Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1144

- Tôi sẽ suy nghĩ thêm một chút.

Thẩm Băng Thanh nói xong liền đứng lên xoay người đi ra ngoài, để lại Đỗ Long và Tống Tư Nhạn ngơ ngác nhìn nhau.

- Tiểu tử này...

Đỗ Long lắc đầu cười nói với Tống Tư Nhạn:

- Cô đừng giận, tôi sẽ từ từ khuyên cậu ấy!

Tống Tư Nhạn cả giận:

- Tôi khuyên anh vẫn nên đừng can thiệp vào chuyện của chúng tôi. Anh rốt cuộc là muốn giúp hay là muốn phá hả? Anh có hiểu tâm lý học hay không? Bây giờ bất luận anh làm cái gì, đều chỉ khiến cho sự việc trở nên càng ngày càng tồi tệ thôi. Tốt nhanh anh cái gì cũng đừng làm, thậm chí tránh xa anh ấy một chút thì hơn!

- Vậy sao?

Đỗ Long sờ cằm làm ra vẻ trầm tư, thực ra trong lòng đang cười thầm, tiện thể nhìn xuyên qua quần áo của Tống Tư Nhạn rất đã mắt.

Tống Tư Nhạn liếc mắt nói:

- Anh rõ ràng là đang giả bộ. Anh tên khốn kiếp này, chúng ta không phải đã nói xong rồi sao? Anh còn tới quấy rối!

Đỗ Long ha hả cười nói:

- Vậy được rồi, tôi về sau sẽ không làm các việc đại loại như không khuyên, không phản đối, không ủng hộ cậu ta nữa, được chưa?

Tống Tư Nhạn hoài nghi nhìn hắn, Đỗ Long cười nói:

- Thật ra tôi đặc biệt chạy tới còn có nguyên nhân, đó là muốn dạy cho cô một bộ nội công, vì tương lai hạnh phúc của cô và Băng Thanh. Cô nhất định phải luyện thật giỏi, sau đó có thể cùng Băng Thanh song tu. Chẳng những có thể kéo dài tuổi thọ, còn có thể luôn luôn trẻ trung.

- Có phải thật như vậy không?

Tống Tư Nhạn hoài nghi nói.

Đỗ Long nói:

- Không tin cô có thể hỏi Băng Thanh. Tôi và bạn gái của tôi đều dùng biện pháp này song tu, cô thấy tôi có giống người sắp ba mươi không? Làn da của Băng Thanh còn đẹp hơn cả cô đấy. Đây đều là do song tu mà có đó.

Tống Tư Nhạn nhìn làn da không có chút bảo vệ, lại trơn bóng như như trẻ con kia của Đỗ Long liền bắt đầu có chút động lòng. Đỗ Long tiếp tục động viên, cuối cùng Tống Tư Nhạn liền đồng ý thử một lần. Đỗ Long không phiền dạy cô tâm pháp, sau đó lại trợ giúp cô hành công một Đại chu thiên.

Sau khi Tống Tư Nhạn thu công mở mắt ra, thần khí cảm giác quả thật đều không giống với lúc trước. Trên người nhiều chỗ da bị ngứa, gãi hai cái quả nhiên phát hiện làn da có một tầng gì đó giống như dầu nhớt đen. Tống Tư Nhạn hoảng sợ, Đỗ Long nói:

- Đừng sợ, đây là đang giúp cô bài trừ độc tố đấy. Cô đi rửa tay xem hiệu quả đi.

Tống Tư Nhạn rửa sạch tay xong, nhìn đôi tay trong suốt như ngọc, cô vui rạo rực nói:

- Thật sự đã khôi phục sáng bóng nhỉ... Đỗ Long nội công này mình phải luyện bao lâu mới có thể thấy được hiệu quả?

