốn phản ánh nữa không?
Đỗ Long nói: - Tạm thời không có.
Trì Khánh Bân cười nói: - Hay cho câu tạm thời không có. Xin mời Cục trưởng Hàn tiếp tục.
Hàn Vĩ Quân nói: - Tôi cũng nói gần xong rồi. Kế hoạch do Đỗ Long đề xuất, Đỗ Long cậu lên nói vài câu được chứ?
Đỗ Long biết Hàn Vĩ Quân có chút bất mãn với ngôn từ của hắn, cho nên trước tiên phải tâng bốc Hàn Vĩ Quân hai câu rồi mới bắt đầu: - Lắp đặt màn hình tuyên truyền dễ nhưng bảo trì khó. Đi thăm gia quyến phạm nhân thì dễ, kiên trì được thì khó. Hai hạng mục này đều cần phải kiên trì trường kỳ mới có thể đạt được hiệu quả lâu dài. Nếu như hai biện pháp này đạt hiệu quả vào cuối năm, tôi hy vọng có thể phổ cập hóa. Cơ chế không thể đơn giản được, thì do công an địa phương phụ trách.
Trì Khánh Bân nói: - Ừm, kiến nghị của cậu khá là thú vị. Trở về các cậu chuẩn bị một bản báo cáo tỉ mỉ gửi cho tôi, để tôi mang về tỉnh cùng mọi người thảo luận.
Tan hội nghị Hàn Vĩ Quân liền tìm gặp Đỗ Long. Đỗ Long biết Hàn Vĩ Quân có lời muốn nói, bèn đi theo tới văn phòng ông ta. Hàn Vĩ Quân đóng cửa lại nói: -Đỗ Long, sao cậu lại lôi chuyện ra nói với Phó giám đốc Trì giữa tập thể như vậy? Khi cậu điều tra phá án tỉnh táo là thế, tại sao ở phương diện này lại hồ đồ như vậy?
Đỗ Long nói: - Cục trưởn Hàn, tôi biết mình không nên làm như vậy. Chỉ có điều thực sự tôi không thể chịu đựng được việc hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, còn người vô tội thì bị giam trong tù. Hôm nay nhân cơ hội phản ánh với Phó giám đốc Trì một chút, việc này chắc là có thể được giải quyết.
Hàn Vĩ Quân thở dài nói: -Việc đã rồi, cũng không có biện pháp khác. Cậu bảo tôi nói cậu thế nào mới được đây. Đánh rắn không chết, sẽ bị cắn lại đấy. Sau này cậu phải chú ý mới được.
Đỗ Long nói: - Tôi mới không sợ đâu. Tôi làm việc đường hoàng, đứng thẳng lưng còn phải sợ đám tiểu nhân sao?
Hàn Vĩ Quân lắc đầu nói: - Cậu vẫn còn trẻ quá. Chốn quan trường nguy hiểm nhất chính là tiểu nhân chọc gậy đấy. Vốn dĩ tôi định sắp xếp cậu vào Đảng ủy, tình hình hiện giờ xem ra chỉ có thể chờ đợi thôi.
-A?
Lúc này Đỗ Long có chút ngẩn người, hắn nói: - Cục trưởng Hàn, chẳng lẽ chẳng lẽ Trang Bằng Cử bị như vậy còn không rớt đài hay sao?
Hàn Vĩ Quân cười nói: - Chuyện này rất khó nói. Theo tôi thấy thì nhiều nhất chỉ là cảnh cáo nội bộ Đảng lần đầu. Cậu đó a, thật là quá vọng động rồi.
Hàn Vĩ Quân đoán không sai. Khi Trang Bằng Cử nộp lại số tiền hối lộ, đồng thời công khai kiểm điểm trong phạm vi nhỏ, thì hình thức xử lý đối với y chỉ là cảnh cáo nội bộ Đảng mà thôi.
Trang Bằng Cử nhận hối lộ không tính là nhiều, cộng thêm không có gây ra ảnh hưởng to lớn, chuyện này liền xử lý gọn trong nội bộ. Đương nhiên đây đều là những chuyện về sau, còn trước khi trên tỉnh đưa ra hình thức kỷ luật, thì Trang Bằng Cử tạm thời bị cách chức điều tra.