Đỗ Long nói:

- Càng sớm luyện càng tốt. Lúc mới đầu mỗi tuần để tôi kiểm tra một chút tiến độ, chờ đến khi tôi nói có thể, cô liền có thể cùng Băng Thanh song tu.

Tống Tư Nhạn ồ một tiếng, vui rạo rực đem tay của mình lăn qua lăn lại nhìn, Đỗ Long cười nói:

- Cô nhớ kỹ khẩu quyết, tự mình từ từ tu luyện. Có vấn đề gì muốn hỏi, có thể gọi điện thoại hỏi tôi, hoặc là hỏi Băng Thanh.

Đầu óc Tống Tư Nhạn khôi phục chút bình thường, cô nghi ngờ hỏi:

- Anh tại sao đột nhiên lại đối với tôi tốt như vậy? Có phải có âm mưu gì hay không?

Đỗ Long cười nói:

- Có thể luôn luôn trẻ trung, chuyện tốt như vậy đi đâu tìm được chứ? Người khác tự đề cử, tôi đều không muốn dạy đâu. Băng Thanh là anh em tốt của tôi, sau này cô sẽ là em dâu của tôi. Vì sự hòa thuận của gia đình hai người, tôi mới dạy cô học đấy. Coi như đã là học trò của Đỗ Thị tôi rồi nhé. Nhớ kỹ không được truyền ra ngoài, và còn không được ức hiếp Băng Thanh, nếu không tôi sẽ chấp hành môn quy đó!

Tống Tư Nhạn mặt ửng đỏ, mím môi, sau đó cười nói:

- Học trò của Đỗ Thị? Quy củ cũng nhiều nhỉ. Tuy nhiên anh yên tâm, tôi sẽ không truyền ra ngoài đâu. Về phần Băng Thanh... Nếu như anh ấy thích bị tôi ức hiếp, anh quản được sao?

Đỗ Long nói:

- Vậy cậu ta phải vui mới được. Được rồi, cô từ từ tu luyện, thời gian không còn sớm, tôi và Băng Thanh phải quay về Lỗ Tây, buổi tối còn có việc nữa.

Tống Tư Nhạn không giữ hắn, chỉ là dặn dò một chút. Cô bảo hắn đừng tham gia chuyện của cô và Băng Thanh nữa.

Đỗ Long tìm thấy Thẩm Băng Thanh đang buồn bực ở trong xe bán tải. Lên xe xong, hắn trước tiên gọi điện cho Thạch Khắc Phong hỏi vụ án có manh mối không? Thạch Khắc Phong nói vẫn chưa có manh mối. Đỗ Long lại hỏi y, tình hình của Đao Nguyệt Nga. Thạch Khắc Phong nói Thạch Siêu Vũ lái xe đến và dẫn Đao Nguyệt Nga về rồi, bọn họ mới vừa đi không lâu.

- Đuổi theo bọn Thạch Siêu Vũ!

Đỗ Long nói với Thẩm Băng Thanh.

Sau khi Thẩm Băng Thanh khởi động xe, nhấn ga, chiếc xe bán tải liền vọt đi với tốc độ cao, Đỗ Long mới nói:

- Vừa rồi tôi dạy Tư Nhạn học nội công. Cô ấy học được rất nhanh, phỏng chừng không lâu nữa hai người có thể cùng nhau luyện.

Thẩm Băng Thanh không nói gì, Đỗ Long cười nói:

- Cậu vẫn giận à. Tư Nhạn với cậu rất xứng đôi đấy…

Thẩm Băng Thanh cả giận:

- Trước kia anh không nói như vậy.

Đỗ Long cười nói:

- Đó là tôi đã hiểu lầm cô ấy... Được rồi, không nói chuyện này nữa, cậu từ từ suy nghĩ. Bây giờ tôi sẽ nói chuyện tối nay...