Sáng sớm thứ bảy, Đỗ long nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay hai vị mỹ nhân thân ngọc mình ngà. Khi hắn xuống giường đang mặc quần áo, thì Nhạc Băng Phong nghi hoặc hỏi: - Anh Long, thứ bảy anh cũng đi làm hay sao? Tay của anh bị thương cũng không thể nghỉ ngơi một ngay ư?
Đỗ Long nói: - Không có biện pháp a. Hiện giờ là thời điểm quan trọng, trong tay còn có rất nhiều công việc phải làm. Các em tiếp tục ngủ đi, buổi trưa anh không về nữa. Còn buổi tối a để xem tình hình thế nào rồi thông báo cho các em.
Bạch Nhạc Tiên cũng đã tỉnh dậy, cô nói:
- Anh ấy chính là liều mạng như vậy a Được rồi, anh đi làm chú ý thân thể, đừng để mệt quá đó.
Đỗ Long cúi người hôn lên miệng và mặt Bạch Nhạc Tiên cùng Nhạc Băng Phong, sau đó liền rời khỏi nhà mang theo tâm trạng áy náy. Đỗ Long hóa trang thành hình dạng Chu Dịch Thăng lái xe hướng về Thành ủy. Ngày hôm qua Đường Lệ Phượng vừa mới từ Thụy Bảo tới. Đồ đạc cô mang theo cũng không nhiều, chỉ có một chiếc giường, hai chiếc tủ đầu giường và vài thùng sách cùng y phục. Những đồ dùng khác trong phòng do Thành ủy sắp xếp, cơ bản đều có đầy đủ.
- Dịch Thăng. Đường Lệ Phượng đang trò chuyện cùng Bí thư Thành ủy Kỳ Chi Kiệt và các lãnh đạo. Trông thấy Chu Dịch Thăng bước tới, cô liền hân hoan vẫy tay, còn thân mật gọi tên khiến cho Đỗ Long không khỏi có chút cảm giác được yêu mà sợ. Mấy ngày trước hai người còn gây gổ ầm ĩ, Đường Lệ Phượng thay đổi cũng thật là nhanh a.
-Vị này là Kỳ Chi Kiệt nhìn Chu Dịch Thăng tò mò hỏi. Kỳ Chi Kiệt cũng khá thân quen với Đường Lệ Phượng, không nghe nói cô có đối tượng a. Làm thế nào lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông quan hệ thân mật với cô như vậy?
Hôm nay Đỗ Long cố ý hóa trang trẻ tuổi một chút, khuôn mặt cũng khỏe mạnh, chín chắn hơn. Hôm nay là lần đầu tiên hắn công khai xuất hiện bằng thân phận bạn trai của Đường Lệ Phượng, đương nhiên không thể để Đường Lệ Phượng mất mặt trước các lãnh đạo thành phố.
- Anh ấy Nước đến chân thì Đường Lệ Phượng đột nhiên lại có chút mặt đỏ, tim ngừng lại một nhịp. Cô thấp giọng nói: - Anh ấy là Chu Dịch Thăng, là hôn phu của tôi.
Các lãnh đạo xung quanh lập tức sực tỉnh, không hẹn mà cùng đố kỵ nhìn về Chu Dịch Thăng đang bước tới
Đỗ Long điềm đạm cười bước nhanh tới trước mặt Đường Lệ Phượng cùng các vị lãnh đạo. Hắn khẽ vuốt cằm Đường Lệ Phượng cười nói: - Anh tới muộn phải không? Thật là không phải. Vị này là Bí thư Kỳ phải không? Hân hạnh hân hạnh. Tôi là Chu Dịch Thăng, cổ đông lớn nhất tập đoàn Long Hân, rất vui mừng được làm quen với Bí thư Kỳ cùng các vị lãnh đạo Thành ủy. Phượng Hoàng chuyển nhà không ngờ lại kinh động tới nhiều vị lãnh đạo như vậy, thật là vinh hạnh quá