Thẩm Băng Thanh biết lai lịch miếng Bát Tiên Ngọc Điệp kia của Đỗ Long, nhưng chuyện sau đó cậu ta lại không biết. Nghe Đỗ Long giới thiệu, sự chú ý của cậu ta rất nhanh đã bị lôi cuốn, khôi phục thái độ bình thường.

Xe bán tải dọc đường tuýp còi chạy như bay trên đường cao tốc. Động cơ đã được đổi vẫn uy mãnh như trước, chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp xe của Thạch Siêu Vũ. Đỗ Long và Thạch Siêu Vũ dùng thế tay chào hỏi nhau. Sau khi xe bán tải vượt qua, liền thả chậm tốc độ. Hai chiếc cảnh sát cái trước cái sau về tới Lỗ Tây.

Hai xe đi thẳng tới khách sạn Uyên Ương Đao. Vừa xuống xe Đỗ Long chợt nghe thấy Thạch Siêu Vũ đang oán giận Đao Nguyệt Nga. Hắn lên trước ngắt lời nói:

- Được rồi, là người thì vẫn có lúc hồ đồ, cậu không nên trách Nguyệt Nga. Việc ngày hôm nay là trách nhiệm của tôi, người bọn họ nhằm vào chính là tôi, Nguyệt Nga chỉ là gặp vạ lây thôi.

Thạch Siêu Vũ nhìn Đỗ Long áy náy nói:

- Phó cục Đỗ, thực sự xin lỗi, hại đồ của anh bị cướp mất.

Đỗ Long cười nói:

- Huynh đệ chúng ta nói những thứ này làm gì? Từ lúc nào đã học giả dối như vậy rồi hả? Đêm nay tôi ở khách sạn cô, giảm cho tôi 50% là được.

Thạch Siêu Vũ lập tức nói:

- Tính cho tôi đi. Nguyệt Nga, có được không?

Đao Nguyệt Nga gật đầu liên tục, cảm kích nhìn Đỗ Long. Đỗ Long cười nói:

- Vậy thì tôi sẽ không khách khí đâu. Chúng ta trước đi vào đã rồi nói chuyện sau.

Sau khi vào phòng, Đỗ Long liền cầm sổ ghi chép vẽ hình họa, Thẩm Băng Thanh nói:

- Đây là Ngọc Điệp bị cướp đi ư? Anh trí nhớ không tồi nhỉ, tuy nhiên vẽ ra thì có ích lợi gì? Anh còn muốn chứng minh cái gì với người mua sao?

Đỗ Long nói:

- Cậu chớ xem thường bức tranh này. Nó còn đáng giá hơn tranh của Tề Bạch Thạch, Trương Đại Ngàn gì gì đó đấy, hai triệu là cái chắc.

Thẩm Băng Thanh nhíu mày, đối với lời nói của Đỗ Long nửa tin nửa ngờ. Chỉ thấy sau khi Đỗ Long vẽ xong, liền gọi điện thoại nói cho Cổ Nguyệt Hồ vị trí của mình. Không lâu sau, Đao Nguyệt Nga dẫn Cổ Nguyệt Hồ và Cổ Dật Phi đi đến.

Cổ Dật Phi và Cổ Nguyệt Hồ vừa đến liền quan sát Thẩm Băng Thanh, Đỗ Long nói:

- Thẩm Băng Thanh là huynh đệ của tôi, yên tâm, tin được đấy.

Cổ Nguyệt Hồ cười nói:

- Đại đội phó Thẩm đương nhiên là tin rồi... Đồ đâu? Lấy ra xem một chút.

Đỗ Long vuốt hai tay, nói:

- Đồ bị cướp rồi. Tin tức của các cô nhanh như vậy, hẳn là đã sớm biết rồi chứ?

Cổ Dật Phi khẽ cau mày, y nói:

- Chúng tôi nghĩ rằng đó là đòn gió của cậu... Dựa năng lực của cậu, Ngọc Điệp làm sao có thể dễ dàng bị cướp như vậy?
Bình Luận (0)
Comment